"Quán net?" Mọi người khó hiểu nhìn Tô Dĩ An.
"Vũ Dương rất thích chơi game! Cháu nghĩ nó đang ngồi trong một quán net nào đó!" Tô Dĩ An nói.
Trong khi mọi người vẫn còn nghi ngờ, Vũ Lăng lại tin tưởng cô tuyệt đối:
"Quán net Chiêu Lâm, quán net hiện đại nhất ở đây, rất có thể nó đang ở đó!"
"Đi thôi!" Tô Dĩ An nhanh chóng đội lại mũ bảo hiểm, gấp gáp nhìn Vũ Lăng.
Anh cũng nhanh chóng bước tới chiếc xe moto, không quên nhìn mọi người:
"Bọn con sẽ đưa Vũ Dương về, mọi người không cần lo lắng!"
Nói rồi, anh rít ga, chiếc xe lao nhanh như một cơn gió ra ngoài.
Mọi người ở lại Vũ gia, trong lòng thấp thỏm lo âu, chỉ mong anh và cô sẽ báo lại tin tốt.
Chạy trên đường quốc lộ, tốc độ của xe dễ có khi lên tới 80km/h.
Gió rít bên tai, Tô Dĩ An sợ hãi, mắt nhắm nghiền, ôm chặt lấy Vũ Lăng, tưởng chừng như nếu cô không ôm chặt, cô sẽ bay luôn ra lòng đường.
Quán net Chiêu Lâm, vậy mà lại xa tới như vậy.
Phải đi một lúc, cả hai mới dừng lại trước quán net đẹp rạng ngời, to lớn, sáng sủa cả một vùng với cái tên hiệu to tướng: Quán Net Chiêu Lâm.
Tô Dĩ An hít sâu một hơi, quay sang nhìn Vũ Lăng:
"Để em vào trước cho!"
Dường như cảm thấy Vũ Lăng chưa an tâm, cô lại nói thêm:
"Nếu 10 phút nữa em chưa ra, vậy thì anh sẽ vào!"
Mặc dù trong lòng vẫn rất lo, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Dĩ An, anh đành thở dài: "Được!"
Tô Dĩ An mỉm cười, rảo bước nhanh vào trong quán.
Không hổ danh là quán net nổi tiếng và đẹp nhất Hứa Tịch.
Vô cùng hiện đại, thiết kế cũng rất mới mẻ.
Người lui tới đây cũng rất nhiều, quán net rộng tới vậy, thế mà người tới đây đông tới nỗi cô có cảm giác như số oxi trong quán này đã bị hút sạch rồi.
Mặc dù rộng, nhưng vẫn rất ngột ngạt.
Đi vòng vòng trong quán, cô vẫn chẳng trông thấy bóng dáng Vũ Dương.
Tên nhóc đó không có ở đây? Hay là do cô tìm chưa kĩ?
Dường như trong cơn tuyệt vọng, Tô Dĩ An đành thở dài quay gót đi ra ngoài, bên trong quán lại đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Tiếng bàn ghế vang lên đến chói tai, kèm theo đó là những tiếng mắng nhiếc đến khó nghe.
Mọi sự tập trung của mọi người, ngay lập tức đổ dồn về phía ấy, không ngoại trừ Tô Dĩ An.
"Vũ...Vũ Dương..." Cô thốt lên.
Vậy mà người vừa bị chúng nó đánh cho một cú ngã lăn ra sàn nhà lại chính là Vũ Dương.
Tô Dĩ An trong người ngứa ngáy vô cùng.
Đánh nhau! Là đánh nhau đấy! Mọi người là bù nhìn hết rồi hay sao? Sao không tới ngăn cản?
Vũ Dương vẫn còn cứng đầu, bên mép miệng, máu đã chảy ra, vậy mà vẫn còn sức nói khích chúng nó:
"Sao hả? Thua nên cay cú hả? Đúng là kỹ thuật thấp kém!"
"Mày muốn chết đúng không?"
Chúng nó lại vụt tay, hòng đấm cho Vũ Dương thêm một quả nữa.
Vũ Dương bị thương, nằm vật ra sàn, đối với một học sinh cấp hai, hoàn toàn không thể đánh lại đám thanh niên lực lưỡng nhứ chúng nó.
Thế là cậu đành nhắm mắt chịu trận.
Nhưng mà...sao lại không thấy đau?
"Bọn khốn!" Tô Dĩ An nghiến răng ken két, đứng trước mặt Vũ Dương, dùng tay không chặn nắm đấm của chúng.
"Tô Dĩ An? Cô làm gì ở đây?" Vũ Dương trợn tròn mắt lên, sự hiện diện của Tô Dĩ An khiến cậu trong thoáng chốc quên luôn cả cơn đau.
"Đường đường là thanh niên, vậy mà lại đi đánh nhau với một tên nhóc cấp hai chỉ vì chơi game thua sao?" Tô Dĩ An bực mình quát to.
Đám người trong quán bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Chỉ e, có ai đó đã gọi cảnh sát rồi.
Vũ Dương vẫn còn nằm trên sàn, cơn đau cứ quằn quại trong người khiến cậu không tài nào đứng dậy nổi.
"Cô làm gì ở đây chứ? Tránh ra đi, đây không phải chuyện của cô!"
"Vũ Dương!" Tên nhóc này có thể bớt cứng đầu lại được không?
"Em là học sinh của cô! Cô không thể trơ mắt nhìn em bị chúng nó đánh như thế được!"
Ít nhất thì cũng phải cầm cự cho tới khi cảnh sát tới đây.
"Con khốn nào đây? Mày muốn chết chung với thằng nhãi này đúng không?"
Vậy mà Tô Dĩ An vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn bật cười, nhìn bọn chúng, đánh giá một lượt.
Tên nào tên nấy múp míp những mỡ là mỡ, mặc dù cũng khỏe đấy, nhưng cô tin chắc chúng nó chẳng nhanh nhạy gì đâu.
"Muốn đánh cả tôi sao? Thật chẳng ra dáng đàn ông!"
"Lắm chuyện!" Bọn chúng bục mình quát lén, đồng lọt xông thẳng vào Tô Dĩ An.
Mọi người đứng xung quanh ai cũng mặt mày tái mét, không dám can ngăn.
Một tên to con đó đã đủ khiếp sợ rồi, đằng này lại còn là ba, bốn tên.
Có lẽ Tô Dĩ An chính là người duy nhất dám xông vào chọc điên chúng nó.
Thấy cả Tô Dĩ An là con gái mà chúng nó vẫn không tha, ai cũng tin chắc, phen này thì cô tiêu rồi.
Thế mà quái nào mọi chuyện lại chẳng theo logic bình thường một chút nào vậy?
"Không...không thể tin được!" Mọi người trợn tròn mắt lên thảng thốt.
Vậy mà chỉ trong nháy mắt, đám người đó cũng nằm bẹp xuống đất, mặt mày nhăn nhó đau đớn rồi.
Tô Dĩ An, cả người nguyên vẹn, đứng phủi phủi tay, tặc lưỡi:
"Đúng là một lũ to xác!"\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...