Sáng nay cô còn hai ca học ở trường, trùng hợp thế nào ca học của Vũ Lăng cũng giống của cô.
Thế là Ngọc Khả Dư liền bắt anh đưa cô đi học.
Mặt mày Vũ Lăng vô cùng khó coi, nhìn mẹ mình với một sự van xin.
"Dù con nói gì thì mẹ cũng không đồng ý đâu! Nhanh chóng đưa con gái người ta đi học đi! Chẳng lẽ con nỡ nhìn cô ấy tự mình tới trường hay sao?"
"! "
Tô Dĩ An đứng sau lưng Ngọc Khả Dư, buồn cười đến không chịu nổi.
Nhìn Vũ Lăng sợ mẹ như vậy, sao cô cứ thấy chẳng giống anh lúc bình thường một chút nào.
Đúng là Ngọc Khả Dư, vô cùng có uy quyền.
Hết cách, anh đành nghe lời, chở cô tới trường.
Đi vào gara, Vũ Lăng đi tới bên chiếc xe moto, đưa một chiếc mũ cho Tô Dĩ An.
Cô nhận lấy mũ, có chút ăn năn:
"Em xin lỗi vì đã làm phiền tiền bối!"
"Không sao!" Vũ Lăng thở dài, "Dù sao cũng cùng trường!"
Thấy Tô Dĩ An vẫn chần chứ không leo lên xe, anh trừng mắt:
"Còn làm gì thế"
Tô Dĩ An vội vàng leo lên xe, không kịp nghĩ ngợi.
Chiếc xe moto lao từ trong gara ra ngoài.
Ngọc Khả Dư đứng trước cửa, trông thấy chiếc xe chạy đi, mỉm cười hài lòng.
"Mẹ muốn ghép hai người ấy lại với nhau sao?" Vũ Dương khó khăn lắm mới có thể cất giọng hỏi.
Ngọc Khả Dư không hề biết tâm tình của con trai mình, cô vẫn nở nụ cười:
"Con không thấy hai người rất đẹp đôi sao? Đều là những cái đầu tri thức!"
"! "
Người Vũ Dương run lên, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, khuôn mặt đen kịt lại.
Mẹ không hiểu! Mẹ không hiểu tình cảm trong lòng cậu chút nào hết!
"Mẹ là đồ ngốc!"
"Con! "
Ngọc Khả Dư vẫn còn đơ người ra vì câu nói của Vũ Dương thì cậu đã bỏ chạy đi rồi.
Vũ Diệm Sơn thở dài đi ra, nhìn Ngọc Khả Dư:
"Tô Dĩ An quả thực là một cô gái tốt! Nhưng nếu cô ấy trở thành bạn gái của Vũ Láng, anh sẽ không chấp nhận đâu!"
"Cả anh cũng! " Ngọc Khả Dư khó hiểu nhìn chồng mình.
Rốt cuộc tại sao ai cũng phản đối Tô Dĩ An?
"Chúng ta chỉ mới gặp Tô Dĩ An được vài lần, còn chưa hiểu hết con người cô ta.
Những cô gái thích Vũ Lăng, đa số đều là vì cái gia thế của nó, không phải bằng thật lòng.
Tô Dĩ An, anh cũng không dám chắc cô ta là ngoại lệ!"
Kể cả việc cô nhậu nhẹt say xỉn tới mức Vũ Lăng bất đắc dĩ phải đưa về nhà mình, ông đã thấy không vừa mắt rồi.
"Nói chung là em nên suy nghĩ kĩ đi! Chuyện tình cảm của Vũ Lăng, nó đủ sáng suốt để tìm được cô gái ưng ý! Em không cần xen vào!"
Vũ Diệm Sơn nói rồi cũng bỏ đi, bước vào trong ô tô, đi tới công ty.
Ngọc Khả Dư đơ người ra, thực sự việc gán ghép Tô Dĩ An với Vũ Lăng khó đến vậy hay sao?
Hơn nữa, thằng con chết tiệt nhà cô, nếu như nó đủ sáng suốt để tìm được một cô gái vừa ý thì Ngọc Khả Dư cô đây đã không phải khổ sở đi gán ghép cho nó như thế này rồi.
Không phải! Là do chồng cô quá kĩ tính mà thôi! Tô Dĩ An là một cô gái tốt, sẽ không phải yêu đương với Vũ Lăng vì tiền bạc đâu.
Trực giác của phụ nữ luôn luôn đúng.
[! ]
Chiếc xe moto chạy như bay trên đường với tốc độ nhanh như điện xẹt.
Tô Dĩ An cho dù có ngại không dám ôm Vũ Lăng cho chắc chắn thì cũng phải ôm.
Nếu không, cô sẽ bay ra khỏi xe lúc nào không hay.
Cô nhắm tịt mắt, không dám nhìn xung quanh.
Vũ Lăng đi nhanh như một cơn gió, nhìn hai bên, có là mắt diều hâu thì cũng không tài nào nhìn rõ được.
Nhưng đổi lại, được ôm chặt lấy Vũ Lăng thế này, được áp mặt vào tấm lưng rộng của anh, ít ra cô cũng thấy mãn nguyện.
Với tốc độ lao như con thiêu thân, chỉ mất một lúc sau, chiếc xe moto đã dừng trước cổng đại học Hứa Tịch.
Giờ này trong trường cũng có khá nhiều người.
Vũ Lăng vừa tới nơi, mọi người lại đổ xô tới thám thính tính hình.
Lại trông thấy một cô gái nhỏ ngồi phía sau xe cùa Vũ Lăng, anh còn ân cần cởi mũ cho cô, mọi người ai cũng không khỏi bàng hoàng.
"Thật hay đùa vậy? Vũ Lăng có bạn gái rồi sao?"
"Thật điên rồ! Cô ta là ai vậy?"
Bao nhiêu tiếng xì xào bàn tán vang lên, đủ để lọt vào tai Tô Dĩ An khiến cô lạnh cả sống lưng.
Không cần quay đầu lại, cô cũng có thể cảm nhận được bao nhiêu ánh mắt như con dao sắc nhọn đang đâm phầm phập vào cô.
Cô nhìn Vũ Lăng, vội vàng chào tạm biệt:
"Em vào trước nhé, tiền bối!"
Vũ Lăng gật đầu, Tô Dĩ An thấy vậy, nhanh chóng chạy đi.
Thấy cô chạy đi, đám người kia mới nhốn nháo chạy tới chỗ Vũ Lăng.
Dù sao họ cũng là con gái mà! Trông thấy cảnh tượng đó, khác gì đâm cho họ một nhát dao cơ chứ?
"Vũ Lăng! Anh có bạn gái rồi sao?"
"Hãy nói với bọn em là không phải đi!"
Vũ Láng chán ghét ngồi lên xe, vặn ga, cốt để đuổi đám đông.
Đám con gái cũng vì thế mà đành ngoan ngoãn né sang hai bên.
Anh phóng xe vào trong trường, đầu óc suy nghĩ miên man.
Tô Dĩ An, mặc dù không phải bạn gái của anh, nhưng có lẽ cũng là một người đặc biệt nhỉ?\u0001.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...