Chuyến xe buýt cuối cùng vừa tới trạm, Tô Dĩ An nhanh chóng bước lên xe, không quên quay đầu lại chào tạm biệt cậu nhóc.
Vũ Dương đứng nhìn cô ngồi ngay ngắn trong xe, mãi cho tới khi chiếc xe đi khuất khỏi tầm mắt, cậu mới thở dài đi về nhà.
Tâm trạng Vũ Dương bây giờ rối loạn vô cùng.
Cậu điên rồi, cậu đang làm cái gì vậy chứ? Vậy mà lại thừa sức tiễn Tô Dĩ An tới tận đây sao? Lại còn đứng nhìn cô mãi rồi mới về?
Tiếng bước chân gõ trên mặt đất từ xa vọng tới, chỉ cần nghe, Vũ Dương cũng có thể biết được đó là ai.
"Anh hai..." Cậu khẽ gọi.
Vũ Lăng lại đi theo hai người tới tận đây.
Sắc mặt Vũ Lăng nghiêm túc vô cùng, đối với Vũ Dương thì nó đáng sợ ghê gớm.
Cậu lấm tấm mồ hôi hột, đi tới chỗ Vũ Lăng.
"Em thích Tô Dĩ An?" Vũ Lăng hỏi.
"..." Vũ Dương chỉ biết cúi đầu xuống đất, không đáp.
Cậu còn không hiểu bản thân đang nghĩ gì, thì trả lời câu hỏi của Vũ Lăng kiểu gì chứ?
Vũ Lăng chỉ biết thở dài.
Thằng em trai của anh mặc dù vẫn chưa nhận ra cảm xúc trong lòng mình, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu nhóc, anh cũng có thể đoán ra.
Bởi Vũ Dương quá dễ đoán.
"Anh không phản đối chuyện em thích Tô Dĩ An.
Nhưng dù sao em cũng nên suy nghĩ cho kĩ.
Cô ấy hơn em gần 10 tuổi!"
"Anh hai..." Giọng Vũ Dương có chút run lên, "Nhưng cô ấy...thích anh..."
[...]
Dãy nhà trọ sinh viên.
Căn phòng của Tô Dĩ An tối om, không có một ai ở nhà.
Cô vừa mở cửa, ném cặp xuống giường đã nằm sõng soài ra sàn nhà.
Cuộc sống đúng là quá mệt mỏi.
Cô tưởng chừng như năng lượng cả ngày hôm nay của cô đã tụt xuống âm luôn rồi.
Diệp Lục Nghiên đi chơi về, mặt mày hớn hở, vừa trông thấy Tô Dĩ An, cô đã chạy lại:
"Chiều mai sẽ tổ chức trận chung kết bóng chuyền nam ở trường Ưu Điềm, cậu đi xem không?"
Dường như chưa đủ thuyết phục, Diệp Lục Nghiên nói tiếp:
"Có bạn trai tớ thi đấu đấy!"
"..."
Đáp lại Diệp Lục Nghiên chỉ là một sự im lặng.
Chiều mai...nếu cô đi xem trận đấu, không phải cô sẽ nghỉ làm mất 3 buổi rồi sao?
Quả thực, lịch trình quá dày đặc, rất khó sắp xếp.
Nhưng ban trai của Diệp Lục Nghiên, cô thật sự rất muốn xem mặt.
Cả hai người kia yêu đương ngay từ khi vừa bước chân vào đại học.
Nhưng mãi tới tận bây giờ cô vẫn chưa biết được mặt mũi của anh ta, chỉ có thể tưởng tượng qua những lời miêu tả của cô bạn thân.
"Không sao đâu! Khước Thần sẽ cho cậu nghỉ thôi!" Diệp Lục Nghiên cố gắng thuyết phục.
Đây là cơ hội có một không hai để Tô Dĩ An có thể chiêm ngưỡng sự ngầu lòi của bạn trai cô đấy! Tô Dĩ An không thể không đi.
"Nhưng mà..." Tô Dĩ An lưỡng lự.
"Tớ bắt cậu nghỉ! Anh ta có mắng gì cậu, tớ chịu tội!"
[...]
Tập đoàn giải trí Tinh Châu.
Cái nôi đào tạo của đa số nghệ sĩ trẻ tài năng trong nước, nằm tọa lạc ngay tại trung tâm thành phố, nơi đẹp nhất của thành phố Hứa Tịch.
Vũ Lăng ăn mặc gọn gàng, sải bước chân dài vào bên trong, đi tới dãy nhà điều hành.
"Dì Ngọc, chương trình dì nhờ cháu làm đây!" Anh bước vào phòng giám đốc, trên tay là chiếc USB, đặt lên bàn của Ngọc Linh Lung.
Vừa trông thấy chiếc USB, Ngọc Linh Lung mừng rỡ đến mắt sáng lên, rối rít cảm.ơn Vũ Lăng.
Anh ngồi xuống ghế sô pha, tặc lưỡi nhìn biểu cảm của bà dì.
Dù sao chương trình đó cũng chỉ là bản thử nghiệm, chỉ mới dùng để giới thiệu cho các đại cổ đông, nếu được mọi người chấp thuận, nó mới được đưa tới bộ phận chuyên hơn để tiến hành.
Nhưng phải nói rằng, ý tưởng của Ngọc Linh Lung rất tuyệt vời.
Mặc dù chỉ mới code phần demo, nhưng ít nhất anh cũng biết, nếu nó hoàn thiện hơn, Tinh Châu sẽ có bước đột phá.
"IT tương lai có khác! Cháu làm nhanh thật đấy!" Ngọc Linh Lung không ngừng khen ngợi.
"Vậy, tình hình cô gia sư kia thế nào rồi?" Cô hỏi.
Dạo gần đây công việc chồng chất, báo hại Ngọc Linh Lung không có thời gian tới Vũ gia hỏi thăm tình hình.
"Vũ Dương gần đây bắt đầu thích học rồi, cũng ngoan ngoãn nghe lời Tô Dĩ An..." Anh dừng lại một quãng, rồi nhìn Ngọc Linh Lung, "Có vẻ thằng bé thích Tô Dĩ An rồi!"
"Khụ khụ!" Câu nói của Vũ Lăng khiến Ngọc Linh Lung không khỏi bàng hoàng, sặc luôn ngụm cà phê vừa uống.
Ngọc Linh Lung vốn nghĩ, Vũ Dương cũng tiếp xúc với nhiều gia sư nữ rồi, sẽ không có chuyện nảy sinh tình cảm, vậy mà không ngờ nó lại đi thích Tô Dĩ An.
"Cháu nói thật chứ?".
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
"Theo cháu quan sát, thì đúng là vậy!"
Ngọc Linh Lung bật cười thành tiếng:
"Thằng nhóc Vũ Dương, vậy mà cũng thật đáo để! Cô cứ nghĩ em sẽ thích Tô Dĩ An trước chứ?"
Vũ Lăng chỉ im lặng, liếc con mắt sắc lẹm nhìn Ngọc Linh Lung, khiến cô ngay lập tức im lặng.
"Dì đừng nói đùa!" Anh cất giọng, đứng dậy, quay người bỏ đi, "Cháu sẽ không bao giờ thích ai nữa! Không một ai!"
Anh quá mệt mỏi chuyện bị dì Ngọc gán ghép với Tô Dĩ An rồi.
Mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng nó cũng đủ để khiến tâm trạng cả ngày hôm đó của anh trở nên buồn bực vô cùng.
"Vũ Lăng..." Ngọc Linh Lung bất lực gọi.
Vũ Lăng...vẫn chưa quên được chuyện của Mặc Khanh.
Vũ Lăng vừa rời đi, cô thư ký của Ngọc Linh Lung cũng chạy vào.
Nhìn biểu cảm của anh ta vừa bước ra, cô thư ký có chút dè chừng.
Ngọc Linh Lung ngồi xuống, tay miết miết mi tâm, mệt mỏi rã rời:
"Không chịu quên đi Mặc Khanh, cháu định ở giá suốt đời hay sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...