Ngay khi tin nhắn được gửi đi, chưa tới một giây sau, bao nhiêu tin nhắn được đồng loạt thu hồi.
Hai người ở trong phòng Vũ Lăng nên không biết, những tầng dưới kia bắt đầu nhốn nháo cả lên.
"Tiêu rồi, Vũ Lăng đang dùng điện thoại của Tô Dĩ An sao?"
"Anh ấy không đọc được hết tin nhắn rồi đó chứ?"
Bao nhiêu người hốt hoảng kêu lên.
Bây giờ họ đâu quan tâm tới Vũ Lăng hay Tô Dĩ An gì nữa, họ chỉ mong những ngày sau sẽ được bình yên.
Cũng bởi thế mà nhóm chat ngay lập tức im lặng hẳn.
Chiếc điện thoại đáng thương xem như đã được nghỉ ngơi.
"Thật không ngờ còn có một nhóm chat thế này đấy!" Vũ Lăng có chút bực mình, lướt lướt đọc những tin nhắn cũ phía trên.
Hoắc Thừa Ân cũng có tham gia nhóm.
Thế mà hắn ta không thèm cho anh biết.
Tô Dĩ An không hề lo lắng, sợ hãi, ngược lại khi chứng kiến biểu cảm của Vũ Lăng, cô lại không nhịn được mà bật cười.
Những lúc như thế này, Vũ Lăng thật đáng yêu, không khác gì một đứa con nít, giận dỗi vô cớ.
"Lại có thể khiến anh thích em, xem ra năm đó em đã theo đuổi thành công rồi nhỉ?" Tô Dĩ An thích chí vòng tay từ sau lưng, ôm chặt lấy bụng Vũ Lăng.
Mùi hương của Vũ Lăng vương vấn xung quanh, khiến cô luôn cảm thấy được an toàn.
Đúng là cái cảm giác này, cái cảm giác quen thuộc mà trước đó cô không tài nào cắt nghĩa được.
Trước đây mỗi lần trông thấy anh, cô đều hồi hộp, trong người khó hiểu vô cùng, bây giờ thì cô cũng đã biết rồi.
Là do cô thích anh.
Thích rất thích!
Còn anh, cũng chẳng hiểu từ bao giờ, Tô Dĩ An lại đối với anh quan trọng đến như vậy.
Không được trông thấy cô mỗi ngày, anh như chiếc lá héo úa, không có sức sống.
Cũng nhờ cô quay trở về, tâm trạng của anh mới có thể tốt lên như trước đây.
Vũ Lăng quay đầu lại nhìn Tô Dĩ An, gương mặt xình đẹp, luôn hiện hữu trong tâm trí anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chưa bao giờ anh lại thấy hạnh phúc đến như thế:
"Phải, em thành công rồi!"
Tô Dĩ An thích chí mà cười tít mắt.
Ôm chặt lấy anh, không chịu buông.
"Vài ngày nữa, tới Vũ gia nhé?"
"Dạ?"
Này này, không phải là nhanh chóng như vậy liền đi gặp mặt hai bên gia đình chứ?
"Mẹ tôi rất thích em đấy! Được gặp lại em, chắc bà ấy sẽ vui lắm!"
"Thật sao?" Tô Dĩ An hỏi lại.
Lúc đầu cô còn hồi hộp đến run người.
Nhưng khi biết được mình chiếm được cảm tình từ phía Ngọc Khả Dư, cô đã tự tin hơn đôi chút.
Ngọc Khả Dư, Ngọc Linh Lung, những người phụ nữ quyền lực, có tiếng, nổi tiếng ấy đều là thành viên của Vũ gia.
Vũ Lăng lại bảo cả hai người đều rất quý cô, không phải quá tuyệt vời rồi sao.
Nhưng anh không nói cho cô biết Lục Diệm Sơn lại không hề thích Tô Dĩ An.
Anh không muốn cô phải chùn bước mà không cùng anh về Vũ gia.
Anh chỉ mong, biết đâu đối với Tô Dĩ An của bây giờ, Vũ Diệm Sơn sẽ suy nghĩ lại.
Cũng lúc đó, ở bệnh viện.
Vũ Diệm Sơn và Ngọc Khả Dư ngồi trên dãy ghế được xếp ngay ngắn trong phòng bệnh, nhìn thằng con trai mình chăm sóc vô cùng ân cần cho Giang Tình.
Giang Tình nhìn bố mẹ cậu đang ngồi nhìn chằm chằm vào mình, vừa ngượng vừa sợ, cứ từ chối mọi việc chăm sóc của Vũ Dương.
Thế mà tên này lại ngoan cố, cứ ép cô ngồi yên.
Ngọc Khả Dư quan sát hai đứa nhóc hồi lâu, rồi mới quay sang nói nhỏ với chồng mình:
"Anh nhìn xem, Vũ Dương có lúc cũng dịu dàng đó chứ!"
Vũ Diệm Sơn quả thực cũng có bất ngờ.
Vũ Dương trước nay cho dù là đối xử với con gái thì cũng không hề tốt đến như vậy.
Nhưng ông vẫn nghĩ, thằng con trai của ông chăm sóc người ta chu đáo như thế cũng là vì nó muốn tạ lỗi với Giang Tình mà thôi.
Giang Khả Dư ngắm hai đứa hồi lâu, bỗng nhiên trông thấy cả hai thật đẹp đôi.
Nhìn hai người kia cứ ngồi đợi Vũ Dương, Giang Tình lại càng thấy khó xử:
"Cậu về đi! Cậu tới thăm tớ thế là quá tốt rồi! Đừng để bố mẹ phải đợi!"
Vũ Dương vẫn kiên quyết ở lại, giọng rắn rỏi:
"Bảo muốn gặp người ta, bây giờ lại đuổi về sao? Giang Tình, cậu là kẻ máu lạnh!"
"..." Sao bỗng nhiên cô lại thấy tên này như đang làm nũng vậy?
Nhưng rốt cục, tới khi Giang Hạ Sơ quay trở lại, Vũ Dương cũng đành phải rời đi.
Vũ Lăng cũng vài phút sau mới tới bệnh viện.
Nhưng lần này khác hơn, trên xe còn có Tô Dĩ An.
Ngọc Khả Dư vừa trông thấy khuôn mặt quen thuộc lấp ló trong xe, cô không giấu nổi nỗi sung sướng mà thốt lên:
"Tô Dĩ An!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...