Nhung Dật chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ dùng loại hình thức bán sắc vì công việc này.
Nếu đổi lại là vài tuần trước, nghe nói phải xem mắt với Omega, chắc chắn trong lòng cậu sẽ không vui.
Nhưng bây giờ, lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng nhất quán thấy một người yêu một người, di tình biệt luyến nhanh chóng, nhưng đó cũng là ở dưới tiền đề thất tình.
Cuối cùng cũng có một Alpha có thể coi trọng mình, Nhung Dật vô cùng trân trọng, một lòng muốn quản lý tốt mối quan hệ này.
Cho nên điều kiện tiên quyết, nếu đối phương không phải Alpha thì cũng không cần lo lắng.
Mặc kệ ngoại hình khác nhau như thế nào, nhưng tâm lý Nhung Dật cũng là Omega thuần túy nhất, đối với người cùng giới hoàn toàn không có hứng thú, không có đứng núi này trông núi nọ thì cũng sẽ không bị nghi ngờ, cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi.
Chẳng qua đây cũng là chuyện sau này, trước đó, Nhung Dật cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nóng lòng muốn gặp bạn trai.
Buổi sáng cậu và Trần Kha Nghiêu đã liên lạc với nhau.
Khi đó Nhung Dật cũng không biết mình có thể rút ra thời gian rảnh.
Khi Trần Kha Nghiêu nói cho cậu biết buổi tối hắn có khoá, cậu còn âm thầm tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, cậu lại bắt đầu lặng lẽ mừng thầm.
Cậu chưa từng thấy thầy Trần đưa bọn nhỏ lên lớp sẽ như thế nào đâu.
Cũng không biết mình đột nhiên xuất hiện, Alpha của cậu có cảm thấy kinh ngạc hay không đây?
Căn cứ theo địa chỉ Trần Kha Nghiêu nói cho cậu biết lúc trước, Nhung Dật rất dễ dàng tìm được chỗ.
Vừa mới vào, nhân viên lễ tân đã nhiệt tình tiếp đãi cậu.
Nhung Dật ngượng ngùng nói là tới gặp bạn trai, lập lờ mập mờ vài câu, lại bị xem như phụ huynh đến tư vấn.
Để câu khách, nhân viên rất nhiệt tình, chủ động dẫn cậu đi tham quan lớp học.
Nhung Dật đi theo một đoạn, đã thấy không ít phụ huynh đang đợi ở bên ngoài lớp học.
Để thuận tiện cho việc tham quan và phụ huynh lắng nghe, gần hành lang lớp học ở đây đều là những bức tường kính trong suốt.
Đi tới trước phòng học đầu tiên, tuy rằng giáo viên cũng không phải là Trần Kha Nghiêu, nhưng Nhung Dật nhìn vào trong vẫn có chút không nhấc nổi một bước.
Một đám trẻ con đi trên đường vẫn còn lung la lung lay, đàng hoàng đi theo sau giáo viên, trong miệng "Ha ha ha ha", thật sự làm cho người ta không nhịn được cười.
“Đây là lớp mầm non.” Nhân viên thấy thế chủ động giới thiệu với cậu, “Con của ngài năm nay bao nhiêu tuổi ạ?”
Cái này phụ thuộc vào thầy Trần của các người ấy.
Nhung Dật vụng trộm trả lời trong lòng, ho nhẹ một tiếng để che đi chút ngượng ngùng, sau đó hỏi: "Xin hỏi, lớp của thầy Trần Kha Nghiêu ở đâu?"
"À." nhân viên dừng lại, "Lớp thầy Trần đã đầy rồi.
Nhưng nếu ngài muốn tham quan, chỉ cần đi đến cuối hành lang này rồi rẽ vào góc là được."
Phụ huynh bên ngoài lớp học Trần Kha Nghiêu đặc biệt nhiều.
Chờ Nhung Dật đến gần, cậu phát hiện gần như không thể tìm được một chỗ tham quan có tầm nhìn tốt.
May mà cậu cao nên đứng phía sau không sợ bị cản trở tầm mắt.
Trong phòng học Trần Kha Nghiêu đang quay lưng lại làm mẫu cho học sinh.
Trên người hắn mặc đồng phục thống nhất của lớp phụ đạo, sau lưng còn in LOGO, có chút ngốc.
Nhưng mặc trên người hắn, lại được tôn lên bởi thân hình cao lớn thẳng tắp, đẹp trai không thể giải thích được.
Nhung Dật đối với kiểu đấm đá này ban đầu không hứng thú lắm, tự nhiên cũng không hiểu cho lắm, chỉ cảm thấy động tác của bạn trai mình gọn gàng, lưu loát, tràn đầy khí thế, trong nháy mắt giơ tay đấm một quyền liền khiến cho người ta vừa kinh hãi vừa động tâm.
Không rõ sát thương vật lý như thế nào, nhưng trái tim của Nhung tiên sinh đã bị đánh rơi rồi.
Làm mẫu hoàn tất, thầy Trần vừa rồi còn tràn đầy nghiêm nghị cúi người nhìn bọn nhỏ, cười dịu dàng: "Mọi người nhìn rõ chưa?"
Chưa rõ! Mời làm lại mười lần nữa!
Đáng tiếc là qua cửa kính, bọn nhỏ bên trong không nghe được giọng nói chân thành của Nhung Dật, đồng thanh dài giọng đáp lại: "Nhìn~rõ~rồi~à~!"
Các em nhỏ trong lớp học bắt đầu nghiêm túc luyện tập, phụ huynh bên ngoài lớp học đứng chung tốp năm tốp ba trò chuyện sôi nổi.
Nhung Dật dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy không ít thảo luận về thầy Trần.
Một nhóm người đã kết hôn tụ tập cùng nhau nói về tài năng của thanh niên độc thân, một trong những đề tài vĩnh hằng quả nhiên là quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của người ta.
Mà đối tượng của vị thanh niên ưu tú này hiện giờ đang đứng ở bên cạnh những người này, mấy lần muốn gia nhập đề tài lại không tìm được cơ hội, cực kỳ buồn rầu.
Nghe bọn họ nói, trong đó có người cố gắng tác hợp Trần Kha Nghiêu với em gái được công nhận là dịu dàng đáng yêu của mình.
Đáng tiếc cô gái Omega kia mang theo cháu trai đi học mấy lần, cho dù là chủ động bắt chuyện như thế nào, thầy Trần vẫn luôn khách sáo và xa cách, hoàn toàn không tìm được cơ hội.
Một người khác liên tục xua tay, nói mình lúc trước trực tiếp mở miệng hỏi, nhưng còn chưa lấy ảnh của đối tượng giới thiệu ra, thầy Trần đã tỏ vẻ tạm thời không muốn yêu đương khéo léo từ chối.
Nhung Dật nghe xong tâm tình rất tốt.
Yêu đương với một người như vậy, thật đúng là quá có cảm giác an toàn.
Chờ đề tài lại nhảy đến "Thầy Trần dịu dàng với học sinh là chuyện tốt, nhưng quá không hung dữ, liệu mấy đứa nhỏ có chịu nghiêm túc học hay không", bản thân thầy Trần trong phòng học vừa vặn quay đầu nhìn ra ngoài.
Nhung Dật nhìn hắn qua lớp kính, cố gắng mím chặt môi nhưng vẫn không kiềm chế được khóe môi nhếch lên.
Trần Kha Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó lập tức cúi đầu, cũng cười theo.
"Đồ lừa đảo." Sau khi ra ngoài, Trần Kha Nghiêu đã thay quần áo hàng ngày, nhìn cậu lắc đầu, "Còn nói là tăng ca."
"Đột nhiên rảnh rỗi." Nhung Dật cười cười, "Thầy Trần rất được hoan nghênh nha."
Không chỉ phụ huynh mà cả học sinh cũng thích hắn.
Trước khi tan học, còn có không ít bạn nhỏ đặc biệt chạy tới nói lời tạm biệt với hắn, giọng điệu rất trìu mến.
Người được trẻ con thích nhất định là người tốt, Nhung Dật tiếp tục điên cuồng cộng điểm vào ô điểm trong tim vốn đã nổ tung với cái tên Trần Kha Nghiêu.
"Vậy cậu có muốn đến lên lớp học không?" Trần Kha Nghiêu nhìn cậu cười.
Tôi muốn thầy tự mình phụ đạo một đối một.
Nhung Dật sợ nụ cười của mình quá mức hèn mọn, yên lặng cúi đầu.
Hai người sóng vai đi về phía bãi đỗ xe, vừa ra khỏi thang máy Trần Kha Nghiêu đã chủ động móc lấy ngón tay cậu, sau đó từng chút một nắm chặt bàn tay cậu vào lòng bàn tay mình.
"Hiện tại thời gian cũng không tính là quá muộn." Lúc hắn nói chuyện cũng không nhìn Nhung Dật, "Hình như còn đủ để chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút?”
Nhung Dật gật đầu.
"Nhưng cậu đã mệt mỏi nhiều ngày rồi." Trần Kha Nghiêu lại nói.
"...!Nhìn thấy cậu liền không mệt nữa."
Lần đầu tiên trong đời nói chuyện tình cảm, Nhung Dật vô cùng khẩn trương, nói xong vội vàng len lén nhìn Trần Kha Nghiêu một chút.
Lại không ngờ Trần Kha Nghiêu cũng đang nhìn cậu.
Một khi đối mặt, trong nháy mắt đầu tiên là hoảng hốt, sau đó Nhung Dật lại nhịn không được bật cười.
Yêu đương thật tốt.
Tất cả buồn bực và phiền muộn khoảng thời gian này, đơn giản như vậy, tất cả đều bị quét sạch, cậu không chỉ không còn mệt mỏi mà tâm trạng cũng được cải thiện, thậm chí còn có ảo giác thế giới đang hòa bình.
Cậu còn đang vui vẻ, Trần Kha Nghiêu lại đột nhiên dừng bước.
Nhung Dật có chút mờ mịt quay đầu lại: "Trần tiên sinh?"
Trần Kha Nghiêu trong nháy mắt cười ra tiếng.
“...!Trần tiên sinh? "Hắn vừa cười vừa lắc đầu, "Cậu bây giờ còn gọi tôi như vậy, có thích hợp không?”
Nhung Dật không lên tiếng.
Ban đầu là bởi vì nghiêm túc suy nghĩ muốn đổi xưng hô gì mới tốt, về sau là bởi vì không còn tâm tư để suy nghĩ bất cứ cái gì nữa.
Nụ hôn thứ hai trong đời, cũng khiến cậu choáng váng.
Nhung Dật không có chút kinh nghiệm nào, nhưng bản năng của cậu đã dạy cậu cách nghênh hợp và âu yếm Alpha như thế nào.
Cho đến khi trong không khí mơ hồ truyền đến mùi pheromone.
Mùi hương đó dụ dỗ hắn, đồng thời cũng khiến hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
"Thật xin lỗi." Trần Kha Nghiêu buông cậu ra, lui về phía sau một bước, sau đó dùng sức lắc đầu, "Tôi..."
Nhung Dật biết hắn không phải cố ý.
Nếu như có tâm, cậu đã sớm hoàn toàn ý thức không rõ.
Nhưng bây giờ như vậy vẫn có chút nguy hiểm.
Dù sao bãi đậu xe cũng là nơi công cộng, nồng độ pheromone trong không khí nếu cao hơn một chút, có thể kích hoạt thiết bị báo động.
Đến lúc đó lấy mẫu, Alpha của cậu sẽ gặp rắc rối.
Nhung Dật liếm môi một cái: "...!Lên xe trước đi."
Trần Kha Nghiêu sau khi mở cửa xe, do dự một chút.
"Tôi sợ cậu bây giờ ở cùng tôi trong không gian kín sẽ cảm thấy khó chịu." Hắn nói.
Nhung Dật lắc đầu: "Không sao..."
Cậu vẫn còn có chút luyến tiếc trải nghiệm tuyệt vời vừa rồi, cảm giác mất khống chế nhẹ nhàng như vậy lại khiến cho người ta run rẩy, khiến người ta không tự chủ được khao khát nhiệt độ giữa môi và lưỡi với Trần Kha Nghiêu, cậu muốn nếm thử lần nữa.
Nhung Dật nhìn Trần Kha Nghiêu đứng ở ghế lái, nhìn mặt hắn lại nhìn môi hắn, sau đó khi trái tim bối rối cổ động đồng thời chậm rãi dịch sang bên cạnh một bước.
Cậu bước đến ghế sau xe, đưa tay mở cửa.
Lúc làm động tác này, ánh mắt cậu vẫn dán chặt trên người Trần Kha Nghiêu.
Trần Kha Nghiêu đương nhiên cũng đang nhìn cậu.
Hơn nữa, hắn còn hiểu.
Trong một không gian kín, ngay cả một chút pheromone của Alpha cũng có thể ảnh hưởng đến Omega.
Khi hơi thở dần trở nên dồn dập cùng với làn da nóng bỏng, Nhung Dật vốn muốn làm gì đó không khỏi có chút luống cuống.
Bầu không khí đang trở nên khó kiểm soát cùng với mùi ngày càng nồng đậm trong không khí.
Cậu vốn chỉ muốn hôn nhiều hơn.
Cảm giác hoàn toàn mở rộng một phần thân thể hòa quyện với Alpha của mình khiến người ta say mê, khiến cậu muốn dừng lại cũng không được.
Nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, nếu thật sự muốn tiến xa hơn, Nhung Dật vẫn hy vọng có thể ở một nơi thích hợp hơn, nơi có thể khiến người ta tràn ngập cảm giác an toàn.
May mà Trần Kha Nghiêu cũng nghĩ như vậy.
“Sao cậu lại ngọt như vậy ” Hắn hơi lùi lại, áp trán mình vào trán Nhung Dật, “Tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.”
Nhung Dật cố gắng điều chỉnh hô hấp, ngây ngốc nhìn hắn.
Thì ra cậu cũng đang bất giác phóng thích pheromone, chẳng trách bộ dạng vừa rồi của Trần Kha Nghiêu có chút mất phương hướng.
“Dễ ngửi như vậy, đúng là không khoa học.” Trần Kha Nghiêu nói tiếp.
Alpha và Omega bị pheromone hấp dẫn lẫn nhau, đây là chuyện hiển nhiên cỡ nào, sao lại không khoa học chứ?
Nhưng ai lại không thích nghe những lời ngọt ngào từ người yêu đâu chứ.
"Cậu cũng không cảm thấy phản cảm chút nào sao?" Trần Kha Nghiêu hỏi.
Nhung Dật lắc đầu.
Làm sao có thể phản cảm chứ, đó rõ ràng là một loại hưởng thụ.
Có thể mang lại cho người ta sự thoải mái và hạnh phúc vô hạn.
Trần Kha Nghiêu cười cười: "Điều này có phải nói rõ, chúng ta trời sinh nên ở bên nhau không?"
Trong nháy mắt này, Nhung Dật lại muốn chủ động hôn hắn.
Nhưng cậu có chút không dám, sợ cứ tiếp tục như vậy thật sự sẽ một phát không thể vãn hồi.
Nhiều năm độc thân khiến cậu không chuẩn bị trước, cũng không mang theo bình xịt ức chế khẩn cấp đặc biệt của Omega.
Cũng may Alpha của cậu có nhớ phải đề phòng rắc rối có thể xuất hiện.
Trần Kha Nghiêu lại hôn lên trán cậu một cái, rồi mới tách khỏi cậu, sau đó cúi người đến hộc đựng đồ ở ghế trước lấy ra một bình xịt nhỏ.
Sau khi lắc lắc vài cái, hắn phun một ít ở gần cổ mình, ngay sau đó lại đưa cho Nhung Dật.
"Cậu cũng mau che đi, tôi thật sự sắp không khống chế nổi nữa rồi."
Nhung Dật có chút mờ mịt nhận lấy cái bình, sau đó nhìn chằm chằm chữ trên thân bình bắt đầu ngẩn người.
"Cái này có thể thông dụng sao?" Cậu hỏi.
"Thông dụng cái gì?" Trần Kha Nghiêu khó hiểu nhìn cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...