Trans/ Edit: Yz
Ting ting ting
Là tin nhắn mà Chu Đồng gửi trong nhóm, cô ấy nói rằng sẽ có một màn bắn pháo hoa ở quảng trường lễ hội vào tối mai, bảo chúng tôi cùng đi xem náo nhiệt này.
Nhưng làm thế nào để đi được lại là một vấn đề.
Chúng tôi đều sống ở phía Bắc thành phố, quảng trường lại nằm ở ngoại ô phía tây thành phố, nó được xây dựng bên sông và mới được hoàn thành vào mùa xuân năm nay, giao thông gì đó vẫn chưa quy hoạch hoàn thiện.
Mọi người trong nhóm trong một hồi thảo luận, cuối cùng lựa chọn ý kiến của Bách Sơn, đó là thuê xe đạp của dịch vụ cho thuê xe trên đường Tân Giang ở phía bắc thành phố, rồi đi dọc theo đường Tân Giang đến quảng.
Buổi chiều sau khi ăn tối, chúng tôi liền sớm tập trung ở trước địa điểm cho thuê xe mà Bách Sơn nói.
" Đến đây, cậu đạp chiếc xe này đi." Lâm Phong đẩy một chiếc xe đạp vàng nhỏ ra tới, nói với tôi, " Chiếc xe này nhỏ, điều khiển tốt."
" Nào! Chu Đồng cậu đạp chiếc này đi, phù hợp với khí chất của cậu!" Bách Sơn vỗ vào một chiếc xe đạp leo núi lớn màu đen, cười lớn.
Chu Đồng trừng cậu ấy một cái: " Cậu nói tớ lớn lên vừa đen vừa khỏe phải không?"
Bách Sơn cười hì hì nói: " Không không không, tớ là nói cậu dồi dào năng lượng."
Lục Phong Diệc nói với Bách Sơn: " Đừng trêu cậu ấy nữa." Sau đó đẩy ra một chiếc xe đạp trắng bình thường đưa cho Chu Đồng, nói: " Cậu đạp chiếc này đi, chiếc này nhẹ hơn."
Chu Đồng cười nói: " Đúng nhỉ, đây chính là vừa trắng vừa thon thả."
Xác thật, chiếc xe này mới phù hợp với khí chất của Chu Đồng, cao gần 1m7, tay chân thon dài mảnh mai, làn da trắng nõn ở dưới ánh mặt trời có khi còn chói mắt hơn.
Bách Sơn đạp một chiếc xe đạp số* đụng vào xe của Chu Đồng, rồi đạp mạnh xe lao ra ngoài.
(*) Xe đạp số hay còn gọi là xe đạp fixie, thường không có dây phanh, một chiếc xe đạp số cố định có nghĩa may-ơ (hay trục sau của xe) được bắt cố định vào bánh xe.
Điều đó có nghĩa là nếu người sử dụng quay ngược hay quay xuôi pedal, bánh xe sau cũng quay theo cùng hướng và cùng tốc độ, khác với xe đạp thường vẫn chạy khi người sử dụng ngừng đạp.
Chu Đồng cũng hét lên đuổi theo muốn đánh cậu ấy.
Lục Phong Diệc sợ hai người ở nơi công cộng cậu đuổi tôi chạy xảy ra chuyện gì, cũng liền chạy nhanh đuổi theo không ngừng khuyên bảo hai người họ.
" Đi thôi." Lâm Phong nói với tôi.
" Ờ......Ừm." Tôi cũng đạp lên bàn đạp xuất phát.
Lâm Phong chậm rãi đi theo sau tôi.
Chúng tôi một trước một sau, bánh xe lẳng lặng mà lăn trên những viên gạch đá phiến xanh đường Tân Giang.
Đèn neon hai bên đường phản chiếu xuống mặt sông, màu sắc của ánh đèn hiện ra càng mạnh hơn, ở trên mặt sông lấp lánh nhẹ nhàng rung động.
Gió đêm từ mặt sông lướt qua, thổi bay tóc con sau tai tôi, khi dùng tay vén lại tóc, tôi chợt nhớ đến một chuyện xấu hổ, khuôn mặt nháy mắt liền đỏ lên, giống như của bóng bay màu đỏ mà ông ngoại mua cho tôi vào ngày tết khi còn nhỏ.
" Lê Lê, cậu đạp xe giống một bà lão nhỏ!" Lúc lớp 5, cậu bé hàng xóm Trần Đồng nói với tôi như vậy.
Từ đó về sau, tôi không còn đạp xe nhiều nữa.
Lâm Phong ở phía sau, cũng sẽ cảm thấy tư thế lái xe của tôi rất kỳ cục và buồn cười nhỉ.
Tôi đang nghĩ, liền dừng lại.
Lâm Phong cũng dừng lại ở bên cạnh tôi, cậu ấy hỏi: " Làm sao vậy?"
" Cậu đi phía trước đi, tiện dẫn đường, người ngày càng nhiều, tớ đạp xe không vững lắm." Tôi vẫn là trước sau như một, lúc nói dối ánh mắt lay động không ngừng, không dám nhìn cậu ấy.
" Nhưng nếu tớ đi phía trước, cậu ở phía sau xảy ra chuyện gì, tớ thật sự không thể nhìn thấy cậu được." Lâm Phong vừa nói vừa xuống xe, " Chúng ta cứ đẩy xe đi đi, đi bộ qua đoạn đường đông người này."
Hai người đẩy xe song song, chậm rãi đi.
Âm thanh của đám người có chút ồn ào, trẻ con chạy tới chạy lui, những con chuồn chuồn tre phát sáng lượn vòng trên bầu trời đêm.
Đi được một đoạn, nhìn thấy Chu Đồng ba người bọn họ đứng cách đó không xa, trong miệng cắn kem.
" Thật là chậm!" Chu Đồng cười nói, " Tớ đã ăn cây kem thứ 2 rồi."
" Hai cậu không phải đi nói chuyện yêu đương đấy chứ!" Bách Sơn cười hì hì nói.
Tôi nhanh chóng nói: " Sao có thể."
Nói xong tôi trộm liếc nhìn Lâm Phong một cái, cậu ấy đứng bên cạnh dưới bóng cây, không thấy rõ vẻ mặt của cậu.
Trong lòng tôi nhảy bang bang, nhưng vì tự tôi nói không có, dù sao so với Lâm Phong nói không có vẫn tốt hơn.
" Không thể nào!" Chu Đồng cắn phần còn lại của cây kem, dùng que kem trong tay vỗ xuống đầu Bách Sơn, " Lê Lê mỗi ngày đều ở dưới mí mắt của tớ, khẳng định là không có yêu đương!"
" Đi thôi." Lâm Phong cuối cùng cũng lên tiếng.
Chu Đồng trộm đem que kem nhét vào túi quần Bách Sơn, quay đầu chỉ về phía trước nói, " Leo qua bậc thang dốc đó, chính là quảng trường lễ hội.
Có rất nhiều người ở trên đó.
Thật náo nhiệt.
Đi mau đi mau."
Cô ấy vừa nói vừa đem xe hướng bậc thang đẩy lên.
Lúc Bách Sơn xoay người đang chuẩn bị giúp cô ấy, Lục Phong Diệc thuận tay đem que kem lấy ra, ném vào thùng rác bên cạnh.
Bách Sơn toàn bộ quá trình cũng không nhận ra que kem ra ra vào vào trong túi mình.
Lâm Phong đá vào chân chóng xe đạp của mình, sau khi đậu xe, cậu ấy xách xe đạp của tôi lên bậc thang mà không nói một lời.
Tôi không có theo sau, ngơ ngác mà đứng tại chỗ, chờ khi Lâm Phong xuống dưới đẩy xe của mình lên, cậu ấy nói: " Cảm ơn cậu đã đứng giữ xe."
" A?" Tôi có chút mờ mịt, không biết Lâm Phong có ý gì.
Cậu ấy chỉ chỉ xe đạp nói: " Đứng giữ nó a."
Khi Lâm Phong đem xe đạp đẩy đến bậc thang bằng đá, tôi cũng nhanh chóng chạy theo để giữ ghế sau xe, giúp cậu ấy nâng xe.
" Không cần không cần, một mình tớ có thể xách lên được." Lâm Phong quay đầu nói với tôi.
" Nhưng.....!Như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn một chút." Tôi nói.
Tôi ở phía sau nâng xe, luôn cám thấy tình cảnh này rất quen thuộc, nhưng rõ ràng chính là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đạp xe.
" A.
Đúng rồi." Tôi ở trong lòng kêu lên, nhớ tới cảnh tượng Shizuku giúp Seiji đẩy xe.
" Lời thì thầm của trái tim, đã xem xong chưa?"
Lâm Phong đột nhiên hỏi câu này, dọa tôi kinh hỉ, đây chính là tâm linh tương thông hả? Chẳng lẽ cậu ấy cũng nhớ tới cảnh tượng này?
" Xem xong rồi.
Có điều tớ quên mang theo máy phát video của cậu rồi.
Ngày mai trả cậu được không?"
" Ngày mai tớ muốn ra ngoài lên mạng, cậu tới trả tớ đi."
" Ừm."
Pháo hoa kèm theo tiếng nổ bang bang, nở rộ trên không trung.
Màu đỏ, màu vàng, màu hồng cắt ngang qua bầu trời tối đen, Lâm Phong đứng bên cạnh tôi, mặt của cậu ấy được pháo hoa chiếu rọi lúc lấp lánh lúc lại mờ đi.
" Không đẹp! Năm trước mẹ tớ đưa tớ đến Thượng Hải xem xuất sắc hơn như này nhiều." Sau khi màn biểu diễn pháo hoa kết thúc, Chu Đồng lải nhải nói.
" Tớ ngược lại cảm thấy khá đẹp." Lục Phong Diệc nói.
" Tớ cũng cảm thấy đẹp." Tôi trộm liếc nhìn Lâm Phong.
" Có thể là tớ chưa thấy qua việc đời đi, tớ cảm thấy nhìn khá đẹp, chỉ là tro pháo hơi phiền." Bách Sơn vừa nói vừa phủi quần áo.
" Vừa rồi tớ không phải đã nói với cậu đừng dựa gần quá rồi sao?" Lục Phong Diệc cũng đi qua giúp cậu ấy phủi.
" Vậy cậu qua đây làm gì, còn không phải giống nhau, đầu đầy tro." Bách Sơn vỗ nhẹ đầu đầu Lục Phong Diệc một cái.
" Hai đầu heo này, một hai phải chen đi phía trước.
Nhìn xem ba chúng ta đi, sẽ chỉ tỏa sáng dưới ánh sáng phảo hoa." Chu Đồng cười nói.
Bách Sơn đi đến phía sau bậc thang, gọi tất cả chúng tôi qua ngồi một lúc lại đi, chờ mọi người giải tán rồi đạp xe về sẽ nhanh hơn.
Vì thế chúng tôi năm người ngồi thành một hàng trên bậc thang.
" Cậu đại học muốn học gì?" Bách Sơn dùng đầu gối chọc chọc Lục Phong Diệc.
" Tớ a, tớ muốn học chuyên ngành giống văn học." Lục Phong Diệc trả lời.
" Tớ sẽ đến học viện thể thao, tớ không muốn tương lai bản thân mắc kẹt trong văn phòng đâu, vậy tớ sẽ ngột ngạt mà chết mất." Bách Sơn vừa bóp cổ mình vừa nói.
" Tớ muốn học kỹ thật sinh học, làm nghiên cứu và phát triển thuốc." Lâm Phong nói.
" Ừm....!Tớ đã sớm biết chính mình muốn làm công việc gì, nhưng mà học chuyên ngành gì đây......!Chuyên ngành gì liên quan đến thời trang nhỉ?" Chu Đồng nói tiếp.
" Ách....!Kia hẳn là rất nhiều đấy.
Ví như thiết kế thời trang? Chuyên viên trang điểm? Nhiếp ảnh gia?" Bách Sơn nói.
" Vậy tớ sẽ suy nghĩ một chút.
Lê Lê thì sao." Chu Đồng nói.
" Chờ tớ xem thành tích sau khi thi đại học đi, xem điểm phù hợp để báo danh trường gì chuyên ngành gì." Tôi nói.
Chu Đồng lớn tiếng thở dài: " Ai nha, tớ vẫn luôn muốn nói, cái tính này của cậu, cũng quá bị động đi!"
Tuy rằng Chu Đồng chỉ là nói đùa, nhưng cảm giác giống như tấm màn che trên mặt tôi đột nhiên bị Chu Đồng vén lên, những đoạn ký ức ngắn trong đầu nhanh chóng được hiện ra.
Ví như khi 8 tuổi, rõ ràng rất thích con chó đồ chơi mà dì tôi tặng, bởi bì em họ nói thích liền tặng cho con bé, trên thật tế trong lòng không nỡ muốn chết.
Rõ ràng thành tích rất tốt, muốn làm lớp trưởng nhưng không dám ứng cử.
Rõ ràng thích ăn cá nhất, mỗi lần gọi món đều thuận theo sở thích của người khác, người khác gọi cái gì ăn cái đó.
Rõ ràng chính là thích Lâm Phong, lại đem chuyện này gắt gao mà giữ trrong lòng mình, sợ lộ một chút để người khác nhìn ra.
" Cậu như vậy không sợ có một ngày sẽ bỏ lỡ thứ mình trân trọng sao?" Chu Đồng tiếp tục vui đùa nói.
" Sẽ bỏ lỡ chứng tỏ chính là không phải thứ bản thân trân trọng." Tôi cười gượng, ngoài miệng xấu hổ mà giải thích, trong lòng lại rất để ý lời cô ấy nói.
Khi Lâm Phong cùng tôi trở về, tôi vài lần lấy hết can đảm mở miệng, lại chung quy vẫn không thể mở miệng được.
Buổi chiều ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho Lâm Phong hỏi cậu ấy ở đâu.
Cậu ấy nói: " Tớ ở tiệm net."
Tôi nói: " Tiệm net nào, tớ đem máy phát video đến cho cậu."
Cậu ấy nói: " Tớ đang ở tiệm nét chính là tên tiệm net a.
Đồ ngốc.
Giao lộ Phượng Giang ở đây, đối diện đại môn Gia Viên."
Kỳ thật tôi không phải rất quen thuộc bên kia, nhưng tôi vẫn trả lời được, sau đó chính mình chậm rãi đi tìm.
Khi tìm thấy cậu ấy ở nơi đó, tình cờ bắt gặp cậu ấy đang mua hàng trên mạng, cùng với chủ cửa hàng Taobao mặc cả.
" Cậu nhìn xem, cái hộp nhạc này đẹp không?" Lâm Phong click mở giao diện sản phẩm của hộp nhạc, hỏi tôi.
" Ừm, khá đẹp." Một hộp nhạc thủy tinh, vừa nhìn chính là kiểu dáng mà con gái thích.
Trong lòng tôi thấp thỏm nghĩ, lại qua mấy ngày nữa chính là Thất Tịch* rồi, cậu ấy hỏi tôi đẹp hay không, là muốn tặng cho tôi hả?
(*) Lễ Thất Tịch ( Hay 七夕) theo văn hóa phương Đông được xem là ngày lễ tình yêu hay đôi khi còn được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á và được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch hằng năm.
Ngày lễ này được dựa trên cu truyện cổ tích từ Trung Quốc mang tên Ngưu Lang Chức Nữ.
Ngoài ra, giới trẻ cũng thường truyền miệng nhau rằng ăn chè đậu đỏ để hi vọng tình yêu đôi lứa thêm bền vững hay người độc thân tìm được tình duyên cho bản thân.
Nhưng thấp thỏm được mấy giây, tôi liền an tâm rồi, an tâm mà thất vọng rồi.
Bởi vì tên của người nhận hàng là " Kim Hiểu Lôi".
Khi tôi nhìn thấy 3 chữ này, phảng phất như thể bộ chăn đệm được bán trong tiệm bà Sáu trực tiếp dán lên ngực của tôi, nghẹn muốn chết, phảng phất như bức tượng kém chất lượng bị bóp trước cổng trường chính là tôi vậy, hai chân nhũn ra có chút đứng không vững.
Sau khi trả tiền, Lâm Phong nói: " Cậu đi mở máy đi, cùng nhau chơi một lát."
Sau khi tôi đi đến quầy tiếp tân, lại đi đến bên Lâm Phong nói: " Họ không cho tớ mở, nói tớ là trẻ vị thành niên."
" Vậy tớ cũng là trẻ vị thành niên." Cậu ấy đứng dậy, nhìn tôi, nói, " Đúng, cậu vừa nhìn giống như học sinh cấp 2 vậy, cậu dùng máy của tớ đi, tớ lại đi mở một thẻ tạm thời."
Tôi nhìn chằm chằm giao diện trả tiền Lâm Phong vừa rồi chưa đóng, trong lòng vô cùng giãy giụa, nếu Kim Hiểu Lôi là cô gái cậu ấy thích, vậy tôi còn ngồi chỗ này làm gì.
" Ngẩn người làm gì vậy.
Biết chơi trò xe bay* không?" Lâm Phong ngồi vị trí bên cạnh, tay lắc lư 2 cái trước mặt tôi.
(*) Chú thích: này ở Việt Nam gọi là zing speed chơi trên pc, hình như bây giờ chỉ có bản mobile thôi, trước kia nổi cực.
" Không biết." Có thể là có đờm trong họng đi, ngắn gọn 2 chữ nhưng nói ra lại không được trôi chảy.
" Vậy tớ dạy cậu.
Trò này có thể vừa chơi vừa nghe nhạc."
Lâm Phong tạm dừng trên máy tính, bảo tôi nhập số tài khoản và mật khẩu để đăng ký nhân vật cho tôi.
" Cậu muốn gọi tên gì?" Cậu ấy nói.
Trong lòng tôi trống rỗng, đối với trò xe bay mà cậu ấy nói căn bản không có hứng thú.
" Tùy đi, đều được."
" Tớ tên Kim Quang lấp lánh."
Kim Hiểu Lôi, Kim Quang lấp lánh, thì ra Kim Hiểu Lôi là cô gái tỏa sáng nhất trong lòng cậu ấy.
" Vậy cậu tên Ngân Quang lấp lánh đi.
Khỏi phải suy nghĩ." Cậu ấy tiếp tục nói.
(*) 金/ Kim: Kim loại vàng đồng hoặc trắng bạc, 银/ Ngân: Kim loại bạc.
" Không được!" Tôi lập tức cự tuyệt, ai muốn có quan hệ gì với cậu chứ.
Nhưng vì đã quá muộn, Lâm Phong đã đăng ký nhân vật mất rồi.
" Bling bling, lấp lánh phát quang, chẳng lẽ không hay sao."
Tôi không hề phản ứng với Lâm Phong, để mặc cậu ấy một mình ở đó lẩm bẩm giải thích với tôi phải thao tác bàn phím như thế nào, trong lòng đều đã mơ màng ở nơi nào rồi, căn bản không nghe vào câu nào.
Ở trong game tôi không phải là mắc kẹt trong tường, thì là lái xe ra ngoài, một người chậm chạp mà mỗi lần đều chạy về cuối cùng.
" Tớ thấy cậu cuộc sống học tập đều khá bình thường, sao chơi game lại không thể tự lực thế chứ.
Ha Ha Ha.
Tớ dạy lại cho cậu." Lâm Phong nghiêng người tới.
Tôi nghĩ rằng mình nên duy trì khoảng cách với cậu ấy, liền dùng tay ngăng cậu ấy lại, nói: " Không cần đâu, tớ tự mò một chút là được thôi."
" Vậy được." Cậu ấy nói.
Tôi lại chơi thêm mấy trò nữa nhưng không thấy thú vị, giống như đang căng da đầu mà hoàn thành nhiệm vụ.
Qua một lúc có người đi đằng sau vỗ vào Lâm Phong, ngẩng đầu nhìn thì ra là Bách Sơn và Lục Phong Diệc.
Bách Sơn nói: " Hai cậu sao lại ở đây? Hẹn hò?"
Nếu thật sự là hẹn hò thì tốt rồi, nhưng tôi đây không hẹn hò lại bị chụp nón hẹn hò lên đầu, cũng quá thiệt rồi, huống chi cô gái Kim Hiểu Lôi kia, tôi đây tính là cái gì, thật là khiến người khác phát hỏa.
" Tớ trả máy phát video cho cậu ấy, thuận tiện ngồi chơi một lát." Tôi lập tức giải thích.
" Aii, Tớ lên mạng mua hộp nhạc giúp em gái." Lâm Phong nói.
Em gái? Kim Hiểu Lôi là em gái Lâm Phong? Tôi trong nháy mắt cảm thấy bầu không khí trong quán net đều tươi mới.
" Em gái? Em gái kết nghĩa hả?" Bách Sơn trêu chọc.
Trong lòng tôi lại căng thẳng, không biết là tập tục gì, trong trường quả thật có rất nhiều người nhận anh em, nhưng xưng hô như vậy lén lút liền trở thành một cặp.
" Tớ là người đâu đâu cũng nhận em gái lung tung hả, kia là em họ tớ." Lâm Phong không chút hoang mang nói.
" Mấy tuổi rồi? Đẹp không?" Bách Sơn hỏi tiếp.
" Cậu lần trước gặp qua rồi, cậu nói con bé đẹp hay không đẹp." Lâm Phong quay đầu hỏi tôi.
" Tớ? Gặp rồi hả?" Trong đầu tôi bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm ký ức giữa mình với Lâm Phong, nếu như người khác cũng chỉ nghĩa tới cô gái đã tặng quà sinh nhật cho tôi.
Tôi nói: " Quà của tớ hả?"
Lâm Phong ừm một tiếng.
Thì ra Kim Hiểu Lôi kia chính là em gái của Lâm Phong.
" Rất—đẹp!" Tôi hắng giọng, trả lời bằng giọng rõ ràng, sợ rằng Bách Sơn không nghe rõ.
" Mà này, hai cậu là trẻ con dính nhau à? Sao luôn ở cùng nhau vậy." Lâm Phong nói.
" Ôi chao! Bắt đầu từ khi 7 tuổi tớ anh dũng cứu tiểu Phong Diệc, cậu ấy đã là fanboy nhỏ của tớ rồi.
Chỉ thích đi theo tớ thôi." Bách Sơn hi hi ha ha.
Lục Phong Diệc cũng không giải thích, chỉ cuối đầu nhấp miệng cười, nói: " Đúng vậy."
Bách Sơn mời Lâm Phong cùng chơi CF với họ, Lâm Phong nhìn tôi nói: " Các cậu chơi đi, hôm nay tớ muốn chơi game nhẹ nhàng vui vẻ một chút."
" Được thôi.
Hữu nghị nhắc nhỡ, trò xe bay có thể kết hôn a, kinh nghiệm gì đó thêm siêu cấp thành tích a." Bách Sơn giọng the thé, âm dương quái khí, vừa nói vừa cười.
Tôi click mở trung tâm mua sắm, thứ này một chút, vật kia một chút, giả vờ phối hợp với hình tượng nhân vật, căn bản không để ý xem bản thân phối có bao nhiêu hài hước, trong lòng thế nhưng lại cực kì vui vẻ.
" Được rồi được rồi.
Nhanh đi thôi." Lục Phong Diệc rốt cuộc cũng đẩy Bách Sơn đi rồi.
Trong lòng tôi đang nghĩ, Bách Sơn biết nói chuyện như vậy, cậu ấy muốn nói thêm mấy câu nữa, tôi đều rất vui vẻ mà tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
" Cậu phối hợp kiểu gì thế a." Lâm Phong nhìn chằm chằm giao diện mà lải nhải.
" Hơi loạn chút.
Nào nào, cậu lại nói với tớ làm sao để bắt đầu bay lên rồi bay xuống đi." Tôi lại sinh ra hứng thú lớn với trò chơi này, cũng sinh ra tò mò với " kết hôn" mà Bách Sơn nói.
Sau khi Lâm Phong dạy cho tôi, tôi rốt cuộc cũng chậm rãi chạy được vị trí thứ 2 thứ 3 rồi.
Nhưng tôi còn muốn hỏi về chuyện kết hôn của trò chơi này.
" Lâm Phong." Tôi nhẹ nhàng gọi cậu ấy một tiếng, không dám nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
" Cậu muốn nhanh thăng cấp hả?" Lâm Phong trực tiếp nói.
" Thăng cấp có lợi ích gì?" Tôi biết rõ vẫn cố hỏi.
" Tặng phiếu điểm, đạo cụ, quần áo gì đó.
Tớ thấy cậu vừa rồi thay trang phục ở đó, nếu như không muốn mất tiền, thì phải nâng cấp thêm, mở miễn phí." Lâm Phong nói.
" Tớ nghèo lắm! Tiền thì miễn bàn! Vậy phải làm sao mới có thể nhanh chóng nâng cấp." Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Tôi cũng không để ý hình tượng nhân vật lắm, nhưng kết hợp với lời Bách Sơn vừa nói, tôi đã đoán được là trò chơi kết hôn, tôi có thể mượn cái này ít nhiều có chút " Ràng buộc" với Lâm Phong.
" Chính....chính là chúng ta chơi cùng nhau nhiều hơn, tăng độ thân mật, sau đó trở thành tình lữ, sau đó đính hôn, kết hôn...." Lâm Phong nói chuyện không lưu loát như mọi khi, " Chủ yếu là a, trở thành tình lữ a kết hôn gì đó a, có nhiều loại thành tích còn được phần thưởng a."
Mặc dù vẫn rất ngại, nhưng trong lòng lại tràn ngập mong chờ.
" Được." Tôi vui vẻ nói.
" Được.....được a.
Vậy chúng ta mấy ngày này chơi thêm nhiều ván." Lâm Phong nói.
Sau đó tôi cùng Lâm Phong lại chơi cùng nhau hơn 10 ngày, nhưng mà vẫn không đủ yêu cầu đạt tới tình lữ.
" Vì sao lại chậm vậy a.
Này là muốn năm nào tháng nào a." Tôi nôn nóng mà vỗ nhẹ bàn phím.
Nhưng lại thấy không ổn, lập tức nói tiếp: " Khi nào mới có thể có thêm những bộ váy đẹp, có thể cầm quyền trượng khí phách, đeo trên lưng đôi cánh mộng ảo đây a."
" Có lẽ điều này muốn nói với chúng ta rằng con đường tiến tới kết hôn phải từ từ từng bước một."
Lâm Phong nói xong lại cười một một tiếng: " Cậu muốn mang cánh đến vậy, tớ nguyện ý hào phóng dùng tiền tiết kiệm 17 năm tặng cậu một cái."
Lâm Phong đang nói liền mở cửa hàng, bảo tôi chọn một đôi cánh.
" Không không không.
Đùa thôi.
Thành thành thật thật chơi sau đó chờ nhận được cánh." Tôi nói.
Khoảng thời gian này, Lâm Phong bảo tôi thực hiện lời hứa mời cậu ấy 3 bữa tối, còn may cậu ấy đều chọn tiệm mỳ.
Trên thực tế, một ngày trước ngày khai giảng, chúng tôi vẫn chưa đạt đến mức độ thân mật của tình lữ.
" Lê Lê, tớ sẽ nói mật khẩu tài khoản xã giao cho cậu." Khi tắt máy, Lâm Phong đột nhiên nói với tôi.
" A?" Tôi không hiểu sao lại vui vẻ.
" Mẹ tớ nói lớp 12 phải chăm chỉ học tập, không được dùng điện thoại, thi đại học xong mới đưa điện thoại cho tớ." Lâm Phong nói.
" Vậy cũng có liên quan gì tới số tài khoản." Tôi nói.
" Cậu có thể giúp tớ thăng cấp tài khoản a." Cậu ấy nói.
Tôi nhẹ nhàng mà nói: " Ấu trĩ.
Cậu là học sinh tiểu học hả? Lại còn quan tâm tới thăng cấp."
Tuy là nói như vậy, tôi thực sự muốn có mật khẩu tài khoản xã giao của Lâm Phong.
Lâm Phong cười nói: " Đúng vậy.
Nhớ đăng nhập giúp tớ.
Nếu ai đó gửi tin nhắn, cậu có thể nói không phải là mình."
Tôi được nước làm tới nói: " Vậy tớ mỗi tuần phải đến tìm cậu báo cáo tin tức hả?"
" Thứ 7 không phải không có lớp sao? Cậu làm bài tập xong thì ra chơi mấy ván.
Tăng độ thân mật." Lâm Phong nói.
" Làm chúng ta giống như bạn trên mạng ấy.
Ha Ha Ha.
Thật kỳ diệu." Tôi đỏ mặt nói.
" Coi như thù lao giúp tớ thăng cấp, cái này cho cậu." Lâm Phong lấy ra một hộp giấy.
Sau khi Lâm Phong đưa tôi về nhà, tôi liền gấp không chờ nổi mà mở hộp ra, bên trong là một cái chuông gió kiểu Nhật màu xanh lam, một bông hoa bồ công anh được khắc nhẹ nhàng lên phần kính.
Tôi treo nó lên giá đỡ bên cạnh cửa sổ.
(*) Chú thích: Chuông gió kiểu Nhật đây.
Sau đó lại dùng điện thoại lên tài khoản xã giao của cậu ấy.
Trước tiên xem xem tôi thuộc nhóm nào của cậu ấy, tôi chính là phân cậu ấy vào một nhóm riêng, đặt một cái tên nhóm: Gió hạ thổi qua.
Cậu ấy phân rất nhiều nhóm, nhưng phân loại rất rõ ràng, thoạt nhìn đều là bạn học tiểu học, bạn học cấp 2, bạn học cấp 3, nhóm bóng rổ, giáo viên các loại, tôi nhấp vào bạn học cấp 2, từng cái một đi xuống vẫn không tìm được tên của mình, lại nhấp vào bạn học cấp 3, vẫn không tìm ra.
Cho nên tôi ở đâu a.
Lại đi xuống một chút, lại nhìn thấy có một nhóm 2 người, tên nhóm là " 2 đồ ngốc".
Nhấp vào, hai cái ghi chú phân biệt là đồ ngốc lớn, đồ ngốc nhỏ.
Chờ đã, đồ ngốc lớn cái hình đại diện màu xám này không phải là tôi sao?
Hình đại diện của đồ ngốc nhỏ vừa nhìn chính là hình đại diện của một cô gái, tôi đi vào không gian tài khoản xã giao của cô ấy, biết được đây là em gái của Lâm Phong – Kim Hiểu Lôi.
Âm thanh thanh thúy dễ nghe của chuông gió vang lên cùng tiếng gió đêm, ting ting ting ting......
Tôi quyết định, mùa hè lớp 11, là mùa hè vui nhất trong 17 năm qua của tôi.
Tôi quyết định rồi, chờ thi đại học xong, tôi nhất định phải đem tâm ý của chính mình truyền đạt cho Lâm Phong, cho dù cậu ấy không nói thích tôi, tôi vẫn sẽ đứng trước mặt cậu ấy, thẳng thắn hào phóng mà nói với cậu ấy rằng: " Lâm Phong, tớ thích cậu."
HẾT CHƯƠNG 5..