Bích Nữ nói, sau ba ngày nữa tự thấy kết quả, ai ngờ không đến ba ngày, trấn Bình Lạc lại xảy ra chuyện rồi.
Chuyện là, đêm nay Tuấn Thúc thấy tiểu hồ ly uống thuốc an thai xong, nàng vừa nằm xuống được một lát liền cảm thấy bên ngoài rung lắc dữ dội, lát sau lại nghe thấy có một tràng tiếng giết chóc, ma khí cuồn cuộn đang dần tràn sang phía trấn Bình Lạc.
Thất Thủy vừa chạy vào trong vừa thở hổn hển: “Phượng quân, bên ngoài....’’
Tuấn Thúc ra hiệu cho Thất Thủy đừng nói gì, nhưng tiểu hồ ly đã yếu ớt mở mắt, vẫn là dáng vẻ thờ ơ, không quan tâm đến điều gì: “Mùi máu tanh quá, có lẽ ma vật đến rồi.’’
Phượng hoàng cao ngạo nghe thấy vậy thì nhíu chặt mày, trong lòng thực sự đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chưa kịp nói gì thì Tang Chỉ đã trở người, quay mặt vào trong, cười lạnh: “Phong ấn Ma giới cuối cùng cũng mở ra rồi !’’
Thất Thủy gật đầu, vội vàng giải thích: “Là Phượng thần, ngài đột nhiên xông đến, Bích Nữ tỷ tỷ không địch nổi, cho nên....’’
Lại nói, lúc đầu Tuấn Thúc lừa phụ thân nói cho mình cách tiếp xúc với Ma nhãn, nói rằng hễ lấy được Ma nhãn từ trên người của Tang Chỉ thì sẽ lập tức mở kết giới của Ma tộc. Nhưng khi mọi người từ Minh phủ quay lại, Tuấn Thúc cầm Ma nhãn, hết lần này đến lần khác kéo dài thời gian, chẳng qua là muốn đợi sau ba ngày nữa trăng tròn thì sẽ hủy diệt hoàn toàn Ma nhãn. Nhưng hiểu con không ai bằng cha, Phượng thần đoán được suy nghĩ của Tuấn Thúc, nghi ngờ lời chàng nói, nên không đợi đến ba ngày sau liền tự mình cưỡng ép lấy Ma nhãn mở kết giới.
Bên ngoài, tiếng kêu quái dị của tiểu quái càng lúc càng gần. Tuấn Thúc cũng chẳng kịp giải thích với Tang Chỉ liền ra ngoài nghênh chiến, trước khi đi còn dặn dò Thất Thủy, Bích Nữ tuyệt đối không thể rời khỏi Tang Chỉ. Tiểu hồ ly nghe thấy vậy nhưng không hề kinh ngạc, chỉ im lặng nhìn Tuấn Thúc rời đi.
Bên ngoài, hỏa quang sớm đã thiêu cháy cả một vùng trời. Phượng hoàng cao ngạo ra đến cửa liền thấy Tuấn Ngạn và Húc Vương đang ứng phó với một đám Ma tộc không ngừng xông lên. Trong lúc đánh giết, ca ca khoa trương nhân lúc ngừng lại hít thở nói: “Ma vật nhiều quá, cứ trì hoãn như thế này cũng không phải là cách.’’
‘‘Thiên binh, thiên tướng và Ly Vẫn bên kia thế nào ?’’
Tuấn Ngạn lắc đầu: “Ma vật nhiều gấp mười lần thiên binh, thiên tướng. Bắt giặc phải bắt vương trước, lão đệ đệ đến phía trước đi, cha và Ma vương đều ở đó.’’
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc lách ra khỏi vòng vây, nhìn về phía sau đám ma vật đông như kiến đang không ngừng xông lên và bị kết giới của Bích Nữ bao vây lại. Trước mắt, Thanh Ngô cư vẫn an toàn, phượng hoàng cao ngạo nhếch khóe miệng, cuối cùng truy đuổi theo Ma vương.
Vào thời khắc này, phượng thần Tuấn Uyên đang ở bên cạnh Ma vương, đứng trên vách núi quan sát tình hình bên dưới. Ma vương Hiên Thìn chắp tay sau lưng nhìn ra xa, đột nhiên cười thành tiếng: “Cuối cùng cũng đến rồi !’’
Tuấn Uyên thấy con trai xuất hiện, thấp giọng nói: “Tuấn Thúc đến rất đúng lúc, vẫn chưa gặp Ma vương đại nhân đúng không ?’’
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc cũng không có hành động gì. Hiên Thìn cũng chẳng tính toán, quay người nhìn Tuấn Thúc chăm chú. Lúc này Tuấn Thúc mới nhìn thấy ma vương mắt sáng đầy năng lực, mũi thẳng, môi mỏng, đúng là đẹp trai hiếm có. Hiên Thìn nhếch môi: “Không nguyện gặp Ma vương, có lẽ ngươi nên bái kiến nhạc phụ.’’
Dứt lời, Hiên Thìn từ từ đi lên phía trước một bước, nhưng kiếm của Tuấn Thúc nhanh như gió lướt qua, chớp mắt đã kề vào cổ của nhạc phụ đại nhân, lạnh giọng: “Bây giờ hãy lui binh, đưa Ma tộc quay về.’’
Phượng thần thấy vậy, ảo não phất tay áo, nói: “Đồ khốn nạn ! Ngươi quả thật là đi theo Tiên tộc.’’
Phượng hoàng cao ngạo hơi nheo mắt: “Con chẳng theo ai cả, con chỉ muốn mang lại cho thê tử và con của con một cuộc sống yên ổn.’’
‘‘Ồ ?’’ Hiên Thìn nhướn mày, mặt đầy vẻ chẳng thèm để ý, nói: “Không ngờ bản toạ được làm ông ngoại nhanh như vậy !’’ Nói xong, nhân hình lóe một cái, đã thấy đứng ở phía sau Tuấn Thúc. Kiếm của phượng hoàng cao ngạo vẫn giơ giữa không trung, trong lòng chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng, tốc độ nhanh quá...
Hiên Thìn lạnh lùng nói: “Niệm tình đứa trẻ đó và ta có chút quan hệ, các người đi hết đi. Tuấn Thúc nói đúng, chỉ muốn cho thê tử và con cái có một cuộc sống yên ổn, ừm, đợi bản tọa hủy diệt tam giới này xong, sẽ cho các ngươi một cuộc sống hoàn toàn mới.
---- Ba la ba la ----
Phụt...
Phượng hoàng cao ngạo ôm ngực, phun ra một ngụm một ngụm máu nóng, tay cầm kiếm đã hơi run rẩy. Hiên Thìn ở phía đối diện nhìn thấy liền nhắm mắt, lắc đầu: “Ngươi hà tất phải làm thế ? Bản tọa vốn muốn để lại cho ngươi một mạng, ngươi lại như con thiêu thân lao vào lửa như thế này là vì cái gì chứ ?’’
Tuấn Thúc không nói gì, gắng hết sức đứng dậy, muốn cầm kiếm lao lên lần nữa. Hiên Thìn nói: “Quả thật là vẫn muốn tỏ vẻ mạnh mẽ. Ngươi vì đứa trẻ đó mà lấy Ma nhãn ra, giờ đã hao tổn hết tinh lực, cứ đánh nhau tiếp thế này... e là nó sẽ phải làm quả phụ rồi.’’
Nghe thấy lời này, Tuấn Thúc cười lớn: “Làm quả phụ cũng vẫn hơn là làm đồ phản bội, không đúng sao ?’’
Dứt lời, Hiên Thìn giống như bị làm cho giận dữ, ánh mắt sáng lên, vừa quay đầu thì không biết một luồng sáng từ đâu phóng đến, đánh ngã Tuấn thúc. Phía sau Hiên Thìn không có gió mà tự bay lên, tay áo, tóc phát phơ nhảy múa: “Cứ coi như nàng phản bội cả thiên hạ thì ta cũng không cho phép bất cứ người nào được nói ra nói vào !’’
Hiên Thìn gầm lên, làm thế là muốn đánh trưởng lực xuống, nhưng đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng: “Dừng tay’’, quay lại nhìn, cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy người đó xách váy chạy đến trước mặt mình. Ma vương bàng hoàng, ngập ngừng một lát mới tỉnh táo lại. Đứa trẻ này... có cặp mắt rất giống của mẹ nó...
Cũng vào lúc đó, Tang Chỉ đã bước đến bên cạnh Tuấn Thúc, phủ người xuống nhìn vết thương của chàng, tay không kìm được liền chạm vào gò má của Tuấn Thúc. Phượng hoàng cao ngạo cười, một động tác dù rất khẽ nhưng cũng đã đủ khiến hai bên hiểu được tâm lý của nhau, nếu lúc này thật sự có phải chết thì cũng chẳng là gì cả.
Tiểu hồ ly và Tuấn thúc nhìn nhau một hồi, đột nhiên tiểu hồ ly ngẩng đầu, tức giận nói: “Mẹ ta không phụ ông, người phản bội là ông !’’
Một câu nói khiến Hiên Thìn chấn động, không thể cử động nổi. Ngữ khí như thế này, ánh mắt kiên định như thế này, đúng rồi, quả thật là con của nàng ấy, cũng là con của hắn.
Tang Chỉ từ từ đứng lên: “Nếu mẹ ta thật sự phụ ông thì sẽ không phản bội lại tộc của mình, lén trộm Ma nhãn, càng không đem nó giấu lên người ta. Chính vì bà ấy sợ Vương Mẫu gây bất lợi cho ông, càng vì nghĩ cho Ma tộc, hai bên mới đánh giết như thế này, rốt cuộc có gì tốt ? Ông xem...’’
Hiên Thìn thuận theo đầu ngón tay của Tang Chỉ nhìn xuống, chỉ thấy dưới núi, người chết, người bị thương vô số, có thiên binh, thiên tướng, cũng có cả người cua Ma tộc...
‘‘Ông tức giận bà ấy bán đứng Ma tộc, bán đứng ông, nhưng ông có từng nghĩ chưa, khi ông cự tuyệt bà ấy để quay về Ma tộc, bà ấy phải sống những ngày tháng như thế nào? Ông có biết rằng lúc bà ấy sắp chết cũng nguyện mãi mãi không bị tan đi, chính là vì để đợi một ngày như hôm nay, đợi để được gặp lại ông.’’
Nghe thấy vậy, Hiên Thìn loạng choạng một bước, không thể tin được rồi lẩm bẩm: “Chết rồi ? Nàng ấy chết rồi ? Làm sao có thể, làm sao có thể chứ ? Nàng tuyệt tình như vậy, nàng máu lạnh, lý trí như vậy, làm sao lại chết chứ ? Nàng nói hai tộc không thể tồn tại, chỉ có một kết giới mới có thể thực sự bảo vệ được sự phồn vinh, thịnh vượng của hai tộc, thế là nàng thật sự trợ giúp Tiên tộc giam cầm Ma tộc, thế là nàng thật sự phản bội mình.
Chính là bắt đầu từ lúc đó, hắn nói với chính mình, nhất định phải đánh giá kết giới và thâm nhập vào đó, thâm nhập vào nơi nàng đã sống từ nhỏ, sau đó...lại bắt nàng quay lại, dùng cách riêng của mình bắt nàng quay về, bá chiếm cũng được, xâm đoạt cũng được. Phản tàn nhẫn, tàn nhẫn công đánh chỗ thuộc về nàng.
Nhưng sao...nàng lại chết rồi ?
Tang Chỉ thấy Hiên Thìn dần dần thả lỏng, không kìm nén được tiếng thở dài: “Mẹ ta sớm đã qua đời, có lẽ là chẳng bao lâu sau khi sinh ta. Bà đem Ma Nhãn giấu vào người ta rồi qua đời...’’ Nói xong, tiểu hồ ly liền đem hoa lan nhẹ nhàng đặt xuống đất, thầm niệm thần chú điểm linh lực vào câu hoa lan, bỗng chốc, Lục Khởi liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Lục khởi tức Nhược Như, Nhược Như tức Lục Khởi. Nàng nên sớm nghĩ đến, nữ tử áo xanh này luôn âm thầm bảo vệ mình, là người trông giữ linh khí của mình, lại là thần bảo hộ của mình... Một người bảo vệ vô tư như thế này ngoài mẫu thân ra, còn ai khác có thể làm được ?
Bên này, Ma vương nhìn thấy người sớm nhớ chiều mong, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng tay chạm lên mặt của người kia, nhưng lúc này mới phát hiện, Nhược Như của hắn chẳng qua chỉ là hình ảnh không có thật, ngay đến thực thể ấm áp cũng không sờ thấy được. Công chúa Nhược Như lắc đầu, nước mắt giàn dụa, chỉ nói đúng ba chữ rồi biến thành các tia sáng, tan thành tro bụi.
Nàng nói: “Thiếp xin lỗi !’’
Thiếp xin lỗi, thiếp không nên xông vào thế giới của chàng như vậy. Thiếp xin lỗi, thiếp không nên phản bội chàng như thế. Thiếp xin lỗi, thiếp không nên rời xa chàng. Thiếp xin lỗi...
Nếu như lúc đầu chúng ta có thể tin tưởng nhau hơn một chút, thì có lẽ, kết cục đã không như vậy. Hạnh phúc, chẳng qua chỉ cách một bước chân. Tang Chỉ đỡ phượng hoàng cao ngạo dậy, nghìn vạn lời nói đều không bằng được một ánh mắt. Tiểu hồ ly mỉm cười: “Thiếp nghĩ rất lâu rồi, Mẫu hậu nói như vậy, Bích Nữ tỷ tỷ cũng nói như vậy, bảo thiếp đừng có giẫm lên vết xe đổ của bà. Thiếp đã đồng ý với chàng, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ tin tưởng chàng. Bây giờ, lời hứa vẫn còn...’’
Tuấn Thúc mìm cười, nắm tay của tiểu hồ ly, chỉ cảm thấy mình đã nắm trọn cả thiên hạ rồi.
Mười tháng sau...
Trời tờ mờ sáng, trong Thanh Ngô cư truyền ra tiếng khóc lảnh lót của trẻ con.
Phượng hoàng cao ngạo sớm đã sốt ruột đến cực điểm, nghe thấy tiếng khóc liền xông vào phòng, thấy Bích Nữ ôm một đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu nói: “Chúc mừng Phượng quân, là một cậu bé rất xinh xắn.’’
Thất Thủy nghe thấy vậy thì cười híp mắt: “Mau để đệ xem xem, là giống công chúa hay giống Phượng quân ?’’
Khế Lạc ở bên cạnh cũng nịnh bợ: “Thực sự là rất xinh, e hèm, nhìn chiếc miệng nhỏ, nhìn chiếc mũi này...phượng quân đại nhân, người yên tâm được rồi, sữa bột, tã lót của trẻ con, kẻ hèn này đã chuẩn bị đầy đủ rồi, ha ha, bao cả tháng giảm giá hai mươi phần trăm...’’
Tuấn Thúc không nói gì, chỉ cẩn trọng đón lấy cục thịt đó, rồi đưa đến bên giường cho tiểu hồ ly xem. Tang Chỉ vén tay áo ra nhìn, mặt đầy vẻ hạnh phúc, nhõng nhẽo: “Mệt chết thiếp rồi, lần sau chàng sinh.’’
Phượng hoàng cao ngạo nghe thấy vậy, cào cào vào mũi thê tử, cười gian: “Ừm, ta sinh.’’
‘‘Ngày mai ta sẽ đi mời Thiên Hồ Đế quân và công chúa Họa Thường đến nhé ! Cha nàng nhất định sẽ rất thích.’’
Tang Chỉ đảo đảo mắt: “Ừm, ông ấy nhất định sẽ rất thích, nhưng mà không phải người cha này.’’
Tuấn Thúc nghe thấy vậy liền ngơ ngác, đương nhiên chàng hiểu rõ người Tang Chỉ đang nói là ai. Ở trận chiến tại trấn Bình Lạc hôm đó, Hiên Thìn đã lặng lẽ đưa hoa lan quay về Ma vực, không còn có ý xâm nhập vào tam giới. Vương Mẫu cũng mắt nhắm mắt mở, đối với chuyện xây dựng lại phong ấn mà chúng tiên đề nghị cũng không bàn đến nữa.
Dần dần, Ma tộc và Tiên tộc cũng có chút buôn bán qua lại. Những ngày này, mấy yêu quái to gan cũng đến Ma tộc thăm dò, quay về liền hết lời ca ngợi khung cảnh bên đó. Tang Chỉ nghĩ đến đây, không kìm được nhếch môi, chọc chọc vào cánh tay của tướng công nói: “Lúc nào đó chúng ta cũng quay về một chuyến nhé, người khác đều nói cháu trai giống bà ngoại, có lẽ ông ấy sẽ càng thích đứa trẻ này !’’
Tuấn Thúc thất thần một lát, dịu dàng nắm tay Tang Chỉ nói: “ Có một chuyện ta nghĩ mãi vẫn không thông, vì sao lúc đầu...đột nhiên nàng lại tha thứ cho ta ?’’
Nghe thấy vậy, tiểu hồ ly ngập ngừng một lát mới lấy túi thơm uyên ương từ dưới gối ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Bởi vì thiếp cảm nhận được tấm lòng của chàng.’’ Không có tấm lòng, làm sao lại có thể có được những đường kim tinh tế như thế này ? Làm sao có thể rõ ràng không phải là sở trường mà còn thêu được...con vịt khó coi như thế này ?
Nghe thấy vậy, phượng hoàng cao ngạo nhăn mặt, tỏ vẻ không vui: “Bản Phượng quân thêu không đẹp, công chúa Tang Chỉ thì thêu đẹp sao? Của ta thêu vừa nhìn đã thấy giống vịt, còn nàng thêu gà chẳng ra gà, vịt chẳng ra vịt, đúng là chẳng đâu vào đâu cả !’’
‘‘Được đó !’’ Tiểu hồ ly nổi xung, đang muốn đấu khẩu với tướng công, con trai như bất mãn vì hai người quên mất sự tồn tại của nó, liền cất tiếng khóc oa oa...
Thấy vậy, Tang Chỉ và Tuấn Thúc nhìn nhau một cái, không kìm được liền mỉm cười.
‘‘Có lẽ cúng ta sẽ thêu thêm một chú vịt nhỏ ở phía sau cặp uyên ương này nữa?’’
‘‘Ừm, mỗi người thêu một nửa, để con trai đánh giá xem ai thêu đẹp ?’’
‘‘Ừm, để con trai đánh giá xem ai thêu đẹp?’’
Có được nàng, là có được cả thế gian...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...