Đợi đến khi thần chú định thân của Tang Chỉ được giải trừ, quay về đến cửa thôn, thấy chỉ có Khế Lạc trông giữ ở đó. Hỏi ra mới biết, hoá ra vừa rồi không biết từ đâu nhảy ra một thổ yêu, nhân lúc cửa kết giới của trấn Bình Lạc mở, liền lẫn vào bên trong. Anh Lạc phát hiện ra đầu tiên, thổ yêu đó lại nhân lúc nàng ta không phòng bị, khua móng vuốt về phía ấy.
Sự việc xảy ra rất nhanh. Anh Lạc đang sợ đến mức đứng ngẫn ra thì một đường ánh sáng màu vàng kim đánh xuống, đẩy Anh Lạc ra cách đó hai, ba thước. Đến khi mọi người kịp nhìn lại thì thấy Tuấn Thúc đang bảo vệ Anh Lạc, hai người cùng ngã xuống đất, mà trên lưng Tuấn Thúc đã bị rạch một đường rớm máu. Tên thổ yêu đó thấy vậy, hình như hiểu rõ Tuấn Thúc là đại thần không thể đắc tội, thoắt cái đã chuồn vào trong đất, không thấy tung tích đâu nữa.
Nghe Khế Lạc kể rõ ngọn ngành, Tang Chỉ há hốc miệng ngạc nhiên, thấy trên mặt đất quả thật còn vương chút máu mới nửa tin nửa ngờ. Tiểu hồ ly chống chằm : ‘‘Thật hay giã đây ? Phượng hoàng cao ngạo mà cũng bị tiểu yêu làm bị thương ?’’
Khế Lạc gật đầu như đánh trống : ‘‘Chính xác ! Công chúa Tang Chỉ, khi đó người không ở hiện trường, không nhìn thấy bộ dạng đó của Phượng quân đại nhân, hì hì. Ta đoán là ngài nóng lòng đi cứu mỹ nhân nên mới loạn chương pháp. Với phép thuật của ngài, hoàn toàn có thể tung một đạo hoả thiêu chết yêu nghiệt kia, nhưng vì bảo vệ Anh Lạc cô nương nên tình nguyện bị móng vuốt đó cào trúng.’’
Lão quỷ ở bên cạnh nghe thấy, cười rất mờ ám : ‘‘Cho nên nói Khế Lạc đại nhân ngài tuổi trẻ không hiểu chuyện. Phượng quân đại nhân vừa rồi đâu có phải vì loạn chương pháp mà bị thương. Theo ta thấy, rõ ràng Phượng quân đại nhân cố ý để bị thương, như vậy mới tiện ôm mỹ nhân quay về.’’
‘‘Ồ, ha ha ! Đúng ! Đúng’’ Khế Lạc phụ hoạ, một đám tiểu quỷ cười ngặt nghẽo, còn trong lòng tiểu hồ ly lại chẳng biết có cảm giác gì nữa. Xị miệng, Tang Chỉ lại nghĩ đến chuyện hôm đó Tuấn Thúc giúp nàng giải vây, đuổi Đậu Thần nương nương đi, cuối cùng không kìm được liền lẩm bẩm : ‘‘Ôm mỹ nhân về ? Hừ, bị cào là đáng đời, tốt nhất nên bị thương nặng một chút !’’
Tục ngữ nói ‘‘chuyện tốt không linh, chuyện xấu linh’’, miệng của tiểu hồ ly quả nhiên độc địa. Tang Chỉ và Khế Lạc xong công việc, hai người một trước một sau đến Thanh Ngô cư thì thấy Tuấn Thúc nằm trên giường, trên người cuốn một lớp băng rất dày, trông như một thi thể.
Thố Tử tiểu tiên ở bên cạnh giường khóc lóc như mưa. Tiểu hồ ly vào phòng, vừa hỏi thằng nhóc Thất Thuỷ, đối phương liền buồn bã lắc đầu : ‘‘Phượng quân lần này thật sự không ổn rồi !’’
Tang Chỉ nhướn mày, mặt tỏ vẻ không tin tưởng : ‘‘phượng quân đại nhân nhà ngươi yếu ớt, không ngăn nổi gió như thế này sao ?Bị tiểu yêu gãi ngứa một chút mà chết được ?’’ Vì Anh Lạc có cần phải giả vờ đáng thương như thế này không ? Ngươi cho rằng bản công chúa không nhìn ra khổ nhục kế sao ?
Thất Thủy buồn rầu, nghiêm túc đáp : ‘‘Chết thì sẽ không chết, nhưng nằm mười ngày hay nửa tháng thì chắc chắn rồi.’’
Khế Lạc ở bên cạnh cũng líu lưỡi : Không nghiêm trọng như vậy chứ ?Lúc đó hắn cũng có mặt ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy thổ yêu đó, nhưng chỉ là một tiểu tiểu tiểu yêu, đến hình người nào cũng không thể ảo hóa thành, ngay cả những hồn phách có mặt ở đó cũng chẳng thèm đếm xỉa, yêu khí gì đó càng chỉ là phù vân, nào có nghiêm trọng như vậy ?Tên tiểu yêu đó mới gãi gãi một chút mà đã khiến phượng quân đại nhân không xuống giường rồi sao ?
Thất Thủy đắn đó : ‘‘Vốn cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng ngũ hành tương sinh tương khắc. Phượng quân là Phượng hoàng lửa, ngũ hành thuộc hỏa, mà hỏa sinh thổ, nhưng trên người thổ yêu này không biết nhiễm độc khí gì, nếu chỉ cào lên người Phượng quân một cái cũng không có gì đáng lo, nhưng lại đem chướng khí trong đất thấm vào huyết cốt, cộng thêm ngũ hành sinh khắc thì trở nên kỳ diệu vô cùng, tuy thổ khắc thủy nhưng ngược lại, hỏa lại có thể sinh thổ. Thổ chướng nhập vào thân của phượng hoàng hành hỏa, chẳng cần đến một khắc đã lan khắp cơ thể. Ừm....lúc này phượng quân đại nhân chắc là khó chịu lắm !’’
Thất Thủy vừa đi vòng vòng vừa nói thao thao bất tuyệt. Cái gì mà tương sinh, tương khắc, rồi kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ?Tang Chỉ nghe chẳng hiểu, nhưng có một câu lại hiểu rất rõ...Thổ chướng kia lúc này đã lan khắp tứ chi, bách cốt của phượng hoàng cao ngạo, người nào đó đúng là ác giả ác báo !
Tiểu hồ ly vừa suy nghĩ vừa cười trên sự đau khổ của người khác. Quay đầu nhìn Tuấn Thúc đang nằm trên giường, quả nhiên người như xác chết, bờ môi nhợt nhạt mím chặt, hai hàng lông mày đẹp đẽ nhíu chặt, dáng vẻ giống như...thật sự rất đau đớn. Tang Chỉ thấy vậy, trong lòng bỗng vang lên tiếng loảng xoảng, không nói rõ được chỗ nào không thoải mãi, đang rằn vặt, liền thấy mắt người đó hơi hé ra thành một đường chỉ.
Anh Lạc thấy Tuấn Thúc tỉnh lại, cuối cùng cũng thôi thút thít, nắm lấy tay của Tuấn Thúc, nghẹn ngào nói : ‘‘Có phải là rất khó chịu không ?Chàng...sao lại ngốc như vậy ?’’
Nước mắt Anh Lạc rơi lã chã, Tuấn Thúc lại gắng sức lắc lắc đầu : ‘‘Ta còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã lao đến phía nàng, khụ...đâu nói được là cái gì ngốc hay không chứ ?’’
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy liền nổi da gà. Anh Lạc lại cảm động vô cùng, tiếp tục nức nở : Tuấn Thúc, lúc này ta...ta chỉ hận không thể thay chàng chịu đau đớn. Chàng đối xử với ta tốt như vậy, sau này phải như thế nào mới trả được hết tình cảm này đây ?’’
Tuấn Thúc nhắm mắt, giọng nói thấp trầm : Ai cần nàng trả chứ ? Hì, hôm nay qua rồi, ta sống hay chết, ai có thể biết được ?
‘‘Không cho phép chàng nói linh tinh !’’Anh Lạc dịu dàng đặt tay lên môi Tuấn Thúc, vừa nũng nịu vừa giận giữ nói : ‘‘Vừa rồi chẳng phải Thất Thủy cũng đã nói, nhiều nhất là nửa tháng, chàng có thể ép hết thổ chướng ra khỏi cơ thể, tuy thời gian này sẽ vất vả một chút, nhưng ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng...’’
‘‘.........’’
Tiểu hồ ly nghe hai người chàng một câu, thiếp một lời, lòng buồn bã không muốn nhìn tiếp nữa. Đang quay người định đi thì Bích Nữ đột nhiên tư trong tường hiện thân kéo tay lại, thấy nàng ta giơ ngón trỏ đặt lên bên miệng làm động tác im lặng, ý bảo Tang Chỉ tiếp tục xem.
Trong phòng thấp thoáng tiếng nói yếu ớt của Tuấn Thúc : ‘‘Anh Lạc...thực ra có một chuyện ta giấu nàng.’’
‘‘Chuyện gì !’’
‘‘Đợt trước, vì một chút mềm lòng, ta đã cứu một người phàm của trấn Bình Lạc. Không ngờ đó lại là sai lầm lớn, làm thay đổi số mệnh của con gái ông ta. Vốn dĩ đứa bé gái Cảnh Lạc đó sẽ trở thành gian phi của triều đại này, chính vì nàng ta yêu ngôn mê hoặc người nên mới có loạn thế xuất anh hùng. Trong lúc vô ý, ta đã thay đổi mệnh số của rất nhiều người, bây giờ...chỉ đợi thiên binh thiên tướng đến bắt ta.’’
‘‘Làm sao có thể như vậy ?’’ Anh Lạc thốt lên ngạc nhiên. Lẽ nào... lẽ nào không có biện pháp giải quyết ?
‘‘Có thì có, có thể tìm một người thay Cảnh Lạc làm gian phi, đợi sau khi quần hùng nổi dậy, triều đại thay đổi, chuyện này cũng coi như qua rồi. Nhưng nhất thời ta biết đi đâu để tìm một người làm gian phi đây ?Hì, cho nên Anh Lạc, nàng thật sự không cần trả lại ta phần tình cảm này, có thể gặp được nàng trước khi hồn bay phách tán, lại cứu được nàng, ta...’’
Phượng hoàng cao ngạo nói một hơi quá dài, chỉ cảm thấy đã dùng khí quá độ, hít thở một cái liền phụt nôn ra một ngụm máu đen. Anh Lạc thấy mà xót xa, khóc lóc đau đớn : ‘‘Không !không !’’Trong lúc nước mắt giàn giụa, Anh Lạc lại như nghĩ đến điều gì, liền hít một hơi thật sâu, nói : Gian phi phải không ?Chỉ cần thay thế mệnh số của người phàm kia để đu dụ dỗ hoàng đế là có thể tránh được kiếp nạn phải không ?Ta đi ! Bây giờ ta đi làm gian phi kia ! Nói xong, Anh Lạc quả quyết xông ra ngoài, Tuấn Thúc ở phía sau với theo, hét đến mức rát cổ bỏng họng : Anh Lạc...
Nói xong phượng hoàng cao ngạo như không còn chút sức lực, khi thấy bóng dáng Anh Lạc đã rời xa, liền đổ xuống giường, nặng nề ngủ thiếp đi.
Bên này, Tang Chỉ nhìn đến mức tròn mắt ngạc nhiên. Đợi mọi người biết chắc Anh Lạc thực sự đã đi xa rồi, Thất Thuỷ mới híp mắt, vỗ tay, nói : ‘‘Phượng quân nhà ta diễn khổ nhục kế không tồi chứ ?’’
Đối với sự việc vừa chứng kiến, tiểu hồ ly như hiểu rõ lại như chẳng hiểu gì cả, cuối cùng vẫn cắn răng nói : ‘‘Phượng quân nhà ngươi..’’
Thất Thuỷ cười khì : ‘‘Thực ra ngày thứ hai sau khi Tang Chỉ tỷ tỷ người đi trộm số mệnh cách của Mệnh Cách Tinh quân, Phượng quân đã nói, tìm người thay thế Cảnh Lạc làm gian phi là biện pháp hay. Chỉ là trong chốc lát không tìm được người thì Anh Lạc tiểu tiên kia lại đúng lúc đến trấn Bình Lạc, cho nên trúng phải mỹ nam kế của Phượng quân đại nhân.’’
Khế Lạc đảo mắt, cười ha ha : ‘‘Ta nói mà, vừa rồi ta không cảm thấy trên người tên thổ yêu kia có nửa chút yêu khí, không phải là do Thất Thuỷ ngươi biến thành chứ ?’’
Tang Chỉ nhìn trời : ‘‘Đúng đấy, vừa rồi hình như ta không nhìn thất Thất Thủy ở đó.’’
Thất Thủy gãi gãi đầu, cười he he : ‘‘Là Bích Nữ tỷ tỷ cho đệ móng vuốt sắc, đệ cố ý biến thành thổ yêu, lấy móng vuốt làm Phượng quân bị thương. Phượng quân nói rồi, diễn kịch phải diễn cho thật, không chảy chút máu thì không giống lắm.’’
Nghe thấy lời này, Bích Nữ ở bên cạnh cười nhạt, nhưng không nói gì. Thất Thủy lật đật xán đến bên giường Tuấn Thúc, thấy phượng hoàng vẫn nhắm mắt ngưng thần, vỗ tay tán thưởng : ‘‘Phượng quân quả thật lợi hại, giả vờ hôn mê cũng có thể giả vờ giống thế này. Nhưng mà bây giờ Anh Lạc đã đi rồi, Phương Quân dậy đi.’’
Tang Chỉ nghe thấy Tuấn Thúc bày kế chu đáo như thế, lại là vì giúp mình thoát tội, trong lòng nhất thời cũng hoảng loạn, bất an, không biết lát nữa sẽ phải nói gì với phượng hoàng cao ngạo đây ?
Tiểu hồ ly đang bồn chồn, bất an thì lại nghe thấy Thất Thủy nói : Phượng quân, dậy thôi !
‘‘...............’’Không có ai trả lời, Tang Chỉ thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn Phượng Hoàng đang nằm trên giường. Ấy...không khí trầm lắng, giống như là hôn mê thật rồi.
Thất Thủy cũng cảm thấy kỳ lạ, lại đẩy một cái, gọi : ‘‘Phượng Quân ! phượng quân ! Không phải là người ngại gặp công chúa Tang chỉ cho nên cố ý giả hôn mê chứ ?Tỷ ấy nói không giận người nữa rồi, người mau mở mắt ra đi.’’
‘‘.........’’Sắc mặt Tuấn Thúc từ trắng chuyển thành xanh, vẫn không mở mắt, cũng không nói chuyện. Tang Chỉ chống tay mạng sườn, ý gì vậy ?Lẽ nào phượng hoàng thối tha chơi trò giận dỗi, còn muốn bản công chúa đích thân đi mời mới chịu dậy sao ?
Thất Thủy gãi gãi cổ, vô thức sờ vào mạch của Tuấn Thúc, thoắt cái, mây sầu sương thảm giăng đầy trên khuôn mặt nhỏ.
Khế Lạc hỏi : ‘‘Sao vậy’’
Thất Thủy khóc : ‘‘Phượng quân nhà đệ ...hình như hôn mê thật rồi ! >0
Tang Chỉ ---/// Ê này, phượng hoàng cao ngạo ngươi có cần nhập vai như vậy không ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...