Liễu Vi Dung trở lại không gian, vừa hay nhìn thấy Mộ Dung Triệt đang đứng trước một cái rương lớn xem cái gì đó, âm thầm nghĩ trong bụng may mắn mình không có cái gì không thể gặp người gì đó.
Ba đứa bé chỉ có Đoàn Đoàn vẫn đang gặm trái cây, xem bộ dáng là Hoàng đế cho hắn trái cây mới hái được, chỉ có Long Phượng Thai thì thoải mái phun bong bóng.
"Tình hình bên ngoài như thế nào?" Mộ Dung Triệt thấy Liễu Vi Dung đi vào, thả bản sách lẻ trong tay ra, tùy ý hỏi một câu.
"Hỏa hoạn vẫn còn cháy, đoán chừng chờ cung điện thiêu hủy mới có thể dập tắt lửa." Ở cổ đại, muốn dập lửa chỉ có thể dựa vào nhân lực lấy nước đi giội, cho dù nhiều người hơn nữa, cũng không cản nổi tốc độ của lửa cháy.
"Ừ." Mộ Dung Triệt sáng tỏ gật đầu, xem ra tình hình chữa cháy phía ngoài không được lạc quan.
"Những sách này ở đâu ra, bản sách y thuật đơn lẻ này, phương thuốc thật có ý tứ." Hắn cầm bản y thư kia lên hỏi nàng.
Liễu Vi Dung ngồi vào bên cạnh hắn, cười nói: "Hoàng thượng, đây chính là đồ cưới của mẫu thân nô tỳ."
Mộ Dung Triệt gật đầu, nghĩ đến cũng đúng: "Sách thuốc này rất hữu dụng đối với trẫm, tịch thu!"
Liễu Vi Dung không nói gì, Hoàng đế là cường đạo, có điều Hoàng đế là đại gia, gật đầu.
“Vừa rồi trẫm nhìn trong ao nhỏ bên cạnh có cá, rất béo khỏe." Mộ Dung Triệt đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy.
"Nô tì sẽ làm cá nướng." Nghe tiếng cũng biết nhã ý, xem ra Hoàng thượng ăn trái cây còn chưa có no bụng, phải ăn cá.
Vì vậy Liễu Vi Dung đau khổ đi bắt cá, không cần lấy tay bắt, chỉ là ý niệm vừa động, một con cá lớn to khỏe nhảy ra ngoài.
Làm nó bị hôn mê, cầm dao găm nhỏ đã sớm đặt ở trong không gian lên bắt đầu giết cá.
Vì vậy động tác dứt khoát lưu loát làm liền một mạch.
Giết xong một con, lại lấy một con nữa.
Tổng cộng hai con cá lớn, hẳn là đủ ăn.
Xoa muối ăn cùng gia vị lên cá lớn.
Sau đó dùng hộp quẹt nhóm lửa, củi đốt trong không gian đều là những cành cây ăn quả kia, trước kia nàng thường len lén vào không gian ăn cá nướng, làm những thứ này hết sức tự nhiên.
Mộ Dung Triệt sửng sốt nhìn một chút.
Đoàn Đoàn không biết đến gần lúc nào, hai mắt sáng lóng lánh: "Mẫu thân thật là lợi hại."
Liễu Vi Dung cong mắt cười: "Đợi nếm thử một chút tay nghề mẫu thân."
Đoàn Đoàn gật đầu liên tục, cặp mắt đen tựa như quả nho thẳng tắp nhìn chằm chằm cá nướng trên giá nàng tự chế.
Lớn nhìn cá nướng, nhỏ cũng đang ngó chừng cá nướng.
Vẻ mặt hai người hết sức giống nhau.
Mộ Dung Triệt nhíu mày nhìn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Liễu Vi Dung rất là nhu hòa.
Không bao lâu, mùi cá nướng thơm tràn ngập ra.
Nước miếng Đoàn Đoàn đều muốn chảy xuống.
"Mẫu thân, xong chưa?”
Liễu Vi Dung vừa đảo cá, vừa cười nói: "Không có nhanh như vậy, Đoàn Đoàn ngoan, chờ một chút."
"Vâng!" Đoàn Đoàn gật cái đầu nhỏ, thân thể nhỏ bé lại chậm rãi hướng về trước.
Liễu Vi Dung thấy rất là buồn cười, Mộ Dung Triệt cũng đi tới bên người nàng, ngồi xổm xuống, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm cá nướng.
Rất nhanh, cá nướng xong.
Mộ Dung Triệt muốn một mình một con cá lớn, còn dư lại một con, Liễu Vi Dung cùng Đoàn Đoàn phân ra ăn.
"Ừ, ăn ngon, ăn ngon......" Đoàn Đoàn cầm lấy nửa miếng cá, lập tức hé miệng cắn một cái, nóng một chút, kêu một tiếng, lại vội vàng tách ra ăn.
Mộ Dung Triệt vừa ăn vừa gật đầu, "Không tệ."
"Cá trong không gian này dính linh khí, là món ăn rất ngon." Liễu Vi Dung ăn cá nướng, cười nói.
Ba người rất nhanh đem cá ăn sạch, sau khi ăn no, Liễu Vi Dung hái được chút trái cây, lấy chút nước trái cây thả vào trong chén sứ nhỏ, đút cho hai đứa nhỏ uống.
Không phải nàng không muốn cho bú sữa, mà là bị Hoàng đế nhìn như vậy, nàng sẽ rất ngượng ngùng.
Thật may là hai đứa nhỏ lại rất thích uống nước quả này.
Thảm trải rất lớn, thảm này vốn là đặt ở dưới cùng trong kho riêng, là nàng lén đem vào không gian.
Hiện giờ xem ra hết sức sáng suốt.
Hai người lớn cùng ba đứa bé ngủ ở trên cũng không bị chật chội, vẫn còn rất rộng rãi.
"Chờ dập lửa xong, sau khi rời khỏi đây, lấy ít gỗ xây dựng một gian nhà gỗ ở chỗ này." Mộ Dung Triệt lười biếng nằm ở trên thảm, nói.
"Hoàng thượng, ngài sẽ không để cho người vào chứ?" Liễu Vi Dung cắn môi.
"Nghĩ đi nơi nào vậy, chuyện nàng có một không gian thần bí, trẫm đã nói cùng Diệu nhi rồi, không cho tiết lộ ra ngoài, trẫm nói là để cho người ta làm nhà gỗ, nàng lấy đem vào."
Đã biết nàng sử dụng ý niệm ở trong không gian, Mộ Dung Triệt liền nghĩ đến cái biện pháp này.
Về sau lúc tiến vào, thì có phòng ở.
Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghe Hoàng đế quy hoạch không gian của nàng, Liễu Vi Dung phụ trách gật đầu, dù sao làm thế nào cũng không quan trọng, mắt nhìn của Hoàng đế rất cao, làm cho tốt lắm, được lợi còn không phải là nàng?
Nhìn Đoàn Đoàn bên cạnh có chút mệt mỏi chợp mắt ngủ, Liễu Vi Dung cũng cảm thấy một chút mệt mỏi.
Mộ Dung Triệt cũng nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt nàng, ôm nàng, "Trẫm mệt mỏi, ngủ đi."
Liễu Vi Dung đáp một tiếng, tự nhiên vùi ở trong ngực hắn chợp mắt.
Bọn họ nhàn nhã ở trong không gian chờ hỏa hoạn đi qua, sáng sớm, bên ngoài trên triều đình ầm ĩ lật trời rồi.
Trọng thần trong triều đều biết Hoàng đế cùng Đức phi, cùng với hai vị tiểu hoàng tử, một vị tiểu công chúa hiện đang bị vây trong biển lửa, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Phòng nghị sự, bách quan nghị luận ầm ĩ.
Lúc ấy Phương Thái Sư cầm đầu một phái, gần như không có ý tứ điều tra kỹ hung thủ phóng hỏa.
Bọn họ cho là Hoàng đế không thể nào chạy thoát từ biển lửa, nên lựa chọn Tân Đế lên ngôi nhanh một chút, trước mắt duy nhất hoàng tử Mộ Dung An thích hợp làm Hoàng đế, đó là thí sinh tốt nhất.
Mà Hoài Dương Vương thuộc phải Bảo Hoàng là không đồng ý, cho là mặc dù hỏa hoạn không có dập tắt, nhưng không ngoại trừ khả năng Hoàng thượng còn sống, còn chủ trương gắng sức thực hiện tra ra hung thủ phóng hỏa.
Còn có một phái là phái trung lập.
Bọn họ đều là càng già càng lão luyện, hai phe đều không gia nhập.
Liễu Chi Hạo từ buổi sáng đến bây giờ vẫn hồn bay phách tán, hắn không tin tam nữ nhi mình cứ như vậy không còn rồi.
Nhưng khi nhìn tình huống càng diễn càng ác liệt trên triều đình, tim của ông càng ngày càng khó chịu.
"Hoài Dương Vương, lão phu không muốn nhiều lời cùng ngươi, dù sao ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, lão phu đã quyết định lập Nhị hoàng tử làm Tân Đế."
Phương Thái Sư thấy phái của Hoài Dương Vương vẫn luôn gây cản trở, trong mắt chợt lóe hung quang, lạnh lùng nói.
Một thân phục sức vương gia, Hoài Dương Vương ho một tiếng, giọng nói lười biếng.
"Xem ra Thái Sư đại nhân đã sớm quyết định, mặc dù chưa biết Hoàng thượng sống chết thế nào, nhưng Bổn vương cho Thái Sư một lời khuyên, nghĩ kỹ rồi mới làm."
Hoài Dương Vương sớm có nghe thấy Phương Thái Sư rất phách lối, hiện giờ xem ra, quả thật phách lối, hỏa hoạn này còn chưa diệt, Hoàng thượng còn không biết sống chết, liền không kịp chờ đợi đã lập tân đế, nắm giữ quyền triều chánh.
Hắn cũng quá coi thường hoàng huynh rồi.
Hoàng huynh có thể từ trong đông đảo các hoàng tử nhòm ngó đế vị mở một đường máu, há có thể dễ dàng vùi thân biển lửa như vậy.
Xem ra Phương gia là muốn bị tiêu diệt rồi.
Phương Thái Sư phách lối cười to, liếc khuôn mặt bị bệnh của Hoài Dương Vương một cái, cười lạnh nói: "Hoài Dương vương vẫn nên trở về phủ dưỡng thân thể mình cho tốt đi, chánh sự trong triều cũng không nhọc đến ngươi phí tâm."
Hoài Dương Vương cười nhạt, cũng không có nói gì, mặc dù phái Bảo Hoàng không đủ thế lực để chống lại Thái Sư, nhưng cũng không nhỏ.
"Nếu Thái Sư nói như thế, Bổn vương trước hết cáo lui." Nói xong, dưới sự nâng đỡ của cung nhân rời khỏi phòng nghị sự.
Trong triều phái trung lập thấy Hoài Dương Vương đi ra, cũng rối rít rời đi.
Phương Thái Sư mắt lạnh nhìn đại thần rời đi, tính toán sau khi nâng Nhị hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đế, đầu tiên sẽ thu thập bọn họ.
Cháy từ hơn nửa đêm tới bây giờ, cung nhân thị vệ chữa cháy đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, lại đổi một nhóm khác đi chữa cháy.
Cho đến gần tối, hỏa hoạn mới được dập tắt, toàn bộ Nhu Phúc cung bị đốt thành hoang tàn, cột nhà sụp xuống, mảnh ngói nát rơi tứ tung, không còn tráng lệ như ban đầu nữa.
Sau khi hỏa hoạn được dập tắt, tất cả phi tần trong cung đều tụ tập đến trước Nhu Phúc cung, sai khiến cung nhân thị vệ lục soát tìm người.
Lục soát một vòng cũng không thấy gì rồi.
Đến thi thể cũng không có một cái, chắc là hóa thành tro bụi.
Những phi tần kia khóc đỏ cặp mắt, vẻ mặt tràn đầy không dám tin.
Hoàng thượng cứ như vậy không còn?
Họ nên làm cái gì bây giờ?
Hoàng đế chính là trời của các nàng, để họ dựa vào.
Tĩnh tần cùng Cung tần sững sờ nhìn, hai người đều là ‘lão nhân’, nghe được những tiếng khóc khóc thút thít của các phi tần kia truyền tới bên tai, cũng không nhịn được đỏ hốc mắt.
Phương Chỉ Doanh cũng có chút thương cảm nhìn, chỉ là hưng phấn nhiều hơn, không nghĩ tới nàng cũng có một ngày làm Thái hậu.
Đoan phi cùng Hiền phi liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ mất hồn.
Phương Thái Sư vui mừng, lần này đã xác định Hoàng thượng vùi thân biển lửa rồi.
Xem ra hắn nên chuẩn bị để ngày mai cho Nhị hoàng tử lên ngôi mới được, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Phương Chỉ Doanh cũng có ý này, phụ tử hai người trong cung mưu đồ bí mật hồi lâu.
Sau khi Liễu Vi Dung mang theo Hoàng đế cùng ba đứa bé từ không gian ra ngoài, bên ngoài trời đã tối rồi, cả ngày vùi ở trong hầm ngầm, không biết bọn Bạch Liên có thể chịu được không.
Liễu Vi Dung mở cửa đá ra lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, phát hiện hỏa hoạn đã được dập tắt, đi sang cửa hầm bên cạnh, kêu một tiếng, rất nhanh có người mở cửa ra, thấy cung nhân ở cửa co rúm lại thành một vòng, trong lòng Liễu Vi Dung hung hăng nhéo một chút.
"Các ngươi mau ra đây, ta vừa mới nhìn tình hình bên ngoài một chút, lửa đã được dập, có thể đi ra ngoài."
"Đức phi nương nương, không thể đi ra ngoài như vậy, lúc trước nô tài đã biết lửa được dập, đang muốn mở cửa đá ra đi ra ngoài, lại nghe được một người lục soát nói gì là người của Nhu Phúc cung lành ít dữ nhiều, Phương Thái Sư đang chuẩn bị lập Nhị hoàng tử lên ngôi."
Tiểu Lý Tử ôm thân thể, môi run rẩy nói.
Vừa khéo Mộ Dung Triệt đi tới nghe được.
"Hoàng thượng, ngài không có sao chứ?" Tiểu Lý Tử thấy Hoàng đế ôm Tam hoàng tử tới, vội lo lắng tiến lên hỏi thăm, thấy khí sắc Hoàng thượng rất tốt, giống như không có bị khí lạnh trong hầm xâm nhập, cảm thấy có chút kỳ quái.
"Trẫm không có việc gì, Tiểu Lý Tử, ngươi mới vừa nói là thật?"
Hai mắt Mộ Dung Triệt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng hỏi.
"Chính tai nô tài nghe thấy." Tiểu Lý Tử gật đầu khẳng định.
Đáy mắt Mộ Dung Triệt thoáng qua ánh sáng lạnh, Phương gia, Phương Thái Sư, Phương phi......
"Chuyện này quả thật cần bàn bạc kỹ hơn, chỉ là tiếp tục ở trong hầm ngầm cũng không phải là biện pháp, chịu đựng một ngày đã là cực hạn, cố gắng chịu đựng nữa sẽ xảy ra mất mạng người, không bằng thừa dịp thời điểm đêm khuya yên tĩnh, len lén đi ra ngoài, đến lúc đó Hoàng thượng có thể len lén trở về Tử Thần điện." Liễu Vi Dung cắn môi nói.
Nhu Phúc cung của nàng đã bị thiêu hủy, đã không có chỗ có thể đi rồi.
"Các ngươi đến Tử Thần điện cùng trẫm đi." Mộ Dung Triệt nhìn Liễu Vi Dung, chậm rãi nói.
Gươg mặt Bạch Liên cùng Hạnh Nhi, Trần mama vui mừng, vốn là họ còn lo lắng chủ tử cùng ba vị tiểu chủ tử làm sao bây giờ?
Bà vú ở cửa nghe đến có chỗ đi, gương mặt cũng mừng rỡ.
Đến nửa đêm, Tiểu Lý Tử đi ra ngoài trước liên lạc ám vệ cùng cấm vệ quân trung thành và tận tâm, che chở một nhóm người Mộ Dung Triệt trở về Tử Thần điện.
Đây là lần đầu tiên Liễu Vi Dung vào tẩm cung của Hoàng đế, để Bạch Liên cùng Hạnh Nhi đem Long Phượng Thai đã ngủ say đặt vào trên giường, sau đó để cho bọn họ trở về ăn cái gì rồi rửa mặt ngủ.
Đoàn Đoàn rất là vui mừng lăn lộn ở trên long sàng.
Bởi vì Hoàng thượng còn có rất nhiều chuyện phải làm, Liễu Vi Dung liền cùng Đoàn Đoàn đi ngủ trước, lần đầu tiên ngủ trên long sàng của Hoàng đế, Liễu Vi Dung bày tỏ cảm giác khá vô cùng.
Lập tức liền ngủ mất rồi.
Còn cả đêm ngủ rất ngon.
Chờ đến khi nàng tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Sờ sờ vị trí bên cạnh, vắng lặng như cũ, xem ra tối hôm qua Hoàng đế không có ngủ.
Quét mắt cả đại điện, Hoàng đế không có ở đây.
Để Bạch Liên cùng Hương Nhi hầu hạ súc miệng xong, vội vã ăn qua điểm tâm, liền cùng Đoàn Đoàn ở Tử Thần điện chờ đợi tin tức của Hoàng đế.
Hôm nay vừa lúc là ngày một tháng sáu, sau khi Phương Thái Sư xác nhận Hoàng đế vùi thân biển lửa, bắt đầu cầm tay một tiểu hoàng tử hai tuổi yếu đuối lên ngôi.
Gương mặt Phương Chỉ Doanh xuân phong hả hê, nhìn không ra chút nào đau thương sau khi Hoàng đế băng hà, sáng nay, là ngày tốt nàng vinh quang trở thành Thái hậu.
Các phi tần hậu cung khác mắt lạnh nhìn, Hoàng đế băng hà, thế nhưng không cử hành quốc tang trước, mà không kịp chờ đợi để Nhị hoàng tử lên ngôi.
Trên Điện Kim Loan.
Phương Thái Sư từ trên cao nhìn xuống đại thần phía dưới, bắt đầu tuyên bố nghi thức Tân Đế lên ngôi.
Dòng họ Hoàng thất thì lạnh lùng nhìn một màn này.
Theo lễ, Nhị hoàng tử là con trai duy nhất của Hoàng đế, lên ngôi là chuyện đương nhiên, nhưng từ tối qua, sau khi bị Hoàng đế bí mật triệu kiến, cũng biết tin tức Hoàng đế còn sống, đều mắt lạnh nhìn Phương Thái Sư ở trên nhảy nhót.
Xem ra vận số của Phương gia đã hết.
Khi hắn tuyên bố Nhị hoàng tử lên ngôi xong, Phương Chỉ Doanh một thân cung trang cao quý, trong tay ôm Nhị hoàng tử yếu đuối mang theo mấy cung nữ cùng nhau chậm rãi đi vào đại điện.
Thời điểm đi ngang qua các đại thần, kim quan trên đầu, sợi ngọc châu như liễu lắc nhẹ, phát ra những tiếng vang đinh đinh đương đương.
Phương Chỉ Doanh rất là hưởng thụ ánh mắt mọi người.
Nhưng khi nàng mới ôm Nhị hoàng tử đi tới ghế rồng, liền nghe một giọng nói bén nhọn của thái giám thông truyền.
"Hoàng thượng giá lâm!" ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...