Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

editor: coki

"Chị Yên, tình huống có biến!" Tới gần hoàng hôn, ánh sáng ở chân trời dần dần mờ nhạt, chỉ còn lại vài tia nắng màu vàng ấm chiếu sáng toàn bộ mặt đất. Rừng rậm tĩnh lặng không một tiếng động, dường như ngay cả không khí cũng đều yên lặng thì đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của Mạnh Lộ đánh thức Đường Yên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mọi người xun quanh cũng lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Lộ. Mạnh Lộ đứng ở trong xe, vẻ mặt lo âu sợ hãi khó đè nén, không ngừng vẫy tay với Đường Yên. Đêm đen sắp tới, đây là thời khắc quần ma loạn vũ, là truyền thuyết từ xưa lưu truyền lại, Đường Yên lập tức đứng dậy ngắm nhìn cảnh hoàng hôn, trong lòng có chút nặng nề.

"Tình huống thế nào rồi?" Đường Yên tiến lên, bước vào trong xe. Việt Kỳ nhắm mắt theo đuôi Đường Yên cùng vào trong xe, những người khác thì nhìn nhau sau đó cũng đồng thời đi qua xem xét.

Cách xe không xa có một cái lều, lúc này Diệp Quân đang đeo bao tay tập trung xem xét xác tang thi chuột trước mặt, cái xác tang thi chuột thi này chính là con Đường Yên giết chết ở cửa số 3 sau đó thuận tay mang ra ngoài. Sau khi Diệp Quân phát hiện ra nó thì lập tức đi qua xem xét. An Lộ, Hoàng Mô yên lặng ngồi ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Quân đang kiểm tra, xem xét, càng xem sắc mặt càng khó coi, mọi chuyện còn hỏng bét hơn so với dự đoán của bọn họ rất nhiều...

"Chị Yên, mọi người nhìn này." Mạnh Lộ đứng dậy, chỉ vào màn ảnh máy vi tính thứ hai bên phải, trên màn hình vừa bắt được một hình ảnh cực kì khủng khiếp. Máy vi tính này theo dõi căn tin ở tòa nhà phía bắc, trong căn tin là biển sâu chật kín không một khe hở nhưng lại khác với biển sâu mà Đường Yên nhìn thấy vừa rồi, lần này con nhỏ nhất trong biển sâu ước chừng khoảng bằng ngón trỏ. Biển sâu len lỏi theo khe hở đụng phải tang thi chuột đang ẩn núp trong căn tin, tám con tang thi chuột lập tức nhe răng nhếch miệng đỏ lòm như máu lộ ra răng nhọn dữ tợn, con cầm đầu là một con tang thi chuột cấp ba, nó nhanh chóng gào lên ra lệnh cho các con tang thi chuột khác ngăn chặn biển sâu khiến hai bên lâm vào thế giằng co.

Con tang thi chuột cấp ba đó đã thức tỉnh dị năng hệ phong, nó liên tục tạo ra cơn lốc đánh về phía biển sâu đồng thời không ngừng tạo lưỡi dao gió chém tới tấp về phía biển sâu, mặc dù biển sâu người ngã ngựa đổ tuy nhiên lực sát thương lại không lớn. Đột nhiên con tang thi chuột sơ sẩy, trong nháy mắt không biết năm sáu con sâu bò tới từ góc nào đã chui vào trong thân thể tang thi chuột. Biển sâu đang bị con tang thi chuột đầu đàn chặn lại bỗng nhiên ùn ùn kéo tới, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ bảy con tang thi chuột còn lại.

Đột nhiên con tang thi chuột cấp ba giống như phát điên, nó dùng móng vuốt tự cấu xé bản thân mình, chỉ trong chốc lát nó đã ngã xuống đất giãy chết... Ngay sau đó mấy con sâu chui ra khỏi cơ thể tang thi chuột, những con sâu lớn cỡ bằng ngón trỏ bị vết máu nhuộm đỏ, vung vẫy chân trước làm cho người ta lạnh cả sống lưng.

"…..." Trong buồng xe lập tức xuất hiện tiếng hít khí.

"Xác ướp nguyền rủa....ôn dịch!" Không biết là ai thì thầm một câu như vậy, lúc này trên màn hình chỉ còn vài cái xương rải rác xung quanh, căn tin đã lại khôi phục lại yên lặng, biển sâu cũng đã biến mất theo các theo khe hở, nếu không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy hình ảnh vừa rồi thì làm thế nào cũng không thể tin đây là thật được!

"Cảm thấy sao? Lúc mấy con sâu kia chui vào trong cơ thể con tang thi chuột đó thì tôi có thể cảm thấy được bọn nó đang ngọ nguậy trong mạch máu của mình..." An Du nuốt nước miếng nói, sau khi thấy rõ cảnh này thì tất cả mọi người đều tin vào lời của Đường Yên là biển sâu rất nguy hiểm! Bọn họ không có cách nào tưởng tượng được nếu lúc chiến đấu đột nhiên mấy con sâu này chui vào lòng bàn chân tiến vào cơ thể thì sẽ có cảm giác như thế nào, mới chỉ suy nghĩ một chút đã khiến mọi người không rét mà run rồi.

Đường Yên không mở miệng nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm xác con tang thi chuột bị đàn sâu giết chết, cô bảo phóng Từ Mục lớn hình ảnh lên sau đó so sánh với biển sâu ở tòa nhà phía Bắc. Sau khi so sánh thì cô phát hiện ngoại trừ kích thước khác nhau thì không còn điểm nào khác nhau nữa. Phát hiện này càng thêm chứng minh bên trong nhà xưởng có một con sâu mẹ hơn nữa thực lực của con sâu mẹ này không thấp, rất có khả năng đã tiến hóa thành là thú biến dị cao cấp, thực lực sâu mẹ càng mạnh thì khả năng đẻ trứng càng cao, thực lực sâu con cũng càng mạnh!

"Từ Mục, đã xác định được vị trí tổ sâu chưa?" Việt Kỳ vừa nói vừa đưa tay khoát lên vai Đường Yên, anh không rõ vì sao Đường Yên lại lo âu như vậy, tuy rằng biển sâu đáng sợ nhưng chỉ cần giải quyếtchúng nó trước khi chúng gây ra chuyện thì không có gì đáng sợ cả tuy nhiên những lời như thế anh không nói ra miệng được vì từ nhỏ đến lớn anh chưa an ủi người ta bao giờ.


Đường Yên cảm nhận được cánh tay của Việt Kỳ đang đặt trên vai mình, sức lực không nặng không nhẹ mang theo lo lắng nhưng kiên định truyền qua đầu vai khiến những kinh hoảng khi phát hiện biển sâu dần dần giảm bớt. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ, khuôn mặt của anh không biểu hiện cảm xúc gì cả nhưng chính vẻ lạnh lùng, cứng nhắc của anh lại vô tình làm cho người ta có loại cảm giác tuyệt đối an toàn và tin cậy.

Đường Yên nhìn mọi người đang cứng ngắc ở trong xe, đột nhiên cười, nói: "Đừng khẩn trương, biển sâu tuy rằng đáng sợ nhưng chỉ cần biết được hang ổ của bọn nó và giải quyết trước khi chúng ta gây sóng gió thì sẽ không có chuyện gì. Tuy nhiên chuyện nguyên nhận lây nhiễm ám hệ mà Việt Kỳ nói đến tương đối phiền toái, chúng ta không cách nào biết được nguồn lây ám hệ là vật gì. Việc không phát hiện được đàn tang thi ở tòa nhà phía bắc rất không bình thường, tòa nhà phía bắc đã bị biển sâu chiếm lấy, sợ là chúng ta phải ra tay từ cửa số 1 thôi."

Sau khi nghe Đường Yên nói thì sự căng thẳng của mọi người nhất thời giảm xuống một chút, không cứng ngắc, không biết làm sao như vừa rồi nữa. Lúc đối mặt với những sự vật không biết thì loài người luôn tìm kiếm chỗ dựa theo bản năng, lời nói của Đường Yên có trật tự rõ ràng, giọng điệu kiên định nên làm cho mọi người có cảm giác yên tâm, Việt Kỳ tán thưởng nhìn Đường Yên, anh không am hiểu về việc an ủi tâm tình của mọi người nhưng Đường Yên lại làm việc này rất tốt, vào thời khắc mấu chốt thì càng cần phải giữ tâm trí bình tĩnh.

"Ba phút..." Từ Mục cúi đầu, hai tay không ngừng gõ bàn phím nhập tư liệu vào máy tính trước mặt, những cái máy vi tính khác cũng đang hoạt động hết công suất.

Hạ Bác vuốt cằm, nhìn chằm chằm máy tính thứ ba bên trái, thì thào lẩm bẩm: "Vì sao, không đúng..."

"Không đúng, cái gì không đúng?" Miêu Trạch dùng khuỷu tay chọt Hạ Bác, suốt cả buổi chiều Hạ Bác đều không rời màn hình máy tính, thỉnh thoảng lẩm bẩm nhắc tới cái gì đó.

"Miêu Trạch, cậu không thấy cái xác tang thi chuột nằm ở chỗ này rất kì lạ sao? Miệng vết thương của con tang thi chuột này cũng rất kỳ quái, giống như là bị một kiếm mất mạng..." Nói xong thì Hạ Bác quay đầu nhìn Đường Yên. Trong bọn họ cũng chỉ có Đường Yên am hiểu sử dụng kiếm mà cái chết của con tang thi chuột này rất giống bị một vũ khí sắc bén giết chết.

Miêu Trạch trợn trừng mắt, tức giận trả lời: "Kỳ lạ thật, vì sao đám sâu đó không ăn con tang thi chuột này? Rõ ràng ở chỗ khác mặc kệ sống hay chết đều bị bọn nó ăn hết mà..." Sau khi nói xong, Miêu Trạch không nhịn được ghé sát vào màn hình, nhìn chằm chằm bị màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh con tang thi chuột bị chém thành hai nửa, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân nói gì đó.

Miêu Trạch còn chưa nói hết thì vai đã bị Hạ Bác đập một cái, Hạ Bác lớn tiếng nói: "Đúng vậy, chỗ này rất kỳ quái! Vì sao con tang thi chuột này không bị biển sâu ăn luôn? Cậu xem các máy theo dõi khác đều không phát hiện xác tang thi chuột, chỉ có nơi này..." Hạ Bác chỉ vào máy tính theo dõi thứ ba bên trái, là do vị trí này đặc biệt hay là có nguyên nhân khác.

Hạ Bác vừa nói xong thì đám người Đường Yên cũng nhanh chóng phản ứng kịp, quả thực ở gần cửa có xác một con tang thi chuột đang nằm trên mặt đất, ngay cả vết máu màu đen xung quanh cũng được bảo tồn hoàn hảo. Chuyện này cực kì không bình thường! Việt Kỳ nhìn chằm chằm vết chém trên người tang thi chuột qua màn hình, vẻ mặt dần dần chìm xuống.

"Đại ca, vết chém này có chút quen mắt." Giọng nói khàn khàn của Lâm Tam vang lên trong xe. Mọi người nghe có tiếng người nói thì lập tức nhìn sang, khi phát hiện Lâm Tam đang đứng ở một góc trong xe thì trên trán không khỏi xuất hiện một đống vạch đen, trong xe thật sự có người này sao? Vì sao bọn họ hoàn toàn không có cảm giác người này tồn tại...

Lâm Mông nghiêm túc gật đầu, sau khi nhìn chằm chằm tang thi chuột qua màn hình một hồi thì nói: “Lâm Tam nói rất đúng, vết chém này nhìn rất quen mắt. Chẳng lẽ việc biển sâu xuất hiện là do bọn họ làm?"


"Là ai?" Đường Yên lập tức nhìn về phía Lâm Mông, chẳng lẽ thứ giết chết tang thi chuột này không phải là thú biến dị hoặc là tang thi mà là người? Khả năng này làm cho trong lòng Đường Yên dâng lên cảm giác không tốt, nếu đó là thật vậy không phải người này đã phát hiện hành tung của bọn họ ngay từ đầu nhưng lại không lên tiếng sao, người này có gì ý đồ đây?

"Phùng Khải Dương, ở bên ngoài thì là một người phóng đãng, nhìn có vẻ lỗ mãng, chơi bời lêu lổng nhưng thực chất thân thủ bất phàm, là cao thủ sử dụng kiếm. Cho tới nay không ai biết hắn thức tỉnh dị năng hệ nào, cũng chưa có ai thấy hắn ra tay cả." Việt Kỳ lạnh lùng nói. Nếu không phải bọn họ đã từng ở chung một huấn luyện thì anh thật sự không có cách nào tưởng tượng được Phùng Khải Dương trong mắt người đời cùng với Phùng Khải Dương trong trại huấn luyện là một người cả.

"Là hắn!" Đường Yên hơi kinh ngạc, trong đầu hiện lên bóng dáng của Phùng Khải Dương mà cô đã gặp ở thành phố Thanh Hải, ấn tượng sâu nhất đó chính là cặp mắt tràn ngập tham muốn. Cô nhớ lúc ấy quả thật không có nhìn thấy Phùng Khải Dương ra tay, hắn luôn luôn ôm Chu Thiến, không làm gì cả, thỉnh thoảng dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm những người phụ nữ xuất hiện chung quanh mình, thậm chí ngay cả người đàn ông có bộ dạng tuấn tú cũng không tha.

"Lúc ở trại huấn luyện hắn được xưng là “Báo săn”, hắn che giấu quá kỹ, nếu không phải trong lúc vô ý phát hiện Báo săn là Phùng Khải Dương thì bọn tôi cũng không thể nào tưởng tượng được hoa hoa công tử mà mọi người đồn đãi bên ngoài lại chính là Báo săn chung một trại huấn luyện với chúng tôi được." Lâm Mông có chút than thở, nói đến Báo săn quả thật Lâm Mông có chút bội phục, bạo lực máu tanh, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ chỉ thấp hơn đại ca một bậc, luôn chiếm vị trí thứ hai trong trại huấn luyện, ngay cả Lão quỷ Diệp Quân đã từng khen hắn, nếu Báo săn không lạc lối thì chắc chắn sẽ là một tướng tài.

Đáng tiếc Báo săn chỉ ở trại huấn luyện ba năm, sau ba năm thì biến mất một cách thần bí!

"Hắn rất mạnh sao?" An Du cau chặt mày, cô không tư cách tham gia trại huấn luyện nhưng mà chuyện của  trại huấn luyện thì cô cũng biết một ít nên khi Lâm Mông tôn sùng Báo săn như vậy thì bất giác có chút tò mò.

"Năm đó ở trại huấn luyện hắn chỉ thua đại ca một chút thôi, ngoại trừ đại ca thì ngay cả huấn luyện viên ở trại huấn luyện cũng không thể áp chế hắn. Một người như vậy, em nói mạnh hay không?" Lâm Mông trầm giọng nói, khuôn mặt hàm hậu có phần tục tằng thô lỗ lộ ra nghiêm túc trước nay chưa từng có.

"..." An Du không nhịn được hít một hơi khí lạnh, bên cạnh cô có mấy tên biến thái ở trại huấn luyện nên cô là người hiểu rõ so năng lực của những người trong trại huấn luyện so với bất cứ ai khác. An Du suy nghĩ một ltá rồi nói: "Nhưng mà Phùng Khải Dương không ở căn cứ Chu Tước lại đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh làm cái gì?"

"Quân nhu và căn cứ Thanh Long." Đường Yên nhàn nhạt nói, vừa rồi căn cứ Thanh Lon đã trải qua một trận chiến tranh quyền nên đây chính là lúc thực lực của căn cứ yếu kém nhất, bốn căn cứ lớn nhất nhìn thì có vẻ hoà hợp êm thấm, ở thế liên minh nhưng kỳ thực cạnh tranh cực kì kịch liệt, vật tư chỉ có giới hạn, ai mà không mơ tưởng, lâu dần không có khả năng không xảy ra tranh chấp được. Chỗ có người thì ắt có tranh đấu, cạnh tranh là chuyện không thể thiếu được.

Lúc này Phùng Khải Dương xuất hiện tại nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh chính là nhắm đến hai thứ này.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau thì bên Từ Mục truyền đến tiếng “ting”, mọi người ngừng thảo luận, xoay người ghé sát vào Từ Mục quan sát màn hình máy vi tính phía trước, hai bản đồ lập thể không giống nhau nhanh chóng chồng khít lên nhau, từ ảo biến thành thật.


"Địa điểm cuối cùng nơi biển sâu biến mất là tòa nhà phụ ngay sát tòa nhà phía bắc." Từ Mục chỉ vào nơi rađa cỡ nhỏ cuối cùng bị phá hủy, chấm đỏ dừng ngay ở cửa vào tòa nhà phụ. Muốn tiến vào tòa nhà phụ thì phải đi qua con đường ở lầu tám tòa nhà phía bắc (dạng như con đường nối ở trên không giữa hai tòa nhà đôi á) hơn nữa phải đi qua ba cánh cửa có đặt mã khóa. Làm sao biển sâu có thể từ tòa nhà phía bắc tiến vào tòa nhà phụ được? Là ống nước hay là cống thoát nước?

"Tòa nhà phụ là chỗ nào?" Việt Kỳ bình tĩnh nhìn vị trí tòa nhà phụ, chẳng qua cũng chỉ là tòa nhà phụ mà thôi, tại sao lại phải dùng ba lớp khóa? Ngay lập tức trong đầu anh hiện lên thông tin về nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, đột nhiên sắc mặt lập tức thay đổi “Cửa vào căn cứ quân sự dưới đất!"

"Đúng!" Từ Mục gật đầu, vị trí của tòa nhà phụ chính là cửa vào căn cứ quân sự dưới đất vì thế con đường thông giữa tòa nhà phía bắc và tòa nhà phụ mới được bố trí ba lớp khóa, mỗi chìa khóa lại ở trong tay những người khác nhau, việc ra vào cực kì nghiêm ngặt. Mã khóa luôn luôn thay đổi, không để lại dấu vết để dò tìm nên người bên ngoài rất khó tiến vào được căn cứ quân sự.

"Rất có khả năng căn cứ quân sự đã bị biển sâu chiếm cứ sau đó biến thành tổ sâu. Phòng điều khiển chính có thể theo dõi được căn cứ quân sự dưới đất, chúng ta cần phải khởi động nguồn cấp điện của nhà xưởng công nghiệp quân sự sau đó tiến vào phòng điều khiển chính, tìm xem thử rốt cuộc trong nhà xưởng công nghiệp quân sự có người nào khác sống sót hay không." Đường Yên cẩn thận phân tích, tòa nhà phụ không dễ tiếp cận nhưng bọn họ lại cần phải biết thêm tin tức về tổ sâu.

"Trong không gian của An Lộ có mang theo máy phát điện năng lượng mặt trời, cũng đủ để khởi động hệ thống điện của tòa nhà phía bắc, trước tiên tới phòng điều khiển chính đã." Xác định Phùng Khải Dương đang ở gần đây nên mọi người không dám mạo hiểm tách ra. Phùng Khải Dương yên lặng lâu như vậy đột nhiên lại xuất hiện nên chắc chắn không phải tới chỉ để xem cuộc vui.

"Được, ai ở lại canh chừng?" Đường Yên gật đầu, sau khi biết Lưu Thấm Nhã đang trốn ở một góc nào đó trong nhà xưởng công nghiệp quân sự thì Đường Yên không cách nào tỉnh táo lại được. Chuyện biển sâu cực kì quan trọng, chỉ cần hơi lơ là thì sẽ mất mạng ngay. Cô không sợ chết nhưng lại rất tiếc mạng sống của mình. Cô không muốn để cho Lưu Thấm Nhã sống sót thì làm sao Lưu Thấm Nhã lại không muốn cô chết được, Đường Yên vòng bạch ngọc đã khôi phục lại trong suốt chỗ cổ tay, vòng bạch ngọc luôn làm cho Lưu Thấm Nhã nhớ mãi không quên này thật đúng là đồ tốt!

"Diệp Quân và vai người ở lại canh chừng, những người khác chuẩn bị xuất phát." Vẻ mặt Việt Kỳ lạnh như băng, chậm rãi nhìn quét qua cảnh tượng trên màn hình, khóe miệng hơi cong lên. Trước khi xuất phát Diệp Quân không quên nhắc nhở Việt Kỳ phải mang xác tang thi chuột ở tòa nhà phía bắc về cho mình, anh muốn biết nguyên nhân vì sao biển sâu lại không dám căn xé con tang thi chuột này?

Bóng đêm dần dần dày đặc, đoàn người Đường Yên lặng yên tiến đến cửa số 3 rồi đi  thẳng đến phòng điều khiển chính ở tòa nhà phía bắc, theo kế hoạch thì trước tiên bọn họ sẽ vào phòng điều khiển chính, sau khi nắm rõ toàn bộ tình hình của nhà xưởng công nghiệp quân sự thì mới ra quyết định. Rất khả năng vùng xung quanh cửa số 1 đã rơi vào trong tay bọn Hình Liệt Phong, trong tay nhà họ Lưu lại có sáo dọc, có lẽ tất cả tang thi ở tòa nhà phía bắc này đều bị kêu gọi qua bên đó rồi. Cũng chỉ có như vậy mới giải thích  được vì sao nhà xưởng công nghiệp quân sự to như vậy nhưng ngay đến cả một con tang thi cũng không có.

Trong bóng đêm, nhà xưởng công nghiệp quân sự giống như một con rồng đang ngủ say nhưng vẫn tản ra hơi thở rét lạnh. Sau khi bước vào tòa nhà phía bắc, tất cả mọi người đều không nhịn được nuốt nước miếng. An Lộ cúi người bỏ xác tang thi chuột vào thùng xốp rồi bỏ vào không gian, tầm mắt mọi người nhìn chằm chằm vào khe hở và cống thoát nước, nơi mà biển sâu đã biến mất, bước chận cực kì nhẹ nhàng chậm chạp giống như không có lực, không có ai liều lĩnh cả, tất cả đều bước từng bước nhỏ, từ từ tiếp cận tòa nhà phía bắc.

"Chít chít..." Đột nhiên có một bóng đen nhảy ra từ cống thoát nước, tốc độ  của bóng đen này nhanh vô cùng, sau khi nhảy ra khỏi cống thoát nước thì lập tức há cái miệng đầy máu nhào về những người gần nó nhất, ngay lập tức mùi vị tanh tưởi chui vào mũi mọi người.

"Cẩn thận, là tang thi chuột." Đường Yên lên tiếng nhắc nhở. Phần lớn tang thi chuột ở đây đều nhiễm năng lượng ám hệ, lúc trước khi tiến vào tòa nhà phía bắc thì tinh thần lực của Đường Yên không thể thăm dò được tung tích của bọn nó. Kết quả này làm cho trái tim Đường Yên chìm xuống, nếu tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ trở nên cực kì bị động.

Ngay khi Đường Yên lên tiếng thì Hoàng Mô ở bên cạnh  lập tức giơ súng lên bắn hai phát, hạ gục tang thi chuột muốn đánh úp Đường Yên, An Lộ, Lâm Mông ở một bên cũng không chịu yếu thế, bóng dáng bọn họ lóe lên, giết chết tang thi chuột phát động công kích ngay lập tức. Buster miễn cưỡng ngồi trên đầu vai Đường Yên, cũng không ra tay cướp đoạt huyết hạch, điều này làm cho Đường Yên nhẹ nhàng thở ra. Cô rất lo lắng Buster sẽ bị ảnh hưởng nên muốn bỏ Buster vào không gian tuy nhiên cô lại lo lắng chuyện không gian có thể chứa vật còn sống lộ ra ngoài dẫn tới mầm tai vạ. Vì vậy sau khi nhìn thấy dáng vẻ Buster không bị ảnh hưởng chút nào thì mới nhẹ nhàng thở ra!

"Đường Yên, cẩn thận! Phát hiện tung tích biển sâu ở khe hở chỗ khúc quanh, biển sâu cấp một." Máy truyền tin đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của Từ Mục, giọng điệu gấp gáp mang theo thận trọng. Vì để tránh cho việc liên lạc phức tạp nên trước khi Đường Yên đã căn cứ vào hình dạng, số lương… của sâu trong biển sâu để chia thành những cấp khác nhau, cấp một là thấp nhất, theo thứ tự tăng lên...

Đồng tử của Đường Yên co rút lại, cô nhanh chóng liếc nhìn Việt Kỳ. Dị năng hệ hỏa trong tay Việt Kỳ như ẩn như hiện, tản ra nhiệt độ cực nóng trong khi vẻ mặt của Việt Kỳ vẫn lạnh lùng, vẫy tay bảo mọi người lui về phía sau. Kích thước của biển sâu cấp một rất nhỏ, không thể dùng vũ khí bắn chết được. Lúc này dị năng hệ hỏa chính là lựa chọn tốt tốt, Việt Kỳ cũng muốn thăm dò lực sát thương của biển sâu này.


Mọi người vừa lui về phía sau được năm bước thì ngay lập tức nhìn thấy chỗ khúc quanh xuất hiện biển sâu chen chúc làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người. Cách màn hình máy vi tính đã cảm thấy đáng sợ, bây giờ tận mắt nhìn thấy càng làm cho người ta sợ hãi nhiều hơn! Việt Kỳ vung tay lên, trong nháy mắt dị năng hệ hỏa đã thổi quét về phía trước: “Xèo xèo..." Nơi dị năng hệ hỏa đi qua, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét và tiếng mỡ xèo xèo.

Sau khi thấy dị năng hệ hỏa hữu hiệu thì tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Khi nhìn thấy biển sâu chi chít như vậy thì cho dù tố chất tâm lý có cứng rắn tới đâu da đầu cũng phải run lên. Hãy vào diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Biển sâu phát ra tiếng kêu bén nhọn, rất nhanh biển sâu đã tập hợp lại sau đó vọt tới chỗ đám người Việt Kỳ. Vẻ mặt Việt Kỳ căng thẳng, lại phóng ra dị năng hệ hỏa, sau khi dị năng hệ hỏa quét qua thì đám sâu đó lập tức chết đầy mặt đất tuy nhiên rất nhanh đã có những con từ phía sau vượt lên thay thế cho con đã chết. Chẳng những biển sâu không có giảm bớt mà trái lại còn trở nên lớn hơn nữa.

Sắc mặt đám người Đường Yên thay đổi, Đường Yên liếc nhìn những người bên cạnh nói: “Tất cả dị năng giả hệ hỏa đều ra tay!" Đường Yên vừa dứt lời thì lập tức ngưng tụ dị năng lôi điện trong lòng bàn tay, dị năng lôi điện màu xanh trong lòng bàn Đường dao động ở cường độ cao. Thấy Đường Yên định sử dụng sát chiêu, Mạnh Lộ vội vàng tạo tường đất ý đồ ngăn cản biển sâu tiếnch đến.

Ai ngờ lúc này lại xảy ra sự tình kinh người, tường đất mà Mạnh Lộ vừa dựng lên đã bị biển sâu cắn nuốt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Theo sự biến mất của tường đất, thực lực của biển sâu dần dần mạnh lên. Đường Yên vội vàng quát bảo Mạnh Lộ đang định ra tay dừng lại: “Dừng tay, nếu chị đoán không sai thì đám sâu này có thể hấp thu năng lượng của dị năng giả để trở nên mạnh hơn, các dị năng giả hệ khác đừng ra tay."

Đường Yên lập tức phóng ra bàn tay sét. Ba bàn tay sét ngay lập tức xuất hiện sau đó bổ thẳng xuốt biển sâu. Lúc này không có thời gian cho cô suy nghĩ có thể bị lộ bí mật hay không, uy hiếp của biển sâu quá lớn, nếu còn nương tay thì có vẻ giả dối quá rồi. Phối hợp uy lực lôi điện cực mạnh cuẩ Đường Yên, bên này ngọn lửa của Việt Kỳ cũng thay đổi, tuy là lửa nhưng lại có màu xanh lạnh lẽo bao phủ lên biển sâu. Lần này ngọn lửa có vẻ lạnh lẽo này không biến mất như trước mà lan dọc theo biển sâu... (Theo thứ tự thì ngọn lửa màu đỏ có nhiệt độ thấp nhất  xanh  trắng…)

"Ầm... rầm...."

Tiếng động cực lớn làm cho mọi người không nhịn được lui về phía sau bảy tám bước, giật mình nhìn biển sâu bị đốt thành tro bụi sau đó cảm thán dị năng lôi điện quá hung mãnh, biển sâu vừa rồi ít nhất cũng khoảng vạn con nhưng lại bị Đường Yên vung tay lên hóa thành tro bụi. Bên kia, ngọn lửa lạnh lẽo phủ lên đám sâu đang chen chúc ở phía sau rồi cứ thế lan rộng ra mãi.

"Đuổi theo!" Giọng nói lạnh lùng của Đường Yên đánh thức đám người đang ngẩn người mọi người, bọn họ lập tức theo sau ngọn lửa của Việt Kỳ. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi biển sâu nhung nhúc đã hoàn toàn biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại những hố to và xác sâu, tòa nhà phía bắc lại chìm vào yên tĩnh một lần nữa.

"Biến mất rồi?" Miêu Trạch chỉ vào hàng lang, đây là đường cụt mà! Cả biển sâu và ngọn lửa lạnh lẽo đều biến mất không còn dấu vết. Đường Yên nhíu mày, liên tục đánh giá xung quanh nhưng không phát hiện mảy may phát được dấu vết biển sâu đã từng xuất hiện.

"Từ Mục, đây là chuyện gì?" Việt Kỳ bấm máy truyền tin, lạnh lùng hỏi.

"Góc chết, máy theo dõi không cách nào quan sát được." Từ Mục cho một đáp án cực kì bất đắc dĩ, anh chỉ có thể theo dõi đến góc đó nhưng không cách nào quan sát được biển sâu xuất hiện từ chỗ nào.

"Đi tới phòng điều khiển chính trước đã." Đường Yên im lặng một lúc lâu sau đó lên tiếng nói. Mọi người liếc nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất sau đó nhanh chóng tiến thẳng đến lầu tám.

Tui cũng nhớ mấy bạn lắm mà tui không rảnh, mỗi bữa edit chút chút rồi góp lại chớ không ngồi cả mấy tiếng như hồi xưa được chớ không phải tui lười đâu nha, chuẩn bị tui đi thực tập cộng đồng là xong phim luôn mà truyện lại đang đi tới hồi cuối chớ.

Nói thiệt tui cũng quắn quéo với cấu trúc của cái căn cứ này, cứ chạy vòng chạy vèo làm tui phát mệt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui