Ngày hôm đó, mí mắt Lục Châu giật giật không ngừng, nàng ấy tìm kiếm Quan Linh Khắp nơi nhưng không thấy, nhớ tới lúc sáng tiểu thư có bảo sẽ đi tìm biểu tiểu thư thì lập tức đi tới phòng khách của phủ Tướng quân tìm hai vị tiểu thư.
Sau khi đi vào phòng khách của biệt viện, nàng ấy ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt, giống như là mùi tanh của máu.
Nàng ấy nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy ai, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ nên bèn đi tới trước cửa Ninh gia.
Khi nàng ấy gõ cửa thì không thấy có người nào trả lời.
“Đám người hầu này cũng quá chậm chạp rồi.
Người ta là thiên kim phủ tướng vậy mà trong sân lại không có một người nào.”
Lục châu nghĩ thầm trong lòng, mùi máu kia càng lúc càng đậm.
Nàng ấy là người nhát gan, nên vội vàng trở về đường cũ bẩm báo với quản gia.
Lão quản gia nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, phòng khách đang bình thường làm sao lại có mùi máu tanh được.
Ông ấy buông tách trà trong tay xuống, đang định đi tìm hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng vừa mới đi ra khỏi nội viện thì suýt chút nữa đụng phải gã sai vặt trẻ tuổi, ông ấy tức giận phất tay áo nói: “Tay chân vụng về, các ngươi làm ăn cái gì không biết?"
“Vương gia ở Kinh thành tới…” Thị vệ kia quỳ xuống đất, cổ đỏ bừng, miệng thở hổn hển: “Hiện giờ đang ở bên ngoài cửa phủ.”
"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Lão quản gia kinh ngạc phùng má trợn mắt nhìn: “Tây Cương cách Kinh thành tới ngàn dặm, nếu Vương gia tới đây thì phủ Tướng quân phải nhận được tin tức từ sáng sớm rồi.”
Lão quản gia còn chưa nói xong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai mắt đột nhiên nhíu chặt, không nói được chữ nào nữa.
Vị thiên tử trẻ tuổi chất vàng ngọc ở trong phủ Tướng quân bốn năm trước, giờ phút này lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt bọn họ, đúng là tuyết rơi tháng tám.
Tiểu vương gia vẫn tuấn tú như tước, tóc đen mặt ngọc, mặt mày thanh tú, nhẹ nhàng khí phách giống như tiên trong tranh, chỉ là khóe mắt đuôi lông mày càng hiện ra vẻ trưởng thành, ánh mắt trông thâm thúy và bình tĩnh hơn so với thuở niên thiếu.
Lão quản gia lật đật quỳ xuống: "Lão nô ngu dốt, Vương gia đại giá đến chơi, không thể tiếp đón từ xa, vô cùng thất lễ, quả thật đáng chết vạn lần.” Ông ấy vội vàng phái người đi mời Ninh tướng và lão phu nhân, lại sai người đi bẩm báo với Quan Hằng đang chấp hành quân vụ ở bên ngoài.
“Bổn vương không suy nghĩ kỹ càng đã vội vàng tới cửa quấy rầy, mong quản gia bỏ qua.” Mặt Thẩm Giới lộ ra vẻ áy náy, cúi đầu bày tỏ với quản gia, đồng thời ngăn cản thị vệ được sai đi truyền lời: “Không cần kinh động đến người khác, lần này Bổn vương đến đây là vì…”
Khuôn mặt hắn đỏ bừng có hơi mất tự nhiên, sau đó sai người dâng ngọc minh châu xinh đẹp, bộ hoa cài đầu bằng vàng, tất cả những món bảo vật mà nữ nhân của hắn thích thì hắn đều dâng lên.
Sau đó sắc mặt của hắn lại khôi phục như lúc bình thường, giọng điệu bình tĩnh như thường: “Bổn vương tới đây là để nhận lỗi với Đại tiểu thư nhà các ngươi.”
"Cái này..." Lão quản gia ngơ ngác nhìn những món châu báu có giá trị liên thành ở trước mặt, cảm thấy khó hiểu.
Ông ấy sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn lại, vội vàng gật đầu nói: “Lão nô sẽ lập tức đi mời Đại tiểu thư.”
"Không cần đâu, bây giờ nàng đang ở đâu, Bổn vương sẽ đích thân tới tìm nàng ấy.” Vẻ mặt của Thẩm Giới kiên định, cố nén sự hồi hộp ở trong lòng, cố gắng duy trì lễ của quý tộc không vội vàng.
Hắn chưa được chủ nhân cho phép mà đã nghênh ngang đi thẳng vào nhà người ta, điều này không chỉ đi ngược lại với những điều mà hắn được dạy dỗ ở trong hoàng cung khi còn nhỏ, còn suýt chút nữa khiến người khác lầm tường là hắn tới khám xét nhà.
Trên mặt hắn quả thật có hơi không nén được giận.
Lục Châu vẫn còn đang núp ở sau lưng quản gia, nàng ấy vẫn luôn đi theo Quan Linh nên biết rất rõ những bí mật trong chuyện tình yêu giữa tiểu thư nhà mình và Vương gia.
Nàng ấy nhớ tới những giọt nước mắt mà Quan Linh đã rơi vì Vương gia trong suốt thời gian qua, thì không khỏi tức giận.
Tuy nhiên nàng ta lại không dám biểu lộ ra ngoài, vì vậy cúi đầu thấp hơn, không dám tiết lộ tung tích của Quan Linh ra ngoài.
“Lục Châu…” Một giọng nói uy nghiêm không tức giận từ trên đỉnh đầu truyền tới, nàng ấy bị sợ hãi nên liên tục bổ nhào về phía trước, cuối cùng ngã rạp ở trên mặt đất nói ra toàn bộ sự việc: “Tiểu thư ở trong phòng của biểu tiểu thư, Vương gia vẫn nên nhanh chóng tới đó, ở trong phòng giống như…Giống như…”
Nàng ấy không có cách nào xác nhận nên cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng bò dậy khỏi nền đất dẫn đường cho Thẩm Giới.
Thẩm Giới đi theo sau Lục Châu, lướt qua núi giả rồi đi thẳng tới phòng khách.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, càng gần nơi ở của Ninh Gia, thì mùi máu tanh càng nồng đậm.
Lục Châu gõ nhẹ vào cửa phòng những vẫn không có tiếng trả lời, sự thờ ở ở trên mặt Thẩm Giới đã biến mất.
Hắn phá cửa xông vào, đập vào mắt hắn là máu mủ đen văng đầy đất, mùi hương quái lạ xông vào mũi.
Ninh Gia nằm ở bên trên trường kỷ, khuôn mặt như hoa đào giống như mới được sinh ra, nhưng ở trên cổ tay mảnh khảnh lại có một vết máu dữ tợn trông vô cùng chói mắt, vết thương đã được bịt kín, máu độc đã ngừng chảy ra.
Người mà Thẩm Giới vẫn luôn nghĩ tới, lúc này đang lạnh như băng nằm ở bên trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt, ở trên môi không có một chút màu máu nào.
Ở trên cánh tay của cô có mấy vết thương rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra, lan đến bên cạnh chân Thẩm giới, từng chút từng chút rút đi sinh mệnh của nàng.
Cơ thể của Thẩm Giới cứng đờ, đầu đau như muốn nứt ra, trong lúc giật mình lại cho rằng bản thân trở về kiếp trước, bên trong trận hỏa hoạn lớn đó nàng cũng nằm ở trước mặt hắn như vậy, hai mắt nhắm chặt, không còn chút sức sống nào.
Hắn lảo đảo quỳ xuống trước mặt nàng, ngón tay run rẩy đưa về phía hơi thở của nàng, ngay sau đó phong bế tâm mạch của nàng lại.
Tiếp đó hắn ôm Quan Linh vào trong ngực, có hơi tốn sức hét lên với Quang Ảnh đang kinh ngạc đứng yên tại chỗ: “Nhanh đi mời nữ y.”
Lúc này Quang Ảnh mới phản ứng lại, loạng choạng xông ra ngoài, hai mắt ngân ngấn nước mắt.
Thẩm Giới ôm lấy cơ thể gần như rách nát của Quan Linh, chiếc áo choàng màu trắng bằng gấm đã bị máu tươi của nàng nhuộm thành màu đỏ, hắn nắm chặt lấy những ngón tay cứng đờ của nàng, máu kia còn chảy cả vào lòng bàn tay của hắn.
Cho dù hắn nửa đời chinh chiến sa trường, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy một người bị chảy nhiều máu như vậy.
Thẩm Giới giống như một con sói cô độc bị thương, tay chân luống cuống ôm lấy Quan Linh, hai mắt đỏ hoe, trong lòng tràn ngập hối hận và đau lòng.
Tại sao lại như vậy chứ?
Nàng mới rời khỏi hắn chưa được bao lâu mà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...