Nhật ký tẩy trắng sau khi sống lại


Tây Cương.
Ninh tướng và phu nhân ở phủ Tướng quân làm khách, Quan Linh đi cùng với lão tổ tông tới sương phòng mẫu thân ở khi còn sống, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đương nhiên không tránh được một phen nước mắt vì quá đau lòng.
Ninh Gia cũng yên lặng đứng ở bên cạnh người Ninh lão phu nhân, ngoan ngoãn nghe lời.

Lão hoàng đế đột nhiên băng hà, khiến mấy thế gia đại tộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy nhờ vậy mà cũng được tự do hơn một chút.
Nhưng rất nhanh, bọn họ nhận ra rằng Thất vương gia người bình thường kiêu ngạo bướng bỉnh, thủ đoạn uy nghiêm không thua kém gì với thiên tử năm đó, lại không có ý định cầm quyền quản lý triều chính.
Ninh Gia nói với Quan Linh về những chính sách mới mà Thẩm Giới thi hành, trong giọng điệu có thể nhận thấy sự ca ngợi và tán thưởng.

Chỉ tiếc là Thẩm Giới đã để Lục Tiệm Chi đóng quân ở lại Trường An, nếu không chuyến này nàng ấy có thể đi cùng với hắn tới thăm Quan Linh.
“Vương gia thật là ghen tuông, vì phòng ngừa Tiệm Chi trở về Tây Cương tìm muội mà bắt hắn đóng quân ở lại kinh thành.” Sau khi Ninh Gia hầu hạ Ninh lão phu nhân đi ngủ, thì lôi kéo Quan Linh ôn chuyện ở trong đình hóng gió.
“Tại sao tỷ tỷ lại không cảm thấy Tiệm Chi ca ca anh dũng thiện chiến, có thể là rường cột của nước nhà, có thể gánh vác được những trọng trách lớn lao, nên vĩnh viễn ở lại Trường An chứ?”

Quan Linh cong môi cười chế nhạo: “Ta cứ tưởng rằng người kia thật sự không quan tâm tới thiên hạ nữa, nhưng hóa ra hắn đã chuẩn bị xong cho chuyện này từ nhiều năm rồi.”
Kiếp trước nửa đời phu thê, nhưng cuối cùng vẫn là sống uổng phí.
“Nói như vậy, tại sao Linh Nhi lại không cảm thấy Vương gia từ nhỏ đến lớn là người có tư chất thông minh, cần cù chăm chỉ, mặc dù chưa từng có lòng tranh đoạt, nhưng tài mưu lược đã sớm khuynh đảo toàn bộ thiên hạ?” Ninh Gia cũng cong cong khóe môi hoàn toàn không chịu thua, nhưng rất nhanh nàng ấy lại ý thức được mình có hơi lỡ lời.
Khoảng thời gian trước, Quan Linh đã rơi rất nhiều nước mắt vì Thẩm Giới, cả người trở nên tiều tụy không ra dáng vẻ gì.

Mấy ngày nay khó khăn lắm mới bình thường trở lại, hai người gần như đã đoạn tuyệt, vậy mà hôm nay nàng ấy lại còn ca ngợi Thẩm Giới ở trước mặt nàng quả thật là không thích hợp.
Nàng ấy chột dạ liếc mắt nhìn Quan Linh, thấy vẻ mặt của nàng vẫn bình thường thì mới yên tâm tiếp tục thăm dò: “Muội thật sự từ bỏ Vương gia rồi sao?”
Quan Linh lắc đầu rồi lại gật đầu.

Nàng cúi người, dựa người vào lan can bằng gỗ đàn hương, ánh mắt nhìn bầu trời u ám, giọng điệu bình thản như cũ.
“Ta từng nghĩ đến việc yêu cầu A Thất hạ thánh chỉ, ép hắn phải cưới ta, giống như tiên hoàng buộc hắn phải cưới tỷ vậy.


Nhưng sau đó suy nghĩ lại, ta cùng lắm cũng chỉ đi vào con đường trước đây mà thôi, rất có thể ta sẽ phóng hỏa thiêu hủy Vương phủ của hắn vào sinh nhật hai mươi tuổi của ta, rồi bản thân ta cũng sẽ biến thành một con quỷ không ai nhận ra.”
“Con đường cũ trước kia sao?” Ninh Gia nghiêng đầu suy nghĩ, nghịch ngợm nói: “Chẳng lẽ trước kia muội đã gả cho hắn?”
Quan Linh nghe ra sự chế nhạo của nàng ấy thì có hơi tức giận: “Đám người các tỷ thật sự phiền phức!” Giọng điệu gấp gáp, ánh mắt lóe lên: “Chẳng lẽ tỷ không nhớ được một chút gì sao? Ví như có người thay tỷ gả cho Thẩm Giới, ví như ta làm tỷ bốn năm, ví như bảo vật gia truyền mà Tiệm Chi ca ca bảo ta đưa cho tỷ,…”
Ninh Gia hoàn toàn mờ mịt, sau đó hai mắt sáng lên, vươn cánh tay mảnh khảnh về phía Quan Linh: “Tại sao bảo vật gia truyền mà Tiệm Chi ca ca muốn muội đưa cho ta, mà muội lại cất giấu lâu như vậy?”
Quan Linh hất tay nàng ấy ra, tức giận liếc mắt nhìn nàng ấy: “Còn chưa tới lúc đó.”
Nàng uể oải, ngẩng đầu hỏi Ninh Gia: “Tỷ tỷ, ta phải làm như thế nào thì mới có thể mất đi những ký ức vốn không nên tồn tại giống như mọi người?”
Nếu không có ký ức của kiếp trước, cuộc đời này của nàng sẽ có một mối tình lãng mạn với Thẩm Giới, cho dù kết cục không có được mà chết, nếu hắn không có tình cảm thì nàng sẽ rời đi, làm gì tới mức không thể thừa nhận nổi.
Mất trí nhớ?
Ninh Gia nghiêm túc suy nghĩ một lát, đang muốn trêu đùa Quan Linh, lại nghe thấy tiếng khóc rống của người trước mặt, tiếng khóc đau thương khiến người khác nghe thấy cũng tan nát cõi lòng.
“Ta vẫn cho là, so với cái chết đau đớn thấu tim thì nỗi khổ sinh ly cùng lắm chỉ như côn trùng cắn bởi nó còn có thể chịu đựng được.


Đối với ta mà nói, từ trước tới nay cuộc đời này ta có làm Vương phi không thì cũng không còn quan trọng, chỉ cần hắn còn sống ở trên đời này…”
“Nhưng hắn là Vương gia, nếu như hắn muốn làm Hoàng đế thì không phải không thể.

Sau này hắn sẽ có tam cung lục viện, sẽ có rất nhiều thê thiếp, người đẹp trăm nước đều sẽ tiến cung, mập ốm cao thấp, tất cả đều sẽ ở bên cạnh hắn…”
“Hắn có thể có một cuộc sống hạnh phúc, đây chính tâm nguyện của ta…Nhưng mà, nhưng mà…Tại sao hết lần này đến lần khác ta đều nhớ tới…”
Nhớ lại kiếp trước nàng với hắn một đời một kiếp một đôi, nhớ nàng giống như con thiêu thân lao vào bên trong biển lửa, nhớ tới chuyện hắn dùng cả tính mạng bản thân để đánh cược, để tìm một đường sống thay nàng.
Thẩm Giới kiếp trước và Vương gia kiếp này, cuối cùng có phải là một người không?
Nếu nàng lại tới Hoàng Tuyền Bích Lạc một lần nữa, thì có thể tìm được hồn phách của hắn không, tìm được người mà kiếp trước nàng không bao giờ quên không?
Hắn đã từng coi nàng giống như sinh mạng của mình, khi còn sống đã đồng ý ước hẹn kiếp sau, nhưng mấy ngày sau xương tan biến, hắn lập tức uống một ly Vong Xuyên, rồi hoàn toàn quên mất nàng.
Hắn cũng có thể quên, vì sao nàng không thể quên được chứ?
Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử.
Sau này, mỗi khi hắn lấy được một người thê, nạp thêm một người thiếp xinh đẹp, tất cả mười quận Cửu Châu, trăm dặm trường nhai sẽ dán bảng vàng, công bố cho cả thiên hạ biết.
Nàng sợ mình dù có trốn tới chân trời góc biển cũng không thể tránh được.
Trong tiếng khóc đứt quãng của Quan Linh, Ninh Gia nghe cũng không được rõ lắm, chỉ biết nàng muốn quên hết toàn bộ ký ức có liên quan tới Thẩm Giới.

Nàng ấy có tâm nhắc nhở Quan Linh: “Khi muội còn nhỏ, không phải học qua một ít thuật vu cổ sao? Nếu muội thật sự muốn quên Vương gia, sau này không cần phải đau lòng vì hắn nữa, trong cuốn “Bách cổ thư” chắc hẳn có loại bí thuật này đúng không?”
“Làm sao tỷ biết những thứ này?” Quan Linh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đào sưng đỏ lên vì khóc nhìn chằm chằm Ninh Gia.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thì đã mơ hồ nhớ lại những tâm quyết kia, rồi sau đó nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Có một loại cổ trùng, lấy ký ức của con người làm thức ăn, quả thật có thể khiến người ta quên mọi ưu sầu.”
"Trên đời quả thật có loại vu thuật kỳ diệu như vậy sao?” Ninh Gia không thể tưởng tượng nổi, nàng ấy trịnh trọng vỗ vai Quan Linh, lau nước mắt cho nàng: “Nếu đã có loại bí thuật này, khi tinh thần muội phấn chấn hơn, tiềm hạ tâm lai, nghiêm túc nghiên cứu pháp này mới được.

Ta nghe nói, người sử dụng thuật vu cổ chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị cổ trùng cắn trả.”
Nàng thở dài một cái, nếu như có thể nàng cũng muốn thử phương pháp này một chút.
Người lang quân có khuôn mặt mà từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn yêu thích kia, sau nhiều năm quả thật cũng có hơi mệt mỏi.
“Linh Nhi, nếu muội thành công, thì xóa đi những ký ức này thay ta, nhưng ta vẫn muốn A Thất hạ một đạo thánh chỉ lệnh cho Lục Tiệm Chi cưới ta.”
Quan Linh lắc đầu, rất xấu hổ: “Ta không tinh thông vu thuật…”
Hơn nữa, những gì mà nàng học được khi còn nhỏ đều là thuật giết người diệt khẩu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui