“Cho thuê ba phòng.”
“Khoan.
Không cần ba phòng.
Hai phòng là được rồi.” Hoa Thiên Vũ đột nhiên xen vào sửa lời của Nhậm Vũ.
Thượng Nguyên nhíu mày.
Nếu không phải vì còn nghi ngờ thân phận của tên đại phu này còn lâu hắn mới để y đi theo hắn suốt từ nãy giờ.
Đến thuê phòng y cũng xen vào.
Không cho hắn ở khách điếm cao cấp mà phải ở bình dân, giờ còn giảm số phòng xuống.
“Thuê hai phòng thì chúng ta ở kiểu gì?”
“Dĩ nhiên là ta ở chung với ngươi rồi.”
“Cái gì? Ngươi...”
Hoa Thiên Vũ kéo Thượng Nguyên lại gần nói nhỏ vào tai hắn: “Bình tĩnh chút đi! Cứ thuê hai phòng, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân.”
Hoa Thiên Vũ đã nói thế Thượng Nguyên không ý kiến gì nữa, để mặc cho y tự quyết rồi cũng để yên cho y kéo mình đi nhận phòng.
Hai anh em Nhậm gia ở phía sau nhìn chủ tử rõ ràng gương mặt rất khó chịu nhưng vẫn để mặc cho Hoa Thiên Vũ lôi lôi kéo kéo nên cũng thức thời im lặng, không nói gì.
“Giờ chúng ta đã ở trong phòng rồi đấy.
Nói cho ta biết ngươi thế này là có ý gì?”
“Còn nhớ mục đích của ngươi đến đây là để làm gì chứ? Ngươi muốn điều tra không thể quá khoa trương được, càng bình thường thì càng tốt.
Ngươi cũng thấy dân ở đây thế nào rồi, rất nghèo, cái gì thì cũng nên khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Dĩ nhiên là không.
Ngươi còn nhớ lý do ngươi được vào thành chứ? Vì ngươi là trợ thủ của ta, chúng ta nên đi bên cạnh nhau để không gây nghi ngờ, hơn nữa ta muốn hợp tác điều tra với ngươi.”
“Hợp tác điều tra?”
“Đúng vậy.
Đây ra việc rất có lợi cho cả hai chúng ta.
Chúng ta chia ra làm hai hướng điều tra.
Ta là đại phu nên sẽ lo việc chữa trị và tìm nguyên nhân gây bệnh cũng như nguồn lây nhiễm.
Còn ngươi sẽ điều tra xem vật phẩm và tiền bạc cứu tế đã được sử dụng như thế nào.
Hai chuyện này đều có liên quan mật thiết với nhau, chúng ta chia ra điều tra sau đó cùng chia sẻ thông tin đã điều tra được không phải rất hiệu quả ư?”
Thượng Nguyên suy nghĩ một lúc liền đồng ý nhưng trong tâm hắn rõ ràng vẫn chưa thực sự tin tưởng Hoa Thiên Vũ.
Hoa Thiên Vũ dường như cũng không để ý chuyện đó lắm.
“Đến giờ ngủ rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Trong phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất.
Tần Thượng Nguyên mở tủ tìm kiếm rồi lôi từ trong đó ra một bộ chăn gối rồi thả xuống dưới sàn.
Nhìn thấy Thượng Nguyên định xuống đất nằm Hoa Thiên Vũ liền lôi hắn lại.
“Ngươi làm gì thế? Cái giường rộng như vậy sao phải xuống đất ngủ?”
“Ta không quen ngủ cùng người khác.”
“Trước lạ sau quen thôi.
Cùng là nam nhân với nhau ngươi ngại cái gì chứ?”
“Không phải ta ngại.
Ta…”
“Hay ngươi ngủ có thói quen xấu gì không muốn người khác biết?”
“Ta không có.”
“Vậy thì còn ngại ngùng gì mà không ngủ chung giường được?”
“Ta đã nói ta không…”
“Không cái gì chứ? Đi lên giường nào.”
Hoa Thiên Vũ vừa nói vừa lôi Thượng Nguyên lên giường.
Hắn cự tuyệt không được đành chấp nhận ngủ chung giường với một người chỉ mới quen biết chưa đầy nửa ngày.
Hồi nhỏ hắn đã từng ngủ chung giường với hoàng huynh một thời gian ngắn rồi từ đó về sau không còn ngủ chung nữa, cũng không ngủ chung giường cùng bất cứ ai.
“Ngươi biết võ công?”
“À, ta là một du y nên biết ít võ nghệ phòng thân là điều cần thiết mà.”
“Vậy sao?” Thượng Nguyên chỉ buột miệng nói thế, hắn thừa biết võ công của người này không tầm thường, có lẽ không cách hắn nhiều lắm, nhưng nếu y không muốn nói hắn cũng không hỏi.
“Chắc ngươi còn nhiều điều muốn hỏi.
Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
“Ngươi từng nói ngươi có bằng hữu là hoàng đế.
Điều đó là thật sao?”
“Thật.
Ta cũng không giấu ngươi.
Bằng hữu của ta là hoàng đế Vạn Lịch quốc, Châu Văn Phương.
Hắn và ta cùng cưới một nam nhân làm thê tử.
Hiện giờ vì một vài lý do ba người bọn ta vẫn chưa thể sống cùng nhau.
Chỉ có ta và thê tử sống chung thôi, giờ y vẫn đang kinh doanh quán ăn ở nhà, lâu lâu cũng đi du ngoạn cùng với ta.”
Hoa Thiên Vũ nói xong quay qua nhìn Thượng Nguyên thấy y đang chăm chăm nhìn mình.
“Sốc không?”
“Sốc.”
“Có kì thị đoạn tụ không?”
“Tại sao phải kì thị? Ngươi yêu ai, muốn sống với a là quyền của ngươi, liên quan gì đến ta.”
Hoa Thiên Vũ mỉm cười.
“Cảm ơn.
Có câu nói đó của ngươi chúng ta có thể làm bằng hữu được rồi.”
Tần Thượng Nguyên không nói gì chỉ nhắm mắt lại muốn ngủ.
Hoa Thiên Vũ mỉm cười cũng nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
...***...
Dịch bệnh lan ra hầu hết phủ Viên An.
Triệu chứng ban đầu là trên da bệnh nhân sẽ xuất hiện các vết ban đỏ, càng ngày càng lan nhiều hơn.
Khoảng mấy ngày sau các vết ban đỏ lan khắp người, bệnh nhân sẽ phát sốt liên tục trong nhiều ngày không thuyên giảm rồi cứ vậy mà chết.
Đã có rất nhiều đại phu thử điều trị nhưng không hiệu quả.
Hoa Thiên Vũ khám bệnh và hỏi thăm nhiều người, hắn nghi ngờ nguồn nước của nơi này có vấn đề.
Lúc này thì quan phủ đến tìm hắn hỏi về tình hình khám bệnh.
Hoa Thiên Vũ có cái nói thật có cái giấu diếm.
Hắn cảm thấy đám quan phủ này rất có vấn đề.
Tần Thượng Nguyên và hai ảnh vệ chia nhau ra điều tra.
Tất cả các quầy dược trong thành đều bán với giá rất cao, các hàng thực phẩm thì bán với giá cao cắt cổ, đặc biệt là gạo và muối.
Thượng Nguyên bức xúc không thôi, nếu không có hai ảnh vệ ngăn lại hắn đã sớm nhảy vào phá hết tất cả các quầy đó.
Buổi tối hôm đó, hai nhóm cùng quay về khách điếm bàn bạc và chia sẻ thông tin.
“Tuy chưa có bằng chứng nhưng ta nghi ngờ số ngân lượng được phân phát cho người dân không đúng với số liệu đã kê khai trong bản báo cáo với triều đình.
Số gạo chuyển đến cứu tế cũng không đúng với số lượng trên sổ sách.
Đám quan viên này có dấu hiệu nhận hối lộ.”
“Vấn đề này để ta giúp điều tra sẽ thuận tiện hơn.
Chỗ ta có vài việc cần các người giúp đỡ.
Ta đã tìm được nguồn lây nhiễm rồi, là con sông Thanh ở phía sau huyện này.
Ngày mai cho ta mượn hai ảnh vệ của ngươi đi cùng ta đến kiểm tra con sông đó.
Tìm được nguyên nhân gây bệnh mới chế thuốc được.”
Thượng Nguyên đồng ý ngay.
Hắn cũng có vài việc muốn một mình hành động.
...***...
Con sông Thanh là nguồn nước chính cho hầu hết dân chúng của phủ Viên An.
Hoa Thiên Vũ đã lấy thử một ít nước sông lên làm chút thử nghiệm phát hiện nơi này đã bị ô nhiễm nặng mặc dù nhìn nước vẫn khá trong.
Hoa Thiên Vũ nhờ huynh đệ Nhậm gia lặn xuống sông kiểm tra xem thế nào.
Hai người phát hiện dưới đáy sông có một xác bò chết.
Khi xác con bò được vớt lên, Hoa Thiên Vũ phát hiện ra con bò này là bị bệnh chết, một loại bệnh hiếm lạ.
Đây chắc chắn là nguyên nhân khiến nước sông bị ô nhiễm, từ đó gây nên bệnh dịch cho người dân.
Theo đề nghị của Hoa Thiên Vũ tất cả những điều tra của bọn họ đều phải thực hiện trong bí mật.
Có vẻ như việc ăn chặn tiền cứu tế và khiến cho bệnh dịch diễn biến tồi tệ hơn đều là do đám quan viên trong phủ cùng ăn rơ với nhau, cho nên không thể tin bất kì một kẻ nào.
Bọn họ điều tra được tất cả những người bị phát hiện bị nhiễm bệnh sẽ được đưa đến một khu nhà bỏ hoang rồi để mặc bọn họ chết dần chết mòn ở đó.
Những người thân của các bệnh nhân không biết chuyện này, họ chỉ nghĩ là những người đó được chăm sóc hết sức chu đáo nhưng không qua khỏi mà thôi.
Sự việc không chỉ dừng lại ở đó, khi số người bệnh tăng lên đến mức khu nhà đó chứa không nổi nữa, tri huyện đã đem tập trung các bệnh nhân nặng lại rồi đem thiêu sống tất cả.
Lúc Tần Thượng Nguyên phát hiện ra chuyện này đã quá trễ.
Hắn đã nổi điên lên muốn rút kiếm chém chết tất cả bọn chúng thì Hoa Thiên Vũ ngăn lại.
Ngăn không được y liền đánh ngất hắn rồi để hai huynh đệ Nhậm gia đưa hắn về lại khách điếm.
Thượng Nguyên tỉnh dậy phát hiện mình đang bị trói chặt trên giường.
Hoa Thiên Vũ đứng ở đầu giường nhìn hắn.
Kinh ngạc hơn là Nhậm Huyền và Nhậm Vũ lại đang đứng phía sau y, cứ thể nhìn hắn bị bắt trói.
Trông vẻ mặt hai người đó có vẻ áy náy nhưng lại không hề có ý định cởi trói cho hắn.
Thượng Nguyên càng nổi điên hơn.
Hai ảnh vệ của hắn thế mà lại phản bội hắn.
“Bình tĩnh chút đi!” Hoa Thiên Vũ gõ một phát lên đầu Thượng Nguyên, mắng: “Ngươi nổi điên lên thì làm được cái gì hả? Bọn họ làm thế cũng vì tốt cho ngươi.”
“Thông đồng với kẻ khác trói chủ tử của mình như vậy mà bảo là vì muốn tốt cho ta? Ngươi nghĩ ta là trẻ con sao?”
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ vội vàng quỳ sụp xuống dập đầu với Thượng Nguyên.
“Xin chủ tử hãy bình tĩnh nghe Hoa đại phu nói hết đã.
Sau đó chủ tử muốn trừng phạt thế nào bọn thuộc hạ cũng xin chịu.”
Thượng Nguyên nhíu mày, không kháng cự nữa.
Hắn biết rõ tính tình của hai huynh đệ này, nếu không phải là việc cần thiết họ sẽ không như vậy.
“Được rồi.
Nói đi!”
Hoa Thiên Vũ thở phào.
Thằng nhóc này tuy nóng nảy nhưng cũng rất biết lắng nghe, ban đầu hắn còn sợ phải dùng nhiều biện pháp đặc biệt nữa.
“Những gì ngươi đã chứng kiến không chỉ mình ngươi tức giận mà ta cũng tức giận vô cùng, nhưng cho dù lúc đó ngươi có giết được bọn chúng thì phỏng có ích gì? Bọn chúng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, và cũng chỉ là làm theo lệnh của kẻ khác.
Ngươi giết đám này thì vẫn còn những đám khác.
Không chỉ vậy hành động của ngươi còn đánh rắn động cỏ.
Nếu bọn chúng xóa hết chứng cứ sau này ngươi lấy gì bắt bọn chúng chịu trừng phạt của luật pháp?”
Tần Thượng Nguyên im lặng.
hai bàn tay hắn siết chặt lại.
Hoa Thiên Vũ ngồi xuống tháo dây trói cho hắn.
“Đôi lúc có những việc người bình thường không thể kìm chế được nhưng chúng ta nhất định phải kìm chế, vì mỗi hành động của chúng ta liên quan chặt chẽ đến mạng sống của rất nhiều người.
Đã hiểu chưa, A Nguyên?”
Tần Thượng Nguyên im lặng một lúc rất lâu.
Ngày đó nếu hắn kìm chế một chút có phải đại hoàng huynh sẽ không chết?
“Sao không nói gì nữa thế, A Nguyên?”
“Ai cho phép ngươi gọi ta là A Nguyên? Chúng ta còn chưa thân đến mức đó.”
“Ta chắc chắn là hơn tuổi ngươi vậy thì gọi ngươi là A Nguyên có gì không được?”
“Ta không thích.”
“Ta cứ gọi đấy.
A Nguyên!”
“Ngươi im!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...