Lâm Thành ngồi thần người không biết nên làm thế nào.
Hắn vốn muốn giúp cho Nhậm Huyền và Kỳ Ngọc, rốt cuộc thì giúp càng thêm rối, giờ còn gây hiểu lầm.
Hiện tại hắn không biết phải xử lý hậu quả ra sao.
Đột nhiên một luồng gió lạ xẹt qua khiến Lâm Thành rùng mình, cứ có cảm giác không ổn.
Hắn quay đầu lại nhìn ra sau thì đột nhiên cả cơ thể bị ấn mạnh xuống bàn, miệng bị một bàn tay bịt chặt khiến hắn không thể phát ra tiếng.
Đôi mắt hắn mở lớn.
Người đang bịt miệng hắn tuy đã dùng vải đen che kín mặt nhưng dáng người này, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia, hắn không khó khăn để nhận ra.
Đó là công chúa Văn Á.
Văn Á không phải đang trên đường về Ô Xá rồi kia mà, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
“Bảo bối, ta đến đón chàng đi cùng ta.”
Văn Á nói xong liền nhét một cái khăn vào miệng Lâm Thành, lấy dây trói hắn lại rồi trùm một cái bao lớn lên người hắn.
Lâm Thành cảm nhận mình bị một người có thân hình vác lên trên vai rồi bị ôm đi nhảy lên nhảy xuống liên tục muốn chóng hết cả mặt.
Lâm Thành bị thuộc hạ của Văn Á vác trên vai nhảy ra khỏi tường của vương phủ, rồi cứ thế ôm theo người chạy trên các nóc nhà.
Ngay từ lúc Lâm Thành bị bắt đi Nhậm Huyền đã phát hiện ra, liền ngay lập tức đuổi theo.
Nhưng mới đuổi theo được một đoạn thì Dương Kỳ Ngọc ngăn lại.
“Không cần đuổi nữa.
Ta biết cô ta định đưa người đi đâu.
Chúng ta đến đấy chặn lại.”
Sau đó Nhậm Huyền chỉ để vài tên thị vệ đuổi theo Văn Á còn mình lặng lẽ chuyển sang hướng khác.
...***...
Tần Thịnh Nam cùng đệ đệ Thượng Nguyên đại diện cho triều đình Đông Vân quốc tiễn chân sứ đoàn Ô Xá về nước.
Thái tử Vưu Xuyên vô cùng niềm nở và cảm ơn sự đón tiếp nồng hậu của triều đình Đông Vân.
Nhưng điều quái lạ nhất là công chúa Văn Á, con người luôn rất hoạt bát và mạnh mẽ lại đang ngồi ngoan ngoãn trong kiệu, còn đeo một cái mạng che mặt và không hề ra ngoài trò chuyện với bọn họ khiến hai huynh đệ Thượng Nguyên rất ngạc nhiên.
Vưu Xuyên mỉm cười giải thích:
“Mong bệ hạ và Thành vương đừng giận.
Văn Á được chiều chuộng quen rồi, tính tình rất ương bướng.
Nó cứ như vậy từ hôm qua tới giờ.
Nó là đang giận dữ vì để thua Lâm Thành, phải hủy hôn với Thành vương gia cho nên mới không muốn ra nói chuyện.”
Thượng Nguyên nhíu mày nhìn công chúa Văn Á vẫn đang ngồi trên kiệu mà không khỏi nghi ngờ.
Rõ ràng mấy ngày trước cô nàng này chỉ hận không thể hủy hôn ngay với hắn để ôm Lâm Thành về, sao lại có chuyện vì không cưới được hắn mà đau buồn được.
Mà cứ cho là cô nàng đau buồn đi chăng nữa cũng không đến mức im hơi lặng tiếng quá mức như vậy chứ? Hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Có phải cơ thể của công chúa không được tốt? Nãy giờ không thấy nàng ấy nói gì?” Thịnh Nam hỏi.
“Vâng.
Hôm qua con bé ngồi bên ngoài trời quá lâu nên có chút không khỏe.
Vì không muốn lây bệnh nên mới đứng xa như thế.”
Cái chuyện này nghe càng thấy có vấn đề.
Một cô gái từ nhỏ lăn lộn trên thảo nguyên dễ ốm như thế à? Hơn nữa việc người này không hề mở miệng khiến Tần Thượng Nguyên càng thêm nghi ngờ.
Hắn nhìn sang Thịnh Nam, dường như hoàng huynh cũng có chung suy nghĩ đó giống hắn.
“Dù sao cũng do thời tiết của Đông Vân quốc khá khác với ở Ô Xá của chúng ta nên cơ thể không quen cũng là chuyện bình thường.
Ta nghĩ bọn ta nên nhanh chóng trở về nước để nghỉ ngơi.
Hi vọng hai nước chúng ta sẽ luôn duy trì nền hòa bình bền vững.”
“Đó là điều chắc chắn.
Đợi sau khi Tiểu Nguyên thành thân ta nghĩ đệ ấy sẽ đưa vương phi đến thăm Ô Xá một lần.”
“Đúng vậy.”
Vưu Xuyên chỉ mỉm cười.
Hai huynh đệ bọn họ kẻ tung người hứng muốn khẳng định thắng lợi trước mặt Văn Á.
Hai bên đã gửi lời chào, Văn Á không thể không ra chào hoàng đế và Thành vương.
Khi giọng nói nàng vừa cất lên cả hai người đã nhanh chóng phát hiện ra đây không phải giọng của Văn Á.
Vưu Xuyên nói ngay:
“Tối qua Văn Á bị cảm nên giọng cũng bị đổi.”
Một lời bao biện quá vụng về.
Tần Thượng Nguyên nghiêm mặt:
“Thái tử điện hạ, ta không hiểu tại sao hai người các ngươi lại bày ra cái trò giả dạng này.
Nhưng nếu ta biết muội muội của ngài định làm gì phương hại đến Lâm Thành thì dù cô ta có là công chúa, ta cũng không nương tay đâu.”
Vưu Xuyên biết vụ giả dạng này đã bại lộ, thật ra ngay từ đầu hắn đã biết trò này không qua được nhưng vì Văn Á bỏ đi quá đột ngột khiến hắn không kịp trở tay đành phải làm như vậy.
Hắn cúi đầu tạ lỗi với hai người.
“Thật ra ta cũng không biết Văn Á đã bỏ đi đâu rồi.
Con bé chỉ để lại một lá thư ngắn nói rằng nó đi một lúc sẽ quay lại mà khi đó đã đến lúc xuất phát rồi, cho nên… Ta cũng là bất đắc dĩ chứ không phải cố ý mạo phạm hai vị.”
“Ta cũng đoán thế.
Cửu công chúa đúng là rất lắm trò.” Thịnh Nam cười xòa, nói với hắn: “Làm huynh trưởng của nàng đúng là rất vất vả.
Việc này ta có thể hiểu.”
“Đúng.
Ta quả thực rất vất vả.
Cảm ơn bệ hạ đã hiểu cho ta.”
“Dĩ nhiên ta hiểu.
Ta cũng thế mà.”
Thịnh Nam và Vưu Xuyên cứ vậy nắm tay nhau, nhìn nhau đầy cảm thông, chia sẻ cảm xúc của hai ông anh suốt ngày phải đi “dọn dẹp” thay cho em mình.
Thượng Nguyên quay người lặng lẽ leo lên ngựa phi trở về.
...***...
Văn Á và thuộc hạ ôm theo Lâm Thành đi khá xa đến khi thị vệ của Thành vương phủ không đuổi kịp nữa thì dừng lại ở một nơi khá vắng người.
Đến lúc này nàng mới mở cái bao ra và hoảng hồn phát hiện Lâm Thành đã ngất đi từ lúc nào.
Hắn bị vác ở trên lưng nhảy qua nhảy lại trên các nóc nhà đã sớm bị xóc đến chịu không nổi.
Miệng thì bị nhét khăn khiến hắn càng thêm khó thở.
Hiện tại mặt Lâm Thành đã xanh mét, thở cũng rất khó khăn.
Văn Á hối hận vô cùng, lẽ ra không nên bịt miệng Lâm Thành.
Nàng kéo y ngồi dậy, vuốt lưng để y thở tốt hơn, miệng không ngừng xin lỗi y.
“Ta xin lỗi! Ta không cố ý khiến ngươi thế này.
Ta xin lỗi!”
Mãi một lúc Lâm Thành mới hồi phục lại.
Hành động đầu tiên là hắn nắm lấy tay Văn Á vẫn đang không ngừng vuốt lưng mình, mỉm cười động viên nàng:
“Ta không sao rồi.
Văn Á công chúa không cần lo lắng nữa.”
“Xin lỗi.
Ta chỉ muốn đưa ngươi cùng ta về Ô Xá, không cố ý hại ngươi.”
“Ta biết.
Ta không trách công chúa.
Nhưng Văn Á…” lần đầu tiên Lâm Thành gọi thẳng tên của mình khiến Văn Á cảm thấy hồi hộp, ngồi nghiêm hẳn lại.
“Sao công chúa lại hành động như vậy? Ta dù gì cũng là Thành vương phi tương lai.
Người bắt cóc ta như vậy không sợ sẽ dấy lên chiến tranh hai nước sao?”
“Chắc… chắc không đến mức như vậy chứ? Thành vương không cưới ngươi thì cưới người khác.
Sao lại đến mức gây chiến tranh, ta… ta chỉ muốn ngươi về Ô Xá với ta.”
Lâm Thành khẽ lắc đầu.
Cô gái này hóa ra không chỉ có cá tính mạnh, còn khá trẻ con, suy nghĩ vẫn còn khá đơn giản.
“Bởi vì công chúa chưa thật sự yêu một người nào nên công chúa xem nhẹ chuyện này.
Ta và A Nguyên đã có một đoạn tình cảm rất sâu sắc kéo dài hơn ba năm.
Sẽ không có chuyện A Nguyên lấy một người nào khác ngoài ta.
Bây giờ công chúa làm thế này ta có thể chắc chắn A Nguyên sẽ đem quân đến Ô Xá cướp ta về.
Đến lúc đấy công chúa có tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào không?”
Văn Á ngẩn ra, dường như cảm thấy khó tin.
“Không phải chứ? Tình yêu giữa hai nam nhân với nhau có thể sâu đậm đến mức đó sao?”
“Sao lại không? Chuyện của bọn ta công chúa có muốn nghe không? Sau khi nghe xong công chúa sẽ hiểu tại sao ta lại nói như thế.”
Văn Á gật đầu ngay tắp lự.
Vậy là hai người bọn họ cùng ngồi nói chuyện với nhau.
Văn Á say sưa ngồi nghe Lâm Thành kể chuyện.
Nhậm Huyền và Dương Kỳ Ngọc đã đến từ lúc nãy, nhìn thấy cảnh tượng yên bình đang diễn ra thì cảm thấy đỡ lo hơn nhiều.
Họ tin chắc với sự thuyết phục của Lâm Thành, công chúa Văn Á sẽ thay đổi suy nghĩ.
Hai người họ bất giác quay sang nhìn nhau, cảnh tượng gây hiểu lầm lúc trước bất chợt hiện lên trong đầu.
Nhậm Huyền quay mặt đi không muốn nói gì.
Kỳ Ngọc do dự một chút, định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên im lặng, cẩn trọng nhìn xung quanh.
Nhậm Huyền giật mình tập trung lắng nghe động tĩnh.
Thuộc hạ của Văn Á đang đứng phía dưới cũng bắt đầu cảm nhận có nguy hiểm.
“Sao thế?” Lâm Thành đang kể chuyện liền dừng lại khi phát hiện thấy thái độ Văn Á hơi khác.
“Có vẻ như có chuyện rồi.
Lâm Thành, ngươi đứng nấp sau lưng ta.”
Văn Á vừa đứng dậy, xung quanh lập tức có biến động.
Khoảng năm sáu tên áo đen nhảy ra từ trên các nóc nhà, cầm theo cả đao và kiếm xông vào tấn công Văn Á.
Đây không phải là lần đầu Lâm Thành ra ngoài gặp phải cảnh này, nhưng lúc nào mục tiêu cũng là Tần Thượng Nguyên, lần này lại là Văn Á.
Cô ấy là công chúa của Tây Vực nhưng lại bị ám sát trên đất của Đông Vân.
Kẻ thù không biết là của thế lực nào.
Nhậm Huyền và Dương Kỳ Ngọc cũng nhảy ra cứu viện.
Không gian khá hẹp nên không dễ đánh.
Lâm Thành cố gắng hết sức để không cản trở đến người khác.
Hắn cũng nhận thấy thời gian sau này nhất định phải luyện võ để không khiến bản thân trở nên kém cỏi trong những tình huống như vậy.
Văn Á kéo trận đánh ra một không gian rộng hơn.
Nhờ có Kỳ Ngọc và Nhậm Huyền trợ giúp mà bọn thích khách kia nhanh chóng bị khống chế, nhưng ngay lúc này lại nhảy ra thêm một đám nữa.
Đánh nhau nãy giờ cũng đoán được đám thích khách này là người của Tây Vực.
Cách đánh của bọn chúng khác với Trung Nguyên, toàn đánh vào chỗ hiểm.
Phải khó khăn lắm cả đám mới khống chế được.
Đám thích khách biết thích sát không thành công bèn rút lui.
Trước khi bỏ đi, vài người trong số chúng đã phóng dao về phía năm người bọn họ.
Dương Kỳ Ngọc vì đỡ cho Nhậm Huyền mà trúng một dao vào phía sau vai.
Nhìn máu đen chảy ra từ vết thương, Nhậm Huyền bàng hoàng nhận ra trên con dao này có độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...