Nhật Ký Tẩy Trắng Của Ác Bá Xấu Xí


Món ăn và cách nấu của Tây Vực khá khác so với đồ ăn của Trung Nguyên.

Lâm Thành thường dùng thời gian mỗi tối sau khi về phòng để nghiên cứu qua các sách nấu ăn mà Thượng Nguyên giúp hắn thu thập, sau đó dùng một ngày thực hành trong phòng bếp.

Cho đến giờ hắn đại khái có thể nắm được đặc trưng của các món ăn Tây Vực.

Đối với việc nấu nướng, Lâm Thành hoàn toàn có đủ tự tin để chiến thắng nhưng cũng không dám xem thường.

Càng là việc hắn tự tin hắn lại càng cố gắng làm thật tốt.
Về việc viết chữ Lâm Thành thừa nhận mình viết không được đẹp.

Hắn đi tham khảo ý kiến của nhiều người quyết định tin tưởng nhờ cậy Cố Y Tịnh chỉ dạy.

Có điều ban ngày hắn tập cưỡi ngựa và bắn cung đến rã rời cả hai tay, hai chân, muốn luyện viết cũng không có sức.

Cho nên ba ngày cuối cùng trước bước vào kì thi chính thức Lâm Thành và Cố Y Tịnh đóng cửa trong phòng luyện chữ từ sáng đến đêm, khiến Tần Thượng Nguyên và Giang Thanh Bình đứng ngoài cửa trông vào mà xót xa không thôi.
Tần Thượng Nguyên không đành nhìn thêm, bèn đi tìm Dương Kỳ Ngọc trò chuyện.
“Ngươi nói môn cưỡi ngựa và bắn cung hắn học thế nào? Có thể thắng được không?”
Dương Kỳ Ngọc chỉ lắc đầu.
“Không được sao? Nhưng ngươi nói hắn học khá nhanh mà?”
“Đúng là so với người bình thường thì hắn học khá nhanh nhưng có thể thắng được Văn Á công chúa không thì thần không dám chắc.

Vương gia ngài cũng biết công chúa giỏi như thế nào mà.

Ngay đến cả thần cũng không dám chắc có thể thắng được nàng ấy.”
“Cũng phải.

Đúng là làm khó ngươi rồi.”
“Chuyện này Lâm Thành cũng biết rất rõ, cho nên ngay từ đầu mục tiêu của hắn chỉ là muốn thần huấn luyện các kỹ năng đi săn thật thành thạo mà thôi.”
“Vậy kết quả huấn luyện thế nào?”
“Theo nhận xét của thần có thể nói là tốt.

Trình độ của hắn hiện tại không kém hơn thị vệ trong cung là mấy.”
Có thể trong một tháng làm được như thế này đối với Lâm Thành mà nói là tiến bộ rất nhanh rồi.


Chưa kể Lâm Thành còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi nghiên cứu thêm thư pháp và cách nấu ăn của Tây Vực.

Vì cuộc thi này Lâm Thành đã bỏ sức rất nhiều.

Thượng Nguyên có cảm giác càng ngày càng thấy y gầy đi.

Sau cuộc thi hắn nhất định phải ép Lâm Thành nghỉ ngơi tuyệt đối mấy ngày, còn phải ép ăn, bắt tẩm bổ, đưa đi ngâm suối nước nóng,… Vậy là để giết thời gian, hắn và Thanh Bình ngồi bàn nhau lên kế hoạch để đưa các bảo bối của mình đi nghỉ dưỡng như thế nào cho lại sức.
Thấm thoát chỉ còn một ngày nữa là đến hẹn thi đấu, việc huấn luyện các môn thi của Lâm Thành cơ bản đã kết thúc.

Lâm Thành quyết định dành một ngày nghỉ ngơi hoàn toàn để thả lỏng cơ thể, ăn uống tẩm bổ, giữ cho mình một sức khỏe tốt nhất chuẩn bị cho kì thi.

Hắn đã ngủ một giấc thật dài đến gần trưa mới dậy.

Đã lâu rồi hắn mới ngủ một giấc thoải mái như thế.

Lúc mở cửa bước ra ngoài hắn đã nhìn thấy Tần Thượng Nguyên ngồi ở ngoài cửa.

Khi nhìn thấy hắn, Thượng Nguyên vội vàng đứng dậy, gương mặt đầy lo lắng vội chạy tới hỏi:
“Ngươi không sao chứ? Tự nhiên hôm nay lại ngủ nhiều như thế làm ta lo quá.

Sở Hàng Châu đã xem qua cho ngươi nói ngươi chỉ là mệt mỏi nên mới vậy.”
“Ừm.

Ngày mai là thi rồi nên ta muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Ta không sao.”
“Không sao là tốt rồi.”
Thượng Nguyên lúc này đang nắm lấy hai vai của Lâm Thành, nhận ra hành động của mình liền hốt hoảng rụt tay lại, nhưng Lâm Thành đã nắm lấy tay hắn.
“Hôm nay thì không sao.

Ta không huấn luyện nên không việc gì cả.

Ngươi có thể…”

Lâm Thành còn chưa nói hết câu Thượng Nguyên đã ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn mà hít hà.

Lâm Thành cũng ôm chặt lấy y.

Những ngày này đúng là đã làm khó y rồi, cũng làm khó cả cho hắn.
“Ngoài ôm ra ta còn có thể làm gì khác không?”
Lâm Thành buồn cười, đáp: “Hiện giờ chỉ có thể ôm thôi.

Ngươi chịu khó nhịn thêm mấy ngày nữa vậy.”
“Được ôm là tốt rồi.

Đợi sau khi ngươi thi xong ta nhất định sẽ khiến ngươi một tuần liền cũng không muốn xuống giường.”
Lâm Thành đỏ mặt mắng hắn: “Ngươi… Cái tên cầm thú! Trong đầu chỉ nghĩ được như thế thôi à?”
“Ai bảo ngươi bắt ta nhịn lâu như thế? Một tuần là ta đã kìm chế lắm rồi đó.”
“Huynh im đi!”
...***...
Tin tức Văn Á công chúa cùng một nam nhân thách đấu với nhau để giành lấy vị trí Thành vương phi tương lai đã trở thành chủ đề bàn luận nóng hổi nhất ở kinh thành cả tháng nay.

Rất nhiều tin đồn thất thiệt bị thêu dệt lên mà đa phần là chỉ trích Lâm Thành là hồ ly quyến rũ vương gia.

Trong lòng dân chúng Thành vương uy phong lẫy lừng, phong độ bất phàm, sao có thể là đoạn tụ.

Họ lại nghe rằng người tên Lâm Thành này rất đẹp cho nên rất dễ để khiến nhiều người nghĩ theo chiều hướng đó.
Dương Kỳ Ngọc đã chỉ đạo người của mình sắp xếp để mấy người kể chuyện nổi tiếng trong kinh thành kể lại câu chuyện tình đầy trắc trở của Thành vương gia và đầu bếp Lâm Thành, bắt đầu từ huyện Thành Nghị ba năm trước cho đến hiện tại.

Dĩ nhiên là thêm thắt vài chi tiết khiến chuyện tình thêm lâm ly bi đát, dành lấy thiện cảm của người dân.

Không chỉ vậy hắn còn kéo cả một bài người dân của Thành Nghị đến làm bảo chứng.

Cuối cùng chỉ một thời gian ngắn sau chuyện tình của vương gia và đầu bếp của mình đã dành được lời chúc phúc của đông đảo người dân trong thành.
Ban đầu thái tử Vưu Xuyên rất ghét triều đình Đông Vân quốc khi đứng phía sau ủng hộ cho việc Thành vương gia hủy hôn với muội muội mình.

Nhưng kỳ quái thay, hắn lúc nào cũng nghe bên tai vị muội muội này khen chính tình địch của mình, khiến hắn không biết nên có thái độ như thế nào.


Không chỉ vậy, thuộc hạ của hắn còn mang đến một cuốn sách gọi là “Thiên tình sử của Thành vương gia” đang được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, dâng lên cho hắn đọc.

Đọc xong chính bản thân hắn cũng bị câu chuyện làm cho cảm động.

Cho đến hiện tại Vưu Xuyên đối với cuộc thi này chỉ đơn giản là xem muội muội mình chơi vui như thế nào mà thôi.

Kết quả đối với hắn mà nói không còn quan trọng gì nữa.
Môn thi đầu tiên trong danh sách tiến hành thi đấu trong hôm nay chính là cưỡi ngựa.

Không cần nói mọi người cũng đoán được ai có khả năng chiến thắng cao nhất.

Tần Thịnh Nam đã cho chuẩn bị một trường đua ngựa nhỏ.

Số người được vào bên trong để xem cũng vô cùng hạn chế.

Phía bên Ô Xá chỉ có thái tử và một vài tùy tùng thân cận.

Bên phía Đông Vân quốc có hoàng đế, Thái hậu, Thành vương cùng các thị vệ thân cận, ngoài ra còn có một số quan viên làm người giám sát.
Trước khi thi đấu tâm lý Lâm Thành khá thoải mái khiến Văn Á cảm thấy hứng thú.
“Ta nghe nói lâu nay ngươi luyện tập rất vất vả, cả ngày ở khu huấn luyện tập bắn cung và cưỡi ngựa.

Kết quả thế nào mà trông ngươi có vẻ tự tin thế? Nghĩ mình có thể thắng?”
“Không có.

Là biết chắc là mình sẽ thua nên mới càng không lo lắng.”
Văn Á kinh ngạc, đột nhiên bật cười thích thú.
“Ngươi đúng là rất thú vị đó, Lâm Thành.

Bản công chúa càng ngày càng thích ngươi rồi đó.

Hôm nay ta sẽ chơi hết mình với ngươi.”
Hai người bọn họ chờ hiệu lệnh rồi cùng phi ngựa chạy thần tốc.

Nhìn nét mặt của hai người lúc đó có cảm giác như không phải bọn họ đang thi mà giống như đang chơi trò chơi hơn.

Cả hai thi đấu một cách vô cùng thống khoái.
Kết quả cuối cùng là điều không mấy ai ngạc nhiên: Văn Á chiến thắng.
“Ngươi tiến bộ nhanh đấy.


Khi đến đích ngươi chỉ thua ta có nửa thước thôi.

Một người chỉ mới học cưỡi ngựa có một tháng như ngươi lại có thể đấu được với bản công chúa đến mức này có thể nói là đáng kinh ngạc.”
“Công chúa quá khen.

Dù sao thì cũng không thắng được người.”
“Thua là đương nhiên.

Nếu đến cả cưỡi ngựa mà ta cũng không thắng được thì còn gì là danh dự của bản công chúa nữa chứ?”
“Vậy bài thi nấu ăn ngày mai thi sao? Đó là công việc của ta a.

Ta nhất định sẽ chiến thắng.”
“Chưa chắc.

Ta đây cũng không dễ chịu thua như vậy.”
“Được.

Vậy ta chờ công chúa thể hiện.”
“Mai gặp.”
Nhìn không khí sau khi thi đấu của hai người vốn là tình địch Thịnh Nam không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hắn quay qua nói với Thượng Nguyên:
“Ta thấy cái tình hình này nếu như đệ có phải cưới Văn Á thì Lâm Thành cũng sẽ không tức giận đâu.”
“Huynh nói lung tung cái gì đấy? Đệ sẽ không bao giờ cưới Văn Á.”
“Ta đùa thôi.

Nhưng nhìn thái độ của Văn Á có vẻ không còn đặt nặng việc thắng thua trong cuộc thi này, giống như đang tận hưởng hơn.

Đó cũng là một tín hiệu tốt.

Nếu như Lâm Thành có thể chiến thắng Văn Á có lẽ sẽ vui vẻ rút lui.

Đó là điều mà ta mong muốn nhất.”
Tần Thượng Nguyên im lặng.

Hắn nhìn gương mặt tươi cười kia của Văn Á mà không khỏi ngạc nhiên và lo lắng.

Dù gì cũng là đối thủ đang muốn tranh phu quân với cô ta, sao ánh mắt cô ta nhìn Lâm Thành lại có vẻ thích thú thế kia?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui