Hai người cùng ngồi đối diện với nhau trong phòng.
Không khí trong phòng khi đó vô cùng nghiêm túc, tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở của nhau.
Tần Thượng Nguyên khoanh tay, nhíu mày nhìn Lâm Thành.
Hắn đã nhìn y rất lâu không hề chớp mắt khiến Lâm Thành phát ngại.
“Huynh có thể đừng nhìn ta như vậy nữa có được không?”
“Vậy ngươi muốn ta nói như thế nào về chuyện này đây hả? Tự tiện đến gặp Văn Á thì thôi đi, lại còn thách đấu? Ngươi nghĩ Văn Á là ai? Ngươi đấu được với nàng ấy chắc?”
“Nhưng nếu không khiến Văn Á tự nguyên rút lui thì làm sao có thể hủy hôn ước được? Đây là vấn đề danh dự của hai nước, huynh nghĩ muốn hủy là hủy ư?”
Thượng Nguyên im lặng.
Lâm Thành nói đúng.
Bản thân hắn cũng biết rất rõ vấn đề hủy hôn là không dễ dàng vì nó liên quan đến danh dự hai nước.
Nhất định là phải khiến cho Văn Á tự nguyên hủy hôn, mà với một người có cá tính mạnh như cô nàng, đây là việc vô cùng khó khăn.
“Vậy tại sao ngươi lại không bàn trước với ta?”
“Nếu ta nói với huynh thì huynh sẽ đồng ý sao?”
Dĩ nhiên sẽ không.
Hắn đã từng nghe qua về cô nàng Văn Á này.
Cô ấy không giống bất cứ cô gái nào mà hắn từng gặp, vô cùng mạnh mẽ và tài năng, không thua gì nam nhân.
Còn Lâm Thành, ngoài tài năng nấu nướng không ai bằng thì y chẳng có cái gì cả.
Nếu mà thách đấu với nàng ta thì lấy gì mà thắng?
“Vậy ngươi định đấu thế nào?”
“Cố gắng thôi.
Ta là nam nhân mà, sao có thể thua cô ấy được.”
“Ngươi nói hay quá nhỉ? Vậy nếu thua thì sao? Ngươi nhường ta cho cô ta?”
Lâm Thành chỉ nhướng mày mỉm cười không nói gì khiến Thượng Nguyên khó hiểu và hoang mang.
Thái độ như vậy là có ý gì?
“A Nguyên, ta hiểu những lo lắng của huynh, nhưng ta cũng có những bận tâm lo lắng của mình.” Lâm Thành đứng dậy tiến đến bên cạnh Thượng Nguyên, dịu dàng ôm lấy hắn.
“Huynh là Thành vương gia, là niềm tự hào của Đông Vân quốc.
Còn ta, người mà huynh gọi là vương phi tương lai, lại chẳng có chút tài năng gì.
Ta cảm thấy mình không xứng với huynh.”
“Thành nhi, ngươi biết ta không quan tâm chuyện đó…”
“Dĩ nhiên là ta biết.
Nhưng ta muốn mình làm được một điều gì đó cho huynh.
Nếu ta có thể chiến thắng Văn Á, không phải hôn lễ của chúng ta sẽ càng được nhiều người chúc phúc hơn sao?”
“Nhưng…”
“Ta sẽ không thua.
Ta hứa với huynh.”
Mỗi lần Lâm Thành dùng thái độ này nói với hắn, hắn lại không thể chống đỡ nổi.
Lâm Thành là một người nói được làm được, một người có thể làm được những điều mà không ai có thể ngờ tới.
Cho dù lần này hắn không dám tin rằng y có thể thắng được, nhưng cho dù có thua thì sao? Cả đời này của hắn đã nhận định không phải y thì hắn sẽ không cưới ai khác.
“Được.
Nếu ngươi đã muốn thi với Văn Á thì tùy ý ngươi.
Dù sao cả đời này ngươi cũng không thể thoát được khỏi tay ta.
Nhưng hôm nay việc ngươi tự ý đến gặp Văn Á là sai, phải bị phạt.”
“A Nguyên muốn phạt thế nào, ta đều nhận hết.”
“Ngươi nói đấy nhé!”
Thượng Nguyên vừa dứt lời liền ôm Lâm Thành lên rồi ném vào giường, lạnh lùng nói:
“Cởi đồ ra!”
Lâm Thành kinh ngạc, đỏ bừng mặt.
“Khoan đã! Không lẽ ngươi định… Nhưng giờ đang là ban ngày…”
“Đã là phạt thì ban ngày hay ban đêm có quan trọng sao?” Thượng Nguyên vừa nói vừa thoăn thoắt cởi y phục của mình.
“Đây mà gọi là trừng phạt? Rõ ràng là để thoả mãn ưm…”
Thượng Nguyên chặn miệng Lâm Thành bằng đôi môi mình, bàn tay thuận tiện cởi đồ của người dưới thân.
...***...
Lúc đầu thấy chủ nhân gương mặt hầm hầm kéo Lâm Thành vào phòng, Nhậm Vũ cảm thấy khá lo lắng, cứ sợ bọn họ sẽ cãi nhau.
Nhưng đứng bên ngoài một lúc khá lâu vẫn không thấy động tĩnh lớn gì, Nhậm Vũ tò mò hé cửa nhìn vào.
Hiện tại vẫn còn là ban ngày nên bên trong hình ảnh vô cùng rõ ràng.
Hắn nhìn thấy y phục vương vãi đầy đất, chiếc giường đã được buông rèm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh lờ mờ bên trong và nghe rõ những tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, cả những tiếng va chạm cơ thể.
Nhậm Vũ vội vàng đóng cửa lại.
Gương mặt hắn lúc này đã đỏ chẳng khác gì con tôm luộc.
Hai người ở trong đó im hơi lặng tiếng lâu như vậy sao hắn lại không thể nghĩ là chuyện này chứ.
Cho dù hiện tại có là ban ngày đi chăng nữa nhưng với tính cách của chủ tử thì sẽ quan tâm sao?
“Nhậm Vũ!”
Tiếng gọi khiến Nhậm Vũ giật mình ngẩng đầu.
Hắn thấy Sở Hàng Châu đến đứng trước mặt mình từ lúc nào.
“Ngươi làm sao thế? Sao mặt lại đỏ như vậy? Sốt rồi à?”
Sở Hàng Châu lo lắng muốn khám cho Nhậm Vũ, nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm vào người đã bị hất ra như phải bỏng.
Sở Hàng Châu kinh ngạc, vẻ mặt bàng hoàng và cả nét đau đớn ẩn trong ánh mắt.
Nhậm Vũ nhận ra mình vừa hành động quá đáng.
Tất cả cũng là do hắn bị mấy hình ảnh nóng bỏng kia làm ảnh hưởng.
Ngay khi Sở Hàng Châu định quay người bỏ đi Nhậm Vũ ngay lập tức nắm lấy tay y giữ lại, vội vã nói:
“Nghe ta nói đã! Hiểu lầm rồi.
Không phải là ta cố ý làm thế.”
Sở Hàng Châu nhìn hắn, khó tin hỏi:
“Vậy thì là thế nào?”
“Ta…”
Nhậm Vũ ấp úng không biết phải trả lời thế nào.
Hắn biết tại sao mình làm thế, bởi vì khi đó hắn đã có những suy nghĩ không đứng đắn với Sở Hàng Châu.
Nếu nói thật cho y biết chắc chắn y sẽ ghét bỏ, thậm chí ghê tởm hắn không chừng.
“Sao không nói gì?”
“Nơi này không tiện nói chuyện.
Ngươi đi với ta!”
Nhậm Vũ nói rồi kéo Sở Hàng Châu đi, thuận tiện gọi hai thị vệ đứng canh trước phòng vương gia không để ai lại gần.
Nhậm Vũ kéo Sở Hàng Châu đến chỗ vắng vẻ, xung quanh không có người qua lại mới buông lỏng cảnh giác nhưng tay vẫn nắm chặt lấy y, không buông.
Sở Hàng Châu vừa ngượng ngùng vừa ngạc nhiên hỏi hắn:
“Có… có chuyện gì mà phải kéo ta ra đây?”
Chuyện bị bắt gặp ngày hôm nay nói rõ thì không được mà không nói gì cũng không xong.
Nhậm Vũ cứ mãi nghĩ xem nên giải thích với Sở Hàng Châu thế nào thì chợt cảm thấy bàn tay của y đang nằm trong tay hắn hơi run.
Nhậm Vũ chợt nghĩ phải chăng Hàng Châu cũng có loại cảm xúc đó với hắn.
Hắn hơi do dự một chút rồi quyết định hỏi:
“A Châu, ta… ta có chuyện này muốn hỏi đã lâu.
Ngươi có từng nghĩ sẽ ở bên cạnh ta cả đời không?”
Sở Hàng Châu kinh ngạc mở tròn mắt.
Hắn không ngờ Nhậm Vũ lại hỏi thẳng hắn một chuyện như thế khiến hắn ấp úng không biết nên đáp lại thế nào.
Hắn không ghét Nhậm Vũ, thậm chí còn rất vui khi ở bên cạnh y, nhưng còn chuyện tình cảm… hắn cũng không biết mình đối với Nhậm Vũ có phải là tình yêu hay không.
Sở Hàng Châu không từ chối ngay cũng khiến Nhậm Vũ thêm hi vọng.
Ít ra thì y không cảm thấy khó chịu chuyện hắn có tình cảm với mình.
Cho dù sau đó có bị y từ chối hắn vẫn còn hi vọng theo đuổi lần nữa.
“Chuyện này… huynh hỏi đột ngột như vậy… Ta muốn suy nghĩ đã.”
“Được chứ.
Ngươi cứ suy nghĩ đi, bao lâu cũng được.
Ta nhiều thời gian lắm.”
Hai người nắm lấy tay nhau, nhìn nhau và cùng mỉm cười.
...***...
Cuộc gặp gỡ quyết định các môn thi đấu chỉ diễn ra với sự có mặt của Lâm Thành và Văn Á, không một người nào khác được tham dự.
Sau nửa ngày bàn bạc, các môn thi được quyết định gồm có: cưỡi ngựa, bắn cung, nấu ăn, viết chữ và cuối cùng là đi săn.
Môn thi thứ năm chính là môn thi quan trọng và quyết định tất cả.
Bởi môn thì này quy tụ rất nhiều yếu tố, không chỉ năng lực mà còn cả đầu óc, hơn nữa lại vừa vặn cuộc thi đi săn năm nay được tổ chức.
Cả hai người họ sẽ cùng thi với những thí sinh khác.
Ai xếp thứ hạng cao hơn người đó sẽ chiến thắng.
Lúc Tần Thượng Nguyên nhìn danh sách các môn thi ngạc nhiên liền hỏi Lâm Thành tại sao lại quyết định những môn này.
Lâm Thành mỉm cười đáp:
“Trong năm môn có hai môn là sở trường của Văn Á, hai môn là sở trường của ta, xem như ưu thế là ngang nhau.
Chỉ có môn thì cuối cùng thì không chắc được là ưu thế thuộc về ai.”
Thượng Nguyên nhìn Lâm Thành khó tin.
"Văn Á từ nhỏ đã cưỡi ngựa rong ruổi trên sa mạc.
Nói về cưỡi ngựa, bắn cung chắc chắn đều thông thạo hơn ngươi.
Ngươi lấy tự tin đâu để nói rằng ngươi có thể thắng?”
“Nếu ngay cả ngươi còn không tin là ta thắng được thì người khác cũng sẽ không tin.
Như vậy thì chiến thắng của ta sẽ càng thêm ý nghĩa.”
“Ngươi chắc chắn rằng có thể thắng?”
“Không chắc chắn nhưng ta có lòng tin.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...