Lúc nhìn thấy Tần Thượng Nguyên tại trường thi, Cố Y Tịnh đã rất ngạc nhiên.
Nhưng hắn cũng không ngốc để lộ ra việc mình quen biết quan chủ khảo, như vậy thì chỉ gây rắc rối cho chính mình.
Mãi đến khi thi xong hắn mới lén lút đến tìm Tần Thượng Nguyên.
“Thành vương gia…”
“Ở đây chỉ có hai người, không cần phải gọi ta là vương gia nữa.
Ta vẫn thích đệ gọi ta là Nguyên ca ca hơn.”
“Vậy… Nguyên ca ca.
Thật không ngờ lại gặp huynh ở đây.”
“A Thành lúc nào cũng chê đệ ngốc nghếch nhưng ta thấy đệ rất thông minh.
Ít ra đệ cũng biết diễn giống như chúng ta không quen biết.”
“Nguyên ca ca cứ đùa.
Đệ đâu phải không hiểu chuyện chứ.”
Thượng Nguyên xoa đầu Cố Y Tịnh.
Hắn cũng giống Lâm Thành, xem tiểu tử này như đệ đệ mình.
Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng có một đệ đệ thật sự.
“Thành đại ca có biết thân phận của huynh không?”
“… Ta hi vọng là hắn chưa biết.
Lúc nào đó ta sẽ tự nói với hắn, cho nên chuyện hôm nay đệ giúp ta giữ bí mật nhé!”
“Vâng.
Huynh yên tâm.”
“Giờ này hẳn là A Thành đang bận rộn ở quán ăn rồi, để ta cho người đưa đệ về.”
“Không cần đâu ạ.
Lúc sáng đưa đệ tới đây, đại ca đã nói sau khi đệ thi xong sẽ đến đón đệ về.”
Tần Thượng Nguyên nghe mà giật mình.
“Đệ nói lúc sáng A Thành đưa đệ tới trường thi?”
“Vâng.
Nhưng huynh đừng lo.
Đại ca nói với đệ là trở về quán ngay nên chắc chưa kịp nhìn thấy huynh đâu.”
Tuy Cố Y Tịnh nói như vậy nhưng Thượng Nguyên vẫn rất lo lắng.
Lúc đó dân chúng ồn ào như thế lỡ như gây chú ý đến y,… Hắn rất muốn đi tìm Lâm Thành xem thế nào nhưng vị trí hiện tại của hắn không cho phép hắn rời đi.
Chỉ cầu mong y vẫn chưa biết gì cả.
Lúc Cố Y Tịnh ra ngoài Trường thi đã thấy Lâm Thành đứng chờ sẵn ở đấy.
Trên tay còn cầm theo vài cái màn thầu do chính tay hắn làm.
“Đói lắm không?”
“Lúc thi đệ không thấy đói, vừa nhìn thấy màn thầu của đại ca đệ liền đói đến cồn cào.”
“Được rồi.
Ăn lót dạ trước đã.
Ở nhà ta đã chuẩn bị sẵn cho đệ một bàn đồ ăn rồi.”
“Huynh không hỏi đệ thi có tốt hay không sao?”
“Nhìn sắc mặt của đệ là ta đoán được rồi, hỏi làm gì.
Hơn nữa, ta tin tưởng vào khả năng của đệ.”
Cố Y Tịnh tươi cười hớn hở ôm chầm lấy Lâm Thành.
Lâm Thành cũng dịu dàng ôm lấy y, ánh mắt vui vẻ bỗng trở nên đượm buồn khó che giấu.
Trong tiểu thuyết Cố Y Tịnh không thi tiến sĩ vào thời gian này vì lúc y thành đôi với Thượng Nguyên đã gặp vô số rào cản, chịu nhiều tổn thương.
Nguyên nhân cũng là vì sự yếu đuối của Cố Y Tịnh đã gây ra không ít sự phiền phức cho Thượng Nguyên.
Nhưng Thượng Nguyên vẫn luôn bảo bọc, che chở cho người mà mình nhận định dù là xảy ra bất cứ chuyện gì.
Mãi đến kì thi Tiến sĩ hai năm sau, vì muốn chứng minh khả năng của mình trước Thái hậu, Cố Y Tịnh đã đi thi và đỗ Trạng Nguyên.
Hiện giờ không giống lúc đó, nhưng Lâm Thành nghĩ với khả năng của Cố Y Tịnh vẫn đủ sức để thi đỗ một trong ba vị trí đầu tiên.
Sau khi Cố Y Tịnh đỗ đạt sẽ được triều đình cấp cho Trạch viện, còn được ban quan tước, bổng lộc.
Hơn nữa,… Cố Y Tịnh đã gặp Tần Thượng Nguyên, hai người có vẻ cũng rất có cảm tình với nhau dù là lần đầu gặp mặt, hẳn không bao lâu nữa sẽ phát sinh tình yêu.
Lâm Thành muốn rời đi trước khi chuyện đó xảy ra.
***
Những ngày sau đó Cố Y Tịnh luôn cảm thấy đại ca hắn có gì đó không đúng.
Bình thường đại ca vốn đã cưng chiều hắn, mấy ngày này lại càng chiều chuộng nhiều hơn.
Lâm Thành nấu đủ loại món ăn cho hắn, mỗi ngày đều là một thực đơn khác nhau.
Huynh ấy cũng hay căn dặn hắn cẩn thận mọi chuyện, nên đề phòng những hạng người nào, nên tin tưởng ai.
Hắn hỏi tại sao huynh ấy lại dặn dò nhiều như thế, huynh ấy nói sau này hắn làm quan rồi, phải ở nơi khác, huynh ấy không thể ở bên chăm sóc cho hắn nữa.
“Chuyện đó thì khó khăn gì.
Đệ đón đại ca về ở chung với đệ.”
“Không được.
Đệ mà làm quan rồi thì phải học cách trưởng thành lên.
Ta ở chung với đệ thì làm sao mà đệ khôn ra được.
Hơn nữa, đại ca muốn tiếp tục nấu ăn tự do như thế này hơn.”
Cố Y Tịnh xụ mặt, “Nhưng đệ không muốn xa huynh.”
“Đệ sẽ phải quen với việc xa ta thôi.
Đệ và ta còn phải có cuộc sống của riêng mình.
Hiểu không?”
Cố Y Tịnh ngẩn ra một chút rồi đột nhiên mỉm cười gật đầu.
“Đệ hiểu rồi.
Sau này huynh sẽ sống cùng Nguyên ca ca phải không?”
Lâm Thành giật mình.
Nếu là mấy ngày trước, hẳn là hắn sẽ đỏ mặt rồi cốc đầu Cố Y Tịnh, mắng thằng nhóc một trận.
Nhưng bây giờ những lời này chỉ khiến tim hắn càng thêm đau đớn.
Hắn xoa đầu Cố Y Tịnh, nở một nụ cười chua chát.
“Không đâu.
Ta và A Nguyên làm sao mà sống cùng nhau được.
Đệ học ở đâu mấy suy nghĩ vớ vẩn như vậy hả?”
“...!Đại ca, huynh sao thế? Hôm nay huynh lạ quá.”
“Ta không sao.
Hôm nay khách đông quá, ta hơi mệt.
Ta đi ngủ trước.”
“Đại ca...”
Lâm Thành không đáp lại mà đi thẳng lên giường đắp chăn ngủ.
Cố Y Tịnh nhìn theo, trong lòng cảm thấy rất hoang mang.
Hắn có một cảm giác rất lạ nhưng không biết phải diễn tả thế nào.
Hai hôm sau đó, kết quả thi Tiến sĩ được công bố.
Cố Y Tịnh đỗ Thám Hoa.
Buổi tối cùng ngày tất cả những người thì đỗ Tiến sĩ được mời vào cung dự yến.
Cố Y Tịnh vui mừng khôn xiết, vội chạy về khoe với Lâm Thành.
Nhưng khi hắn trở về, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sửng sốt.
Lâm Thành đang chuẩn bị rời khỏi quán trọ, trên vai còn đeo một tay nải.
Hắn hốt hoảng chạy tới níu kéo Lâm Thành.
“Đại ca, huynh định đi đâu vậy? Huynh bỏ rơi đệ?”
“A Tịnh ngốc, sao ta nỡ lòng bỏ rơi đệ chứ? Ta về quê thăm nhà một thời gian rồi sẽ đến kinh thành thăm đệ.”
“Huynh về nhà? Sao lại đột ngột như vậy? Sao huynh không nói gì với đệ?”
“Xin lỗi A Tịnh.
Ta đã định rời đi từ mấy ngày trước nhưng vẫn không yên tâm, muốn đợi đệ thi đạt công danh mới đi.
Ta định nói với đệ mấy lần nhưng sợ đệ buồn nên ta vẫn lần lữa.
Xin lỗi đệ.”
Cố Y Tịnh bật khóc.
Tay vẫn nắm chặt Lâm Thành không buông.
Lâm Thành nhìn nó cảm thấy thật giống Viên Viên, lòng không nỡ rời xa nhưng hắn cũng không muốn ở lại đây thêm nữa.
Hắn ôm lấy Cố Y Tịnh, vỗ về.
“Ngoan nào, A Tịnh.
Ta đã nói với đệ rồi.
Đệ cần học cách trưởng thành lên.
Ta đi rồi sẽ trở lại.
Hi vọng đến khi gặp lại, đệ đã trở thành một vị quan thanh liêm chính trực như mong muốn của đệ vậy.”
Cố Y Tịnh gật đầu, dần nín khóc.
Bản thân hắn cũng biết mình lâu nay đã quá dựa dẫm vào đại ca.
Hắn không thể khiến đại ca lo lắng cho mình thêm nữa.
“Huynh đi rồi vậy Nguyên ca ca sẽ làm sao?”
Lâm Thành cười buồn.
Đáng lẽ ra nên hỏi hắn xa Thượng Nguyên rồi hắn phải sống tiếp thế nào mới đúng.
“Vậy ta nhờ đệ chăm sóc A Nguyên giúp ta nhé!”
Cố Y Tịnh vội lắc đầu.
“Không được đâu.
Đệ làm sao có thể thay thế huynh chăm sóc cho Nguyên ca ca được chứ.
Lát nữa huynh ấy đến tìm huynh, đệ còn không biết phải ăn nói thế nào.
Đại ca, sao huynh phải đi vội vã như vậy? Huynh ở thêm mấy ngày nữa không được sao?”
“Không thể được.
Thôi, không nói với đệ nữa.
Ta phải đi đây.”
Cố Y Tịnh còn muốn níu kéo nhưng Lâm Thành nhất quyết rời đi, hơn nữa còn đi rất dứt khoát khiến Cố Y Tịnh cảm thấy dường như huynh ấy đang muốn trốn tránh gì đó.
Lâm Thành đi được không bao lâu thì Thượng Nguyên phi ngựa chạy tới.
Hắn vừa đặt chân xuống đất, Cố Y Tịnh đã túm lấy áo hắn nói vội:
“Nguyên ca ca, huynh mau đuổi theo Thành đại ca đi.
Huynh ấy vừa đi xong.”
“Hả? A Thành đi? Đi đâu?”
“Huynh ấy đòi về quê.
Đệ cản không được, chỉ có thể nhờ huynh thôi.
Huynh mau đi đi!”
Thượng Nguyên mơ hồ không hiểu tại sao mình mới đến mà Lâm Thành đã lại bỏ đi.
Nhưng hắn không nghĩ nhiều được như vậy, vội vàng leo lên ngựa đuổi theo.
***
Thượng Nguyên phi nước đại, khó khăn lắm mới đuổi kịp chiếc xe ngựa chở Lâm Thành.
Bọn họ hiện đã ra khỏi kinh thành, hoàn toàn tách biệt nơi kinh đô phồn hoa nhộn nhịp.
Nơi này là cánh rừng hoang vu, bên kia là vực thẳm.
Đây là con đường tắt để trở về Thành Nghị.
Thượng Nguyên phi ngựa lên phía trước chặn đầu xe ngựa không cho di chuyển tiếp.
Lâm Thành nhận ra người chặn đường mình thì vô cùng sửng sốt.
Hắn muốn trốn cũng không có cơ hội để trốn.
Thượng Nguyên lôi Lâm Thành ra khỏi xe ngựa, còn yêu cầu chiếc xe ngựa đó chạy đi, để Lâm Thành ở lại.
Lâm Thành tức giận.
“Huynh làm cái gì vậy hả?”
“Ta mới là người nên hỏi ngươi đang làm cái gì đấy.
Tại sao bỗng nhiên lại muốn về quê? Tại sao quyết định về lại không thương lượng trước với ta?”
“Ta muốn về thì liên quan gì đến huynh mà phải thương lượng?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Tần Thượng Nguyên, huynh là hoàng tử, là vương gia cao cao tại thượng, dân đen như ta không thể nào với tới huynh.
Huynh tha cho ta đi!”
Thượng Nguyên sững người.
Làm thế nào mà Lâm Thành phát hiện ra? Có phải là Cố Y Tịnh nói cho y biết? Suy nghĩ đó liền bị Thượng Nguyên gạt bỏ ngay.
Hắn tin chắc Cố Y Tịnh sẽ không thất hứa.
Vậy thì chắc chắn Lâm Thành đã có mặt lúc người dân trong thành la hét đòi nhìn thấy diện mạo của hắn.
Hắn nắm chặt lấy bàn tay Lâm Thành, giọng hơi run run:
“Ngươi là giận ta đã lừa ngươi nên mới muốn bỏ đi sao? Ta xin lỗi, A Thành.
Ta không muốn lừa ngươi.
Ta cũng định sắp tới sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đã muôn rồi.
Ngay từ khi phát hiện ra ngươi lừa ta, ta đã không thể chấp nhận được.
Chúng ta tốt nhất nên đường ai nấy đi.”
Thượng Nguyên bàng hoàng, không tin nổi vào tai mình.
Hắn túm chặt lấy hai vai Lâm Thành, buộc y nhìn thẳng vào mắt mình.
“Ngươi nói cái gì? Đường ai nấy đi? Tình cảm giữa chúng ta lâu nay lại có thể nói một câu đường ai nấy đi đơn giản như vậy sao?”
“Đúng.
Tình cảm của ta đối với huynh chỉ đơn giản như vậy thôi.
Xin lỗi vì đã khiến huynh hi vọng quá nhiều.
Huynh vẫn nên đi tìm một ai đó thật lòng với huynh hơn ta.”
Lâm Thành giấu đi bàn tay đang siết chặt.
Từng lời nói ra như lưỡi dao cắt trong tim hắn.
Hắn muốn Thượng Nguyên triệt để căm ghét mình, cũng là để mình cắt đứt hi vọng.
Hắn và Tần Thượng Nguyên ngay từ đầu đã không nên gặp gỡ nhau rồi.
T/g: Ít vụn thủy tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...