“Nam nhi đã tới sao không báo ai gia một tiếng?”
Thịnh Nam mặt tối sầm bước đến bên cạnh Thượng Nguyên, vỗ vai y như muốn nói mọi việc cứ giao lại cho mình.
“Nếu nhi thần không lẳng lặng tới làm sao biết mẫu hậu ở sau lưng nhi thần ép buộc Tiểu Nguyên chứ?”
“Ai gia ép buộc nó là vì ai? Tất cả cũng vì muốn tốt cho nó.
Đệ đệ con hai mươi mấy tuổi vẫn không chịu lập thất, suốt ngày ở bên ngoài rong chơi.
Con giao cho Nguyên nhi quyền lực lại để nó chơi bời lêu lổng như thế có biết người ở bên ngoài nói nó thế nào không?”
“Kẻ nào dám nói đệ ấy, trẫm lập tức tru di cả nhà kẻ đó!”
“Con...” Thái hậu tức muốn nghẹn họng.
“Mẫu hậu, tuy Tiểu Nguyên hay ở ngoài cung nhưng thực chất là thay nhi thần quan sát dân chúng, đâu phải chơi bời.
Công việc của đệ ấy trong cung, đệ ấy đều làm rất tốt.
Bọn chúng lấy tư cách gì chê bai đệ ấy? Chuyện hôn sự của đệ ấy, đệ ấy muốn tự quyết thì nhi thần cũng mong người hãy tôn trọng quyết định của đệ ấy.”
Thái hậu quyết không nhường nhịn, đứng dậy cùng tranh luận.
“Nam nhi, con đã quên mình là gì rồi à? Con đã quên mình ngồi trên hoàng vị này như thế nào rồi à? Nếu không biết giữ vững nền tảng thì sau này ai sẽ phục con, ai sẽ theo con nữa đây? Con không thể cứ chiều chuộng Nguyên nhi như thế này được.
Nó là ‘'cái bóng' của con, là ‘thanh kiếm’ của con.
Kiếm nếu như không được mãi dũa thường xuyên thì sẽ không còn sắc nữa.
Con xem con chiều nó ra cái dạng gì rồi?”
“Đó là đệ đệ của con!”
Thịnh Nam gào lớn với tất cả sự tức giận khiến thái hậu giật mình.
“Không phải ‘cái bóng’ hay ‘thanh kiếm’.
Đệ ấy là đệ đệ của con.
Tuổi thơ của đệ ấy đã vì con mà bị hủy hoại còn chưa đủ sao? Con không cho phép bất cứ ai làm hại đệ ấy thêm nữa.
Đệ ấy phải được sống vì bản thân mình.”
Thái hậu bị sự cương quyết và giận dữ của hoàng đế làm cho giật mình.
Tuy bà không cam tâm với cái lý luận ngu ngốc đó của hoàng nhi nhưng đứa con này của bà đang rất tức giận, nếu còn tiếp tục tranh luận không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.
Thấy tình hình căng thẳng, Thượng Nguyên vội đứng ra trấn an Thịnh Nam:
“Hoàng huynh, mẫu hậu đi xa về mệt mỏi, chúng ta nên để cho người nghỉ ngơi.”
Đến lúc này ánh mắt của Thịnh Nam mới hoà hoãn trở lại.
Hắn hướng thái hậu thi lễ:.
“Đã làm phiền mẫu hậu rồi.
Bọn con xin phép lui.”
Nói xong Thịnh Nam lập tức nắm tay Thượng Nguyên kéo đi.
Thái hậu tức giận phất tay quay vào trong phòng, đóng cửa không muốn gặp ai nữa.
“Hoàng huynh, huynh việc gì phải nổi giận như vậy? Đệ không muốn vì mình mà huynh bất hòa với mẫu hậu.”
Thịnh Nam thở dài, xoa đầu em trai.
Chỉ khi ở bên cạnh người đệ đệ này hắn mới hoàn toàn thả lỏng, trở về là chính mình.
“Tiểu Nguyên, ta đã nói có chuyện gì thì cứ dựa vào ta, đừng chịu đựng một mình.
Mặc kệ mẫu hậu nói gì, đệ cứ làm những gì mình muốn là được.”
Thượng Nguyên cúi đầu, lòng đầy cảm kích.
Năm xưa, mẹ của hắn vì bị gán cho tội mưu sát hoàng phi mà bị tống vào lãnh cũng rồi thắt cổ chết trong đó.
Không ai muốn gần gũi với hắn ngoại trừ hoàng huynh.
Khi mẫu hậu đón hắn về nuôi dưỡng, bà lúc nào cũng nghiêm khắc với hắn.
Bà bắt hắn học rất nhiều; nhằm muốn hắn sau này theo hỗ trợ cho hoàng huynh.
Hắn vì muốn được công nhận mà nỗ lực học tập.
Hoàng huynh luôn động viên, giúp đỡ hắn, bảo vệ cho hắn.
Hoàng huynh là người thân mà hắn xem trọng nhất, cho nên dù có phải là “cái bóng” của huynh ấy, có vì huynh ấy mà tay nhuốm đầy máu, hắn cũng không hối hận.
Cái ngày hoàng huynh nhìn thấy hắn ra tay giết đại hoàng tử, huynh ấy đã ôm hắn mà khóc.
Hắn còn nhớ rất rõ từng lời huynh ấy nói hôm đó:
“Đệ nói mạng của đệ là của ta, vậy ta trao cái mạng này của ta cho đệ.
Cả cuộc đời này của ta nợ đệ.
Từ này về sau ta sẽ không để đệ phải chịu uất ức nào nữa.
Nào Tần Thịnh Nam này sai lời, trời tru đất diệt!”
Thịnh Nam vẫn luôn giữ đúng lời hứa cho đến tận bây giờ.
Hắn có thể bình an vui vẻ mà sống như thế này đều là vì có hoàng huynh ở sau lưng che chở.
...***...
Sau khi bán xong tiểu viện của mình, Lâm Thành cũng tạm biệt mọi người ở Thành Nghị mà rời đi.
Hành trang của hắn rất đơn giản, chỉ có vài bộ quần áo, lương khô, và hầu bao của Tần Nguyên để lại.
Ngày mà Lâm Thành rời đi, người dân ra tiễn rất đông.
Ai cũng muốn hắn ở lại nhưng hắn kiên quyết từ chối.
Hắn nói mình phải đi tìm mục đích sống của đời mình.
Bởi vì vẫn đang trong quá trình trị liệu vết bớt trên gương mặt nên Lâm Thành lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ và cổ quàng một cái khăn mỏng.
Dáng vẻ bí hiểm khiến ai nhìn thấy không khỏi tò mò.
Trong hầu bao mà Tần Nguyên đưa cho hắn chứa không ít bạc nên hắn không cầm thêm bạc theo.
Nào ngờ đi một đoạn khá xa rồi hắn mới phát hiện ra trong tay nải có thêm một túi bạc nữa.
Hắn đoán chừng là Chung Văn lén bỏ vào.
Đây không phải lần đầu Lâm Thành rời khỏi Thành Nghị nhưng là lần đầu hắn đi có một mình.
Lần trước là đi cùng với Tần Nguyên.
Hắn không khỏi bồi hồi nhớ lại lần đi dạo phiên chợ hôm đó.
Nhớ đến lại đỏ mặt.
Hắn liền dùng tâm thế tò mò nhìn cảnh vật xung quanh để xoá đi tâm trạng xấu hổ kia.
Hắn đi đến đâu cũng dừng lại quan sát, tò mò tìm hiểu, thấy món gì lạ cũng mua ăn.
Một lần, hắn đang vừa đi vừa nhấm nháp kẹo hồ lô thì bắt gặp cảnh một đám thanh niên cao to lực lưỡng chặn đường một thư sinh có vẻ nhỏ người và hơi gầy.
“Tiểu tử, đi theo huynh! Thi cử để làm gì? Huynh thấy tiểu tử ngươi nhỏ người, lại xinh đẹp thế này, đi làm vợ cho người ta thì hợp lý hơn.”
“Các ngươi tránh đường cho ta! Bỏ tay ra!”
Đang đi thì Lâm Thành nghe thấy có tiếng hét thất thanh, y đứng im lặng quan sát một chút.
Một chàng trai dáng vẻ thư sinh có diện mạo rất đẹp, so với nữ tử thậm chí còn đẹp hơn, đang bị một đám nam nhân thô lỗ trêu ghẹo.
Vị thư sinh này trên vai đeo một cái tay nải lớn, ăn mặc bình dị nhưng vẫn không che giấu được vẻ non nớt sợ sệt trước bọn người hung hẵn kia.
Lâm Thành hắn trông giống như con nai nhỏ lạc giữa bầy sói đói.
“Tên này đẹp như vậy bán đi làm kỹ nam chắc chắn được khối tiền.”
“Bây giờ bán đi thì phí quá.
Hay chúng ta hưởng chút đã rồi hẵng bán đi cũng không muộn?”
Bọn chúng bàn nhau như thế rồi cùng lôi tiểu thư sinh đó đi.
Tiểu thư sinh không ngừng la lớn kêu cứu.
Lâm Thành đã thăm dò xung quanh từ trước, nơi này rất vắng người, e rằng ngoài hắn ra không ai có thể cứu y.
Lâm Thành không khỏi thở dài một hơi.
Hắn không thích dính vào mấy chuyện kiểu này.
Ba kẻ đang đè tiểu thư sinh xuống, định giở trò thì bị đá ở đâu ném trúng.
Chúng dừng lại, la lớn:
“Ai? Mau ra đây!”
“Ta đang ở đây.”
Bọn chúng thấy một nam nhân đeo mặt nạ che kín mặt, trên tay cầm một thanh kiếm bằng gỗ.
“Ngươi là kẻ nào?”
“Là cha của bọn bây!”
Lâm Thành chỉ nói vậy rồi cầm thanh kiếm giả lao đến đập cho bọn chúng túi bụi.
Hoảng hồn vì tưởng có cao thủ can thiệp, bọn chúng cắm đầu bỏ chạy.
“Đúng là nhát gan, mới tung chiêu có tí tẹo đã cụp đuôi bỏ chạy.”
Lâm Thành khinh miệt đám tiểu nhân xong thì quay qua đỡ lấy tiểu công tử.
“Không sao chứ?” Lâm Thành vừa hỏi vừa phủi bụi trên người tiểu mỹ nhân.
“Không sao.
Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp.”
“Đừng gọi ân nhân! Chẳng qua thấy chướng mắt thì ra tay thôi.”
Lâm Thành lấy vải đen quấn chặt thanh kiếm gỗ rồi đeo chéo sau lưng.
Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hắn đang đeo kiếm thật.
Đây là vũ khí mà Lâm Thành nhờ một thợ đẽo gỗ trong huyện làm giúp mình để mang đi phòng thân.
Kiếp trước vì cuộc sống mưu sinh hắn cũng phải đi học lóm võ của người khác để tự bảo vệ bản thân, không ngờ bây giờ lại có cơ hội dùng đến.
“Sao huynh lại dùng kiếm gỗ?”
“Vì ta không biết dùng kiếm thật nên phải dùng kiếm gỗ chứ sao.
Ngươi nên thấy may mắn vì chỉ gặp mấy kẻ gà mờ chứ gặp phải cao thủ thì ta cũng sẽ quay đầu bỏ chạy thôi.”
Tiểu thư sinh bật cười, nói:
“Hôm nay đa tạ huynh đã cứu.
Xin hỏi quý danh huynh đài là gì? Tại hạ tên Cố Y Tịnh, đang trên đường đến kinh thành dự thi.”
Lâm Thành sửng sốt.
Không ngờ lại gặp một trong hai nam chủ của bộ truyện trong tình cảnh này, ngay tại đây.
Nhưng nhìn tình huống trước mặt hắn lại thấy vui mừng.
Kế hoạch “bám đùi” Cố Y Tịnh của hắn có vẻ ngay từ đầu đã rất thuận lợi.
“Ta tên Lâm Thành.
Ta cũng đang trên đường đến kinh thành, không bằng chúng ta đi chung nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...