Tổ chương trình chuẩn bị tổng cộng hai chiếc xe bus, chia ra mỗi lớp một chiếc xe.
Kiều Hội và bạn cùng phòng đã sớm ngồi cùng một hàng còn Từ Diệc Dương thì ngồi cạnh Thang Mặc.
Khoảng cách giữa vườn trái cây và trường Nhất Trung Bắc Thành khá xa, muốn lái xe đến đó cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Xe vừa lăn bánh không được bao lâu, các bạn học trên xe bắt đầu ca hát say sưa, tiếng hát vui vẻ của thiếu niên và nữ sinh vang vọng trên xe.
Hết người này đến người khác, bầu không khí náo nhiệt không hề bị trầm xuống.
‹ Tuổi trẻ tốt thật ›
‹ Xem chương trình tạp kỹ này, tôi cảm giác bản thân mình được quay trở về thời thiếu nữ vô ưu vô lo ›
‹ Không nhịn được mà ngâm nga hát cùng họ ›
‹ Tuổi học trò đầy nhiệt huyết ›
Nửa tiếng sau, xe bus dừng trước cổng vườn trái cây, học sinh bắt đầu xuống xe theo trật tự.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ, đạo diễn cầm chiếc loa đứng ở vị trí dẫn đầu dõng dạc nói, “Hai ba năm nữa, cây ăn quả các em trồng sẽ lớn lên.
Đến khi đó, các em có thể đến nơi này ăn trái cây do mình trồng.
Nghĩa mà xem, đây thật sự là một điều rất có ý nghĩa!”
Sau khi đạo diễn nói xong, người phụ trách của vườn trái cây bắt đầu phổ biến một số kiến thức gieo trồng cho các học sinh.
Đề tài quan trọng mà mọi người quan tâm nhất chính là đến khi nào mới có thể thưởng thức quả ngọt do chính cây ăn quả mà mình trồng.
Người phụ trách kiên nhẫn giải thích, “Nếu các em tận tình chăm sóc cây thì chỉ qua hai năm là nho và quýt sẽ ra quả.
Còn anh đào cùng những loại quả tương tự thì cần đến ba năm mới ra đơm hoa kết trái.”
“Ôi! Tuyệt quá! Em thích nho, em muốn trồng nho!”
“Em muốn trồng cam, hai năm sau em đã có thể đến hái cam do chính em trồng xuống ăn rồi.”
Mặc dù vườn cây ăn quả rất rộng, giống cây cũng nhiều nhưng học sinh chỉ có thể chọn trồng hai loại cây, đó là cây táo hoặc cây cam.
Kiều Hội lựa chọn trồng cây cam, cô đeo đôi găng tay mà mình đã mua, chọn một gốc cam non, chuẩn bị bắt đầu.Vừa đến khu trồng cam, Từ Diệc Dương đã chủ động hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Có lẽ để tiện cho việc trồng cây, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen phối cùng quần âu đồng màu.
Bộ trang phục đơn giản càng khiến anh trở nên lạnh nhạt và cuốn hút hơn, kích thích con người ta muốn kéo cổ áo sơmi của anh xuống, để xem xương quai xanh dưới lớp áo sơmi mỏng manh kia trông như thế nào.
Kiều Hội không quên hôm nay là ngày cô hẹn hò cùng Từ Diệc Dương, có cơ hội ở chung với nhau, làm sao mà cô bỏ lỡ được?
“Có ạ.”
Khán giả xem trực tiếp cùng nhau biến thành chanh tinh [1].
[1] Chanh tinh: Thuật ngữ trên mạng, ý chỉ fan cảm thấy ghen tị khi nghệ sĩ mình thích thân thiết với một ai đó.
‹ Ôi! Anh trai Từ lịch lãm thật đấy ›
‹ Chủ động giúp đỡ đàn em! Tìm đâu ra một nghệ sĩ tốt thế này? ›
‹ Nếu mà so sánh giữa đạo diễn Thang và ảnh đế Từ thì đạo diễn Thang giống mấy em bé tiểu học không hiểu phong độ đàn ông là gì ấy ›
Thang Mặc ở bên cạnh đang một mình cầm xẻng và các dụng cụ trồng cây khác, cúi người bắt đầu làm việc.
So với hai người Kiều Hội và Từ Diệc Dương thì anh ta nhìn có hơi cô đơn.
‹ Đạo diễn Thang trông đáng thương quá, anh ấy đang trồng cây một mình ›
‹ Sao lại có hình ảnh đối lập thế này chứ? Hai người bên cạnh cùng giúp đỡ nhau còn đạo diễn Thang thì kệ tôi, đừng quan tâm tôi, tôi tự làm được.
Chết cười ›
‹ Nam nữ cùng nhau phối hợp, làm việc không mệt ›
‹ Đột nhiên thấy đau lòng hộ đạo diễn Thang luôn ›
Khi Kiều Hội cùng Từ Diệc Dương trồng xong được một cây cam thì Thang Mặc vẫn cặm cụi trồng chưa xong.
Tay của Kiều Hội hơi đổ mồ hôi, cô định đi rửa tay sau đó mới quay lại trồng cây tiếp.
Vừa đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì cô nhận được tin nhắn của anh.
Từ Diệc Dương: Em đi ra phía sau đi.
Phía sau?
Trong lúc Kiều Hội đang suy nghĩa phía sau anh nói là hướng nào thì một nhóm học sinh tràn đầy năng lượng cúi đầu chào cô.
Không ít học sinh rủ nhau đi vệ sinh, lúc thấy cô sẽ nhiệt tình tiến lên xin được chụp ảnh chung.
Kiều Hội cũng không kiêu ngạo cô thân thiện đồng ý.
Sau khi chụp ảnh chung cùng mấy nữ sinh cô mới có thể rời đi.
Kiều Hội thở hắt một hơi, trong lòng mang theo vài phần mong chờ, ngập ngừng đi về phía sau nhà vệ sinh.
Phía trước nhà vệ sinh đều có từng tốp học sinh ríu rít trò chuyện nhưng cách đó mấy mét, hầu như không có bóng người.
Người quay phim đi theo Kiều Hội hoang mang hỏi, “Học bá, em đi đâu vậy?”
Chức danh học bá của Kiều Hội ngày càng phổ biến, thậm chí những người xung quanh đều quen miệng gọi cô là học bá.
Nghe thấy câu hỏi này, Kiều Hội hơi chột dạ trong thâm tâm cảm giác bản thân mình đang làm chuyện xấu.
Trái tim cũng vì thế mà bắt đầu đập nhanh, cô cố gắng ổn định lại biểu cảm của mình trả lời, “Em muốn đi xem xung quanh một chút.”
Người quay phim nghe vậy không hỏi thêm nữa.
Khung cảnh của vườn cây ăn quả rất đặc biệt, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của trái cây khiến người ta muốn hít một hơi thật sâu, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy những hoa quả đầy màu sắc đỏ, cam, vàng… Kiều Hội cảm thấy bản thân như bước vào thế giới thần tiên.
Cô đi về phía trước vài bước, quả nhiên gặp được Từ Diệc Dương đang đứng cách đó không xa cùng với người phụ trách quay đặc tả anh.
Nhìn thấy Kiều Hội, Từ Diệc Dương quay sang nói với người quay phim, “Hai người nghỉ ngơi trước đi, một lát sau hẵng quay lại.”
Hai người quay phim vẻ mặt sững sờ, trong đầu ngập tràn dấu hỏi chấm.
Sắc mặt anh bình tĩnh, chậm rãi hỏi một câu, “Làm sao thế?” Ý tứ rõ ràng vậy rồi còn không muốn hiểu?
Hai người quay phim nhìn nhau, một trong số họ mạnh dạn hỏi, “Còn hai người?”
Khóe môi Từ Diệc Dương khẽ cong lên, “Chúng tôi ở đây ngắm phong cảnh một lúc.”
Phong cảnh trong vườn trái cây thật sự đẹp, đâu đâu cũng đều thấy hoa quả trĩu cành nhưng ngắm cảnh ở đây mà lại phải đuổi cả người quay phim đi thì không thích hợp chút nào đúng không?
Từ Diệc Dương hơi nhướng mày nhìn bọn họ một cái.
Người quay phim phụ trách đi theo anh là người chịu thua đầu tiên, anh ta gãi đầu: “Tôi đi toilet một lúc đây.”
Quay phim cũng là con người, cũng cần uống nước, giải quyết vệ sinh cá nhân.
Thấy anh ta đi rồi, người quay phim còn lại cũng thức thời, “Vậy thì tôi cũng đi.”
Hai người họ nhanh chóng rời đi.
Đi được vài bước, người quay phim phụ trách đi theo Từ Diệc Dương vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi, “Bọn họ …”
Từ đầu đến giờ, yêu cầu của Từ Diệc Dương đối với anh ta rất kỳ lạ.
Đầu tiên là đừng có đứng gần người anh, phải cách xa một chút vì vậy đến cả hộp cơm Kiều Hội đưa cho Từ Diệc Dương anh ta cũng không quay cận được.
Bây giờ thì hay rồi, Từ Diệc Dương trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
Đây rõ ràng là né tránh camera, không biết bọn họ lén lút như vậy làm gì?
Người đi cạnh anh ta chỉ lắc đầu, “Đừng quan tâm, cứ kệ đi.”
° ° °
Ở phía bên này, sau khi hai người quay phim rời đi, Từ Diệc Dương mới chậm rãi bước đến bên cạnh Kiều Hội.
Không biết vì sao, Từ Diệc Dương hiện tại và Từ Diệc Dương ngày trước rất khác nhau.
Mỗi lần anh nhìn cô sẽ hiện rõ vài phần tình cảm và thấp thoáng tính chiếm hữu.
Từ Diệc Dương dùng một tay tháo cúc áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo mê người.
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng mỗi một lần thấy nó, cảm giác bất ngờ trong cô vẫn luôn tồn tại.
Kiều Hội theo bản năng mím môi nuốt nước bọt, “Anh thấy nóng à?”
Cổ họng anh phát ra tiếng ‘ừ’ trầm thấp, “Có hơi nóng.”
Kiều Hội vẫn nhớ tới bộ dạng của hai người quay phim khi này, cô tưởng tượng đến vẻ mặt thất thần của bọn họ lúc rời đi, nghĩ thôi đã muốn buồn cười.
Cô chớp chớp mắt hỏi: “Tại sao anh lại đuổi họ đi?”
Thực ra trong lòng cô đã đoán ra vài phần, nhưng cô vẫn muốn nghe xem anh sẽ trả lời thế nào.
Từ Diệc Dương hơi cúi đầu, thấp giọng nói, “Không đuổi bọn họ đi, làm sao có thể làm chuyện xấu?”
Hàng lông mi cong dài như cánh quạt kia nhẹ nhàng run run, cô vô thức nắm chặt vạt áo Từ Diệc Dương, có chút lo lắng, “Nếu như bọn họ đột nhiên quay lại thì sao?”
Dù đang đứng cách xa nơi mọi người tụ tập nhưng cô vẫn nghe thấy âm thanh đùa giỡn của mọi người.
Vừa nãy khi vào nhà vệ sinh rửa tay, vì vấn đề riêng tư nên người quay phim đã tắt camera phát sóng trực tiếp nhưng anh ta vẫn làm đúng bổn phận của mình, đi theo cô ghi lại cảnh quay bằng camera thường.
Kiều Hội lo rằng nếu như tắt camera phát sóng trực tiếp lâu quá, khán giả đang sẽ bắt đầu có vài suy nghĩ linh tinh.
Từ Diệc Dương không quan tâm đến bọn họ quá nhiều, nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói, “Không sao, vậy thì để bọn họ nhìn.”
Nhìn? Ý anh là nhìn cái gì?
Kiều Hội còn chưa kịp hỏi ra miệng, Từ Diệc Dương đã cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi của cô.
Đây là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, tỉ mẩn như gió xuân, mềm mại như nước suối.
Xung quanh là rừng trái cây rậm rạp, không khí ngập tràn hương trái cây, hơn nữa nụ hôn này còn mang theo vị ngọt của hoa quả, khiến Kiều Hội cảm thấy bản thân đang ở trong giấc mộng tuyệt đẹp nhất.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm.
Cô cảm nhận được Từ Diệc Dương dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mình, chậm rãi dịu dàng mà hôn sâu hơn.
Môi anh chậm rãi cọ sát, đầu lưỡi khiêu khích khuấy động bên trong cô.
Nhịp tim Kiều Hội đập càng ngày càng nhanh, Từ tiên sinh của cô sao có thể làm như vậy?
Đúng lúc này, Kiều Hội đang trong cơn mê man, giống như nghe thấy được cách đó không xa truyền đến thanh âm vui đùa ồn ào.
“Không ngờ phong cảnh phía sau nhà vệ sinh lại đẹp thế này.”
“Nhìn xem, ở đây có quả dâu tằm.”
“Có anh đào không? Tớ muốn ăn anh đào.”
“Đồ ngốc, anh đào ra quả vào tháng năm tháng sáu cơ mà.”
“Tớ không ngốc, hiện tại không có loại hoa quả nào mà một năm bốn mùa đều có thể ăn được sao?”
Một đám học sinh tranh luận liên miên, bọn họ nhìn nơi này một tý, nơi kia một lát, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Qua một lúc lâu, một người trong số họ mới phát hiện có hai người cách họ không xa.
Một người, dường như là ảnh đế Từ Diệc Dương, người còn lại hình như là học bá Kiều Hội.
Nữ sinh phát hiện ra bọn họ có tính cách rất hoạt bát, sôi nổi chạy đến trước mặt bọn họ, chủ động chào hỏi, “Hai anh chị cũng ở đây ạ?”
Tim Kiều Hội lúc này vẫn còn đập thình thịch.
Một chút nữa… Một chút nữa thôi là bị phát hiện rồi!
Trong hai mươi mốt năm qua, cô sống một cuộc sống rất bình thường, luôn tuân theo các quy tắc và chưa làm điều gì bất thường.
Thế nhưng không ngờ sau khi kết hôn với Từ Diệc Dương, cô đã làm được rất nhiều chuyện mà trước đây bản thân không dám nghĩ đến.
Kiều Hội cố gắng trấn tĩnh tâm trạng của mình, ậm ừ trả lời cô bé..
Nữ sinh nghiêng nghiêng đầu, có chút tò mò dùng ngón trỏ chỉ vào môi của cô, “Chị ơi, sao môi chị lại đỏ ửng lên vậy?”
Kiều Hội mặt hiện tại giống như trái đào chín.
Từ Diệc Dương một bên cười khẽ một tiếng, tiếng cười của anh rõ ràng mang theo vài phần vui vẻ, dễ nghe êm tai.
Cô vợ của anh khả năng bị dọa đến sợ rồi! Từ Diệc Dương vừa chuẩn bị cứu cánh cho Kiều Hội thì bản thân cô đã mở miệng.
“Cái đó… Thực ra là vì vừa rồi chị ăn vụng quả dâu tằm.”
Từ Diệc Dương đầu tiên là ngạc nhiên sau đó ý cười tràn ra trên khóe môi.
Vợ nhỏ của anh sao lại biết được Từ Diệc Dương đang cười liền trừng mắt nhìn anh.
Cười cái gì mà cười! Tất cả là tại anh hết đó!
Nếu không phải tại anh, làm sao cô có thể bị hỏi cái vấn đề xấu hổ muốn chết này được? May mắn thay, não Kiều Hội linh hoạt nghĩ ra được câu trả lời thế này.
Ăn xong quả dâu, miệng sẽ đỏ, câu trả lời như vậy khá hoàn hảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...