Từ Diệc Dương và Thang Mặc vừa ra khỏi cửa ký túc xá thì Tô Tố quay trở lại ký túc xá.
Trước khi tham gia chương trình, chị ta cảm thấy với trí tuệ của bản thân sẽ biểu hiện thật tốt.
Nói đúng hơn là chị ta có thể lấy chương trình làm bàn đạp tăng độ nổi tiếng cho bản thân.
Ai ngờ vừa tham gia đã gặp phải bài kiểm tra bất ngờ, kết quả Tô Tố chỉ đứng thứ năm trong số sáu khách mời, người đã ngoài bốn mươi tuổi Lâm Mẫn Mẫn còn làm tốt hơn chị ta.
Tô Tố vừa đi thảo luận với tổ chương trình, hi vọng bọn họ có thể tổ chức thi thêm lần nữa.
Chỉ là đạo diễn thẳng thắn từ chối đề nghị này.
Khuôn mặt của anh ta nhìn có vẻ vô hại nhưng lời ra lại không như thế, “Tiểu Tô, cho dù bên chương trình có tổ chức thi lại thì từ 36 điểm không thể lên 100 ngay được đâu.”
36 điểm? Con số này không ổn tý nào, trong mắt người hâm mộ chị ta là nữ thần hoàn mỹ.
Mà nữ thần sao có thể đạt điểm số thấp đến như thế.
Tô Tố được khen ngợi quá nhiều, đứng trên cao quen rồi giờ bị so sánh với một người mới bước chân vào giới giải trí chị ta không hề thấy thoải mái.
Lâm Mẫn Mẫn lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm tham gia mùa một thì không tính nhưng một đàn em tuyến mười tám dựa vào cái gì đứng trước chị ta ?
Trong lòng Tô Tố dường như suy nghĩ điều gì đó, đúng lúc đến cửa ký túc xá nữ thì gặp Từ Diệc Dương và Thang Mặc.
Nhìn thấy Từ Diệc Dương, mắt chị ta sáng lên, cố ý đi chậm lại, phong thái ung dung tao nhã.
“Xin chào tiền bối Từ, tiền bối Thang.”
Từ Diệc Dương nhìn cô ấy gật đầu còn Thang Mặc chỉ liếc một cái ậm ừ cho qua chuyện.
Hai bên khách sáo chào hỏi nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Tô Tố biết rõ tính cách bọn họ lạnh nhạt, không có để ý.
Chị ta mới vào phòng ngủ, đã có nhân viên chạy đến nói, “Chị Tô, vừa rồi Kiều Hội và tiền bối Lâm đã đi lấy nước nóng, chị có định đi lấy nước nóng luôn không?”
“Nước nóng cũng phải tự lấy?”
Nhân viên chương trình gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi tiền bối Từ và đạo diễn Thang vừa đến giúp họ lấy nước.
Do chị về muộn quá nên họ rời đi rồi.”
“Gì cơ?” Vừa rồi chị ta còn đang đoán xem Từ Diệc Dương và Thang Mặc xuất hiện trong ký túc xá nữ làm gì, không nghĩ đến bọn họ đến đây để lấy nước giúp.
Tiếc là lúc đó chị ta còn đang bận tranh cãi với đạo diễn chương trình.
Sau khi Từ Diệc Dương rồi đi, Kiều Hội dành chút thời gian xếp lại đồ đạc cá nhân còn mấy thứ như ga giường đã được tổ chương trình chuẩn bị sẵn.
Cô rửa sạch mặt bằng nước ấm, bôi kem dưỡng ẩm lên mặt rồi trực tiếp nằm lên giường.
Giường ở ký túc xá rất cứng không thoải mái như giường ở nhà, không thể lăn qua lăn lại.
Cô mở điện thoại ra, thấy Trịnh Gia Gia gửi cho mình không ít tin nhắn.
Trịnh Gia Gia: Mỹ nhân Kiều Kiều, cảm giác được quay show như thế nào?
Trịnh Gia Gia: Ban nãy mình xem phát sóng trực tiếp, tiền bối Đinh buồn cười quá.
Trịnh Gia Gia: Cậu chưa về phòng nghỉ ngơi à?
Bàn tay Kiều Hội nhanh nhẹn bấm điện thoại trả lời cô ấy, “Mình vừa nghỉ ngơi, cảm giác quay show khá thú vị.” Còn có thể không thú vị à? Cô cảm thấy bản thân như được trở lại cảm giác rung động đầu đời, ở gần Từ Diệc Dương cô không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Mỗi giây mỗi phút anh luôn làm cô bất ngờ.
Trịnh Gia Gia: Xem chương trình này mình ngồi cười đến mức đau cả bụng.
Không ngờ ảnh hậu Tô Tố chỉ được 36 điểm.
Trịnh Gia Gia: À, đúng rồi! Người hâm mộ nhà chị ta bắt đầu công kích, châm chọc cậu, nói cậu dùng thủ đoạn không đứng đắn để giành hạng nhất.
Thủ đoạn không đứng đắn? Kiều Hội tò mò không hiểu, “Bọn họ có ý gì?”
Trịnh Gia Gia: Họ muốn ám chỉ cậu đã biết sẵn đáp án bài thi nên sớm đã học thuộc đáp án.
Kiều Hội bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, bọn họ nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu cô là người thủ đoạn như thế thì đã không mãi dậm chân ở tuyến mười tám.
Trịnh Gia Gia: Cậu đừng lo quá, vấn đề này không lên hot search chỉ ở trong phạm vi nhỏ trên weibo.
Kiều Hội gửi cho cô ấy bốn chữ, “Mình không lo lắng.” Cô không làm chuyện mờ ám, không sợ bị họ bôi nhọ.
Vừa gửi dòng tin nhắn này đi, Kiều Hội nhận được thông báo tin nhắn từ anh.
Từ Diệc Dương: Tối nay có muốn bí mật gặp anh không?
Kiều Hội nhìn dòng tin nhắn này suýt chút nữa rơi điện thoại.
Anh và cô là vợ chồng hợp pháp vậy mà phải lén lút gặp mặt.
Nhưng mà nếu Từ Diệc Dương muốn công khai trong lúc này cô sẽ không đồng ý, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.
Hơn nữa không biết vì sao, bằng giác quan thứ sáu cô luôn cảm thấy mục đích ảnh hậu Tô Tố tham gia chương trình này có điểm bất thường.
Chỉ là cô không có bằng chứng nên cứ coi như cô suy nghĩ linh tinh.
Kiều Hội: Nhỡ đâu bị người khác phát hiện.
Rất nhanh Từ Diệc Dương đã trả lời, “Sẽ không bị phát hiện.” Mà bị phát hiện cũng không sao, bọn họ là vợ chồng hợp pháp.
Từ Diệc Dương không chấp nhặt chuyện này, anh biết cô chưa muốn công khai vì vậy mới chọn cách che dấu.
Kiều Hội: Vậy chúng ta gặp mặt ở đâu?
Từ Diệc Dương: Gần ký túc xá em ở có một rừng cây nhỏ, chúng ta gặp nhau ở đó.
Rừng cây nhỏ? Cô biết đây là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi nhưng Kiều Hội chưa bao giờ bước chân vào mấy nơi như thế.
Ngày xưa không dám đi, bây giờ cô có thể được đi tới nơi đó với Từ Diệc Dương.
Hai mắt cô cong lại, khóe môi nở nụ cười: “Anh định mấy giờ gặp mặt?”
“Bảy giờ tối?” Từ Diệc Dương đã tìm hiểu, sáu rưỡi nữ sinh trong từ ký túc xá đến lớp tự học.
Bọn họ đi rồi trong ký túc xá sẽ vắng người, gặp nhau tương đối thuận tiện.
Kiều Hội: Vâng ạ.
Gửi tin nhắn xong, cô quay ra nhìn thời gian.
Bây giờ mới hai giờ chiều còn năm tiếng nữa mới đến bảy giờ tối.
Cũng may có Trịnh Gia Gia tán ngẫu giết thời gian cùng cô.
Trịnh Gia Gia: Kiều Kiều, cậu lại biến mất rồi.
Gần đây đang nói chuyện dở cậu rất hay chơi trò mất tích nhé.
Khai ra mau, cô làm gì trong lúc mất tích?
Kiều Hội: Mình bận yêu sớm.
Trịnh Gia Gia đương nhiên không tin, chế nhạo cô, “Nói có lý chút đi, yêu sớm à? Cậu đã qua cái thời kỳ đó lâu lắm rồi đấy.”
Đúng là như thế nhưng giờ cô đang trở lại thời thanh xuân, ở bên cạnh Từ Diệc Dương trong thời điểm này cô luôn cảm thấy mình đang yêu sớm.
Cơm tối tổ chương trình mang đến không khác gì bữa trưa, vẫn có hai khay thịt nhỏ, hai món chay và một món súp, chế độ dinh dưỡng cân bằng.
Khi nhân viên đem cơm tới, họ cũng đưa luôn cho cô phiếu ăn.
Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ sống cuộc sống y hệt nữ sinh trong trường, đi đến căng tin ăn cơm.
Khoảng năm rưỡi, Kiều Hội gặp được ba người ở chung với mình.
Các cô bé vốn định đi lấy nước nóng không biết rằng trong phích đã có nước, lại còn là nước nóng.
Một cô bé trong số đó cẩn thận hỏi cô: “Chị đã giúp chúng em lấy nước sao?”
Kiều Hội lắc đầu, cô không dám nhận công của người khác, “Không phải, là một anh trai đã giúp mấy đứa lấy nước.”
Cô bé kia rất khéo miệng trả lời: “Nước là do anh trai lấy nhưng chắc chắn nhờ có chị bọn em mới được lấy nước giúp.”
Mặt Kiều Hội đỏ lên, không ngờ bị cô bé nói trúng sự thật.
Cô bé kia tiếp tục quan sát Kiều Hội sau đó nhỏ giọng khen ngợi, “Chị gái, chị xinh quá.”
“Em cũng thế.” Gương mặt cô bé hơi tròn vẫn còn mang nét ngây thơ nhưng hai mắt trong trẻo, ngũ quan thanh tú, nhìn không tệ chút nào.
Sau một màn làm quen đối phương, mấy cô bé phải chuẩn bị đến lớp tự học buổi tối.
Kiều Hội ngồi một mình trong phòng đợi đến bảy giờ tối, cô tính toán khoảng năm phút nữa sẽ ra khỏi cửa như vậy là 6h50 cô bắt đầu đi đến chỗ hẹn.
Đúng lúc Kiều Hội ra khỏi cửa phòng thì gặp tiền bối Lâm ra ngoài vứt rác.
Nhìn thấy cô, tiền bối Lâm mỉm cười hiền lành, “Tiểu Kiều định ra ngoài sao?”
Kiều Hội không ngờ sẽ gặp người quen, cô hơi ngại ngùng cố gắng điều chỉnh lại gương mặt thật sự nhiên rồi mới trả lời, “Vâng ạ, bữa tối cháu ăn hơi nhiều nên giờ định ra ngoài đi dạo.”
Lâm Mẫn Mân nghe thế gương mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối, “Cô vừa mới tập yoga xong nếu chưa tập thì có thể đi dạo cùng cháu rồi.”
“Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đi dạo được không tiền bối?”
“Quyết định như thế nhé.”
Trò chuyện xong, Kiều Hội chậm rãi đi ra phía sau ký túc xá.
Lúc này trời đã tối hẳn, lá gan của cô không lớn nếu chỉ có một mình cô không dám đi đến mấy nơi thế này nhưng cô biết Từ Diệc Dương đang ở đó chờ mình.
Diện tích khu rừng nhỏ phía sau ký túc xá không lớn, ước tính ban ngày đi bộ mấy chục bước có thể đến nơi.
Nhưng bây giờ tối om, không nhìn thấy đường đi.
Cô cẩn thận đi từng bước một, ngập ngừng lên tiếng: “Từ Diệc Dương, anh đang ở đâu?”
Trường Nhất Trung Bắc Thành được xây dựng trên núi, ban đêm nhiệt độ xuống khá thấp, giờ này hầu hết học sinh nội trú đều đang ở trên lớp nên không khí có vẻ yên tĩnh.
Trong khi rừng nhỏ này sẽ có vài cặp đôi sau khi học xong hẹn nhau gặp mặt còn vào thời gian khác hầu hết không có bóng người.
Kiều Hội ôm lấy bả vai vì lạnh, một giây sau cô bị ai đó kéo vào lồng ngực ôm chặt.
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô, “Kiều Kiều, anh ở đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...