Ngày Tịch Tiếu Đồng rời nhà ra đi, bố mẹ tiễn cô ra nhà ga, ngàn lần dặn dò cô phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn, Tịch Tiếu Đồng nghe xong đều gật đầu vâng lời.
Đến khi bước lên tàu, tim Tịch Tiếu Đồng bắt đầu cảm thấy chua xót, rời xa cha mẹ cô vừa sợ hãi vừa bối rối, nhưng nghĩ đến khoản nợ kia, cô chỉ có thể cố lấy lại dũng khí.
Bả vai Tịch Tiếu Đồng dựa vào cửa kính, ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cột khói ở phía xa, Tịch Tiếu Đồng lập tức quay đầu nhắm mắt lại. Đó là ống khói của nhà hỏa táng, là nơi hỏa táng Tôn Nghị, Tịch Tiếu Đồng không dám cũng không muốn nhìn thấy. Hiện tại cô cho rằng mình không đến bệnh viện nhìn di hài của Tôn Nghị vẫn là đúng đắn, nếu thấy thân thể bị nghiền nát của Tôn Nghị, e là cô sẽ càng thêm đau khổ.
Đến nơi, Tịch Tiếu Đồng xuống tàu, đi theo đám người ra ngoài, vừa ra khỏi nhà ga chỉ cảm thấy một mảnh mờ mịt, vừa ngạc nhiên về đô thị phồn hoa trước mặt, chỉ một cái nhà ga thôi cũng có thể xa hoa như thế này, lại nhìn xe cộ tới lui trên đường, so với thị trấn nhỏ của cô thì thật khiến người ta hoa cả mắt. Mặt khác, trong lòng cô càng cảm thấy cô đơn, đối mặt với thành phố xa lạ này, cô có chút sợ hãi.
Gọi điện thoại cho chị, nói đại khái chỗ bản thân đang đứng, chờ đến khi Tịch Tiếu Lâm đến, cô đã muốn chờ cả nửa ngày.
Đón lấy hành lý của em gái, Tịch Tiếu Lâm nói: “Chúng ta về nhà trước, anh rể em đã nấu cơm xong rồi.”
Tịch Tiếu Đồng có chút do dự hỏi: “Chị, em ở lại nhà các người, anh rể có nói gì không?”
Tịch Tiếu Lâm nói: “Em yên tâm ở đi, anh rể em tuy lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không xấu, cử chỉ cũng thành thật. Nếu cha mẹ thật sự bán nhà, tất cả mọi người đến ở, hắn cũng không thể đồng ý,có điều chuyện của em, anh rể em cũng hiểu, không có việc gì đâu!”
Tịch Tiếu Đồng lúc này mới có yên tâm đôi chút, rồi hỏi công việc gần đây của anh rể.
Tịch Tiếu Lâm nói: “Còn thế nào nữa, chị bỏ không ít tiền nhờ vả người ta giúp hắn xin vào một công ty có tiếng làm nhân viên kỹ thuật, thu nhập cũng ổn, bảo hiểm tất cả đều có, thế này là được rồi. Chị làm việc ở đài truyền hình cũng rất tốt, khách hàng cũng rất ổn định.”
Đến nhà chị, anh rể Hứa Vĩnh cũng rất nhiệt tình, đồ ăn đều đã dọn xong, còn nói: “Tiếu Đồng a, em yên tâm ở lại chỗ này đi. Có điều nhà chúng ta phòng ở không lớn, cũng chỉ ủy khuất em ở cùng phòng với Địch Địch, giường cũng đã đổi thành giường đôi rồi.
Tịch Tiếu Đồng vội vàng nói: “Không có gì đâu ạ, là em quấy rầy mọi người. Chờ em tìm được việc làm, ổn định một chút, em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”
Tịch Tiếu Lâm bảo em gái nhanh ngồi vào ăn cơm trước, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Tịch Tiếu Lâm nói: “Tiếu Đồng, bằng cấp của em thật không dễ tìm được công việc, chị cũng không dồng ý cho em đi làm nhân viên phục vụ. Cho nên chị tính thế này, em trước đi đăng ký một lớp học ban đêm, như thế nào cũng phải lấy một tấm bằng đại học, em thông minh lại từng làm về tài vụ hay là học chuyên ngành kế toán đi, học phí chị và anh rể cho em mượn trước, chờ sau này em kiếm được tiềm rồi nói sau.
Tịch Tiếu Đồng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm giả vờ khách khí, vì vậy liền gật đầu đồng ý. Nhưng cô vẫn băn khoăn vấn đề việc làm, vì thế lại hỏi: “Chị, em cũng không thể chỉ đi học mà không làm việc a, dù là đi rửa chén em cũng muốn tự nuôi sống bản thân.”
Tịch Tiếu Lâm cười nói: “Em gấp cái gì, chị đã tìm giúp em rồi, hai ngày sau sẽ có hồi âm.”
Tịch Tiếu Đồng lại hỏi là công việc gì, có khó hay không, cô có thể làm tốt không.
Tịch Tiếu Lâm nói: “Là một cửa hàng bán mật ong, là một cửa hàng rất chính quy, thương hiệu cũng khá nổi tiếng, sản phẩm bán cũng rất chạy. Cửa hàng đó nằm ở bên kia đường Hưng Đông.Từ nhà ta đi đến cửa hàng bên kia cũng chỉ bốn năm con đường. Chờ bên kia thông báo, chị dẫn em đi quen đường, rồi chỉ cho em cách đi phương tiện giao thông công cộng.
Tịch Tiếu Đồng gật đầu đồng ý, may mắn có chị cô ở đây, nếu không một mình cô ở cái thành phố lớn này muốn có một công việc cũng không có cửa.
Anh rể Hứa Vĩnh cũng dặn Tịch Tiếu Đồng chú ý an toàn một chút. Sau khi cơm nước xong lập tức đi đón con gái.
Lúc này Tịch Tiếu Lâm mới nói thêm: “Tiếu Đồng, anh rể em rất đúng, nơi này không giống với thị trấn của chúng ta, ở đây trong cuộc sống chỗ nào em cũng phải cảnh giác. Chị của em đã 30 tuổi, như thế nào cũng nhiều kinh nghiệm hơn em, em tuổi trẻ lại xinh đẹp, chỉ cái này cũng đủ làm cho những tên đàn ông không đứng đắn chú ý. Cho nên, em ở bên ngoài làm việc,trăm ngàn lần không được chỉ lo kiếm tiềm trả nợ, nhất định phải cẩn thận để tâm nhiều hơn, bằng không thì sẽ bị thua thiệt, biết không!”
Tiếu Đồng mỉm cười nói: “Chị em biết mà, không phải em không hiểu mấy chuyện nam nữ, huống hồ em coi như cũng đã kết hôn, em nhất định sẽ không để cho người khác hiểu lầm gì đâu!” Không những thế, cô còn ở trong trại giam cả nửa tháng, cũng lăn lộn với đủ loại người rồi còn gì, Tiếu Đồng thầm nhắc nhở bản thân.
Tiếu Lâm vừa nghe em gái nói thế, cũng thấy hơi buồn, nhưng cũng không nói thêm nữa, hai chị em tiếp tục ăn cơm.
Khi anh rể đón cháu gái cô, Địch địch về, Tiếu Đồng lấy quà mà mình mua cho cô bé ra, tuy Địch Địch gặp người dì này mới được vài lần, song chỉ mất một lúc là hai dì cháu đã quen thân với nhau. Hơn nữa, người dì này lại vừa trẻ vừa đẹp, khiến cho cô bé cảm thấy rất mát mặt.
Vài ngày trôi qua,Tịch Tiếu Lâm thông báo cho Tiếu Đồng về chuyện đã nhận được công việc, hôm sau, chị dẫn cô đi làm quen với đường xá. Tới cửa hàng kinh doanh mật ong, bạn của Tịch Tiếu Lâm đã đợi họ sẵn ở đó rồi giới thiệu cho họ về cửa hàng, cửa hàng này không lớn, chỉ có hai nhân viên. Sau khi bàn giao công việc, Tịch Tiếu Lâm và bạn chuẩn bị rời đi, cô ấy dặn Tiếu Đồng rằng lúc nào cô tan làm thì cô ấy sẽ tới đón.
Nhân viên còn lại trong cửa hàng tên là Vương Hân, trông cũng còn rất trẻ, hai người làm quen với nhau, Vương Hân 24 tuổi, lớn hơn Tiếu Đồng 3 tuổi. Tính cách Vương Hân tương đối thoải mái nhưng xử lý công việc lại đâu ra đấy, Tiếu Đồng lặng lẽ học cách làm việc từ Vương Hân, xem cô ấy tương tác với khách hàng thế nào.
Đầu tiên, Vương Hân để Tiếu Đồng làm quen với các loại mật ong cùng với tác dụng của chúng, sau đó nói cho cô biết về các đãi ngộ của cửa hàng, cửa hàng bọn họ phụ trách khá nhỏ cho nên mỗi tháng mức doanh thu bọn họ cần phải đạt được cũng không cao, nếu hoàn thành chỉ tiêu cơ bản thì tiền lương nhận được là 1500 tệ, vượt mức tiêu thụ 2% trở lên, đặc biệt nếu doanh số bán hàng cao còn có thể được thưởng thêm.
Nghe xong, Tiếu Đồng thầm tính toán, ước chừng nếu cô tự đi thuê nhà thì chắc không đủ tiền ăn mất. Vì thế, cô nghĩ mình vẫn nên nỗ lực học tập, đợi tốt nghiệp chuyên ngành, cô sẽ tìm một công việc với tiền lương cao hơn một chút.
Từ đó, ban ngày Tiếu Đồng đi làm, buổi tối tới lớp học bổ túc, mấy ngày đầu, chị và anh rể thay phiên nhau đưa đón cô, về sau cô đã quen thuộc đường nên không cần họ đưa đón nữa. Khoảng một năm trôi qua, Tịch Tiếu Lâm chợt tìm Tiếu Đồng để nói chuyện.
“Tiếu Đồng, chị biết bây giờ nói chuyện này với em thì quá gấp, có điều em không thể cả đời sống thế này được. Anh chàng này làm tài xế lái taxi, tuy công việc vất vả nhưng thu nhập không tệ, đối nhân xử thế cũng tốt, là người thân của dì họ chúng ta, bố mẹ cũng biết cậu ấy. Về lý mà nói, em còn trẻ lại xinh đẹp, tìm một người có điều kiện tốt hơn cũng không thành vấn đề. Nhưng quan trọng là, nhà chúng ta vẫn còn nợ nần, người biết được chuyện này cũng không ít, giờ tìm được một người chấp nhận được hoàn cảnh này là hiếm lắm đấy, em suy nghĩ thêm được không?”
Tiếu Đồng không ngờ người nhà lại lo lắng tới việc tái hôn của mình tới thế, nhưng cô vẫn chưa quên được Tôn Nghị thì sao có thể bắt đầu với một người đàn ông khác được chứ? Có điều, nghĩ tới khoản nợ, cô lại cảm thấy buồn bã, lẽ nào chỉ vì mình mà cô phải tiếp tục khiến bố mẹ đè nén sống qua ngày ư?
Cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, Tiếu Đồng nói: “Chị, em biết mọi người muốn tốt cho em. Em đồng ý gặp mặt anh ta, nếu anh ta thực sự là người tốt thì em sẽ suy nghĩ, có điều mọi người đừng giục em được không?
Tiếu Lâm vừa thở dài vừa cười: “Chị biết trong lòng em khó chịu, nhưng đôi khi con người ta phải chấp nhận và chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Em yên tâm, nếu người ta là người tốt thì trước hết em cứ tìm hiểu đã, chỉ cần em không muốn kết hôn thì mọi người không ai ép em cả, nhưng em cũng không nên làm trể nãi người ta. À, đúng rồi, còn một chuyện nưa, cậu này sống cùng mẹ, nếu hai người thật sự thành đôi thì em phải sống cùng mẹ chồng đấy”
Nghe xong, Tiếu Đồng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, rồi hẹn thời gian gặp mặt người nọ. Địa điểm gặp mặt là nhà của anh chàng kia, Tiếu Lâm cùng người làm mối nhà trai và mẹ anh ta lánh mặt ở một phòng khác để nói chuyện phiếm, để Tiếu Đồng và anh chàng kia nói chuyện với nhau.
Người đàn ông kia thấy Tiếu Đồng là một cô gái xinh đẹp bèn lập tức trở nên luống cuống, căng thẳng mà giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Uông Hải Minh, năm nay 35 tuổi, đã có một đứa con trai, tòa án để mẹ thằng bé nuôi nó, mỗi tháng tôi cấp cho hai mẹ con 500 tệ tiền nuôi dưỡng. Ừm, tuy tôi lái taxi nhưng xe là của tôi!”
Tiếu Đồng nhìn anh ta, người này trông rất bình thường, có điều không hề thô tục, cô liền hỏi: “Anh hút thuốc à?”
Uông Hải Minh khẩn trương, suy nghĩ mất một lúc rồi mới đáp: “Tôi có thể cai được”
Tịch Tiếu Đồng thấy người đàn ông khá thật thà, vì vậy cô hỏi thêm vài vấn đề khác, sau khi hai người có cảm giác tự nhiên hơn thì cuộc trò chuyện cũng trở nên cởi mở.
Sau khi về, Tiếu Đồng nói với Tịch Tiếu Lâm rằng người đàn ông này khá được, rất thật thà, trước tiên cô sẽ cùng anh ta qua lại thử xem.
Uông Hải Minh biết Tịch Tiếu Đồng bằng lòng thì cực kỳ vui vẻ, không những anh chàng thực sự bỏ thuốc mà còn cực kỳ nghe lời Tiếu Đồng. Dù sớm hay muộn, anh ta cũng cố gắng dành thời gian để đưa đón cô. Tiếu Đồng khuyên anh ta rằng không cần vất vả thế, nên tập trung vào công việc thì hơn, nhưng anh ta mặc kệ, trừ khi có khách trên xe, còn không anh ta vẫn theo thói quen tới đưa đón cô.
Sau đó, tuy hai người ở bên nhau đã được 3 tháng, nhưng không tiến triển nhiều lắm. Trong lòng Tiếu Đồng vẫn chưa thể tiếp nhận được một người đàn ông nào khác, cô lại nghĩ tới chuyện sau khi xác định mối quan hệ, về sau sẽ phải sống cùng mẹ chồng thì càng không thoải mái, cho nên đối với Uông Hải Minh, cô lúc nào cũng rất khách sáo. Còn Uông Hải Minh sợ nếu mình lỗ mãng, ngộ nhỡ dọa cô người yêu xinh đẹp này chạy mất thì anh ta chỉ có thể được một mất mười mà thôi, vì thế, hai người bọn họ đối với nhau phải gọi là “Tương kính như tân”, ngay cả tay cũng chưa từng nắm.
Khoảng thời gian này, Uông Hải Minh từng nói qua rằng muốn đỡ đần giúp nhà họ Tịch chút tiền, nhưng Tiếu Đồng không đồng ý, cô chưa xác định rõ ràng tình cảm của mình nên không thể nhận tiền của Uông Hải Minh được.
Hôm nay, Tiếu Đồng và Vương Hân đang dọn quầy hàng thì cảm thấy mặt đất bỗng chấn động, rồi khẽ lay động vài lần. Tiếu Đồng sợ hãi, nhìn Vương Hân: “Động đất sao?”
Vương Hân cười to: “Em đúng là biết đùa, động đất đâu ra, ngày nào em cũng đi làm mà không để ý hả, tòa nhà đối diện cửa hàng chúng ta đang phá bỏ và di dời mà!”
Tiếu Đồng bật cười, đúng là cô không chú ý tới tòa nhà đang phá dỡ bên đường thật, thế là cô bước nhanh ra cửa ngó qua, quả nhiên bụi bay đầy trời, một tòa nhà đã sập xuống.
Tịch Tiếu Đồng sợ bụi bay vào bèn vội đóng cửa lại, rồi thầm cười nhạo vì phản ứng vừa rồi của mình
Lúc này, Vương Hân lên tiếng: “Hôm nay tan làm, trai già của em có tới đón không?”
Vương Hân thật sự không hiểu nổi tại sao Tịch Tiếu Đồng lại quen bạn trai lớn tuổi như thế. Tịch Tiếu Đồng trẻ tuổi lại xinh đẹp, nếu tên già kia có tiền thì cũng không nói gì, quan trọng là người ta chẳng qua chỉ là một tài xế taxi, đã li dị và còn có cả con trai, đúng là không hiểu Tiếu Đồng nghĩ gì nữa.
Tiếu Đồng đã quen với cách xưng hô của Vương Hân đối với Uông Hải Minh, vì vậy cô đáp: “Chắc là không, hôm nay anh ấy có việc phải chạy xe tới thành phố lân cận, có lẽ phải tối mới về”
Vương Hân nói thêm: “Hôm nay chị cũng phải đi xem mắt, lát nữa chị đi sớm, em nhớ khóa cửa cẩn thận nhé”
Tiếu Đồng trả lời: “Việc của chị là đại sự đấy, hay là giờ chị đi luôn đi, dù sao giờ này cũng không có khách.”
Rốt cuộc, Vương Hân ở lại thêm một lúc rồi mới về, Tiếu Đồng trông coi cửa hàng một mình tới tận lúc tan ca, rồi cô kéo cửa xuống, chuẩn bị khóa lại rồi về.
Ai ngờ loay hoay mãi cũng không sao khóa được, cô nhìn đồng hồ, đã 20 phút trôi qua, rồi cô lại nhìn quanh, không có một quầy sửa khóa nào cả, thế là cô đành tự mình mày mò.
Một lát sau, Tiếu Đồng đang nghĩ xem có nên gọi cho anh rể không thì chợt nghe có tiếng người phía sau lưng, “Có cần giúp một tay không?”
Tác giả: Nam chính, anh tới rồi???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...