Nhật ký son môi

3
Sau cơn mưa trời lại mát
Đây mặc nhiên không phải là một cuốn sách triết lý, tôi cũng không hề có ý định liệt kê cơn đại khủng hoảng tuổi hai mươi của mình rồi chỉ ra ọi người rằng tôi đã vượt qua nó ra sao. 
Cuộc đời này, có vô vàn các "kiểu khủng hoảng" khác nhau. Người ta vượt qua nó hoặc người ta giãy đành đạch với nó. Nếu nói tôi đã giải quyết những vẫn đề đó của mình như thế nào, thì thừa thãi quá. Bởi nó chẳng thể là đáp số chung ọi bế tắc. Tôi chỉ muốn tâm sự một cách đầy bản năng rằng, tôi đang đi qua những vùng trũng. 
Đối với bạn thì thế nào? Nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi bây giờ? Ôi, bạn làm sao mà biết được, giống như tôi cũng sẽ chịu chết khi ở trong bế tắc của bạn. Bởi vì bạn là bạn, và tôi là tôi. Chúng ta không giống nhau. Vì thế, khi đứng ở đưa ra những giả thiết. Mà những giả thiết thì, chưa chắc đã chính xác. 
Thực ra vấn đề trầm trọng nhất trong cuộc đại khủng hoảng tuổi hai mươi của tôi là vấn đề TÂM LÝ. Tôi cảm thấy cô đơn khi đơn lẻ trước cuộc đời này. Tình yêu làm tôi đau khổ từng ngày vì nó thờ ơ với tôi. Tôi lạc lõng trong một thành phố lớn như Sài Gòn với số vốn là hai bàn tay trắng. Sự lạc lõng đến rùng rợn đôi khi làm tôi thấy muốn…lạc lõng. 
Một số người nói, tôi đã quá hà khắc với bản thân, hà khắc đến độ những gì đang trải qua với tôi sẽ trở nên quá nhỏ nhoi nếu tôi chịu khó buông lỏng ra một chút. 
Ví dụ như để có tiền thì chúng ta có thể có nhiều cách, ngoài tài năng tôi có một chút nhan sắc (hãy cứ cho tôi tự tưởng tượng thế đi, tôi tin là mình có nhan sắc). Mọi người phụ nữ có nhan sắc hoặc một người con gái dễ nhìn như tôi, có thể kiếm tiền từ nhiều cách. Từ lâu rồi, việc tận dụng những điểm mạnh của mình để mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn đã chẳng có gì là tội lỗi. Người phụ nữ nghiễm nhiên có thể dựa vào một người đàn ông. Người đàn ông đó chu cấp cho người phụ nữ ấy một cuộc sống như người phụ nữ đó mong chờ. Còn người phụ nữ đó, cho người đàn ông ấy cái mà anh ta muốn. Anh ta muốn gì thì chỉ có anh ta và người phụ nữ đó biết. Tôi không biết và không nhất thiết phải biết. Bởi muốn biết sẽ phải suy đoán. Mà suy đoán thì lại chưa chắc đã chính xác. 
Nhưng dù cho việc tận dụng nhan sắc và vốn tự cho để nuôi sống bản thân là điều không có gì đáng phải xấu hổ, tôi cũng sẽ không bao giờ làm như thế! Tôi có những lý do của riêng mình, niềm kiêu hãnh không thể nào bị mất đi ngay cả khi bản thân trở nên suy sụp. 
Quay lại vấn đề tôi vượt qua khủng hoảng như thế nào, thực ra bây giờ, đến giờ phút này, khi tôi viết những dòng này, tôi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được. 
Tâm trạng nặng nề như đám mây mù vẫn đang phủ kín tâm hồn đói khát yêu thương của tôi. 
Nhưng tôi cũng đã vượt qua được một-phần-nào. Tất nhiên, không phải bằng cách mà người ta đã khuyên ở phía trên kia, rằng tôi phải dùng điểm mạnh là nhan sắc và dùng thế mạnh là phụ nữ của mình. Tôi không muốn bị người ta khinh. 
Tôi sống tình cảm và tình cảm là thứ nuôi sống tôi. Tôi không thể bóp chết mình bằng bất cứ giá nào. Bóp chết mình bằng cách cắt tay, treo cổ, tự sát, uống thuốc ngủ, còn dễ dàng hơn việc phụ thuộc vào một người đàn ông một cách rất "giá cả". Đặc biệt là khi mình không hề yêu họ. 
Bây giờ, tôi đã có việc làm. Sau khi có việc làm, tôi có thể nói thêm câu này: "Khi một thứ trở lại với bạn - Những thứ khác sẽ lần lượt trở lại với bạn". 
Đơn cử như việc làm của tôi, tôi có được nhờ Chúa, Trời, Phật, Thần Thánh-đó là may mắn mà một đấng thần linh nào đó đã giúp tôi. Cám ơn họ, những đấng tối cao đó. Họ đã cho tôi một công việc. Bạn không thể tưởng tượng được, một người thất nghiệp và nghèo đói, buồn bã và đau khổ, nợ nần và bế tắc như tôi, khi kiếm được một công việc thì sẽ mỉm cười to như thế nào đâu. Ngay sau khi tôi có một công việc, thì thật điên rồ, hàng loạt những lời mời làm việc béo bở tới tấp và ồ ạt đến với tôi. Tôi được mời làm chủ nhiệm trong một chương trình giải trí trên truyền hình, làm manager ột thương hiệu mới hoặc quản lý một dự án…v…v.. khi một thứ trở lại với bạn, nhiều thư ồ ạt tìm đến bạn một cách rất vô lý như thế đấy. 
Hàng ngày, tôi đến công ty, mang theo gánh nặng tâm lý trĩu lên đôi vai mình. Mừng thì mừng thật đấy, nói không vui thì hóa kẻ nói điêu. Công việc ban đầu còn mới mẻ, chẳng có gì nhiều. Nhưng không được liên lạc với người yêu, rồi mỗi đứa một nơi làm tôi ủ dột. 
Thỉnh thoảng, tôi thèm chửi thề, chửi người yêu là thằng chó, thằng đĩ, thằng nọ, thằng kia. Thỉnh thoảng, tôi thèm được hỏi những câu hỏi tại sao rất ngu si, theo kiểu: Tại sao anh lại bỏ mặc em lúc này? Tại sao anh lại để em một mình ở đây? Chống chọi với ngần đó thứ mà em tưởng như với sức lực này em sẽ chết ngoẻo??? Tại sao và tại sao? 

Có gì là nông nổi không với những suy nghĩ ấy? Có gì là sai trái không với ham muốn chửi rủa và trách móc ấy? Có! Nông nổi hoàn toàn sai trái hoàn toàn! Ham muốn vị ham muốn! 
Đi làm là bước đầu chứ không phải là bước cuối của việc giải quyết khủng hoảng. Tôi nợ, vẫn nợ, hàng ngày vẫn mệt mỏi với những con số. Vẫn phải nhờ vả người này người nọ - những người còn sót lại của cái gọi là bạn bè, những người hiếm hoi không bỏ mặc tôi hoàn toàn khi tôi kiệt quệ. Tôi vẫn phải chống chọi với sự tàn phai nhan sắc ở cái tuổi mới hơn hai mươi một tí, vẫn phải lo lắng với sự xuất hiện của mình trước đám đông một tẹo… 
Thực sự cần một chỗ dựa, nhưng chẳng biết dựa chỗ nào, tôi cảm thấy mỏi lưng, cảm thấy tức ngực, cảm thấy mệt đứ đừ. 
Nhớ cái hồi tôi mới bị khủng hoảng. Tôi còn muốn chết cơ. Này nhé, bố mẹ sinh ra mình khó khăn biết chừng nào, nuôi lớn mình gian khổ biết bao nhiêu. Rồi tự dưng, một ngày, mình vì chuyện này chuyện nọ mà chẳng phải là vì bố mẹ, mình lăn quay ra chết. Ngoài việc bất hiểu thì rõ ràng còn nhiều vấn đề khác nữa. Chết là một giải pháp tức tưởi nhất thời. 
Song, tôi thề rằng, lúc đó dù có nghĩ được như vậy đi chăng nữa thì cảm giác muốn chết vẫn tròn đầy và y nguyên là cảm giác muốn chết. Muốn chết chết đi được. Thứ duy nhất níu kéo tôi lại với cuộc đời, không phải bởi tôi nhớ tới công lao dưỡng dục sinh thành của cha mẹ. Tôi không thể nói điêu như vậy được, tôi không thể nói là tôi có nghĩ tới điều đó để băn khoăn rằng mình có nên chết hay không. Vì tôi không nghĩ thế, nên nếu nói thế thì hóa ra nói dối. Thứ níu kéo tôi sống, là chính tôi. Cũng giống như cách chính tôi tự khiến mình trở nên suy sụp, chính tôi giữ tôi lại với cuộc đời. Bởi một lý do không đáng để làm lý do (mà trên đời này, nào ai biết lý do nào đáng để làm lý do cơ chứ? ) lý do đó là vì: Tôi vẫn còn sợ chết! 
Nếu người ta vượt qua được nỗi sợ chết căn bản, chắc gì người ta đã sống? Nếu tôi trong tuyệt vọng có đủ dũng cảm để không sợ chết, thì chắc quái gì tôi đã ngồi đây? Nếu một con người chí phèo tới mức, coi mạng sống của mình như giẻ rách thì chắc gì họ đã cảm nhận được tí xíu nỗi đau nào mà trở nên buồn khổ và muốn chết? Nếu con người ta không sợ chết, thì sự tuyệt vọng nào có thể hiển hiện trên đời? 
Nhưng "sợ chết" cũng chẳng phải là cách tôi vượt qua khủng hoảng. Tôi vượt qua bằng cách nào, tôi cũng chẳng biết nữa. Có lẽ bằng cách dành phần lớn thời gian của mình vào việc quan sát cuộc sống. Việc ghi chép lại những thứ diễn ra xung quanh mình khiến tôi bớt suy nghĩ viển vông. Đôi khi là thế! 
Tôi đã từng có một sự nghiệp-xin thưa là như vậy. Nhưng giờ đây, tôi chỉ có hai bàn tay và một bộ não găm đầy những ký ức với không thiếu những nhận định. 
Tôi đã từng là một cây bút-xin thưa là như thế. Sách của tôi bán chạy-không thể phủ nhận điều này-cho dù người ta có chửi nó, khen nó, khoa trương nó hay báng bổ nó. Ôi chao, khi viết những truyện ngắn của mình, tôi đã có những nhân vật. Những nhân vật của tôi không phải là tôi, nhưng tôi đã đặt tôi vào trong họ. 
Nhưng thời kỳ khủng hoảng tuổi hai mươi này tôi, tôi không thể làm được điều ấy. Tôi không thể tạo ra nhân vật trừ khi họ sẵn có. Tôi cũng ngao ngán quá chừng cái việc đặt mình vào nhân vật. Họ mệt mỏi, tôi cũng mệt mỏi bỏ xừ. Mệt mỏi khi phải da diết với họ, oằn oại với họ, khóc lóc như họ và đau đớn như họ. 
Thế nên, chỉ cần quan sát rồi thủ công ghi chép, có lẽ là cách tốt nhất của tôi bây giờ. Tôi không tạo nên nhân vật nữa. Tôi viết cề những người thật việc thật. Đôi lúc, tôi đối chiếu bản thân mình với họ. Lắm khi, tôi nhìn lại mình và rên rỉ tý chút. 
Cuộc sống này có quá nhiều định nghĩa. Tôi mêt mỏi với những định nghĩa ấy. Cuộc sống này có vô vàn số phận. Những số phận đó chẳng đi theo một định nghĩa nhất quán nào. 
Ở khủng hoảng tuổi hai mươi, tôi lao vào cuộc đời và va đập để rồi sẽ tỉnh ngộ? Hoặc như một đứa bé bị bỏ trong rừng hoang mà tôi đã nói làm ví dụ, tôi chờ thú dữ ăn thịt mình? Chẳng phải ai cũng có thể làm Tarzan!
  4
Câu chuyện thứ nhất : Người Đàn Bà Khóc Trong Phòng Xông Hơi
Sau một thôi một hồi trình bày những thứ như trên, đến bây giờ tôi mới có thể đi vào chi tiết. Người ta hay chê cười tôi rằng truyện tôi viết không có mở có kết, không có kết cấu mà cũng chẳng có nội dung. Tôi nào dám bàn cãi những thứ người ta bảo thế. Bởi giờ phút này đây, tiếng nói của tôi đâu có nghĩa lý gì với chính tôi, huống hồ là cả cuộc đời? Nhưng bây giờ, thì người ta đã thấy rồi, mọi câu chuyện này là sự khủng hoảng tuổi hai mươi của tôi-như tôi đã trình bày "ngắn gọn" ở phía trên. Cuộc khủng hoảng này đẩy tôi đến hành trình tìm lại chính mình. Trong hành trình đó, tôi đã đi, và gặp gỡ những con người, những câu chuyện. Đây là câu chuyện thứ nhất: 

Tôi bắt đầu đi tập Yoga, sau rất nhiều ngày chỉ biết duỗi cẳng nằm khóc ở nhà. Hỏi những câu hỏi trời ơi đất hỡi, không lời giải đáp. Hỏi thế gian sao nỡ chà đạp, phũ phàng lên thân xác mỏng manh của mình. Thỉnh thoảng lên mạng uất hận với việc bị một kẻ hàng ngày chì chiết và nói xấu. Đó là tất cả những việc tôi làm khi chưa đi tập Yoga. 
Yoga mang đến cho tôi nhiều thứ. Đầu tiên là những bức ảnh đẹp để cho lên blog. Thành thực mà nói, thì những bức ảnh này cũng không mấy đẹp, nhưng còn đỡ hơn cái việc chẳng cập nhật gì với thế giới, để thiên hạ nghĩ mình đã chết rồi. 
Tiếp theo Yoga mang lại cho tôi một sự…tĩnh tâm giả tạo. Tôi cứ ngồi thiền rồi tập đến oằn người, ra vẻ tâm trí mình đang được chúa trời tưới một luồng sinh khí mới thánh thót, thanh thản và dịu dàng hơn. 
Nhưng thực ra tất cả chỉ là giả dối. Tâm trí không tĩnh thì Yoga cũng giống như sự lừa dối, không làm cho bạn cảm thấy thanh thản hơn. Đầu óc tôi vẫn cứ nghĩ những thứ tận đẩu tận đâu …Buồn sầu không kiểm soát. 
Đêm về tôi vẫn khóc. Sáng dậy, vẫn thấy mắt mình ướt nhẹp. Lòng vẫn thấy chua chát và đau đớn. 
Ôi biết làm sao được? 
Nhưng cuối cùng. Yoga cũng mang tới cho tôi một con người. Con người này, chẳng liên quan tí xéo nào tới cuộc đời của tôi, nếu như tôi không gặp cô ấy ở lớp tập Yoga. 
Một cô gái trẻ, béo ú- xin lỗi đã không dùng mỹ từ với cô ấy! Dở hơi- xin lỗi đã thô thiển với cô ấy! Cô ấy tập cùng chỗ với tôi. Ngày nào, cô ấy cũng vui vẻ một cách quá đáng, yêu đời một cách thái quá, hớn hở một cách thừa thãi và giao lưu kết bạn một cách nhiệt tình. 
Tôi vốn dĩ không thích bắt chuyện, ghét cái cách làm thân làm quen như thể chúng ta đã biết nhau từ kiếp trước. Sau một vài lần nói chuyện, tôi cũng đã bớt đi cái ác cảm ban đầu với cô ấy, thân thiện hơn với cô ấy. Tôi đã gọi cô ấy là " chị" khi biết cô ấy hơn mình hai tuổi. Thay vì những cái gật đầu xã giao, chúng tôi trò chuyện với nhau vui vẻ ngay cả trong phòng xông hơi. Thỉnh thoảng, chúng tôi còn đi chơi sau khi tập. 
Cho đến một ngày, (những câu chuyện đơn giản trở nên hơi phức tạp một tý khi cái cụm từ" cho đến một ngày nọ" xuất hiện. Truyện cổ tích cũng vậy mà truyện hiện đại càng phải thế!)…Vâng, cho đến một ngày, khi tôi đến phòng tập, thấy An Nhiên (tên chị ấy-xin lỗi vì những lý do khách quan, tên nhân vật đã được thay đổi để giữ an toàn cho người viết) ngồi khóc trong phòng xông hơi. 
Khóc nức nở trong phòng xông hơi mà vẫn nức nở nổi-thật tài. Bạn biết đấy, phòng xông hơi thì rất nóng. Ở trong đó, thở thậm chí còn cần phải phì phò, khó khăn, huống chi là khóc nức nở. Ban đầu, tôi chỉ tò mò đẩy cánh cửa phòng xông hơi ra, vì nghe thấy tiếng rên rỉ rất chi là lạ. Nhưng đến khi nhận ra đó là An Nhiên, với tiếng khóc như kim chích của cô ấy, tôi bỗng dưng cảm thấy lúng túng. 
- Chị ơi, chị có sao không? 
An Nhiên không nói gì, cô ấy cúi gằm mặt mà khóc rưng rức như thế. Tôi cảm thấy bất lực trong tình huống này. Tôi không phải là đàn ông để cảm thấy rối trí khi đàn bà khóc lóc. Nhưng tôi lại càng không phải là một đứa con gái quá tinh tế với nước mắt đàn bà. Tôi cũng là một đứa con gái hay khóc. Nhưng tôi hoàn toàn không biết, người ta cần gì khi đang khóc? Sau một hồi ngẩn ngơ không biết làm gì, bằng sự nhẹ nhàng hết sức có thể, tôi kéo An Nhiên ra khỏi phòng xông hơi. 
- Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, sao chị lại cứ ngồi trong đó như thế? Sẽ bị ngột chết đấy! Chị định tự sát để tụi nhân viên ở đây đi tù vì tội ngộ sát hả? 
Ôi, mặc dù tôi biết thừa, đau khổ thì người ta mới khóc và trở nên quằn quại như thế. Và tôi cũng biết thừa, đau khổ không thể và không phải là thứ chỉ cần "từ từ giải quyết" thế là xong. Song, trong tình huống đó, lúc ấy biết phải nói gì hơn đây? 

An Nhiên không nói, cứ ngồi khóc như thế. Chị ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trong phòng thay đồ quần áo y nguyên và ướt nhèm mồ hôi do mới ở phòng xông hơi ra. Nước mắt làm cho khuôn mặt tròn trĩnh của chị thêm phần ảm đạm, nhễ nhãi. Chị dựa đầu vào vai tôi và khóc ướt áo tôi. 
Tôi cảm thấy một phần nào sự đau khổ của An Nhiên. Bởi tôi cũng đã từng khóc trong đờ đẫn như thế trước đây. Một thời gian rất lâu và rất xa rồi. Những thứ người ta muốn quên, hoặc đã quên, khi kể về nó, người ta hay dùng những từ như " rất lâu và rất xa" .Mặc dù ,có lẽ nếu tính chi tiết kỹ càng ra, thì nó mới lắm, đôi khi chỉ mới như ngày hôm qua. 
Có thể lúc đầu khi nhìn thấy An Nhiên, tôi đã tự đưa ra ình những nhận định nặng nề để phán xét bề ngoài và cách mà cô ấy giao tiếp. Rằng đó là béo ú và dở hơi, nhưng ở trong giờ phút đó, giờ phút An Nhiên tựa đầu vào vai tôi nức nở không thành tiếng những giọt nước mắt của cô ấy thấm vào trái tim tôi một sự đồng cảm khó nói thành lời. 
- Giờ chị phải làm sao đây? 
An Nhiên cố nói trong tiếng nấc thút thít. Đã hơn một giờ trôi qua, kể từ lúc tôi kéo An Nhiên ra khỏi phòng xông hơi và ngồi đây với chị ấy. Chúng tôi đã bỏ lỡ một buổi tập của giáo viên Yogaa mà tôi thích nhất. Hơn một giờ, một khoảng thời gian rất dài và đầy thử thách cho sự trải nghiệm nỗi buồn trong im lặng. An Nhiên mới chịu mở lời. Tôi quen với việc không biết nói gì để an ủi người khác, chỉ lặng lẽ lắng nghe khi họ cần nói điều gì. Khi An Nhiên nói tôi thở dài: 
- Có chuyện gì vậy chị? 
An Nhiên lại im lặng, lại khóc. Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của tôi, một câu hỏi như thế trôi tuột vào không trung như thế, lại làm cho nước mắt An Nhiên thêm dầm dề. Mãi một lúc sau, chị ấy mới nói tiếp: 
- Chị phải làm gì, nếu người chị yêu rời xa chị vì một người phụ nữ khác xinh đẹp hơn chị, giỏi giang hơn chị và quyến rũ hơn chị? 
An Nhiên nói trong nghẹn ngào. Từng chữ như từng tiếng nấc bị dao đâm gẫy vụn. Tôi là một con thú. Chính xác trong những tình huống đòi hỏi sự phòng vệ, tôi là một con thú. Rất hoang dã. Theo phản xạ rất bản năng đó, tôi ngay lập tức trả lời An Nhiên một câu trả lời không cần mất một giây nào để lập trình: 
- Tình yêu của chị. Chị phải xinh đẹp hơn nó, giỏi giang hơn nó và quyến rũ hơn nó! 
- Nhưng cái gì không phải là của mình thì giành giật để làm gì hả em? 
- Không phải là của mình thì sẽ chưa từng là của mình. Nếu dù chỉ một giây thuộc về mình, thì suốt đời thuộc về mình. 
- Chị làm sao có thể xinh đẹp hơn? Làm sao có thể thông minh và khéo léo hơn bây giờ chứ? Chị béo ú và vô duyên, chị chỉ có sự nhiệt tình thô thiển… 
- Chị làm sao biết chị không làm được khi chị chưa từng thử? 
Vậy đấy, giờ thì tôi đã biết lý do mà An Nhiên trở nên đau khổ. Người ta chỉ chán sống và đau khổ khi trái tim tan vỡ mà thôi. Tôi không hiểu quá nhiều về An Nhiên. Qua những lần nói chuyên trong phòng tập hoặc dăm ba lần đi chơi và nói một vài câu chuyện phiếm, tôi hình dung An Nhiên là một người thân thiện. Và cô ấy thực sự rất thân thiện. 
Tôi biết về An Nhiên vỏn vẹn ở những nội dung ngắn gọn và chi tiết tóm tắt như: Mới đi du học với bạn trai, vừa về được vài tháng, đang làm ở ngân hàng ANZ. Mỗi lần nói về bạn trai, mắt An Nhiên sáng như hai viên bi nước, long lanh tràn ngập tình yêu thương. Cô ấy kể với tôi họ đã chung sống được bốn năm ở nước ngoài và quyết định sau khi tốt nghiệp cùng về Việt Nam. Họ đã cùng nhau về thật. An Nhiên hy vọng họ sẽ cưới nhau, cô ấy dường như tin chắc điều đó. 
Tôi chẳng có gì nhiều để chia sẻ với An Nhiên về tình yêu. Hay ít ra trong thời gian "giải quyết khủng hoảng tuổi hai mươi", tôi không muốn nhắc quá nhiều tới việc đó. Bởi vì tình yêu lúc này luôn ở trong tôi đầy dày vò và nhói đau. Nó nhói đau đến nỗi, khi tôi đang đánh dòng chữ thực sự! 
Phụ nữ thường có sự đồng cảm với nhau. 
Câu chuyện về An Nhiên dĩ nhiên không kết thúc đơn giản vậy. Cô ấy vẫn khóc đều đặn mỗi ngày trong suốt thời gian dài sau này mà chúng tôi gặp nhau. Mỗi lần đi tập, tôi đều thấy mắt An Nhiên đỏ hoe. Tôi không đi sâu vào chi tiết những gì An Nhiên gặp phải. Nhưng mỗi ngày, cô ấy đều kể cho tôi một chút. Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy, bằng sự linh cảm nào đó chăng? Cô ấy tin rằng tôi có thể giúp được. Bởi vì tôi hiểu đàn ông hơn cô ấy, cô ấy nói vậy! 

Phụ nữ đúng là phụ nữ. Họ luôn cho rằng những người phụ nữ khác đều hiểu đàn ông hơn mình. Tôi không biết có nên gọi đó là kiểu suy diễn lú lẫn hay không? Dần dần, những câu chuyện của An Nhiên thấm vào cuộc sống của tôi. Có lẽ đó cũng là một cách tốt để tôi có thể quên đi cái mình đang không muốn nhớ. 
An Nhiên đang kiên trì theo đuổi cái gì? Một tình yêu hay một người đàn ông phản bội? Tình yêu dành ột người đàn ông phản bội khi đang yêu thì có được xem là người đó có tình yêu với mình không? Và nước mắt An Nhiên mỗi ngày rơi một nhiều như vậy, để trả giá cho điều gì mới được cơ chứ? Hạnh phúc ư? Nếu hạnh phúc cần đánh đổi bởi nhiều nước mắt như thế, thì hạnh phúc thực sự, nó là cái gì vậy? 
Tôi cứ thắc mắc mãi. 
Một lần, An Nhiên cho tôi xem ảnh của cô gái mà bạn trai chị ấy ngoại tình trên facebook, cô ấy đúng là xinh đẹp thật. Cô ấy ít tuổi hơn cả tôi, mà tôi thì lại ít tuổi hơn An Nhiên, điều đó làm tôi thở dài thườn thượt. Sức mạnh của sự tươi mới và bóng mượt luôn quyến rũ những gã đàn ông thiếu bản lĩnh. An Nhiên thì lại quá "tròn trĩnh" đối với bản lĩnh của một thằng đàn ông. Dù chị ấy tập nhiều như thế nào, thì chị ấy vẫn mặc size 10 thay vì size 8 hoặc size 6 của nhưng cô gái mình dây, nhưng đủ mông và ngực. Mông và ngực là những thứ bơm vá được, còn tâm hồn và tình yêu là những thứ hoàn toàn không thể do phẫu thuật mà thành. Song đàn ông thì không nghĩ sâu xa như vậy. 
Sau khi xem ảnh cô gái kia trên facebook, tôi thở dài khi nghĩ tới tình cảnh thảm hại của An Nhiên hiện tại. Chị ấy biết rõ ràng rằng người yêu mình đang làm việc không phải với mình. Vậy mà hằng ngày vẫn phải đối mặt với anh ta với nụ cười tươi rói như thể chẳng biết gì. Còn cái anh chàng kia, anh ta là loại gì? Trâu ,bò, lợn gà hay chuột, chó? Anh ta có cảm nhận được người mà mình chung sống hơn bốn năm trời nơi xa xứ kia, đang nhức nhối từng đêm với những dòng nước mắt lăn dài trên má? Có nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đẫm nước đang trườn đi trong những dày vò khó tả? Ôi, anh ta chẳng nhìn thấy hay chẳng thèm nhìn thấy? 
Xét cho cùng, anh ta cũng chỉ là một thằng đàn ông! Một thằng đàn ông, ác như thú! 
Một ngày nọ, tôi tìm thấy trên facebook (lại facebook), một đoạn note nho nhỏ với lời ghi chú rằng: " Là con gái cần phải biết" (chỉ là một đoạc văn đi lạc, tôi xin lỗi vì không biết tác giả là ai, cám ơn và xin phép vì đã nhặt được nó trên mạng để cho lên đây) tôi đã đưa cho An Nhiên đọc. Đoạn note đó như sau: 
1. Không nên nghĩ rằng mình là người con gái mà anh ấy yêu nhất, càng không nên nghĩ mình quan trọng hơn những người đến trước bởi vì người mà anh ấy yêu nhất luôn luôn là người tiếp theo. 
2. Trong thời đại vật chất này, nếu một người đàn ông không đem lại cho bạn lòng tin một tình yêu chân thành, thì lựa chọn tốt nhất của bạn là vật chất. 
3. Không bao giờ lao đầu vào tình yêu mù quáng, không nên vì yêu mà cho đi tất cả. Dù có gặp một người làm mình rất rung động thì chỉ nên yêu anh ấy 7 phần, giữ lại 3 phần. Sau này có chia tay, mình vẫn còn một lối thoát. 
4. Của trời trả trời, của đất trả đất, của người ta thì trả người ta, không nên đi giành giựt những cái không thuộc về mình. Nếu không muốn phí công sức nhưng không được gì… 
5. Tình yêu không phải là nhược điểm lớn nhất của phụ nữ. Mà điểm yếu nhất chính là khi phụ nữ không biết mình muốn gì. 
6. Phụ nữ phải sống cho bản thân mình, bất kể là cuộc sống có phong phú hay không, cũng không nên vì tình yêu mà buông thả, quỵ lụy, đánh mất chính mình. Một người không biết tự yêu quý bản thân mình thì cũng không có tư cách yêu người khác. 
7. Vì tình yêu mà gạt đi tình thân là một chuyện ngu ngốc hết sức. Dù tình yêu có đẹp đến đâu, thì cũng sẽ phai tàn qua năm tháng, nhưng tình thương gia đình thì sẽ ngày càng sâu đậm. 
8. Khi anh ấy đã có tất cả, cũng là lúc anh ấy chán tất cả. 
9. Có hạnh phúc hay không? Không liên quan đến sắc đẹp, càng không liên quan đến tài năng mà là do tính cách và tâm lý. 
10. Không nên chia sẻ tình yêu ngọt ngào và hôn nhân hạnh phuc với chị em, bạn thân thiết. 
Thực ra, tôi cũng nói với An Nhiên rằng cái note này chỉ là đọc để "cho vui". An Nhiên đọc để biết thì biết thế thôi, còn trong mỗi tình huống, chuyện yêu đương cần giải quyết một cách rất khác biệt. Ví dụ như trong trường hợp của An Nhiên mà đi áp dụng cái điều số 4 là không được. Điều đó nên sửa thành : "Của mình là của mình-thách đứa nào lấy được". Tôi và chị ấy đều cười khi tôi nói câu nói đó với một thái độ quyết liệt và vẻ mặt trầm trọng. Tôi nhắc An Nhiên phải nhớ kỹ những điều từ số 5 đến số 9, những điều khác ở hoàn cảnh hiện tại, chị ấy không nhất thiết phải để tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui