Vừa thoát khỏi miệng “xác” (*), Tô Tiểu Tiểu chợt nhớ ra mẹ vẫn ở cơ quan, không biết có sao không?
(*) Xác sống.
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay, điện thoại thông báo có cuộc gọi từ mẹ.
“Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu... Con đang ở đâu, mau về nhà đi... Ngoài kia có xác ăn thịt người...” Đầu bên kia điện thoại là tiếng kêu sợ hãi, túng quẫn của mẹ.
“Mẹ, đừng hoảng! Đừng sợ! Con và ba đều ổn cả. Mẹ đang ở đâu? Có bị thương không?”
“Không, mẹ không sao! Mẹ đang ở nhà, hai ba con mau về đi!” Mẹ Tô nghe thấy chồng con vẫn bình thường, thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên lại hấp tấp nói: “Đừng! Đừng về nhà! Tìm nơi an toàn trốn mau, dưới tầng với cầu thang đều có xác sống!” Giọng bà đầy tuyệt vọng.
“Mẹ mau khóa chặt cửa, con với ba sẽ về ngay!”
Dưới tầng quả thật có mấy cái xác đi qua đi lại.
Tô Tiểu Tiểu và ba Tô cẩn thận quan sát từ xa, rồi nghĩ cách xem tránh xác sống, lẻn về nhà thế nào!
Nhưng, họ chưa kịp bàn bạc cách nào có hiệu quả nhất thì một cái xác đang nằm dưới đất bật dậy, “vinh quang” gia nhập đội ngũ xác sống.
“A!” Cái xác nhìn thấy thức ăn, hưng phấn gầm lên.
Cha và con gái mới lấy lại tinh thần, chẳng kịp để ý kế hoạch gì nữa, lấy vũ khí ra đọ sức với xác sống, họ đã không còn hoảng loạn sau cuộc đụng độ với xác sống ở siêu thị, hai người phối hợp nhịp nhàng, một người vừa đẩy xác sống ra, người kia đã nhanh tay cầm dao chuyên dùng bổ dưa hấu chém vào đầu cái xác.
Cái xác nọ đã được giải quyết, nhưng tiếng động họ gây ra đã hấp dẫn đám xác sống dưới tầng đến đây. Hai người thấy tình hình không khả quan, co chân chạy.
Dưới tầng có khá nhiều hộ gia đình may mắn sống sót thấy hai cha con họ, mọi người chỉ dẫn lối đi, cổ vũ, tạo ra tiếng động lớn phân tán mấy cái xác ra chỗ khác, áp lực của hai cha con giảm bớt đi nhiều.
Vất vả lắm mới bỏ cả đám xác sống ở sau lưng, tiêu diệt nốt mấy con còn vất vưởng, cha và con gái đều thở hồng hộc, mệt mỏi lên tầng về nhà.
Mắt thấy đã đến cửa nhà, ba Tô đang tìm chìa khóa mở cửa, thì có một cái xác lao nhanh từ trên tầng xuống, ba Tô không kịp phản ứng, bị nó nhào vào người.
Tô Tiểu Tiểu đứng giữa cầu thang đề phòng có xác sống theo họ nên không kịp tiến lên giúp đỡ. Cô trơ mắt nhìn cái xác kia cắn vào tay ba mình.
Cảm giác sợ hãi và lo lắng cứ dâng lên không kiềm chế được, “Xẹt” một tiếng, tia lửa điện nhanh chóng tấn công cái xác nọ.
Đẩy ra cái xác không biết còn sống hay đã chết, lại thêm cho nó một nhát dao vào đầu, cô vọt về phía ba Tô đã hôn mê.
images
Tô Tiểu Tiểu và mẹ hợp sức đỡ ba vào phòng, đặt lên giường.
Mẹ hết nhìn ba đang hôn mê lại đến vết thương còn dính máu trên cánh tay ba, nước mắt rơi lã chã.
“Nước suối! Nước suối!” Tô Tiểu Tiểu xì xào, đột nhiên biến mất dưới ánh mắt kinh ngạc của mẹ mình.
Tận mắt chứng kiến cảnh con gái biến mất một cách bất ngờ, mẹ Tô cả kinh đến nỗi nước mắt cũng ngừng rơi.
Tô Tiểu Tiểu cầm một bình nước suối trực tiếp rót vào miệng ba, sau đó đổ nước suối lên vết thương nơi cánh tay ba mình. Lúc ấy, chẳng có kì tích gì xảy ra cả, miệng vết thương cũng không khép lại, chỉ là vết thương đang chuyển sang màu xanh đen nhạt màu đi một xíu. Vì vậy, trong lúc nhất thời, Tô Tiểu Tiểu cũng không để ý tới sự thay đổi của miệng vết thương.
Tô Tiểu Tiểu cho rằng nước suối không có tác dụng, suy sụp ngã khuỵu xuống đất, hai hàng nước mắt trào ra.
Tinh thần cô vẫn luôn căng thẳng, rất sợ mọi chuyện vừa bắt đầu ba cô đã biến thành xác sống. Hai mẹ con nhất thời ôm nhau gào khóc.
Khóc hơn mười phút, Tô Tiểu Tiểu mới tỉnh táo lại. Ba có thế nào vẫn là ba, giờ cũng chỉ hôn mê thôi, không chừng sẽ xảy ra kì tích gì đó thì sao. Nhưng lỡ ba biến dị thì sao, Tô Tiểu Tiểu thương lượng với mẹ một chút, quyết định trói ba vào giường.
Không lâu sau, ba lên cơn sốt, dù có làm cách nào thì nhiệt độ cơ thể vẫn tăng không ngừng. Tô Tiểu Tiểu thường xuyên đút nước suối cho ba, rồi lại lấy nước suối lau miệng vết thương. Mẹ Tô nghe con gái kể lại kì ngộ của mình, lại nhìn màu vết thương đang nhạt dần, hai mẹ con mừng quýnh như túm được cọng cỏ cứu mạng.
images
Bật ti vi lên, nhìn màn hình nhiễu loạn, cả đám người chạy lộn xộn, xác sống đuổi giết, giọng điệu kinh hoảng run rẩy của phóng viên... Tô Tiểu Tiểu phiền chán tắt ti vi. Mở máy tính lên, trên Internet cũng toàn topic xin cứu viện, hoặc phân tích nhược điểm của xác sống để phản công, và mấy loại lời hứa suông không khả thi...
Bấm số mấy người bạn tốt, lần nào máy cũng báo không thể gọi, không biết họ gặp nạn nên làm mất di động hay di động hết pin... Tô Tiểu Tiểu thầm cầu phúc cho các bạn của mình, hi vọng ai nấy đều bình yên.
Một ngày trôi qua, tình hình vẫn chưa được khống chế, trái lại ngày một rối loạn hơn. Cũng may giờ điện nước chưa bị cắt, Tô Tiểu Tiểu và mẹ đã tích nước vào tất cả chai lọ có trong nhà rồi, đại khái có thể dùng trong một tuần thiếu nước. Tô Tiểu Tiểu cũng học được cách khống chế điện năng của mình để nạp điện cho thiết bị điện trong gia đình, giờ, cô chính là máy phát điện bảo vệ môi trường miễn phí.
Đồ ăn trong không gian cũng khá phong phú, tạm thời nhà bọn họ không lo đến cái đói, tốt hơn nhiều so với những người khác.
Ba Tô vẫn chưa tỉnh lại, cơn sốt vẫn chưa lui, lúc nóng lúc lạnh. Thuốc hạ sốt cũng vô ích. Nhưng đây cũng là một tin tức tốt, đã một ngày trôi qua, ba Tô vẫn chưa biến dị, tức là, nếu kéo dài thêm vẫn còn hi vọng cứu sống, phải không?
Hai mẹ con thay phiên nhau ân cần lấy nước suối để chữa trị cho ba. Thậm chí còn lấy nước suối nấu cháo thịt cho ba ăn.
Trong tầng vẫn còn rất nhiều người may mắn, thi thoảng hai người cũng ra ban công trò chuyện cùng họ, mấy ngày trước họ cũng mua nhiều vật trữ với tâm trạng lo trước phòng họa, tất cả đều lạc quan nghĩ, ZF (*) sẽ cứu họ thoát khỏi cảnh này.
(*) Viết tắt của từ Chính phủ.
images
Năm này sau, điện cũng bị cắt, không lâu sau đó, nước cũng chẳng còn giọt nào. Ba Tô vẫn hôn mê như trước, nhưng nhiệt độ cơ thể không tăng nữa, trông miệng vết thương cũng chẳng khác vết thương thường là bao, tất cả dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Mùi tanh tưởi từ ngoài bốc vào, ngoài cửa có một cái xác, giờ bắt đầu hư thối. Tô Tiểu Tiểu đã lâu chưa thấy hàng xóm ở cách vách rồi, thỉnh thoảng nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng xô cửa, có lẽ hàng xóm đã biến thành xác sống rồi.
Tô Tiểu Tiểu thật sự không chịu được cái mùi tanh này, thầm nhủ: phòng ăn trong không gian có thể đổi vật lấy thức ăn, không biết có thể lấy xác sống để đổi không nhỉ.
Nghĩ gì làm nấy, Tô Tiểu Tiểu lặng lẽ mở cửa thu cái xác nọ vào không gian, rồi khẽ khàng đóng cửa lại. Vừa nghe thấy tiếng động, tiếng xô cửa ở đối diện càng kịch liệt. Mấy ngày nay, xác sống đã bắt đầu tiến hóa, hành động cũng không còn cứng ngắc như ngày đầu, thính giác và khứu giác đều tinh tường, một tiếng động rất nhỏ cũng kéo cả đám đến. Tô Tiểu Tiểu lo lắng, không biết cánh cửa kia còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Dựa trên nguyên tắc mỗi người phải biết bảo vệ môi trường, Tô Tiểu Tiểu phải dọn dẹp cái xác này, vốn nghĩ cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền trong nhà ăn, chỉ là muốn diệt cỏ tận gốc thôi, nào ngờ sau đó lại nhận được một sự ngạc nhiên lớn.
Cái xác vừa biến mất, cả trang menu phát sáng, Tô Tiểu Tiểu vừa liếc mắt nhìn đã há hốc mồm, trời ạ, hơn cả 10 kim tệ (*). Không biết đổi được bao nhiêu món ngon đó!
(*) tiền vàng.
Lật tìm bánh bao hấp lần trước, đổi được mười lồng, một lồng mười cái bánh.
Nghiên cứu menu, Tô Tiểu Tiểu nhận ra mình còn có thể mua sườn xào chua ngọt hai kim tệ, mì thịt bò kho tàu một kim tệ, chè huân áp hai kim tệ, đậu hủ Ma Bà tám mươi ngân tệ... (*) Tô Tiểu Tiểu nhìn mà chảy nước miếng, mấy ngày nay tuy không sống đến tình cảnh để bụng đói, nhưng nước cũng phải dành dụm, muốn chế biến phức tạp lại chẳng đủ nguyên liệu, rất nhiều món chỉ có thể luộc lên ăn, còn hương vị thơm ngon... đành thầm hồi tưởng trong bụng...
(*) tiền bạc.
Nhìn loạt món ăn đủ sắc, hương, vị Tô Tiểu Tiểu sướng muốn điên, thì ra xác sống đáng giá đến vậy, nhà mình có thể mở tiệc ăn rồi. Từ giờ không cần lo về thức ăn nữa, vì giờ, cái gì cũng thiếu cả, chỉ có xác sống là đầy rẫy!
Ngay tức khắc, Tô Tiểu Tiểu hào phóng chi trả kim tệ, cô đổi hai lồng bánh bao hấp, một đĩa sườn kho tàu, một phần đậu hủ Ma Bà, một bát canh xương nấu bí đao, định mở tiệc lớn làm bữa tối cho hai mẹ con.
Khuya.
Đợi mẹ ngủ say, Tô Tiểu Tiểu nhớ đến cái xác hôm nọ bị cô và ba giết ở cầu thang, âm thầm mở cửa, chuẩn bị ra ngoài nhặt xác.
Hành lang im ắng, Tô Tiểu Tiểu lấy đèn pin rón rén đi xuống dưới, càng xuống, mùi thối càng nồng, đi đến đầu cầu thang, cô quyết đoán thu tất cả xác vào rồi tắt đèn pin, chỉ sợ ánh đèn dụ bọn xác sống đến, may mà đêm nay trăng sáng, dựa vào ánh trăng cũng có thể thấy mấy cái bóng lờ mờ của xác sống.
Có ba cái xác phát hiện Tô Tiểu Tiểu, cô bèn dụ chúng chạy về phía cầu thang hẹp. Quả nhiên, chúng “A...a” đuổi theo, Tô Tiểu Tiểu tùy tay phóng ba tia điện nhanh chóng đánh chết đám xác.
Tiếng động ấy hấp dẫn xác sống, Tô Tiểu Tiểu vừa trốn vừa nhặt xác sống dưới đất vào không gian, chạy vọt vào nhà.
Về nhà, đã thấy mẹ đứng ngồi không yên chờ ở phòng khách, Tô Tiểu Tiểu chưa kịp hỏi han đã nghe thấy mẹ giận dữ mắng mỏ: “Con ngốc à, sao lại ra ngoài, con không biết ngoài đó bao nhiêu nguy hiểm à! Giờ mà bị thương thì biết làm thế nào!” Đôi mắt mẹ ửng đỏ.
“Mẹ? Không phải con vẫn ổn sao? Hơn nữa, con có dị năng, có thể “xử trảm” chúng, chúng không làm gì được con đâu, mẹ cứ yên tâm! Hơn nữa mấy cái xác này có tác dụng lắm! Mẹ đói không? Mẹ con mình ăn khuya nhé?”
images
Sau hai ngày liên tiếp đánh chém xác sống, rồi dùng chúng đổi đồ ăn, Tô Tiểu Tiểu vui mừng nhận ra, miệng vết thương của ba đang khép lại, cũng không lặp lại tình huống sốt cao nữa, giờ nhìn qua chỉ như đang ngủ, chắc ba cũng sắp tỉnh rồi.
Đối với việc này, Tô Tiểu Tiểu vừa mừng vừa lo, cô sợ, ba tỉnh rồi thì vẫn là ba của ngày trước chứ?
Nới chặt mảnh vải trói trên người ba, hai mẹ con lại thay phiên nhau ngồi cạnh giường chờ ba tỉnh lại.
Quả nhiên, vào buổi chiều thứ bảy kể từ ngày bị thương, ba mở mắt, nhưng ánh mắt rất mơ màng, khiến Tô Tiểu Tiểu vốn đã khẩn trương thót cả tim.
Cũng may chỉ vì vừa tỉnh lại nên ba cô không kịp thích ứng, cho rằng mình mơ thấy ác mộng, bị xác sống cắn, ông lắc đầu, nhìn ánh mắt trợn trừng đầy cảnh giác của vợ và con gái, lập tức lên tiếng: “Hai mẹ con khỏe cả chứ?”
Vừa định đứng dậy thì nhận ra mình bị trói gô. Mặt ông đầy vẻ khó hiểu.
Hai mẹ con thở phào một hơi, nhanh tay mở trói cho ba Tô, hỏi han ân cần. Thuận tiện kể lại hai mẹ con đã sống trong những ngày bồn chồn lo lắng ngày qua như thế nào. Sau một lúc lâu, ba Tô mới phản ứng kịp, thì ra tất cả đều là thật! Ba Tô đau đớn chấp nhận hiện thực.
Ai cũng không biết giờ nên làm gì, họ chỉ biết, ngay lúc này, một nhà đoàn viên là chuyện tốt lắm rồi.
images
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...