Lớp trang điểm xinh đẹp trên mặt Tề Nguyễn đã trôi đi hơn nửa, chỉ là lúc này cô ấy nào có tâm trạng để ý đến hình tượng của mình.
Cô ấy trực tiếp vén tóc bị mồ hôi thấm đẫm ra sau đầu, để lộ cái trán trơn bóng rồi mới nhìn Ngôn Mộ nói: “Chúng ta phải là gì tiếp theo bây giờ? Đi từ bên kia tương đối an toàn nhỉ?”
Vì lúc trước Ngôn Mộ cứu cô ấy một mạng trong trường hợp khẩn cấp nên đến giờ cô ấy hoàn toàn coi Ngôn Mộ như người thân trong gia đình, cũng sẵn sàng lắng nghe ý kiến của cô.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng ở đại sảnh bên ngoài lúc nãy, Tề Nguyễn muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Trước sự ngạc nhiên của cô ấy, Ngôn Mộ ngồi đó không nhúc nhích, vẻ mặt trầm tư, hồi lâu không nói chuyện.
…
Ngôn Mộ thực sự rất xinh đẹp, nhưng không phải là vẻ đẹp được công chúng ngày nay công nhận.
Cô không trang điểm, làn da trắng như ngọc ấm áp, thanh tú không tì vết, có chút ấm áp.
Trong thời đại mà mắt hai mí, đôi mắt to và khuôn mặt chữ V nhỏ nhắn là tiêu chuẩn thì mí mắt một mí và đôi mắt phượng của cô quả là một dòng nước trong!
Chỉ là so với loại mắt tự động bị coi là nheo mắt khi nghĩ tới mắt phượng, đôi mắt của Ngôn Mộ to và hẹp dài hơn, khóe mắt hơi hướng lên trên, mỗi lần nhìn đều rất sắc bén, sáng ngời.
Tính trên đôi mắt, các đường nét trên khuôn mặt của cô không hoàn hảo lắm, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt vô cảm thường ngày và khí chất suy đồi mà cô vô thức toát ra, nó có thể mang đến cho người ta một cảm giác kinh ngạc khó quên.
Trước đây bị rơi vào nguy hiểm, Tề Nguyễn cũng không để ý tới chuyện nà.
Lúc này đã thả lỏng, cô ấy chỉ đơn giản liếc nhìn Ngôn Mộ, thế mà phát hiện bản thân mình không rời mắt được…
Một lúc sau, dường như Ngôn Mộ cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng, nhìn Tề Nguyễn chậm rãi nói: “Em chỉ đang thắc mắc liệu tình huống này chỉ xảy ra với Trường đại học Hải Thành hay…Nó đã quét qua cả nước, thậm chí là cả thế giới!”
Lời nói của Ngôn Mộ lập tức khiến cho những suy nghĩ vẩn vơ của Tề Nguyễn quay trở lại quỹ đạo.
Cô ấy nhìn Ngôn Mộ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Ý của em là gì?”
"Mặc dù lời chị vừa nói phần lớn đều là vô nghĩa, nhưng có một số điểm cũng không hẳn là sai..."
Ngôn Mộ nói, xuyên qua cửa sổ bán đồ ăn nhìn cửa sổ bên ngoài, chậm rãi nói: “Rất có thể…Tận thế đã đến!”
"Những tháng gần đây, dù là thời tiết hay bất cứ điều gì khác, mọi chuyện đều rất kỳ lạ..."
Ngôn Mộ nhẹ giọng nói: “Trong Sơn Thành có một cây chết héo từ lâu, nó là một loại thực vật cấp quốc gia bảo hộ.
Trong khoảng thời gian này nó lại nảy mầm trở lại, lúc này vẫn là mùa hè...
"Trong hai tuần qua, đã xảy ra một số vụ động vật tấn công khách du lịch và người trông coi tại Vườn thú Hải Thành.
Hiện vườn thú đó đã bị đóng cửa...
“Còn thời tiết này… Hiện tại đang là giữa hè, thời điểm nóng nhất trong năm trên thế giới, nhưng nhiệt độ luôn ở mức 23-24 độ.
Chị có thấy rất kỳ lạ không?”
Ngôn Mộ nói, quay đầu nhìn Tề Nguyễn, gằn từng chữ: “Mặc dù em không tin lời chị nói về chuyện người ngoài hành tinh xâm lược, nhưng em đồng ý một điều, tình huống vừa rồi chắc chắn không phải chỉ của chúng ta! "
Tề Nguyễn cảm giác như mình rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt
Cô ấy đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về ngày tận thế, còn ngưỡng mộ những nhân vật chính vẫn có thể sống mạnh mẽ, nỗ lực để đạt được tiến bộ trong ngày tận thế, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy sẵn sàng trở thành một phần trong đó.
Cô ấy thà làm chó lúc thịnh vượng còn hơn làm người lúc khó khăn...
Câu này không chỉ được nói một cách tùy tiện!
Nếu ngày tận thế thực sự đến, những người vốn đang sống trong môi trường yên bình, lành mạnh có lẽ sẽ suy sụp trong vài ngày tới...
Tề Nguyễn vô cùng kinh ngạc, vẫn im lặng không làm phiền cô, lặng lẽ chờ cô bình tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu Tề Nguyễn mới thở ra một hơi dài, nhìn Ngôn Mộ, ngập ngừng nói: “Nếu lời em nói là thật, vậy tiếp theo…chúng ta nên làm gì?”
Nhìn thấy Tề Nguyễn như vậy, Ngôn Mộ liền thở phào nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...