Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Đông Thanh cho rằng cô lại không thành thật, giọng không tốt nói: “Đừng nói chuyện.
”“! ”Phó Nhiễm liền nghẹn lời, đến khi vào đến ngôi nhà 105 của gia đình, cô từ xà ngang xe nhảy xuống, hai chân vừa mới chạm đất, lại cảm thấy một dòng nóng ấm chảy xuống.
Nhan Đông Thanh dựng xe đạp xong, quay đầu liền thấy cô đứng bất động, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, vội vàng bước tới hỏi: “Làm sao vậy?”Phó Nhiễm đáng thương ngẩng đầu: “Anh ba, thiếp đau bụng quá…”Ánh mắt như nhận ra được cái gì đó, Nhan Đông Thanh liếc nhìn quần của cô một cái, không được tự nhiên quay mặt đi, thấp giọng nói: “Quay về thay quần đi.
”Ở Đại Ngụy, các hoàng tử khi được mười hai tuổi sẽ có cung nữ đặc biệt hướng dẫn bọn họ thăm dò về kiến thức phòng the, để ngày sau không bị chê cười, lúc đó Nhan Đông Thanh là Thái tử cũng đã được giáo dục qua, nên ở một mức độ nào đó Nhan Đông Thanh so với Phó Nhiễm cũng có hiểu biết nhiều hơn một chút.
Trong nhà không có ai, Phó Nhiễm trần trụi ngồi trong chăn, cảm thấy thật bất lực.
Cô tiến cung vào năm mười hai tuổi, bởi vì chưa có kinh nguyệt nên vẫn luôn chưa an bài thị tẩm, ở trong cung còn chưa đến được nửa năm, cô đã ngẩn ngơ đến nơi này rồi, Từ Lan Anh bất cẩn trước nay chưa từng giảng giải chuyện này cho cô nghe, cho nên cô còn chưa biết người ở đây sử dụng cái gì khi tới tháng.
Cô mơ hồ nhớ lại hình như là dùng một miếng giấy lót màu đỏ.
Miếng giấy lót màu đỏ đó đã bị Từ Lan Anh đặt ở chỗ nào rồi?! Nhan Đông Thanh ngồi ở trong nhà trong chốc lát, nhìn ra cửa sổ sân sau, hồi lâu không thấy Phó Nhiễm đi ra, cửa đóng chặt lại, cũng không biết bên trong đang làm gì, anh không yên tâm đi ra gõ cửa.
Phó Nhiễm mở cửa thò đầu ra, trông thấy Nhan Đông Thanh, mặt đỏ bừng nói: “Anh ba, ngài lấy cho thiếp ít giấy ăn được không…”Nhan Đông Thanh bất lực nhìn cô, cả khuôn mặt biến thành màu gan heo, nửa ngày sau mới ném xuống một câu: “Chờ trẫm.
”Phụ nữ thời nay cẩn thận đều sẽ có một túi hàng tháng, chuyên môn trang bị cho những ngày kinh nguyệt với giấy vệ sinh, giấy rơm không đủ để khử trùng, những người phụ nữ ở nông thôn vẫn sử dụng, rất nhiều người đã bị bệnh phụ khoa.
Mấy năm nay thành phố Nam Châu bắt đầu coi trọng đến vấn đề sức khỏe của người phụ nữ, rất khuyến khích kêu gọi phụ nữ sử dụng băng kinh nguyệt và giấy vệ sinh.
Trước những sản phẩm của phụ nữ bị giấu trong một góc khuất nay được phóng khoáng bày biện để mọi người lựa chọn.
Hợp tác xã Cung ứng và Tiếp thị ở khu vực khai thác mỏ, nhân viên bán hàng tóc ngắn thậm chí còn cười hỏi Nhan Đông Thanh mua gì.
Nhan Đông Thanh quét mắt quanh một vòng quầy xi măng, tầm mắt dừng lại trên tờ giấy vệ sinh màu đỏ, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi muốn mua một gói giấy vệ sinh đỏ…và một chiếc thắt lưng kinh nguyệt…”Nhan Đông Thanh mang theo túi giấy từ Hợp tác xã Cung Ứng và Tiếp thị trở về, Phó Nhiễm còn đang dẩu mông ngồi xổm trên bồn tiểu, nhìn thấy một túi vải nét vào khe cửa sổ, vội vàng nhận lấy mở ra.
Thắt lưng bằng vải lung tung, lộn xộn, một sợi dây thun ở giữa bảo vệ đũng quần, lăn lộn nửa ngày mới buộc được quanh eo.
“Anh ba.
” Phó Nhiễm kiễng chân lên bệ cửa khẽ gọi.
Nhan Đông Thanh đang đứng ở ngoài cửa sổ, giống như ông cụ non chắp tay sau lưng, không tự nhiên lắm quay đầu hỏi: “Có chuyện gì?”“Ngài thật tốt.
” Cô nói từ tận đáy lòng.
Phó Nhiễm gọi Ngài nghe thật hay, nghe được Nhan Đông Thanh gọi liền cảm thấy đau như trứng nước, anh vẫn còn nhớ ánh mắt của những nhân viên bán hàng khi nhìn anh, đều là người nhà thuộc khu khai thác mỏ, anh có dự cảm, chẳng bao lâu nữa anh sẽ trở thành đề tài bàn tán trên bàn trà rượu của những người nơi đây.
“Cái đó hết bao nhiêu tiền?” Phó Nhiễm hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...