Nhật ký si hán của thiếu gia

 
 
Cả một buổi sáng Mạc Kỳ đều không yên lòng, ánh mắt luôn không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Lâm Chiêu bên kia, cô động đậy một cái lại lập tức thu hồi lại, lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, dáng vẻ chăm chú nghe giảng. Giả vờ chưa được hai giây lại bắt đầu mất hồn, ánh mắt không khống chế được mà hướng về phía trên người cô.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ mơ mơ hồ hồ ngơ ngơ ngác ngác như vậy, Mạc Kỳ gượng gạo trôi qua nửa ngày như mọi khi. Mãi đến giờ thể dục buổi chiều, đám người đáng ghét kia xuất hiện phân tán đi rất nhiều lực chú ý của cậu.
 
Mấy người trên bãi tập hướng về phía cậu vẫy tay: “Ơ, đây không phải là Mạc Kỳ sao, tới đây tới đây, chơi với chúng tôi hai trận.”
 
Giọng nói kia thực sự là không thiện, có chút lỗ mãng, mang theo sự chế giễu. Còn có động tác vẫy tay kia, tùy ý đến mức giống như đang vẫy gọi một con chó.
 
Mạc Kỳ cúi đầu rũ mắt xuống, đi về phía những người bên kia.
 
Lâm Chiêu nhìn trong mắt, nghĩ thầm bạn cùng bàn của cô có phải là hơi dễ bị ức hiếp rồi không? Đám người kia rõ ràng là bắt nạt người hiền lành mà.
 
Tầm mắt của cô dõi theo Mạc Kỳ đi đến sân bóng, chỉ thấy người vừa mới nói chuyện kia nói với cậu mấy câu gì đó, mấy người xung quanh đều cười ra tiếng, chỉ có cậu bị vây quanh ở giữa có chút đáng thương.
 
Những người kia thực sự là quá châm biếm rồi. Nói cái gì vậy?
 

Bọn họ lại lôi chuyện khi còn bé ra rồi. Mạc Kỳ nắm chặt nắm đấm, không chút biến sắc quan sát khuôn mặt của từng người một. Thật sự rất buồn cười à? Bắt lấy một điểm liền cho rằng mãi mãi đều là trò cười.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có lẽ là sự ảnh hưởng khi còn bé quá lớn, cho tới bây giờ, cho dù đã thay da đổi thịt, hoàn toàn khác với trước kia nhưng trong lòng Mạc Kỳ vẫn còn có chút hèn nhát, cậu quả thật rất sợ đám người này nói lung tung, sợ những người khác cũng sẽ chế giễu cậu giống như bọn họ.
 
Giống như trước kia, tất cả mọi người chế giễu cậu.
 
Là một tên béo.
 
Cho nên cậu âm thầm, mặc cho bọn họ cười là được. Dời ánh mắt, trong không trung, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà va vào ánh mắt của một người khác.
 
Trái tim bắt đầu phát điên, không có quy luật mà nhanh chóng nhảy lên.
 
Cô đang nhìn bên này.
 
Chỉ trong nháy mắt, đầu óc Mạc Kỳ trống rỗng, quên mất suy nghĩ, chỉ là theo bản năng mà dời đi ánh mắt, cúi thấp đầu, có chút tự ti.
 
Đồng thời còn có chút phấn chấn.
 
Lâm Chiêu bị bạn bè kéo đi, đến phòng dụng cụ lấy bộ cầu lông, sau đó đến trong sân bắt đầu đánh. Sau đó Lâm Chiêu liền không quan tâm Mạc Kỳ bên kia nữa, cùng bạn bè đánh cầu, chơi đến vui sướng.
 
Tiếng chuông hết giờ vang lên, bọn họ mới lưu luyến không rời mà trả vợt cầu lông, đến nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó trở về phòng học.
 
Lúc Lâm Chiêu trở về phòng học thì phát hiện ra bạn cùng bàn của cô đã trở lại rồi, xem ra chơi bóng đến quyết liệt, gương mặt đỏ rực, là màu đỏ khỏe mạnh mà sau khi vận động mới có. Anh vén tay áo ngắn lên đến trên bờ vai, lộ ra toàn bộ cánh tay, rất trắng, nhưng không mềm, nhìn cứng cáp, tất cả đều là cơ bắp.
 
Lâm Chiêu vụng trộm than, hóa ra lại có người có thể hòa trộn trắng nõn và sự mạnh mẽ đến hoàn mỹ không một chút tì vết như thế.
 
Tóc của cậu có chút ẩm ướt, đoán chừng vừa mới vẩy nước. Lâm Chiêu lên tiếng chào hỏi với cậu, sau đó ngồi xuống.
 
Thiếu nữ đã tự mình làm việc của mình rồi. Thiếu niên căng cứng cơ thể, mắt lại bắt đầu không tự chủ được.
 
Thiếu nữ vừa mới rửa mặt xong, gương mặt vẫn đỏ bừng, tóc bị nước thấm ướt dán vành hai bên má, ở đuôi sợi tóc vẫn còn chậm rãi ngưng đọng giọt nước.

 
“Đùng.”
 
Đó là âm thanh trong lòng Mạc Kỳ.
 
Lâm Chiêu cầm lấy ly nước, ngửa đầu lên.
 
Ánh mắt Mạc Kỳ ổn định tại cái cằm vểnh lên của cô, cái cổ trắng như tuyết của cô. Cô uống nước hơi gấp, nước từ khóe miệng chảy ra. Cậu nhìn chằm chằm giọt nước kia, bỗng nhiên cảm thấy hơi khát.
 
Nước từ khóe miệng chảy ra, lướt qua gương mặt, dọc theo cổ đi xuống, sau đó là xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp của cô.
 
Thẳng vào trong.
 
Chui vào trong áo.
 
Mạc Kỳ nghĩ, giọt nước đó có khi nào luôn chảy hay không, trượt đến ngực tuyết trắng của cô, trượt đến trong khe giữa hai ngực, dọc theo cái khe đó chảy xuống.
 
Âm thanh nuốt nước miếng.
 
Nếu như, nếu như cậu có thể liếm một cái là tốt rồi.
 
Liếm sạch giọt nước ở giữa khe ngực của cô.
 

Khe ngực.
 
Mạc Kỳ bỗng nhiên tỉnh táo, đột nhiên chú ý tới quần áo trên người cô. Áo mỏng bị mồ hôi xuyên thấu. Bởi vì đổ mồ hôi, tay áo lỡ áp sát vào người cô, làm lộ rõ đường cong thân thể cô, liếc mắt một cái là rõ mồn một.
 
Đồng phục vốn dĩ có chút xuyên thấu, bị nước thấm ướt như thế thì càng rõ ràng hơn.
 
Cậu liền không cẩn thận nhìn thấy được màu áo lót của cô.
 
Áo dính chặt ngực của cô, cũng lộ ra lớp bên trong kia, áo lót màu đen.
 
Hoàn mỹ bao quanh một bên tròn trịa no đủ của cô, vô cùng sống động, cực kỳ mê người.
 
Đại não của Mạc Kỳ có chút hưng phấn.
 
Thật là lớn.
 
Miệng đắng lưỡi khô. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận