Thời điểm ở kinh thành, thái y xem bệnh cho Lục thị cũng nói như vậy! Trong lòng Tề Hoàn thoáng thất vọng nhưng lại nghĩ vị Trang đại phu này có phương pháp chữa bệnh không giống với thái y, có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ.
"Làm phiền Trang đại phu rồi, Hạ Trúc, tiễn Trang đại phu về.
" Lục thị nhẹ giọng nói, còn việc Trang đại phu có thể chữa khỏi bệnh cũ của bà hay không, thật ra trong lòng bà cũng không ôm nhiều hi vọng.
"Lão phu cáo lui.
" Trang đại phu chắp tay, đi theo Hạ Trúc rời khỏi thượng phòng.
Tề Hoàn ngồi bên cạnh Lục thị, gương mặt nhẹ nhàng dựa lên cánh tay của bà: “Mẹ, người nhất định sẽ tốt, nhất định.
"
Lục thị vỗ vỗ bàn tay Tề Hoàn, bỏ qua đề tài này: “Mặc dù chúng ta đến ở thành Cẩm Châu song việc học của con không thể bỏ, ý của ta là mời vị tiên sinh nào đó đến dạy cho con, nếu nơi này có sư phụ dạy nữ công tốt, thì nên tiếp tục học nữ công.
"
Cho tới nay, Lục thị đều vô cùng thúc thúc trọng việc giáo dục Tề Hoàn, cầm kỳ thi họa mặc dù không đặc biệt tinh thông nhưng cũng có bản lĩnh, về phần nữ công! Nữ công của Tề Hoàn là giỏi nhất, không ít phu nhân tiểu thư thế gia sau khi thấy qua nữ công thủ nghệ của nàng, đều tấm tắc khen ngợi, nói thêu thùa tinh xảo, thêu hoa cỏ chim muông trông rất sống động.
Mời tiên sinh hay không với Tề Hoàn mà nói cũng không có gì khác nhau, có điều nàng vẫn cười đồng ý.
Từ thượng phòng đi ra, Tề Hoàn trở lại thư phòng nhỏ của mình, lấy một quyển sách y ra từ từ lật xem, hôm qua nàng mới nhớ ra đã mang một hộp sách y từ kinh thành đến, vốn là nghĩ xem nhiều sách y một chút, nói không chừng có thể tìm được phương pháp chữa khỏi bệnh cho Lục thị.
"Tiểu thư, Diệp tiểu thư ở kinh thành viết thư cho người.
" Ngân Hạnh bước nhanh chân, vui mừng đi đến.
Mắt Tề Hoàn lóe lên, là Diệp Tử Nhược viết thư cho nàng sao?
"Tiểu thư?" Ngân Hạnh thấy vẻ mặt Tề Hoàn hoảng hốt, cũng không lộ ra vẻ mừng rỡ, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái.
"Đưa thư cho ta.
" Tề Hoàn nhận lấy thư trong tay Ngân Hạnh, động tác chậm chạp mở ra.
Ở kinh thành, nàng có mấy chị em tốt, Diệp Tử Nhược là bạn tốt nhất mà nàng có thể tin được, về sau, cảnh ngộ của nàng bất hạnh, thân phận không bằng trước kia, có vài người dần lạnh nhạt với nàng, chỉ có hai người không xa không rời nàng, vẫn coi nàng là hảo hữu chi giao như cũ, thậm chí còn lén giúp nàng.
Diệp Tử Nhược là một trong số đó, chỉ là sau này nàng trở thành thiếp thất của thế tử An Viễn hầu, Diệp Tử Nhược dần dần thất vọng về nàng, từ đó cũng không lui tới.
"Nhược Nhi!.
" Tề Hoàn nhẹ giọng nỉ non, khóe mắt ướt át, trong lòng âm thầm thề, lần này sẽ để bất kì ai phải thất vọng, nàng nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước.
Diệp Tử Nhược viết thư gần ba trang, kể kĩ mọi chuyện mà cô ấy biết được những ngày gần đây cho Tề Hoàn, còn kêu Tề Hoàn nhất định phải nói chuyện ở thành Cẩm Châu cho cô ấy biết, nói là có cơ hội cũng muốn đến thành Cẩm Châu, còn nói không có Tề Hoàn chơi đùa cùng nhau, những ngày này thấy không quen, muốn Tề Hoàn phải thường xuyên viết thư.
Đọc xong thư của Diệp Tử Nhược, Tề Hoàn không nhịn được cười khẽ một tiếng, nhìn chữ trong thư, Tề Hoàn giống như thấy được Diệp Tử Nhược hoạt bát dí dỏm, trong lòng sinh vài phần hoài niệm.
Tâm tình nàng vui vẻ viết thư hồi âm cho Diệp Tử Nhược, viết lại không nhiều, sau khi nàng đến thành Cẩm Châu đã nằm nửa tháng trên giường, huống chỉ nàng cũng chỉ có trí nhớ rất mơ hồ về nơi này, trừ miếu Bình An, những nơi khác cũng chưa đi xem qua.
Tề Hoàn viết xong thư thì kêu Ngân Hạnh đưa đến trạm dịch, sau đó trở lại trong phòng ngủ một lúc, đến khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã lặn phía Tây.
Ngân Hạnh đi vào hầu hạ nàng rửa mặt.
"Tiểu thư, phu nhân mới sai chị Nghênh Hà tới đây, nói người lát nữa qua ăn tối.
" Ngân Hạnh nhỏ giọng nói.
Tề Hoàn khẽ ừ, vẫn nhớ tới Trầm Hương đang dưỡng thương ở phòng bên, bèn hỏi: “Trầm Hương thế nào rồi?"
"Đêm qua Tiểu Bích trông cả đêm, cũng không phát sốt, sáng nay thấy khí sắc khá hơn nhiều.
" Ngân Hạnh nói, Tề Hoàn quan tâm Trầm Hương như vậy khiến cô ta có chút ghen ty.
"Vậy thì tốt.
" Tề Hoàn nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm nữa.
đi tới thượng phòng dùng bữa tối với Lục thị, Tề Hoàn tâm tâm niệm niệm hỏi Lục thị sau khi uống thuốc của Trang đại phu thì cảm giác thế nào? Lục thị cười một tiếng: “Lúc này mới uống một lần, sao có hiệu quả nhanh như vậy được, tối thiểu cũng phải ba ngày mới biết hiệu quả.
"
Tề Hoàn cũng thấy mình hơi nóng lòng rồi, lúc này mới cười nói Diệp Tử Nhược viết thư cho nàng.
Dùng xong bữa tối, Tề Hoàn và Lục thị đi đến vườn hoa nhỏ ngoài sân tản bộ, dịp cuối thu, thành Cẩm Châu chỉ hơi lạnh, nếu ở kinh thành, lúc này đã là cực lạnh rồi.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền vào tiếng ầm ĩ, Lục thị liếc mắt ra hiệu cho Hạ Trúc, Hạ Trúc khẽ cúi đầu, đi ra cửa xem đang xảy ra chuyện gì, một lát sau, liền thấy Hạ Trúc vội vàng chạy trở lại, vẻ mặt căng thẳng nhưng không hốt hoảng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...