Núi Trần cách thủ đô rất xa, may mà hồ ly đã thi bằng lái từ trước, cũng có thể tự mình lái xe tới.
Dọc đường đi Tô Ngọ vẫn luôn rất lo lắng, cậu lo mấy người Viêm Phi Ngang trúng phải bẫy rập gì đó.
“Cậu cũng đừng lo quá, người Cục 9 sẽ không ngu ngốc tới vậy đâu.” Hồ ly một tay nắm vô-lăng, một tay vỗ vai cậu an ủi.
Tô Ngọ không nói gì, lại nhìn mấy cục lông tròn đang treo trên người mình, càng thêm ưu sầu.
Xe phải mất mấy tiếng mới có thể đến được tới đích, Tô Ngọ dọc đường đi vẫn luôn gửi tin nhắn cho Viêm Phi Ngang và những người trong Cục 9 mà cậu quen biết, nhưng vẫn không hề có hồi âm gì. Điều đáng mừng duy nhất chính là, loại thuốc họ nghi ngờ có thể thay đổi sức mạnh thể chất con người kia vẫn chưa bị xử lý theo án buôn ma túy bình thường, nhân viên vào cuộc tất cả đều là những người ở trụ sở huấn luyện bí mật kia, hệ số an toàn cũng tăng cao lên không ít.
Khi đã gần năm giờ chiều, xe cuối cùng cũng tới gần núi Trần trên bản đồ.
Giống như suy nghĩ trước đó của Tô Ngọ, núi Trần giống như chính cái tên của nó, chỉ là một ngọn núi bình thường, không cao cũng không hề có cảnh sắc tú lệ gì hết, dưới chân núi thậm chí còn có đồng ruộng và nhà ở của người làm nông, giống như phần lớn các vùng quê rừng núi khác ở trên đất Hoa Hạ này.
Hai người tìm một nơi đỗ xe lại, hồ ly xuống xe đưa mắt nhìn xung quanh một chút, cau mày nói: “Người kia, Tưởng Huyền Minh? Sao lại chọn nơi này?”
Tô Ngọ nghi ngờ lắc đầu, cậu cũng không hiểu.
“Cậu dùng thuật truy tung tra xét tình huống trước đi đã.” Hồ ly nói.
Tô Ngọ không có cách nào tìm ra được tung tích của những người khác, nhưng Viêm Phi Ngang là bạn đời của cậu, cậu làm phép, rất nhanh đã cảm ứng được vết tích Viêm Phi Ngang để lại trong không khí, lập tức chỉ vào một nơi rừng cây rậm rạp, nói: “Họ đi vào từ chỗ này.”
“Ừ, đi xem xem.” Hồ ly gật đầu.
Nơi đoàn người Viêm Phi Ngang đi cũng không hề có đường, hoàn toàn dựa vào kĩ xảo không chút dấu vết lẻn vào trong rừng rậm, mùa này tuy rằng hầu như lá cây đều rụng sạch, nhưng cành cây chằng chịt trên những thân cây khô cùng với đủ các loại dây leo dưới chân vẫn khiến cho người ta gần như nửa bước cũng khó đi.
“Bay trên không trung đi.” Hồ ly liếc mắt nhìn, trực tiếp hóa thành một luồng lưu quang bay lên giữa không trung, Tô Ngọ dặn mấy thú con đang ở trên vai mình nhất định phải theo sát cậu, cũng bay lên trời theo, các thú con cũng sợ phải rời xa ba mình, đều nghe lời nắm chặt lấy quần áo của ba.
Ngọn núi này không cao, nhưng lại trải dài, hai yêu tinh tốn chút công sức, cuối cùng cũng coi như là tìm được đoàn người Cục 9 đang nằm vùng ở một sườn núi.
Tô Ngọ thấy Viêm Phi Ngang đứng ở vị trí thủ lĩnh, người không có vấn đề gì, nhất thời mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi qua chứ?” Hồ ly hỏi.
Tô Ngọ đang định gật đầu, bỗng nghe thấy thú con trên vai mình kêu chít một tiếng, Tô Ngọ kì quái nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhóc một cái, sau đó trước một hang núi cách họ khá xa, cậu nhìn thấy một người quen cũ, chính là lông tạp kia.
Hồ ly cũng nhìn thấy, y hưng phấn nói: “Hay là chúng ta đi trước hành động, coi như cho Cục 9 một phần ân tình cũng tốt.”
Tô Ngọ do dự một chút, đi làm việc với kiểu người thích phá phách lại kiêu ngạo như hồ ly này sẽ rất khác so với bình thường, cậu cau mày nói: “Hay là liên lạc với Phi Ngang trước đi đã.” Nhỡ làm rối loạn kế hoạch của họ thì cũng không tốt.
Hồ ly rất thất vọng, có điều, “Ồ, người kia cậu có cảm thấy rất quen mắt không?”
Tô Ngọ vừa nhìn mới thấy lông tạp cũng không phải là chỉ đứng một mình trước sơn động, một kẻ khác lúc này mới đi từ trong sơn động ra, giữa hai tên hình như xảy ra tranh chấp gì đó.
“Gã có phải là Tưởng Huyền Minh không?” Hồ ly híp đôi mắt hồ ly hẹp dài xác nhận một hồi, nghiến răng hỏi.
“Là gã!” Tô Ngọ cũng nhận ra gã đàn ông âm trầm này, nghĩ tới chuyện người này có thể sẽ làm hại Phi Ngang, cậu cũng giận không có chỗ phát tiết.
“Chúng ta đi nghe xem bọn chúng đang ồn ào cái gì.” Hồ ly huých tay Tô Ngọ, giật dây.
Tô Ngọ vẫn còn hơi do dự nhưng chờ tới khi cậu nhìn lại vị trí ẩn núp của mấy người Viêm Phi Ngang mới phát hiện Viêm Phi Ngang đã mang theo mấy người vừa núp vừa đi lên núi, có vẻ cũng đang định đi về phía hang núi kia thăm dò thực hư thế nào.
“Được rồi, nhưng cậu không được xằng bậy tùy tiện đâu đấy.” Tô Ngọ không yên tâm dặn.
“Thành giao!”
Hai yêu tinh vượt núi băng đèo dễ dàng hơn nhóm người Viêm Phi Ngang phải mất công tốn sức phải vừa che giấu tung tích vừa hành động nhiều, rất nhanh đã họ đã hạ xuống một cây đại thụ cách sơn động đó không xa. Gió núi lạnh lẽo thổi qua, cành cây cũng theo động tác hạ xuống của họ mà nhẹ nhàng rung rinh, nhưng bởi sử dụng năng lực ẩn thân nên không có ai phát hiện ra động tĩnh của họ cả.
Các thú con có lẽ cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, đứa nào đứa nấy bỗng ngoan như chim cút, đàng hoàng nắm quần áo của ba Tô Ngọ trong móng vuốt, không dám làm loạn nữa.
Chỉ là cuộc tranh chấp của hai kẻ kia có vẻ đã tới hồi kết, hai kẻ có lẽ cũng không có cùng chung một ý kiến, tan rã trong không vui, Tô Ngọ mẫn cảm phát hiện ánh mắt Tưởng Huyền Minh nhìn lông tạp vô cùng âm lãnh.
Trong hang núi cũng không chỉ có mỗi hai người chúng, Tưởng Huyền Minh có lẽ chính là thủ lĩnh của mấy kẻ kia, sau khi Tưởng Huyền Minh quay người đi vào sơn động rồi, Tô Ngọ và hồ ly liền nghe thấy từ trong hang vang lên một tiếng kinh ngạc, có một giọng nói không kìm nổi kích động nói: “Họ có động tác, ông chủ, bây giờ động thủ?”
Sau khi giọng nói kia vang lên, trong hang im lặng một hồi, mới nghe thấy giọng nói ngập tràn ác ý của Tưởng Huyền Minh nói: “Không, đợi một chút.” Sau đó hang động lại về lại im lìm lần nữa. Lông tạp sau khi tan rã trong không vui với Tưởng Huyền Minh xong thì đi tới một bên khác của đường núi, có vẻ định đi xuống núi, nhưng không biết bỗng lại nghĩ tới điều gì đó, gã dừng chân trên con đường nhỏ bên một vách núi cheo leo, nhìn xuống dưới núi mơ hồ còn có thể thấy được khói bếp mịt mờ đang bốc lên từ một gia đình nhà nông nào đó, vẻ mặt gã cực kì khó coi, cũng không ai biết rốt cuộc gã đang nghĩ gì trong lòng.
“Chúng muốn làm gì vậy? Đang đợi ai?” Hồ ly liếc mắt nhìn Tô Ngọ, khó hiểu hỏi cậu.
Tô Ngọ lắc đầu một cái, hồ ly lại nói tiếp: “Chúng ta vào thẳng trong cái hang kia tra rõ ngọn ngành đi!”
Tô Ngọ do dự một lát, nhìn về phía đám người Phi Ngang đang cẩn thận đi lên từ bên kia sườn núi, bỗng linh quang trong đầu chợt lóe, sắc mặt cậu khó coi nói: “Những kẻ kia không phải là đang ở lại đây chờ mấy người Phi Ngang đấy chứ?! Chúng muốn đối phó với Phi Ngang?!!!”
Phần tử hiếu chiến bạo lực là hồ ly lập tức giật dây nói: “Rất có khả năng, cậu nghĩ một chút thử xem, chúng ta và Cục 9 tra xét Tưởng Huyền Minh kia đã lâu như vậy rồi, bỗng gã lại nhắn tin rõ ràng như vậy cho Tống Quân Thành báo rõ địa điểm của mình, đúng lúc người bên anh tư cũng moi được địa chỉ này từ trong miệng của kẻ kia… Tôi thấy căn bản hôm nay gã muốn kết thúc tất cả! Nhưng chúng ta vẫn chưa hề lộ mặt, đến bây giờ chúng vẫn chưa động thủ, chắc hẳn là đang đợi chúng ta!”
Tuy rằng theo phản xạ, Tô Ngọ sẽ không muốn nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu, nhưng vậy không có nghĩa cậu là kẻ ngốc, Tưởng Huyền Minh am hiểu thuật nhiếp hồn, kẻ cho Đường Diệu thuốc lại bị Cục 9 bắt được, rất có thể đã sớm bị Tưởng Huyền Minh dùng thủ đoạn gì đó, mục đích chính là để dẫn người Cục 9 tới đây —— phải biết rằng kế hoạch bồi dưỡng nhân tài bí mật của Cục 9 vẫn luôn được tiến hành rất gian khổ, lần này nếu như Phi Ngang và tất cả mọi người đều bỏ mạng lại đây, đối với Cục 9 mà nói chính là một sự đả kích cực lớn!
“Kẻ này thật là xấu!” Tô Ngọ tức giận, kẻ này tính kế Phi Ngang như vậy, cậu nhất định sẽ không để gã được dễ chịu!
“Đi thôi? Chúng ta vào động xem xem?” Móng vuốt của hồ ly đã ngứa ngáy từ lâu rồi, phải biết từ khi cùng mấy người Tô Ngọ xuống núi, đã lâu rồi y chưa được đánh người cho sảng khoái!
“Đi!”
Hai người không nán lại lâu thêm, bay xuống từ trên cây thật nhanh, hạ xuống trước cửa sơn động.
Trên người hai người họ vẫn còn pháp thuật ẩn thân, người trong sơn động vẫn chưa hề phát hiện ra họ, hai người vừa mới hạ xuống đất, lập tức đã nhìn thấy trong sơn động có đặt rất nhiều hộp kì kì quái quái, trên mỗi mặt hộp còn có các nút lệnh, còn có rất nhiều dây giống như đủ các loại khe nứt thò ra từ trong sơn động, bên cạnh những cái hộp đó, những kẻ kia đang ngồi trên mặt đất điều khiển những đường dây kia.
“Đó là thứ gì vậy?” Hồ ly cau mày hỏi.
Tô Ngọ cũng không hiểu, hai người đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy trong hang vang lên một tiếng quát to, “Ai từ đâu tới?!”
Ngay lập tức, hai người nhận ra giọng nói này là của Tưởng Huyền Minh, hai người Tô Ngọ không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng xông vào trong hang, hai người nắm lấy vai những kẻ kia, trong lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, sử dụng dị năng thì đã ném luôn người xuống phần đất trống trước sơn động!
“Á ——!” Cơ thể con người bị ném xuống đất lăn tròn, suýt chút nữa đã trượt khỏi mặt đất rơi xuống vách núi, nhất thời kinh hoảng hét to một tiếng, nhanh chóng bám víu lấy mặt đất.
“Chúng đến rồi!” Tưởng Huyền Minh kêu to một tiếng, thuật nhiếp hồn của gã đối với người bình thường luôn là bách phát bách trúng nhưng đối với hai yêu tinh đang ẩn thân thì lại hoàn toàn không hề có đất dụng võ!
…
Lúc này nhóm người Viêm Phi Ngang bí mật di chuyển trong núi đang cẩn thận tiếp cận hang núi kia, theo lời nghi phạm nói, những kẻ đã chế loại thuốc kia ra giấu thuốc trong sơn động này, mà sâu trong cái hang này có một dòng sông ngầm, nếu họ không cẩn thận bị chúng phát hiện ra, đối phương rất có khả năng sẽ trực tiếp đổ chứng cứ phạm tội vào sông ngầm cuồn cuộn kia hủy chứng cứ, nhưng đó cũng không phải là điều họ lo lắng nhất, họ lo thứ thuốc bột quỷ dị kia sẽ theo sông ngầm trôi vào hạ du, có thể mang lại ảnh hưởng cho những người dùng nước ở hạ du, có thể sẽ làm cho tất cả mọi người hấp thu phải loại thuốc bột này đều giống như Đường Tuấn Hào trước đây? Hay là giống cảnh tượng như địa ngục dưới tầng hầm của học viện Thanh Tuệ kia?
Viêm Phi Ngang ngụy trang bằng trang phục có màu giống cây cối xung quanh, mang theo một tiểu đội tiến lên trong bụi cây căn bản không hề có đường kia, có lẽ theo bản năng anh cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng lại không thể nhận ra được nguy hiểm đến từ phương nào.
Viêm Phi Ngang im lặng một lúc, bỗng trầm giọng nói: “Đẩy nhanh tốc độ!”
…
“Chúng đến rồi! Động thủ!” Tưởng Huyền Minh bò dậy thật nhanh, thở gấp gáp hô to một tiếng.
Các đồng bạn của gã căn bản không phải là đối thủ của hai người Tô Ngọ, bị hai người họ đánh ngã xuống đất lại khó khăn bò dậy, nhưng trước uy thế cực đại của hung thú, chúng do dự, bải hoải, căn bản không dám tiến lên bước nào nữa.
Tưởng Huyền Minh tức tới xanh mét cả mặt mày, gã phẫn nộ quát lên một tiếng, rượu mời đã không uống thì uống rượu phạt đi!
Từng dây tơ nhỏ màu đen vươn ra từ trong lòng bàn tay gã, sau đó rơi xuống đám đồng bạn cũng chỉ là con người bình thường kia, mấy kẻ vốn đang do dự bỗng co rụt cơ thể lại, ánh mắt phút chốc trở nên cứng ngắc, kẻ nào cũng giống như cương thi vậy, hai mắt nhìn thẳng về phía hai yêu tinh, nhào thẳng tới họ.
Tô Ngọ và hồ ly không có nhiều hiểu biết về thuật nhiếp hồn, không ngờ rằng Tưởng Huyền Minh còn có một chiêu này, đều sửng sốt một chút, rồi lập tức giơ chân lên đạp, nhưng đáng tiếc những kẻ này vốn đã có dị năng, hơn nữa còn có thuật nhiếp hồn của Tưởng Huyền Minh kia làm cho họ tựa như không thể hạ gục nổi, bị người ta đạp ngã xuống đất rất nhanh đã bò dậy ngay, không sợ chết không sợ đau, dù có bị đạp gãy xương thì cũng vẫn vặn vẹo khuôn mặt nhào lên như thường, cứ như những cỗ xe chiến đấu, cứ vậy, Tô Ngọ và hồ ly muốn thắng được mấy người này cùng một lúc thì dù có mười hai cái tay cũng không đủ dùng!
Tưởng Huyền Minh khinh miệt cười một tiếng, nếu người nên tới cũng đã tới rồi thì gã cũng không trì hoãn lâu thêm nữa, gã bước nhanh về phía một cái hộp trong hang, thò tay muốn ấn xuống nút lệnh bên trên.
“Không được!” Tô Ngọ liếc mắt nhìn thấy động tác của gã, một cảm giác khủng hoảng trào ra từ tận đáy lòng cậu, làm cho trong lòng cậu đau đớn không thôi, cậu đột nhiên trợn to hai mắt, một luồng ánh sáng xanh lục đột nhiên lóe lên, chiếu vào những kẻ đang nhào về phía cậu, cậu muốn cướp cái hộp kia từ tay Tưởng Huyền Minh, nhưng động tác của gã lại càng nhanh hơn cậu.
Lông tạp vốn đã định xuống núi bỗng quay trở lại, dùng sức phát tan nút lệnh Tưởng Huyền Minh sắp ấn xuống.
“Mày điên rồi hả?!” Vóc người Tưởng Huyền Minh tầm tầm, bị một dị năng giả có thể coi là khá mạnh là lông tạp đẩy ra, đập thẳng người vào vách động sần sùi, bịch một cái, suýt chút nữa đã tan nát mất mạng.
Một luồng lưu quang màu đỏ trong tay hồ ly ngưng tụ thành cây roi quét đám người trước mặt ra xa hơn mấy mét, cùng với luồng lưu quang vừa rồi của Tô Ngọ, lông tạp vừa mới chạy vào muốn phá bĩnh Tưởng Huyền Minh liền lập tức đối diện với hai người họ.
Hai bên đều ngẩn ra, lông tạp mắng thầm một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Nhưng Tưởng Huyền Minh ngã trên đất bỗng bò lại gần một cái hộp ngay bên cạnh gã, gã cười gằn một tiếng, đột nhiên ấn cái nút màu đỏ trên hộp xuống.
“Ầm” một tiếng cực lớn, tựa như tiếng sụp đổ của cả ngọn núi đã ngay gần bên tai, làm cho người ta gần như không còn nghe thấy tiếng gì giữa âm thanh nổ vang này nữa, cơ thể lại càng rung lên, không thể đứng thẳng nổi!
“Không được, núi sắp lở rồi!” Hồ ly tức tới mắng to một tiếng, một cước đá tên điên Tưởng Huyền Minh này sang một bên, một tay kéo Tô Ngọ nhanh chóng vọt ra ngoài.
Thế núi lở cực hăng, đá tảng cực lớn nứt ra từ trên đỉnh núi, ầm ầm như thủy triều lăn xuống, tảng đá lớn bình bịch nện lên vách núi, nhất thời càng mang theo nhiều đá tảng rơi xuống hơn, mưa đá rợp trời tốc độ như mưa sao băng làm người ta tuyệt vọng, nhưng càng tuyệt vọng hơn chính là dưới chân núi vẫn luôn có khói bếp từ các hộ gia đình nhà nông mờ mờ nhẹ nhàng bay lên, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, chỉ vài giây sau, nơi đó sẽ không còn bất kì ai sống sót nữa.
Tô Ngọ và hồ ly nhất thời hiểu ra mục đích của Tưởng Huyền Minh, tức giận tột độ, nhưng lúc này họ căn bản không có thời gian phẫn nộ, hai yêu tinh cùng bay lên giữa không trung trước ngọn núi, hai luồng lưu quang một xanh biếc, một đỏ đan dệt thành từng tấm lưới ánh sáng, muốn ngăn những hòn đá vì núi lở mà tiếp tục lăn xuống dưới chân núi.
Tưởng Huyền Minh bị hồ ly đá một cước đang ngồi trong một góc sơn động, gã vẫn còn sống, gã nhìn cảnh tượng rộng lớn, bao la như ngày tận thế cận kề kia, chỉ cần nghĩ tới chuyện những thứ này đều là do một tay gã, thằng hề chưa từng được ai để mắt tới tạo ra, gã liền cảm thấy đắc ý, sung sướng và tự hào tràn ngập trong lòng —— quả nhiên người kia nói rất có lý, chẳng có thứ gì có thể đem lại cảm giác thành công hơn là đùa bỡn tính mạng của người khác trong lòng bàn tay, gã nghĩ.
Có điều, gã giương mắt lại nhìn thấy lông tạp đang co quắp ôm đầu bên cạnh, một sợi tơ màu đen rút ra khỏi mi tâm của gã, mang theo ác ý cực lớn chui vào trong cơ thể của lông tạp, kẻ phản bội luôn phải trả cái giá cực đắt!
Lông tạp không có sức mạnh lớn như hai yêu tinh, gã chỉ muốn chờ lại chỗ này đợi đến khi đỡ hơn thì sẽ mau chóng chạy trốn, không ngờ lúc này, gã bỗng cảm nhận được một cảm giác cực kì thống khổ, cảm giác kia giống như bị mất đi căn nguyên vậy, làm cho gã càng lúc càng khó có thể chịu nổi, rất nhanh gã đã đau đến nỗi không thể nhịn được, lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, rất nhanh đã thấm ướt áo gã.
Đang lúc đau tới cực hạn, bỗng gã không nhịn được phải rên lên một tiếng, cơ thể đột nhiên giật nảy lên, lại quên mất mặt đất diện tích nhỏ hẹp bên dưới, cơ thể gã nhất thời từ góc hang nhỏ hẹp lăn xuống vách núi, trên đầu vẫn là từng tảng đá to đang ầm ầm rơi xuống.
“Á ——!!!”
Tô Ngọ và hồ ly cố gắng khống chế dòng lũ đá không để chúng lăn xuống những thôn xóm bên dưới, mấy cục lông tròn tròn ngồi trên vai Tô Ngọ cũng cực kì sốt ruột, thật sự vô cùng gấp gáp! Các thú con từ trước tới nay chưa từng được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, càng chưa từng phải cảm nhận bầu không khí căng thẳng đến thế, cũng chưa từng thấy ba Tô Ngọ và bác hồ ly phải nghiến răng nghiến lợi, bé năm nhỏ yếu nhất thậm chí còn suýt bị dọa khóc, may mà còn có các anh ở bên cạnh, bé mới không bị dọa khóc.
Mấy đứa kia thì dũng cảm hơn nhiều, ngoài căng thẳng ra thì có lẽ là bởi còn có ba Tô Ngọ ở đây, cũng cảm giác được ba Phi Ngang ở cách đó không xa nên các thú con mới không sợ đâu! Bé hai nhìn mấy hòn đá lăn từ trên núi xuống, lại cảm thấy nhàm chán, đôi mắt to đen láy liếc loạn, bỗng bé nhìn thấy một người đang lăn xuống như một hòn đá nơi vách núi, bé hai mặc dù nghịch ngợm nhưng bản chất rất hiền lành tốt bụng, hơn nữa cái người kia thoạt nhìn còn rất quen mắt! Vì vậy cơ thể nho nhỏ của bé liền thử thăm dò bắn một tia lưu quang màu xanh lục ra ngoài, giữa một đống đá hỗn độn đang lăn xuống, quấn được cơ thể người kia lại.
Ai ngờ người kia lại thực sự quá nặng! Thú con nhỏ bé suýt chút nữa bị cơ thể người trưởng thành kéo xuống, may mà các anh em còn ở bên cạnh, năm bé con cùng phát lực, không ngờ lại có thể kéo được người kia về!
Thật vui quá!
Nhưng lông tạp được kéo về một chút cũng không vui! Lúc này hồn phách của gã bị thương, cơ thể lại lăn xuống theo đống đá kia, vốn cho rằng hôm nay nhất định phải chết rồi, ai ngờ trong hiểm cảnh như vậy còn được người ta cứu.
Nhưng nói thật là, người cứu gã có thể đáng tin hơn một chút có được không?! Kéo gã vung qua vung lại trên không trung thì thôi không nói, đã thế còn luôn kéo đầu của gã về hướng có đá đang rơi xuống, có thể tốt bụng hơn một chút được không!
Khi ngọn núi bỗng nhiên bị nổ tung, Viêm Phi Ngang ngẩn ra, anh không kịp có quá nhiều cảm xúc, việc anh làm đầu tiên chính là thông báo cho đám người Cố Tinh Hà vẫn còn ở lại chỗ cũ xuống ngay chân núi cứu người trong thôn xóm, ngay sau đó anh liên hệ với Mạnh Thực vẫn còn đang ở lại trong Cục 9 gọi đội máy bay trực thăng tới cứu người, lúc này anh cách cái thôn kia quá xa, tất cả chỉ có thể giao cho Cố Tinh Hà xử lý, mà anh thì mang theo một đội nhân lực vòng qua khu vực đá rơi xuống, muốn biết cho rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Đội, đội trưởng, chuyện này…” Người vẫn luôn theo sát anh trắng bệch cả mặt lại, cậu ta nhìn thấy những hòn đá đang lao mạnh xuống đường vòng cung dưới núi, lại nghĩ tới những thôn xóm đã nhìn thấy khi tới, trong lòng không nhịn được lại tưởng tượng tới cảnh tượng bách tính vô tội phải chết thảm, trong lòng bùng lên cơn phẫn nộ, những phần tử phạm tội kia đúng là càn rỡ quá mức!
Không cần cậu ta nói, trong lòng Viêm Phi Ngang cũng là lửa giận ngút trời, chỉ là một chữ anh cũng không nhiều lời, ra hiệu cho đội viên vừa mới mở miệng im lặng, theo sát sau anh.
Nhân lực vốn chỉ lên núi điều tra giờ đã biến thành tiểu đội đột kích, Viêm Phi Ngang tỉnh táo nhịn lửa giận trong lòng xuống, mang theo cả đội dùng tốc độ nhanh nhất rời tới khu vực an toàn gần nhất. Lúc này họ không chỉ muốn bắt được tội phạm đáng chết, mà còn phải thăm dò phạm vi núi lở, đá tảng lăn xuống đợt một sẽ đều tạo ra tổn thất cực lớn, nhưng cũng không biết được sau đó có còn nguy hiểm lớn hơn đang rình rập hay không.
Họ vừa mới đi khỏi một cung đường núi, đã lập tức nhìn thấy lơ lửng trên không trung trước mắt chính là Tô Ngọ và hồ ly đang dùng pháp thuật khống chế dòng lũ đá, mắt thấy những hòn đá đang lăn xuống kia bị miễn cưỡng khống chế dừng lại giữa sườn núi, tốc độ của những tảng đá sau cũng lần lượt chậm lại, vẫn chưa làm cho bách tính dưới núi bị thương, thậm chí là tử vong, trong lòng tất cả mọi người đều vui vẻ, mấy người Cố đội trưởng chắc chắn sẽ kịp rút lui! Sau đó, lúc này họ mới kinh ngạc để ý tới hai người đang chống đỡ kia ——
Thật giống thần tiên, phép thuật giống thần tiên, mà tấm lòng thiện cũng tựa như thần tiên vậy!
Tất cả các đội viên đều rất kích động, Viêm Phi Ngang thấy rõ người yêu bé nhỏ của mình đang ở đó, trong lòng cũng thả lỏng lại, có điều anh cũng không phân tâm nghĩ gì nhiều, ra lệnh ngay sau đó: “Bắt người lại!”
“Vâng!”
Núi lở rất nhanh đã khiến cho đỉnh ngọn núi này bị mất đi một phần, nếu cứ vậy bỏ mặc không quan tâm, người dưới chân núi không rút đi nhất định sẽ chết, nhưng đám phần tử tội phạm ở lưng chừng sườn núi thì cũng chưa chắc.
Người Cục 9 rất nhanh đã tìm ra được kẻ đang muốn lợi dụng kẽ hở trốn thoát, cơ thể Tưởng Huyền Minh bị hồ ly đá cho một cước đang nửa co quắp lại, kẻ này cũng là kẻ tàn mà không phế, lúc này đá tảng đã rơi chậm lại, trong lòng gã phẫn uất, liền kéo theo cơ thể nửa co quắp bò vào trong sơn động, muốn tìm tới một hộp điều khiển khác, tạo ra cơn lũ đá càng lớn hơn.
Chúng đã chôn rất nhiều thuốc nổ trong ngọn núi chẳng hề lớn này, những thứ này trong nước bị quản lý rất nghiêm ngặt, công nghệ quá cao nhất định sẽ bị lộ, nói không chừng còn liên lụy tới thân phận của người nọ, dù sao bây giờ cũng là lúc mấu chốt, tất cả những gì chúng làm ra đều là nhờ chúng tự tay gom góp lại cả, cũng chỉ có thể dùng hộp điều khiển kiểu cũ để khống chế, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Mấy cái hộp ngã trái đổ phải trong sơn động, có rất nhiều hộp bị đá trong động đè lên, nhưng cũng không biết vận may của chúng không tốt hay là vận may của người Cục 9 tốt mà không hề có một nút lệnh nào bị đá đè trúng. Tưởng Huyền Minh mặt đầy mồ hôi, xì một tiếng, tốn rất nhiều sức lực mới có thể đẩy một hòn đá trong đó ra, sau đó hưng phấn nhìn nút ấn bên dưới, gã lập tức run run bàn tay dính máu đưa tới.
Bỗng giữa trời có một đôi chân đi giày quân đội* bước tới, đôi chân dài mà mạnh mẽ kia không để gã kịp có thời gian phản ứng, một cước đã một lần nữa đá gã lăn ra khỏi hang, ngay sau đó, mấy nòng súng chĩa vào trán gã.
Tưởng Huyền Minh bị đá lăn trên đất, gã ngửa mặt đưa đôi mắt âm trầm nhìn người đàn ông vừa mới đạp mình lăn ra, cười âm lãnh hỏi: “Mày cho rằng chỉ với mấy thứ này đã có thể đối phó được với tao?!”
Viêm Phi Ngang đứng trước mặt gã nhíu mày, lại thấy từ trên người Tưởng Huyền Minh bỗng có vô số sợi tơ đen chui ra, tơ đen kia như côn trùng ngửi thấy mùi, nhanh chóng muốn đâm vào cơ thể những đội viên đang vây quanh gã kia.
“Chít!” Vào thời khắc cực kì nguy cấp này, một cục lông màu trắng bạc giáng xuống từ trên trời, một luồng sáng xanh lục tựa như lưới đánh cá, lập tức bọc những sợi tơ đen này lại thật chặt, tất cả tơ đen nhất thời đều bị bức lại vào trong cơ thể Tưởng Huyền Minh, làm cho sắc mặt gã vốn đã khó coi giờ lại càng thêm trắng bệch, không thể khống chế nổi, bắt đầu lớn tiếng ho khan.
Biến cố đã xảy ra này làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, ngay cả Viêm thượng úy gặp phải chuyện khó tin vẫn có thể trấn tĩnh tự nhiên cũng phải ngẩn người, lập tức cục lông tròn trắng bạc kia hưng phấn kêu lên chít chít, đưa móng vuốt nhào về phía người anh, bắt được ba ba Phi Ngang rồi, thật vui quá!
*Giày quân đội (nguyên văn là 军靴 – quân ngoa):