Nhờ có sự dạy dỗ khẩn cấp của Tô Ngọ nên cả năm thú con đều sống qua được bữa tiệc đêm giao thừa mà không hề đổi về nguyên hình để bị lộ, cực kì trót lọt!
Viêm Phi Ngang ăn qua loa cùng người lớn một vòng xong thì mượn cớ cho các con bú sữa, mang theo Tô Ngọ nguyên hình, đẩy các bé con vào trong nhà.
Mèo đen nhỏ vốn đang ngồi trên đùi Viêm Phi Ưng, thấy họ đi khỏi cũng nhảy xuống khỏi đùi con sen, theo sau họ.
Viêm Phi Ngang bế các thú con vẫn đang trong bộ dáng trẻ sơ sinh về lại phòng, tùy tiện để các bé biến về nguyên hình cùng chơi đùa với Tô Ngọ trên giường, anh thì đi chuẩn bị sữa bột. Mèo đen nhỏ nhảy lên giường ngồi xổm liếm móng vuốt.
“Sao cậu cũng tới đây?” Tô Ngọ nằm giữa các bé thú con, ngẩng đầu nhìn y một cái.
Mèo đen nhỏ liếm móng vuốt, nói: “Tới giúp cậu trông thú con.” Dứt lời y nhảy xuống ngồi xổm giữa giường.
Thú con đột nhiên nhìn thấy một con “thú hoang” lớn tới vậy, đều bị giật mình, cuối cùng có lẽ là do không phát hiện được chút uy hiếp nào từ trên người y nên bé hai là đứa lại gần ngồi cạnh y đầu tiên, đôi mắt to đáng yêu còn chớp chớp nhìn y.
Mèo đen nhỏ nhấc móng vuốt, bé hai lùi về sau một bước theo bản năng, nhưng sau đó phát hiện y không hề có ý định làm mình bị thương, bé dừng lại ngay lập tức, tò mò nhìn móng vuốt của y, có vẻ muốn chơi cùng y.
Tô Ngọ ngồi xổm bên cạnh bé út nhà mình vừa cọ cọ vừa nói: “Sao hồ ly còn chưa tới ăn Tết, không phải cậu ấy đã đồng ý sẽ tới rồi sao?”
“Hình như đột nhiên phải tham gia chương trình ăn Tết của đài truyền hình gì đó, không có cách nào tới được.” Mèo đen nhỏ thu móng vào trong đệm thịt, đẩy nhẹ bé hai đang ngồi xổm trước chân mình một cái, bé nhất thời bị y đẩy lăn một vòng.
Bé hai bị đẩy ngã không những không giận mà còn bị chọc cười hì hì, rất nhanh lại bò trở lại, chớp đôi mắt to ra hiệu y làm lại một lần nữa! Chơi thật vui!
Mèo đen nhỏ quyết đoán duỗi chân ra cho bé được toại nguyện!
“Ai, hồ ly thật là chăm.” Tô Ngọ nhịn không được cảm thán một câu.
Mèo đen nhỏ rất tán đồng, y và Tô Ngọ bây giờ gần như đều do người ta nuôi! Có điều Tô Ngọ cũng không giống y, Tô Ngọ có ân với nhà họ Viêm, không giống y, y là thuần túy được người nuôi…
“Vậy chờ tôi có thể hóa thành hình người rồi, lại đến thăm cậu ấy.”
Bé ba, bé tư thấy anh hai mình chơi với cục than quả bàng bự kia rất vui, cũng nhảy nhót ngồi xổm thành một cục trước mặt y, có ý cầu đẩy ngã!
Vì vậy mèo đen nhỏ hoàn toàn coi ba đứa này là ba cuộn len, đẩy đẩy chơi mãi không ngừng!
Bé út thực ra cũng muốn tới chơi cùng, nhưng bé sợ bị các anh bắt nạt nên chỉ đành tội nghiệp ngồi xổm bên cạnh nhìn, ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Viêm Phi Ngang mang sữa bột quay lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này, anh đưa ngón tay lên đẩy nhẹ một cái lên cơ thể tròn như quả bóng của bé, bé út nhất thời cũng lăn một vòng trên giường, ngã tới choáng đầu hoa mắt, còn cảm thấy rất thú vị, rất nhanh lại ngẩng đầu lên ngồi lại, ra hiệu cho ba ba Phi Ngang tiếp tục!
Đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt, sau khi trời tối, giữa bầu trời xuất hiện từng cụm pháo hoa sáng bừng lên, vô cùng đẹp mắt, đám thú con mới sinh chưa từng được xem bắn pháo hoa, được ba ba Phi Ngang đặt từng đứa bày trên bệ cửa sổ, cũng không nhịn được kêu lên tiếng “oa” cảm thán.
Viêm Phi Ngang dùng camera chụp cho các bé một bức ảnh, lại liếc mắt nhìn Tô Ngọ, trong lòng hy vọng cậu có thể biến về hình người nhanh một chút, như vậy người một nhà có thể cùng chụp một tấm ảnh rồi.
Viêm Phi Ưng ăn tiệc giao thừa xong liền chậm rãi đi tới đón mèo đen nhỏ về.
Hôm nay anh có uống một chút rượu, thoạt nhìn không giống mọi khi lắm, khuôn mặt tuấn tú hơi hồng lên, nhìn cũng có vẻ lại càng đẹp trai hơn một chút. Mèo đen nhỏ thấy anh cười với mình một cái, có hơi rợn tóc gáy.
“Đi thôi, A Mặc.” Viêm Phi Ưng ôm y vào lòng, cúi đầu hôn lên trán y một cái.
“A Mặc?” Tô Ngọ nghiêng đầu, tò mò nhìn họ.
“Tên anh đặt cho mèo nhỏ, Viêm Mặc, có dễ nghe không?” Viêm Phi Ưng cười híp mắt quay đầu hỏi cậu.
“Êm tai lắm!” Tô Ngọ cảm thấy cái tên này nghe thật hay! Hơn nữa còn rất hợp với mèo đen nhỏ!
“Khó nghe muốn chết.” Mèo đen nhỏ không hề cảm kích, còn không cho phép họ tiếp tục gọi nữa.
“Vậy được rồi, khi nào chỉ có hai người chúng ta thì mới gọi, có được không hả A Mặc ~”
“Câm miệng!”
Hai người vừa đấu võ mồm vừa rời khỏi tòa nhà, Tô Ngọ nghĩ một lát, lại gửi cho hồ ly một tin nhắn ngắn.
Hồ ly rất nhanh đã nhắn lại một tin: Chương trình của tôi thu xong rồi, bây giờ đang định về kí túc xá đây, mọi người thì sao?
Tô Ngọ cau mày, trả lời: Một mình cậu ở kí túc xá?
Hồ ly:.. À, nãy mới nhận được tin nhắn của Tần Hư Lăng, anh ta nói chỉ có một mình đang đón giao thừa bên ngoài, gọi tôi tới cùng uống rượu, thế nên tôi đi đây.
Tô Ngọ nghĩ có hai người ở cùng với nhau rồi cũng tốt, không nói thêm lời nào nữa. Chỉ là khi cậu đang định tắt máy, lại nhận được tin nhắn bạn tốt của Tống Quân Thành.
Tống Quân Thành V: Tô tiên sinh, năm mới vui vẻ, lâu rồi không liên lạc với ngài, muốn hỏi ngài một chút, không biết mùng bốn tháng giêng này ngài có rảnh không?
Tô Ngọ nhìn nhìn móng vuốt nhỏ của mình, đánh chữ thật mệt quá, liền gọi Viêm Phi Ngang tới đánh chữ hộ mình. Các thú con vừa mới xem xong pháo hoa, quay đầu lại thấy điện thoại của ba ba Tô Ngọ sáng đèn, tưởng lại sắp chụp ảnh, nhất thời đều vội vàng lại gần, Tô Ngọ vội dùng linh lực cản lại, mấy quả cầu lông mới lăn thành một hàng.
Viêm Phi Ngang ở giữa một đám cầu lông, vuốt ve từng quả một, bao gồm cả quả to nhất kia, cầm điện thoại di động nhắn lại cho Tống Quân Thành theo ý cậu.
Tô Ngọ chờ mong các bé con sinh ra: Tôi rảnh, anh có chuyện gì sao?
Tống Quân Thành V: Tôi định mùng bốn sẽ tới chúc Tết ngài, không biết ngài có tiện hay không?
Viêm Phi Ngang cúi đầu nhìn Tô Ngọ, Tô Ngọ quan sát trong cơ thể một hồi, cảm giác linh lực của mình đã từng bước khôi phục trở lại, cần thêm một hai ngày nữa là có thể hóa lại về hình người, liền gật đầu.
Vì vậy, Viêm Phi Ngang theo lời cậu, nhắn lại cho Tống Quân Thành. Nhắn lại xong, điện thoại của Tô Ngọ lần lượt nhận được tin chúc Tết của những người khác, có hai anh em Tiêu Triển, Tiêu Nguyên Gia, còn có cả Hàn Ý Ổn và những người khác đã từng được Tô Ngọ giúp đỡ, Viêm Phi Ngang đều xem hộ Tô Ngọ, rồi nghiêm túc nhắn lại cho mỗi người một tin theo ý Tô Ngọ.
Anh em nhà họ Tiêu tỏ ý lúc đó cũng sẽ tới chúc Tết, Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang sau khi thương lượng xong, cũng thống nhất sẽ tiếp đãi họ vào ngày mùng bốn.
Pháo đêm giao thừa nổ liên tục, đêm nay trôi qua trong tiếng đùa vui của mọi người, gần như không có ai định đi ngủ cả.
Tô Ngọ cùng đám thú con ngồi xổm gà gật được một lúc, lại bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức, thú con đã được ăn no nê, lúc này đang ngủ rất say.
Viêm Phi Ngang cũng chưa ngủ, ôm Tô Ngọ đã bị đánh thức vào lòng, hai người nằm trên giường nói chuyện.
“Phi Ngang, em rất vui.” Tô Ngọ lộn mèo trên ngực anh, cậu cũng bị không khí bên ngoài ảnh hưởng, nghĩ tới chuyện hơn sáu tháng kể từ khi xuống núi, đã có thật nhiều chuyện xảy ra, còn kết được nhiều bạn như vậy, Tô Ngọ chưa từng cảm thấy thỏa mãn tới thế này.
“Anh cũng vậy.” Viêm Phi Ngang vuốt ve lông cậu, thấp giọng nói, “Có thể quen được em là phúc khí lớn nhất của đời anh.” Tuy rằng anh chưa từng nói ra lời này, nhưng trong lòng anh không khỏi nhiều lần cảm thấy may mắn vì lúc trước đã quyết định tự mình đưa cậu tới thủ đô, còn kết hôn với cậu ngay từ đầu.
“Ừm, em cũng vậy.” Tô Ngọ vui vẻ bò lên cổ anh, chân trước đặt lên cằm anh, hôn lên môi anh một cái.
Đêm giao thừa náo nhiệt, một nhà bảy miệng ăn nằm trên giường lớn, nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ, là chuyện hạnh phúc nhất.
Bắt đầu từ mùng một đầu năm, nhà họ Viêm đã có người tới chúc Tết không ngừng, Viêm Phi Ngang ngay từ mùng một đã phải tới Cục 9, những người khác trong nhà họ Viêm ăn Tết mà còn bận hơn lúc thường ngày, trong nhà cũng là người đến người đi, vì vậy Tô Ngọ và đám thú con không hề bị phát hiện ra, vẫn luôn ở nguyên trong tòa nhà, mèo đen nhỏ cũng tới đây trông bé con cùng cậu.
Nhà họ Viêm cũng bắt đầu từ hôm nay, chính thức giới thiệu năm con trai của Viêm Phi Ngang ra bên ngoài, các bé con được Khang Văn Thanh dùng xe đẩy đẩy một vòng trong lúc người lớn đang ăn cơm, nhận được một đống lớn lì xì rồi lại được đẩy về.
“Thật là nhiều tiền lì xì.” Tô Ngọ và mèo đen nhỏ ngồi giữa một đống lì xì, dùng linh lực bóc lì xì thay đám thú con.
Bởi một số cấm kị, tiền lì xì cho các bé con cũng không nhiều, bên trong nhiều nhất một trăm, hoặc là những con số như sáu mươi sáu, tám mươi tám, đều là những con số may mắn cả.
Nhưng dù trong mỗi bao chỉ có chút tiền này, thì thu hoạch cả đống, cũng được vài nghìn, Tô Ngọ vui sướng hài lòng nói với các con: “Đủ một tháng sữa bột cho mấy đứa nhé.”
Các thú con không hiểu thế nào là nhiều tiền, ít tiền, vui sướng lăn lộn trong đống lì xì, Tết thật là vui!
Chớp mắt một cái đã tới ngày mùng ba, hôm đó sáng sớm Viêm Phi Ngang đột nhiên bị đè nặng mà tỉnh dậy, anh mở mắt ra, liền nhìn thấy người yêu nhỏ đã hóa thành hình người.
Tô Ngọ hình người trơn bóng trần trụi đè trên người anh, còn vô thức cọ tới cọ lui trên người anh, Viêm Phi Ngang vốn nhịn đã lâu, mới sáng sớm đã bị quyến rũ như vậy, thực sự không nhịn nổi nữa, nghiêng người áp cậu xuống giường lớn.
Tô Ngọ đang nửa tỉnh nửa mê, cảm giác Viêm Phi Ngang xông vào cơ thể, cậu không nhịn được rên rỉ một tiếng, cậu theo bản năng đưa chân lên kẹp lấy eo Viêm Phi Ngang.
“Tiểu Ngọ…” Viêm Phi Ngang thở hổn hển ghé vào tai cậu thấp giọng gọi một tiếng, ôm người yêu vào lòng thật chặt.
“Phi Ngang… A…”
Trong chăn rất nhanh đã vang lên thở ồ ồ quấn quýt của hai người, vừa ám muội lại ngọt ngào, đúng là một buổi sáng vô cùng tốt đẹp.
Tô Ngọ cuối cùng cũng đã biến về hình người, linh lực của cậu cũng đã khôi phục hoàn toàn, liền bắt đầu thử chia linh lực thành năm phần, dùng năm phần linh lực ấy nhấc năm bình sữa lên cho các bé con bú sữa cùng một lúc.
Có điều đây mới chỉ là suy nghĩ của cậu, khi thật sự làm thao tác lại vô cùng khó khăn, chia linh lực thành năm phần rất dễ, nhưng khó lại ở việc phải chia ra điều khiển năm phần linh lực riêng rẽ làm những chuyện khác nhau, đặc biệt là các bé con khi bú sữa nhịp độ khác nhau, không thể đút loạn, bằng không sẽ làm đứa nhỏ bị sặc.
Tô Ngọ tự thử một ngày, mệt đến vã mồ hôi đầy đầu, tuy việc dùng năm phần linh lực cho bé bú sữa rất khó làm, nhưng dùng để nhấc mấy thú con lên thì vẫn không thành vấn đề, coi như là ngoài cho bú sữa ra thì vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ một mình chăm cả năm đứa.
Ngày mùng bốn hôm đó, nhà họ Viêm cố tình để trống một hôm để Tô Ngọ tiếp khách của mình.
Anh em nhà họ Tiêu nghe Viêm Phi Ưng nói nên cũng biết Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang đã có năm đứa con trai, khi tới chúc Tết, quà mang đến cũng được thay đổi theo.
“Đây là một cửa tiệm đồ ngọt, anh mua lại từ tay ông chủ, đúng lúc có thể đưa cho mọi người, sau này các bảo bối nhỏ muốn ăn gì trong cửa hàng đều có, cậu cũng không cần quan tâm tới chuyện trong cửa hàng, đã có người được mời tới để quản lý cả rồi.” Hai anh em nhà họ Tiêu cười híp mắt nói với Tô Ngọ.
“Làm thế sao được chứ.” Tô Ngọ giờ đã biết cửa hàng ở thủ đô đều thực sự rất đắt tiền, cậu không muốn nhận ý tốt này lắm, nhưng cửa tiệm đồ ngọt thực sự quá hấp dẫn đối với cậu!
“Một cửa tiệm thôi mà, có là gì đâu.” Tiêu Nguyên Gia hếch cằm với cậu, ra hiệu cứ nhận lấy đi.
Tô Ngọ thật không tiện từ chối nữa, cuối cùng vẫn không chịu nổi cám dỗ đến từ cửa tiệm đồ ngọt, đỏ mặt nhận lấy.
Hàn Ý Ổn và hai vợ chồng họ Trương từng được Tô Ngọ giúp đỡ đều đưa quà tới chúc Tết Tô Ngọ, họ tuy rằng không thể hào phóng được bằng Tiêu Triển nhưng cũng đều là người có lòng.
Tận chiều hôm ấy, Tống Quân Thành mới tới.
Người đàn ông này vẫn tựa như một quý ông vậy, cũng mang quà Tết tới tặng cho Tô Ngọ. “Tôi không biết hai người vừa mới có tin mừng, có quý tử, xin lỗi vì đã không chuẩn bị quà tặng trước.” Tống Quân Thành nghĩ một chút, cởi cái vòng xâu đầy hạt châu trên cổ tay xuống, gỡ năm viên Phật châu từ trong đó ra, lại bảo hầu gái nhà họ Viêm mang sợi tơ đỏ tới, tết hạt châu vào, rồi mới đưa cho Tô Ngọ.
“Hạt châu này nghe nói đã từng được khai quang, có thể phù hộ cho các bé.”
Phật châu này quả nhiên không giống những hạt bình thường khác, Tô Ngọ có thể cảm nhận được đây là thứ được một vị cao tăng đắc đạo để lại, trên phật châu có tỏa ra hào quang thánh khiết nhạt màu, không hề có chút ác ý gì đối với yêu tinh như họ, thậm chí hình như còn có cả hiệu quả tĩnh tâm an thần, nếu đã là ý tốt của Tống Quân Thành, vậy thì Tô Ngọ sẽ nhận thay lũ nhỏ.
“Cảm ơn, thủ nghệ của anh thật tốt.” Tô Ngọ trân quý sờ sờ sợi dây Tống Quân Thành tết, cảm thấy tinh mỹ chẳng khác gì những vật được bán bên ngoài.
“Trước đây khi còn ở cô nhi viện, vì muốn kiếm chút tiền nên đã từng giúp viện trưởng tết mang đi bán.” Tống Quân Thành kể chuyện xưa, cho dù bây giờ anh đã trở thành minh tinh lớn xuất hiện trên màn ảnh thì cũng không hề cấm kị.
Viêm Phi Tuyết ở lại làm tên sai vặt cho người lớn hôm nay cũng cố tình ở lại để được gặp tận mắt vị minh tinh này, khi nghe được những lời chứa đựng đầy kinh nghiệm này của anh, trong chớp mắt cô cảm thấy quả nhiên trên đời này thật nhiều việc vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có thể có được, không mấy ai thành công lại như hồng thủy cuồn cuộn ập tới đột ngột cả.
Tống Quân Thành ngồi một lúc trong phòng khách nhà họ Viêm liền ngỏ lời muốn đi xem các bảo bối nhỏ, có vẻ chưa có định đi về ngay.
Các bảo bối nhỏ vừa bú sữa dưới sự trợ giúp của người lớn, lúc này đều đang nằm trên giường lớn ngủ say sưa, chẳng qua đều là bộ dáng hình người, nhìn một cái cũng không sao cả, Tô Ngọ liền mang anh đi tới.
“Các bé đều thật ngoan, sau này nhất định sẽ đều trở thành người giỏi giang.” Tống Quân Thành lần lượt nhìn các bé một vòng, trong lòng vô cùng hâm mộ.
“Hì hì, không có đâu, bé hai, bé ba, bé tư đều rất nghịch ngợm.” Dù sao cũng là con trai mình, nghe được lời khen của người khác tâm tình sẽ rất tốt, chẳng qua cũng không thể quên khiêm tốn một câu.
Khi Tống Quân Thành về, rõ ràng rất do dự, Tô Ngọ tiễn anh tới cửa lớn, Tống Quân Thành cuối cùng vẫn không thể nhịn được, hỏi: “Tô tiên sinh, tôi, tôi muốn hỏi, chuyện mọi người điều tra lần trước có liên quan tới Sơ Lâm và Tưởng Huyền Minh, không biết đã có tiến triền gì hay chưa.”
Lần trước Tô Ngọ và hồ ly, còn cả Tần Hư Lăng đều tới tham dự tiệc sinh nhật của Tống Quân Thành, Tần Hư Lăng thân là người bình thường ở đó bị bạn của Tống Quân Thành làm thương hồn phách, Tô Ngọ sau đó đã tìm tới Tống Quân Thành nghe kể về người này, mới biết được quá trình trưởng thành của ba người, Cục 9 cũng thuận theo thông tin này tìm ra được vài thương nhân từng ngầm giúp đỡ đám người kia, nhưng Tưởng Huyền Minh thì vẫn không có tung tích gì.
“Tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì, Tưởng Huyền Minh có lẽ đã rời khỏi thủ đô, mai danh ẩn tích.” Dù sao đất nước này rộng lớn tới vậy, Tưởng Huyền Mình nói không chừng đã tới địa bàn của đám người kia, nên mới không có cách nào tra ra được gã.
Tống Quân Thành nghe xong chỉ khẽ thở dài, Tưởng Huyền Minh tính tình thế nào anh đã quá rõ, đây chính là một kẻ sẽ không bỏ sót thủ đoạn nào chỉ vì tiền.
“Cảm ơn đã nói cho tôi biết.” Tống Quân Thành gật đầu, lại như nghĩ tới điều gì đó, nói, “Đúng rồi, gần đây có một vai diễn trong phim mới rất không tệ, của đạo diễn nổi tiếng trong nước, khi chúng tôi nói chuyện, tôi cũng đã đề cử Hồ Ly tiên sinh với ông ấy, ngài có thể thông báo với Hồ Ly tiên sinh chuẩn bị thu xếp công việc trước, nếu như có thể tham gia vào bộ phim này, Hồ Ly tiên sinh sẽ được trợ giúp rất nhiều.”
“Ồ! Rất cảm ơn anh, tôi nói cho cậu ấy biết ngay đây!” Tô Ngọ biết Tống Quân Thành có ý định nâng đỡ hồ ly, nghe được tin này cũng vô cùng hưng phấn thay hồ ly.
“Đừng khách khí, vậy tôi đi trước đây, Tô tiên sinh xin mời về đi.” Trợ lý của Tống Quân Thành đã lái xe tới đón trước cửa lớn, anh chào hỏi Tô Ngọ xong liền bước lên xe.
Tô Ngọ cảm thấy vui vẻ thay hồ ly, mau chóng gọi một cú điện thoại cho y.
Mấy ngày nay đoàn phim còn chưa bấm máy, hồ ly đang ở kí túc xá xem phim mình đóng, cân nhắc diễn xuất của mình, nhận được điện thoại của Tô Ngọ quả nhiên cũng rất hưng phấn.
Hai người hàn huyên vài câu, bỗng hồ ly nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa gặp mấy thú con, hôm nay tới xem mấy đứa một chút đi.”
“Được rồi, để tôi bảo mẹ chuẩn bị thêm hai con gà.” Tô Ngọ cười híp mắt nói.
“Được.”
Hồ ly quả nhiên rất nhanh đã tới, cũng cho năm thú con năm cái bao lì xì đỏ thẫm.
Tô Ngọ cũng không khách khí với y, mở lì xì giúp các con ra ngay tại chỗ, thấy bên trong chỉ có một trăm đồng, nhất thời cậu buồn bực nói: “Sao cậu lại hẹp hòi như vậy chứ, chỉ cho có một trăm!”
“Nói cái gì đấy! Mỗi đứa một trăm, năm đứa là năm trăm rồi đấy có được không! Tôi lăn lộn ở đoàn phim mấy ngày cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều như thế! Lại nói ai bảo cậu đẻ nhiều thú con đến vậy chứ, nếu một lần cậu chỉ sinh có một đứa, vậy tiền lì xì không phải là năm trăm rồi hay sao?” Hồ ly tỏ vẻ bây giờ y cũng đang rất nghèo!
Tô Ngọ làm cái mặt quỷ với y, mèo đen nhỏ với anh hai, đưa lì xì cho thú con, mỗi đứa đều được tận sáu nghìn! Đương nhiên còn có các loại quà tặng đắt tiền khác nữa, hồ ly đúng là tên nghèo rớt mà!
Hồ ly vẫn rất thích thú con, đương nhiên người khác trông thú con đều là khổ dịch, y trông thú con thì chỉ đơn thuần là để chơi với các bé. Y dùng linh lực bao quanh người thú con, cứ vậy tung mấy đứa trên không trung, mới đầu bé năm bị y tung lên trên, liền trực tiếp bị dọa khóc, bé cả nhà Tô Ngọ bị trêu liền lập tức cào lên mu bàn tay y một cái, đoạt lại em trai như hoa của mình về, dỗ dành các thể loại, hồ ly cảm thấy chán, quay sang chơi với mấy đứa kia.
Ba đứa kia là ba tên nghịch ngợm, lá gan lớn hơn nhiều, bị tung lên giữa không trung, lập tức hưng phấn réo “chít chít chít” không ngừng, nếu có người ở ngoài cửa không biết, nhất định sẽ cho rằng có chuột đang làm ổ trong phòng!
“Hai đứa kia giống cậu với anh tư, ba đứa này…” Hồ ly vừa chơi với đám thú con ở mức độ vừa phải, vừa sờ sờ cằm đánh giá, “Ba đứa này hoàn toàn không giống hai người, không phải là nhặt được đấy chứ?”
“Cậu mới là đồ nhặt được ấy!” Tô Ngọ vì muốn dỗ cho bé năm vui vẻ, liền dùng điện thoại chụp ảnh cho bé dỗ bé, nghe vậy cực kì mất hứng lườm y một cái.
Hồ ly cũng không thèm để ý, thấy thằng nhóc vừa nãy còn khóc tới lã chã nước mắt giờ đứng trước máy ảnh đã ngừng khóc ngay lập tức được, còn cười cực kì ngọt ngào chờ được chụp ảnh đẹp, cảm thấy rất ngạc nhiên, “Aiz, còn thích tạo dáng nữa chứ, càng giống cậu hồi bé hơn.”
Tô Ngọ hoàn toàn không muốn giao lưu với y! Quả nhiên kết nhầm bạn chính là cái kết cục này, lịch sử đen tối chó má của nợ gì y cũng đều biết hết! Đúng là phiền chết lên được!
Thích chụp ảnh không chỉ là sở thích của một mình bé út, mấy đứa khác cũng không muốn chơi tung bay nữa, chít chít đòi chụp ảnh theo. Hồ ly cảm thấy thật thú vị, cũng lấy điện thoại ra chụp cho các bé chơi, thấy bọn nhỏ biết tự mình tạo đủ mọi kiểu dáng, cảm thấy càng thú vị, y vung ngón tay lên, nói: “Nào nào, biến thành hình người chụp cho mấy đứa vài kiểu.”
Các bé con ở hình người cũng vẫn đáng yêu không kém gì nguyên hình, hồ ly chụp liên tiếp cả đống, mấy đứa nhỏ không chỉ biết xếp tư thế cực chuẩn mà còn tự học được các loại vẻ mặt, ảnh chụp đủ tạo nên một bộ meme luôn rồi, hồ ly cười bò, còn mở phần mềm photoshop ra chèn thêm chữ lên ảnh của mấy đứa.
“Mau mau up lên weibo cho fan của cậu xem con trai cậu, chắc chắn sẽ làm họ manh chết.” Hồ ly chọt chọt eo cậu.
Tô Ngọ nghĩ một lát liền up một tấm ảnh năm đứa con trai ngồi thành một hàng bú sữa, sau đó còn đổi tên weibo của mình thành “Tô Ngọ nỗ lực nuôi các bé con”.
Weibo của cậu fan follow chủ yếu là fan nữ, một tấm ảnh chụp năm bé con mềm mại này vừa được đăng lên, quả nhiên các cô bé liền gào ầm ĩ, Tô Ngọ lướt bình luận một chút, ai ngờ lại bị nội dung bình luận làm cho nhảy dựng lên.
“Ơ?! Sao, sao các cô ấy lại biết bé con là do tôi sinh ra nhỉ?!” Tô Ngọ bị dọa, suýt đã thốt lên đầy kinh ngạc.
“Cho tôi xem một chút.” Hồ ly cầm máy đọc một chút, ai ngờ khi đọc tới bình luận lại cười nghiêng ngả, không ngờ mấy cô gái này bổ não nhiều tới vậy, bổ não Tô Ngọ đây là vì vị người yêu thần bí kia của cậu nên đã thiên tâm vạn khổ tìm tới bồ tát cầu được thuốc sinh con, trải qua gian nguy mới có thể sinh ra năm bé con cho người yêu, có thể nói là vô cùng vĩ đại!
Hồ ly cười tới đau cả bụng, chỉ vào điện thoại của cậu nói: “Hóa ra bồ tát còn quản cả những chuyện như thế này nữa à!”
Mèo đen nhỏ vừa vào phòng đã nói ngay: “Bồ tát đương nhiên là quản rồi, cậu chưa từng nghe nói tới tống tử Quan Âm hay sao?”
(Tống tử Quan Âm – Quan Âm đưa con tới: đây là một tín ngưỡng dân gian quan trọng của dân tộc Hán. Trước đây, người Trung Quốc, nhất là phụ nữ, rất sùng bái Quan Âm trong Phật giáo, phần lớn chính là bởi tin rằng Quan Âm có thể mang đến con cái cho họ.
Đoạn này t dùng QT dịch rồi chú thích theo ý hiểu, không chắc chắn về độ chính xác)
Tô Ngọ & hồ ly:… Cậu nói quá có lý, chúng tôi không còn gì để nói nữa rồi.
Lướt weibo của Tô Ngọ một hồi xong, hồ ly lại cầm điện thoại của mình lên xem ảnh chụp của mấy thú con, còn nghĩ thêm vài câu chèn bên dưới làm meme, ai ngờ điện thoại di động của y bỗng báo có cuộc gọi tới, liếc mắt nhìn màn hình, hồ ly suýt chút nữa đã ném bay điện thoại đi.
“Sao vậy?” Tô Ngọ lại gần xem điện thoại di động của y, thấy trên màn hình là tên của Tần Hư Lăng.
“Không, không có gì cả.” Hồ ly lắc đầu, có điều gì nói vậy nhưng y vẫn đưa điện thoại cho Tô Ngọ, chột dạ nói, “Ừm này, cậu giúp tôi nghe máy đi, nói tôi vào nhà vệ sinh rồi.”
Tô Ngọ: “???”
Mèo đen nhỏ ở bên cạnh bổ thêm một đao: “Không phải là cậu đã làm chuyện gì có lỗi với người ta đấy chứ? Điện thoại cũng không dám nhận.” Thông thường trong phim toàn là tình tiết như vậy cả.
“Đương nhiên là không có gì rồi!” Hồ ly rướn cổ cãi, tỏ vẻ mình là người đàng hoàng, sao có thể làm ra chuyện gì không đúng với người khác!
Tô Ngọ cũng đầy mặt hoài nghi nhìn y, nhất thời hồ ly có chút thẹn quá hóa giận, “Cậu rốt cuộc có giúp tôi nghe máy không đây!”
“Nghe, nhưng cậu phải nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, có phải là ông chủ quy tắc ngầm với cậu không.” Mèo đen nhỏ liếm móng vuốt, tỏ vẻ chuyện này chẳng có gì lạ.
Hồ ly: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...