Bà nội Viêm cúp máy, quay đầu liền dặn dò con trai và con dâu theo lời cháu trai.
“Nó về thì cứ về, còn gọi điện thoại làm gì, còn muốn chúng ta trải thảm đỏ đón nó về nữa chắc.” Ông nội Viêm nghiêm mặt phun tào.
Khang Văn Thanh cũng thấy ngạc nhiên, bà nội Viêm thì như hơi dỗi ông một tí, “Có lẽ là có chuyện gì muốn nói với chúng ta, không cần biết thế nào, chút nữa ông bớt bớt đi.”
Ông nội Viêm quả nhiên không nói thêm gì nữa, cháu trai thì đã nhìn hai mươi mấy năm không lạ gì, có gặp hay không cũng không quan trọng lắm, ông muốn gặp thằng nhóc kia hơn, lâu lâu nó mới về thăm một chút, vì vậy ông xoay người sai bảo: “Hôm nay chuẩn bị nhiều món ngon hơn đi, cũng không biết nhóc kia với thằng tư ăn uống bên ngoài thế nào, có ăn được không, có bị gầy đi không, về phải bồi bổ thật đầy đủ cho thằng bé.”
“Còn phải chờ ông dặn nữa chắc, đã sai nhà bếp làm lâu rồi.”
“Con cũng đi giúp, phải bồi bổ thật đầy đủ cho thằng bé.” Khang Văn Thanh nghĩ hai đứa khó khăn lắm mới đi được đến bước cuối cùng, cơ thể Tô Ngọ còn nhỏ, cũng không thể để lại mầm mống bệnh gì được.
Bởi một cuộc điện thoại của Viêm Phi Ngang nhà họ Viêm từ trên xuống dưới bắt đầu bận túi bụi.
Tô Ngọ vẫn chưa biết Viêm Phi Ngang định nói chuyện này cho mọi người trong nhà, đi từ nhà Tống Quân Thành ra, cậu nghĩ một chút rồi đến thẳng Cục 9.
“Nếu quả thực giống như lời Tống Quân Thành nói, vậy thì Tưởng Huyền Minh kia thật xấu xa, ba người họ dù sao cũng cùng nhau lớn lên, không nên làm bạn tốt cả đời hay sao?” Tô Ngọ kể lại chuyện Tống Quân Thành nói cho Viêm Phi Ngang nghe, đầy mặt tức giận nói.
Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu an ủi.
Phía Long Văn cũng tra được tư liệu về Diệp Sơ Lâm, xem lí lịch của Diệp Sơ Lâm, đúng là giống như Tống Quân Thành nói, chỉ là trong hồ sơ của lực lượng cảnh sát, thì trạng thái trước mắt của Diệp Sơ Lâm là mất tích, chứ không phải là “đã chết”.
“Vì vẫn chưa tìm được thi thể của cậu ta nên vẫn chưa xác nhận được?” Cố Tinh Hà cau mày nói.
“Có lẽ, anh còn tra được một vài chi tiết nhỏ vào thời điểm Diệp Sơ Lâm tham gia vụ án này.” Long Văn chỉ túi hồ sơ, ở phương diện này, anh giao thiệp khá rộng rãi.
“Tưởng Huyền Minh thì sao?” Viêm Phi Ngang hỏi.
“Hồ sơ của người này giống như thông tin chúng ta điều tra được lần trước, có điều đúng là cậu ta từng làm trợ lý cho vài ông chủ.” Long Văn nói xong, ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng hiểu rõ ý của những người còn lại.
Cố Tinh Hà quyết định thật nhanh: “Xem ra mấy ông chủ lén lút này có liên quan tới nạn buôn ma túy, hoặc là, bản thân họ có vô số liên hệ với đám người kia!”
Vụ án này trước mắt có phương hướng điều tra rõ ràng, Tô Ngọ cũng hơi yên tâm hơn một chút.
Chẳng qua cũng bởi vụ án này mà chiều nay Viêm Phi Ngang vốn định ở lại tăng ca, bây giờ người yêu bé nhỏ lại đang mang thú con trong bụng, hơn nữa còn là năm đứa, mà năm đứa này chỉ còn hơn một tháng nữa là sẽ ra đời, cho dù trước kia anh là người cuồng công tác thì bây giờ cũng chẳng còn tâm tình gì để làm việc, trực tiếp xin Cố Tinh Hà nghỉ.
Tô Ngọ cũng chớp đôi mắt to nhìn Cố Tinh Hà.
Cố Tinh Hà không chịu nổi công kích từ những thứ đáng yêu, đành đầy mặt buồn bực nói: “Được rồi, tuy tôi không muốn phê duyệt cho cậu tan làm đúng giờ tí nào nhưng nể nhóc đáng yêu, mau đi đi, bằng không bảo đảm đám chó độc thân trong cục sẽ liều mạng với cậu đấy.”
Viêm Phi Ngang gật đầu, vẻ mặt bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lại kích đông nắm tay Tô Ngọ tan làm đúng giờ.
“Chúng ta về nhà chứ?” Tô Ngọ ngoan ngoãn ngồi ở vị trí cạnh ghế tài xế, kéo dây an toàn cài vào thật chắc, cậu là sóc bay nhỏ rất tuân thủ pháp luật mà.
Viêm Phi Ngang nghiêng đầu nhìn cậu, ngả người hôn lên bờ môi cậu.
Hai người hôn ngọt ngào triền miên, tuy không hề kịch liệt nhưng khi kết thúc cả hai đều thở hổn hển.
“Hôm nay về nhà chính.” Viêm Phi Ngang vuốt ve má cậu, ngón tay cái đưa tới lau nước miếng dính trên môi hộ cậu.
“Được thôi! Em nhớ ba mẹ, cả bà nội nữa!” Tô Ngọ rất hưng phấn, cậu tuy rằng càng thích nhà nhỏ của mình và Phi Ngang hơn nhưng ngôi nhà lớn kia cậu cũng cực kì yêu thích.
Nhà họ Viêm đang bận rộn làm nhiều món ăn, Viêm Phi Ưng cũng bị bà nội gọi điện giục về nhà.
Gần đây Viêm Phi Ưng chủ yếu vẫn thường ở lại căn nhà thuê gần công ty hơn, nguyên nhân đương nhiên là bởi anh còn một con mèo nhỏ có thể hóa thành người phải nuôi.
Trong phòng làm việc trang trí giản đơn, mèo đen nhỏ hóa thành hình người dựa cả người vào lồng ngực của Viêm Phi Ưng, toàn thân mềm nhũn như sợi mì, đang thở hổn hển.
Bàn tay to của Viêm Phi Ưng vuốt ve trên tấm lưng mềm mại của y, từng chút lại từng chút một vuốt ve, âu phục vốn chỉnh tề cũng xộc xệch, áo sơ mi và cà vạt bên trong đều mở ra, lệch sang một bên, trên cổ còn có hai vết hồng hồng, nhìn có vẻ như vừa mới được tạo nên không lâu.
Mèo đen nhỏ tựa đầu vào ngực anh thở gấp, đôi con ngươi như lưu ly nhìn chằm chằm nơi bất ngờ phồng lên dưới cái áo sơ mi kia một lúc, thò ngón tay nhỏ dài vào trong quần áo của anh.
Viêm Phi Ưng vừa mới điều chỉnh lại hơi thở rối loạn xong, vội một phát bắt được móng vuốt đang quấy rối kia, cười một tiếng, “Mèo nhỏ à, em nhiệt tình như vậy, tôi kiềm chế không nổi mất.”
Mèo đen nhỏ liếc mắt nhìn anh một cái, muốn rút ngón tay lại, nhưng tay bị nắm chặt lại không rụt về được.
Viêm Phi Ưng cười một tiếng, ôm y ngồi thẳng lại, hôn lên đôi môi đã bị anh hôn đến đỏ hồng của y một chút, cười nói: “Được rồi, chúng ta nên về thôi, hôm nay Phi Ngang muốn chúng ta về nhà, bảo có chuyện muốn nói.”
Mèo đen nhỏ là một con mèo có tính tình tương đối lạnh nhạt, cũng không quan tâm tới chuyện không liên quan tới mình, nhưng Tô Ngọ lại khác, y thầm nghĩ tới lời tên người hầu kia nói, cho rằng Tô Ngọ chắc là muốn nói chuyện mình đã có thú con cho người trong nhà biết.
Mèo đen nhỏ có chút hâm mộ, chẳng qua rất nhanh y lại nghĩ, mang theo một đống thú con bên người nghĩ đã thấy phiền rồi, thôi, y vẫn không muốn đâu.
Anh hai Viêm còn chưa biết, chỉ bởi một câu nói này, rất có thể con cái anh sẽ đều không được xuất hiện trên đời này nữa…
Tối hôm đó, người một nhà quả nhiên về nhà ăn cơm như đã hẹn.
Phòng lớn dùng để tiếp khách của nhà họ Viêm đã dọn thức ăn lên bàn ăn lớn, trên bàn hầm luộc nướng chưng món gì cũng có, phong phú như ăn Tết vậy, nhìn lũ nhỏ từng đứa trở về, ông bà ba mẹ đều thấy rất vui.
Có điều hôm nay về, cũng chỉ có người một nhà Viêm Vân Hải, cũng không mời một nhà anh cả Viêm, đây cũng là chuyện Viêm Phi Ngang đã cố tình dặn trước.
Bữa tối thịnh soạn như vậy, Tô Ngọ và mèo đen nhỏ là vui nhất.
Cũng không biết có phải là do “nuôi” năm thú con cùng một lúc hay không mà bây giờ lượng ăn của Tô Ngọ trở nên cực nhiều, một ngày ba bữa đều phải ăn no căng phè bụng, giữa các bữa bụng lại hơi đói muốn ăn thêm một chút đồ ăn vặt, tuy vậy, trên khuôn mặt phúng phính trẻ con của Tô Ngọ, lại có vẻ gầy hơn một chút, cằm nhìn cũng có vẻ nhọn hơn.
Bà nội Viêm vừa thấy cậu liền đau lòng, kéo cậu nhìn từ trên xuống dưới, lại sờ sờ, cuối cùng nhìn cháu trai mình một cái, do dự rồi nói: “Gần đây có phải là kinh tế của hai đứa có khó khăn không? Chỗ bà còn một món tiền, chút nữa đều cho hai đứa, cháu xem Tiểu Ngọ của chúng ta đã gầy thành như vậy rồi.”
Viêm Phi Ngang nghe vậy cũng lo lắng nhìn khuôn mặt Tô Ngọ, phát hiện đúng là gầy đi một chút, nhất thời càng thêm lo, anh không hề có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, Tiểu Ngọ một lần mang thai năm đứa, lại sắp sinh nữa, chuyện này… Trái tim anh càng lúc càng vọt lên cao, lẽ nào dinh dưỡng cung cấp không đủ ư? Bọn nhỏ có đủ dinh dưỡng không? Cơ thể Tiểu Ngọ sẽ không xuất hiện vấn đề chứ?
Bà nội Viêm vốn chỉ muốn nhắc cháu trai một chút, muốn cháu chú ý tới vấn đề dinh dưỡng thức ăn, ai ngờ vừa nhìn sắc mặt của thằng cháu, bà ngẩn ra, thầm nghĩ, hai đứa này không phải là thật sự thiếu tiền đấy chứ? Bà nghĩ trong lòng như vậy, nhanh chóng bảo quản gia cầm hộp trang sức bảo bối của mình ra, trong đó đều là những đồ trang sức và sổ tiết kiệm các thứ mà bà quý trọng.
Khang Văn Thanh hiểu rõ trong thẻ của Tô Ngọ có bao nhiêu tiền, mấy gian cửa hàng bà giúp cậu mua tháng nào cũng có lợi nhuận dồi dào chuyển thẳng vào thẻ cho cậu, Tô Ngọ cũng không phải là đứa nhỏ tiêu tiền như nước, nhiều tiền như vậy tuyệt không thể nào lại không đủ cho cậu dùng.
Chẳng lẽ Phi Ngang không đủ tiền tiêu? Lại không nỡ động vào tiền của Tiểu Ngọ? Khang Văn Thanh vẫn có chút bận tâm, định chút nữa lén đưa chút tiền cho con trai, dù có thế nào thì cũng không thể hai đứa sống thiếu thốn khó khăn thế được.
Nói chuyện với ông bà nội một hồi lâu, cuối cùng cũng có thể ngồi vào bàn bắt đầu ăn rồi!
Bữa tối thấy Tô Ngọ ăn vừa ngon miệng vừa hăng hái, tất cả mọi người đều vô cùng đau lòng, liên mồm bảo Viêm Phi Ngang gắp thêm thức ăn cho cậu, bù đắp lại phần da thịt đã bị mất khi gầy đi.
Đợi ăn xong bữa cơm này, bụng Tô Ngọ đã căng phồng lên, Viêm Phi Ngang không nỡ cấm cậu không được ăn nữa, lại đau lòng, không thể làm gì hơn là đành cùng cậu tản bộ trong vườn hoa.
Viêm Phi Ưng cũng để mặc cho mèo nhỏ ăn uống no nê nằm ườn trên đầu gối mình, hỏi: “Mẹ, Phi Ngang định nói chuyện gì vậy?”
“Không biết, chắc không phải là chuyện gì xấu.” Dù sao cũng là người làm mẹ, Khang Văn Thanh nhìn mặt con trai dù vẫn như trước, nhưng trên khuôn mặt vẫn đọng nét vui sướng, thế nên chuyện gì cũng không quan trọng, không phải là chuyện xấu là được rồi.
Viêm Phi Ngang nắm tay Tô Ngọ tản bộ trong sân, nghe Tô Ngọ huyên thuyên đủ mọi chuyện với mình, cảm xúc sôi trào trong lòng cuối cùng cũng lặng đi một chút.
“Tiểu Ngọ.”
“Dạ? Phi Ngang làm sao thế?” Tô Ngọ bỗng bị anh cắt lời cũng không giận, cười híp mắt xoay người nhìn anh.
Viêm Phi Ngang thích nhất là vẻ mặt này của cậu, xoa nhẹ đầu cậu một cái, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh về, là định thông báo chuyện đứa nhỏ cho mọi người.”
“Hả?” Tô Ngọ ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lo lắng, “Những thú con lúc vừa ra đời có thể sẽ giữ nguyên hình giống em, mọi người có thể tiếp nhận không?”
Nhưng Viêm Phi Ngang dù có thế nào cũng phải nói cho người nhà, con cái anh cũng chính là thế hệ sau của họ, cũng chính là con cháu mà họ vẫn đang mong chờ, hơn nữa lũ nhỏ kiểu gì cũng phải lớn lên, tương lai của chúng không thể nào tách rời ra với gia tộc, gạt người nhà vĩnh viễn là không thể, so với để sau này họ biết rằng mình đã bị giấu mà tổn thương thì không bằng nói cho họ biết sớm một chút.
“Em có tin anh không?” Viêm Phi Ngang cúi người, dán trán mình lên trán cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt kia trong khoảng cách gần.
Được Phi Ngang yêu nhất nhìn như vậy, trong lòng Tô Ngọ không khỏi nhảy dựng lên, theo phản xạ cậu định gật đầu, nhưng đầu không di chuyển được, cậu mím mím môi đáp: “Em tin Phi Ngang nhất.”
“Vậy lần này cứ để anh lo liệu toàn bộ có được không?” Viêm Phi Ngang có chút đùa cợt nhìn người yêu nhỏ.
Lời này của anh có ẩn ý, Tô Ngọ lập tức hiểu rõ anh đang nói tới chuyện mình đã tự tiện quyết định chuyện mang thai năm đứa nhỏ, mặt đỏ rực lên, lắp bắp nói: “Em, em biết rồi, đều nghe lời Phi Ngang.”
Ánh mắt Viêm Phi Ngang nhất thời trở nên sâu thẳm, sóc bay nhỏ thẳng thắn nhiệt tình như vậy ở trên giường lại rất lớn mật, nhưng anh lập tức lại nghĩ tới chuyện cậu nhóc của anh bây giờ đang mang thai năm… bé con, có lẽ một quãng thời gian này họ sẽ không thể làm được rồi…
Ai… Viêm thượng úy khẽ thở dài ra một hơi, khai trai được hai lần, lại vì con mà bị ép cấm dục, lại nghĩ tới ngày tháng sau này khi năm đứa được sinh ra rồi… e là cuộc sống tính phúc của hai người đã một đi không trở lại.
Tối mùa đông rất lạnh, hai người nhanh chóng vào lại trong nhà.
Người trong nhà vẫn còn đang trong phòng khách chờ họ quay lại nói chuyện họ muốn nói, bà nội Viêm thấy sóc bay nhỏ là lại muốn gọi cậu tới ăn thêm bữa nữa, chẳng qua lại lập tức nghĩ tới chuyện nhóc vừa mới ăn no xong, cũng không tiện bảo cậu ăn thêm nữa, chỉ bảo cậu tới ngồi bên cạnh bà.
“Có chuyện gì thế? Còn trịnh trọng như vậy.” Viêm Phi Ưng vỗ một cái lên vai em trai, cười híp mắt trêu anh.
Viêm Phi Ngang thấy ông bà cha mẹ cùng với anh trai ruột của mình đều đã ngồi trên ghế salon chờ sẵn, liền đứng dậy bảo người hầu ra ngoài, rồi cầm một thiết bị nhỏ đi tới đặt trên khay trà, mở ra.
Người một nhà thấy thái độ của anh nghiêm nghị tới vậy, cũng nghiêm túc theo, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ thằng tư thật sự có chuyện gì quan trọng muốn nói?
Viêm Phi Ngang làm xong tất cả, liếc mắt nhìn Tô Ngọ, sau đó hít sâu một hơi, đứng trước mặt người nhà nghiêm túc nói: “Ông bà nội, ba mẹ, anh hai, Tiểu Ngọ em ấy… em ấy mang thai rồi.”
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh tới nghe được cả tiếng kim rơi, người một nhà đều đắm chìm trong sự yên tĩnh quỷ dị này, Viêm Vân Hải trấn tĩnh nhất cuối cùng mới mở miệng, “Phi Ngang con đang nói gì vậy?” Là nó nói sai hay họ nghe nhầm hết cả rồi?
Một câu mấu chốt nhất này nói ra xong rồi, lời tiếp theo cũng trôi chảy hơn nhiều, anh nghiêm túc nhìn cha mình, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.
Viêm Vân Hải ngồi trên địa vị cao, có thể nói là kiến thức rộng, lúc này cũng lộ ra vẻ mờ mịt nhiều năm đã không còn thấy. Đương nhiên không chỉ ông, mà còn cả ông bà nội Viêm, hai cụ già cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt giống ông.
Khang Văn Thanh lúc này cũng kịp phản ứng lại, bà dù sao cũng là phụ nữ, cảm tính nhờ vào thiên tính làm bà phản ứng lại đầu tiên, bà đỡ trán, lời nói có chút đứt quãng: “Mẹ, mẹ có phải là đang nằm mơ không, aiz, mẹ nhất định là đang nằm mơ được bế cháu rồi… chuyện này thực ra mẹ đã nằm mơ không ít lần…”
Không có mấy người làm mẹ chồng nào lại không muốn bế cháu, không muốn dắt một đống cháu ra ngoài khoe, lời này của Khang Văn Thanh là sự chờ mong nhỏ nhoi bà vẫn luôn dằn sâu xuống đáy lòng, giờ này mới dám run run nói ra toàn bộ.
Viêm Vân Hải thì lí trí hơn nhiều, ông có chút dở khóc dở cười nắm chặt tay vợ mình, sau đó nhìn con trai một cái, lại nhìn Tiểu Ngọ đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bà nội Viêm, cơ thể rõ ràng là đã cứng đờ lại, cũng vô cùng căng thẳng, trong lòng ông không khỏi mềm nhũn ra, cười từ ái với cậu, “Tiểu Ngọ, con nói cho ba biết, lời Phi Ngang nói là thật sao?”
Tô Ngọ bị gọi đến tên thì cứng đờ người, “Vâng, là thật ạ.” Lúc này khớp cổ của cậu cứ như bị rỉ đến nơi, bộ dáng muốn làm người ta cưng chiều bao nhiêu thì cưng chiều bấy nhiêu. Năm thú con này cậu muốn, thế nên cậu liều mình, lại căn bản không nghĩ tới những chuyện khác, lúc này cậu mới muộn màng bắt đầu lo sợ rằng ba mẹ sẽ trách mình.
Viêm Vân Hải nhìn đứa nhỏ này cũng bị giật mình, an ủi cậu: “Là thật thì tốt rồi, cảm ơn con, Tiểu Ngọ, nhà họ Viêm chúng ta có thêm đời sau, đây là chuyện cầu thần vái phật cũng chưa chắc đã đến được đúng lúc như thế.”
Lúc này, ông nội Viêm đột nhiên vỗ đùi đét một cái, bật cười to thành tiếng, vừa cười vừa vỗ chân nói: “Tốt lắm! Đây đúng là chuyện tốt! Tốt tốt tốt! Không ngờ khi còn sống ông còn có thể được nhìn thấy chắt trai!”
Bà nội Viêm thì kéo Tô Ngọ xoa xoa đầu cậu, cười híp mắt nói: “Hóa ra Tiểu Ngọ ngoan là bởi có bé con nên mới gầy đi hả, hay là, hay là sau này cứ ở lại đây đi, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi lại nói, mọi người cùng chăm sóc cho cháu có được không?”
Phản ứng của phụ huynh không ai giống ai, nhưng đều là người có thể diện, không cần biết chuyện này khó tin đến mức nào, cũng không ai để lộ ra vẻ mặt quá mức quái dị. Dù sao họ cũng đã biết nhóc Tô Ngọ này năng lực cao siêu, không phải người bình thường, thế nên trên người cậu xảy ra một vài chuyện khác người thì cũng không có gì lạ đúng không?
Trong lòng Viêm Phi Ưng là kinh hãi nhất, đầu tiên anh khiếp sợ chuyện đứa nhỏ, sau đó lại có chút khiếp sợ với năng lực tiếp nhận của các bậc phụ huynh… aiz, nhìn là có thể thấy cậu nhóc này được lòng mọi người trong nhà tới mức nào nha.
Khang Văn Thanh cuối cùng cũng chắc chắn mình không phải là đang nằm mơ, mà thực sự có cháu bế thật, tâm tình cực kì hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía bụng của Tiểu Ngọ liên tục, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi, ai ngờ vừa quay đầu lại thấy con trai mình mang vẻ mặt còn lời muốn nói, không nhịn được mà ôm ngực, thầm nghĩ, đứa cháu này của bà bà đã bế chắc rồi, con trai nếu dám nói gì đó làm cho cháu bà bay mất, bà sẽ thật sự không nhận đứa con trai này nữa đâu!
Viêm Phi Ngang hít sâu một hơi, lại nói: “Tiểu Ngọ mang thai năm đứa, hơn nữa có thể chúng sẽ ra đời vào cuối năm âm lịch này.”
Mọi người: “…”
Cuối cùng cũng có thể thở ra được rồi!
Viêm Phi Ngang bị người một nhà trừng mắt lườm cũng thật là vô tội, anh chỉ muốn mọi người có thời gian chuẩn bị tâm lý thôi mà.
Đột ngột biết được ước mơ dắt một đống cháu ra ngoài khoe khoang sắp thành sự thật, toàn thân Khang Văn Thanh đều lo lắng, bà cuống quýt đứng lên, nói: “Cái thằng khốn nạn này sao lại không hiểu chuyện thế cơ chứ! Con đã sắp ra đời rồi con mới nói cho mọi người biết, cố ý muốn làm mọi người gấp chết phải không, không được, hai đứa chuyển về đây ngay lập tức, mẹ, mẹ chuẩn bị quần áo và đồ dùng cho mấy đứa nhỏ.” Năm đứa lận, aiz, phải chuẩn bị không ít thứ, còn phải mời bảo mẫu và vú em nữa, bảo bối nhỏ nhà họ, không thể bạc đãi được!
Khang Văn Thanh luôn ôn nhã phóng khoáng bỗng trở nên hấp tấp, khi xoay người chạy còn thiếu chút nữa đã đụng người vào góc bàn, Viêm Phi Ngang vội đỡ bà, bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, con còn chuyện chưa nói xong, mẹ đợi một chút đi.”
“Con, con rốt cuộc còn chuyện gì nữa hả? Không thể nói hết luôn một lần hả?!” Bây giờ không có chuyện gì có thể quan trọng hơn năm đứa cháu bảo bối vàng ngọc của bà!
Trái tim của Khang Văn Thanh đây chính là trái tim của một người muốn làm bà nội, nó cứ vọt lên vọt xuống mãi, bà không nhịn được mà trừng con trai một cái, tức giận.
Viêm Vân Hải cũng nhìn con trai một cái, buồn cười đỡ vợ mình ngồi xuống.
Viêm Phi Ưng cũng cảm thấy em trai mình hôm nay có chút dong dài, hoàn toàn không giống phong cách cương quyết mọi khi của nó, anh không khỏi thở dài nói, quả nhiên không cần biết là người đàn ông nào, khi bỗng nhiên biết tin mình phải làm cha, thì sẽ đều nhịn không nổi.
Cơ mà, năm đứa?
Anh hai Viêm nuốt nước bọt, nhìn nhìn Tiểu Tô Ngọ một cái, sau đó cho em trai mình một ánh mắt đồng tình, cậu nhóc đúng là rất có tâm cơ, tuy rằng còn chưa bằng mèo nhỏ nhà anh, nhưng chỉ mới vậy thôi, sau này Phi Ngang lại chẳng bị tận năm đứa nhỏ quấn riết lấy rồi hay sao, ngoài làm việc ra, nó còn có thể tốn chút tâm tư nào lên những chuyện khác ngoài việc nhà nữa chắc.
Viêm Phi Ngang chuẩn bị lâu như vậy rồi, chính là vì muốn người nhà có thể tiếp nhận thân phận thực sự của Tô Ngọ tốt hơn.
“Cháu còn gì chưa nói xong thì nói mau đi chứ!” Ông nội Viêm cũng không nhịn được nữa, rất muốn oán giận anh một hồi.
Viêm Phi Ngang không để ý tới lời thúc giục của ông, nghiêng đầu cười cười với Tô Ngọ, đưa tay ra với cậu.
Tô Ngọ vội đặt tay lên tay anh, được Viêm Phi Ngang nắm lấy.
“Tiểu Ngọ, biến trở về nguyên hình đi.” Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.
Tô Ngọ vội gật đầu, người nhà họ Viêm chỉ thấy quần áo của cậu nhẹ đi, sau đó người trong bộ quần áo kia tựa như đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, chỉ để lại một bộ quần áo rơi thẳng xuống. Viêm Phi Ngang nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, liền nhìn thấy một nhóc chỉ to bằng lòng bàn tay đang vùng vẫy trong đống quần áo, cực kì vất vả chui ra bên ngoài, một đôi mắt đen to, sáng lấp lánh ngước lên nhìn anh, ngoan tới làm tim người nhũn ra.
Viêm Phi Ngang giơ tay ra, Tô Ngọ nhảy lên lòng bàn tay anh, ôm lấy ngón tay cái của anh, cái đầu nhỏ không muốn rời xa, cọ cọ lên ngón tay anh.
Biến hóa như vậy, người nhà họ Viêm sao còn có thể không hiểu đã có chuyện gì xảy ra? Có thể nói là người một nhà hôm nay đã bị chấn kinh đến rớt mắt, tận mắt thấy Tô Ngọ ngoan ngoãn đáng yêu đang là người bình thường rõ ràng lại biến thành như vậy, đều không nhịn được mà hít vào một hơi.
Viêm Vân Hải khẽ cau này, “Chuyện này…”
“Như mọi người thấy đấy, Tô Ngọ thực ra là yêu tinh tu luyện thành hình người, đây là bản thể của cậu ấy.” Anh nói xong cũng không nói thêm gì nữa, tay nâng cậu nhóc tới bên má, thân mật cọ cọ người yêu nhỏ.
Tất cả mọi người trong nhà từ từ tiêu hóa sự thật này, chẳng qua dù Tô Ngọ có là gì đi nữa, thì cũng không ai bởi vậy mà nhiều lời hơn một câu, thực ra đại sư với yêu tinh gì đó đối với người bình thường mà nói, cũng chẳng qua là cái tên khác nhau thôi, nói thật thì đa số mọi người đều cho rằng đại sư sẽ không hại người, yêu quái thì chưa chắc, nhưng họ đã quen Tô Ngọ lâu vậy rồi, sao có thể không rõ Tô Ngọ thiện lương tới mức nào?
Đã vậy thì còn điều gì phải băn khoăn nữa đâu?
Khang Văn Thanh lại là người sốt ruột nhất, bà vội hỏi: “Vậy, đứa nhỏ sau khi sinh…” Lời này bà không hỏi được, chỉ có thể trông ngóng nhìn hai người, hy vọng hai đứa sẽ chủ động cho bà đáp án.
“Là thay phiên chuyển đổi giữa trẻ sơ sinh con người và bản thể của con, chờ tới khi chúng lớn lên một chút, có thể tùy theo tâm tình của chính bản thân mà tự ý duy trì hình người hoặc nguyên hình.” Tô Ngọ đáp lại rất nhanh. Cậu vốn rất lo mọi người sẽ bởi thân phận thật của mình mà ghét cậu, giờ thấy mọi người tuy khiếp sợ nhưng không hề tỏ ra chán ghét, lúc này cậu mới yên lòng, ông bà nội, ba mẹ, còn cả anh hai nữa, quả nhiên đều là người tốt giống Phi Ngang vậy.
Khang Văn Thanh nghe vậy liền yên tâm, có thể biến thành hình người là tốt rồi.
Lúc này Viêm Vân Hải cũng nhìn Viêm Phi Ngang hỏi: “Con nói xong hết mọi chuyện rồi chứ?”
Viêm Phi Ngang gật đầu, Viêm Vân Hải cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhìn cha mẹ mình một cái.
Hai ông bà không hổ là anh hùng từng vào sinh ra tử vì đất nước, nghe nhiều nội dung khiến người khiếp sợ tới vậy, lúc này không ngờ vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh, rất làm người bội phục.
Ông nội Viêm còn vung tay lên giải quyết rất dứt khoát, “Vậy thì chuyện này không thể để bất kì người nào khác ngoài căn phòng này biết tới, mấy đứa nhỏ sau khi sinh ra, thì cứ nuôi trong tòa nhà hồi trước hai đứa ở, người một nhà chúng ta đều giúp một tay, nuôi lớn mấy đứa nhỏ là được rồi.”
Nếu ông nội đã nói vậy rồi, những người khác đương nhiên sẽ không dị nghị gì nữa.
Chuyện con cái và chuyện của Tô Ngọ cứ như vậy mà xong.
Lúc này trong lòng Khang Văn Thanh lại tiếp tục tính toán, một lúc chăm sóc năm đứa nhỏ, vậy cũng không dễ dàng, đồ ăn đồ dùng, cũng phải chuẩn bị sớm, còn cả chuyện trong nhà đột nhiên xuất hiện năm đứa nhỏ, cũng phải có lời giải thích, aiz, không được, bà bây giờ cũng không thể rảnh rỗi ở đây nữa, mấy đứa cuối năm nay là sinh rồi, áo bông, đồ sơ sinh cũng không thể qua loa được.
Bà vội vội vàng vàng đứng lên, trong lòng Viêm Phi Ưng lúc này rất phức tạp, anh đang có ý định nuôi yêu tinh cả đời, không ngờ rằng nhà em trai cũng vậy… Thôi, anh vẫn là nên đi giúp mẹ một tay thì tốt hơn.
Được người trong nhà thấu hiểu và tiếp nhận, Tô Ngọ cũng vô cùng vui vẻ, rất cảm động, nước mắt đong đầy trong đôi mắt to, cậu lại có chút muốn khóc rồi, có điều cậu sắp làm ba của năm đứa nhỏ, tuyệt đối không được khóc nữa, nếu không để bọn nhỏ nhìn thấy, người làm ba là cậu sẽ mất mặt chết mất!
Viêm Phi Ngang vuốt vuốt lông trên người cậu, khom lưng nhặt quần áo trên mặt đất, “Ông bà nội, ba, con đưa Tiểu Ngọ đi nghỉ ngơi trước ạ.”
“Đi mau đi, bà nói mà, thằng nhóc gần đây không hiểu sao lại gầy thế, lần này mang thai tận năm đứa, đúng thật là… làm nó phải chịu khổ rồi, mau dẫn nó đi nghỉ ngơi đi, nhé.” Bà nội Viêm đau lòng, vội đuổi người đi.
Những người còn lại trong phòng khách nhìn nhau, nói chung, con cháu mình kéo dài huyết mạch, dù sao cũng là chuyện vui lớn, nên vui vẻ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...