Những ngày sau đó ngày nào Tô Ngọ cũng kéo Viêm Phi Ngang để anh dưỡng thai cùng cậu, Viêm Phi Ngang không rõ chân tướng cũng không phải là không hoài nghi, chỉ là không ai rõ sự thật Tô Ngọ là nam hơn anh nên đương nhiên dù có hoài nghi yêu tinh có cách của riêng giống loài có thể sinh ra đời tiếp theo nhưng anh cũng loại bỏ theo bản năng —— không phải là không muốn có kết tinh tình yêu thuộc về anh và Tiểu Ngọ, chỉ là có đôi lúc hy vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng nhiều, chẳng bằng ngay từ đầu đừng nên ảo tưởng thì hơn.
Phủ nhận tất cả các khả năng xong, anh vẫn nghĩ Tô Ngọ chỉ là muốn có những đứa con thuộc về hai người mà thôi, rõ ràng anh phải nói cho cậu biết chuyện này là không thể nào nhưng anh lại không nỡ làm người yêu thiện lương đơn thuần của mình thương tâm đau lòng, thế nên mỗi ngày anh đều nghe theo lời cậu, chờ tới một ngày cậu có thể tự mình hiểu rõ.
Tô Ngọ rất coi trọng chuyện dưỡng thai, ngay cả mấy tư liệu không trong sáng trong điện thoại kia cậu cũng không nghiên cứu nữa, chỉ lo lũ nhỏ sẽ học xấu theo.
Sắp tới kì thi cuối học kì, thành tích học tập của Hàn Ý Ổn hoàn toàn không có vấn đề gì, thế nên tuần nào y cũng dạy học bổ túc cho Tô Ngọ.
Thành tích của Tô Ngọ rất bình thường, nhưng thái độ học tập của cậu rất nghiêm túc, gần như chưa bao giờ bỏ tiết vô cớ, mỗi lần giáo viên điểm danh lúc nào cậu cũng có mặt, thế nên dù thành tích tầm tầm, các thầy cô giáo cũng rất yêu mến cậu.
“Em đừng quá lo, với thành tích của em, muốn qua môn thực ra cũng không khó lắm đâu.” Hàn Ý Ổn kiểm tra cho cậu một chút, y phát hiện Tô Ngọ có lẽ là sợ thành tích thi quá kém, thế nên học cái gì cũng rất “chất lượng”, nhiều thứ chỉ cần giáo viên nói qua thôi, hoặc là trong sách có nhắc đến, Tô Ngọ cũng sẽ đọc thật kĩ, không giống như nhiều bạn học khác, chỉ đơn thuần muốn qua môn.
“Vậy thì tốt rồi, mong là sẽ không bị trượt.” Tô Ngọ học Triệu Ngôn chắp tay trước ngực, cầu nguyện với cây thông lớn để mình có thể qua được môn.
Hàn Ý Ổn bị cậu chọc cười, xoa xoa đầu cậu, “Tuy rằng thành tích học tập rất quan trọng, nhưng thả lỏng cũng rất cần, phải chú ý học tập kết hợp với nghỉ ngơi nhé!”
“Vâng, em biết rồi!”
Bởi trong yêu đan có mấy thú con, dù biết chúng ở trong yêu đan rất an toàn, nhưng mỗi ngày Tô Ngọ vẫn tránh không đạp xe nữa, ở trường cũng sẽ tránh làm một vài động tác nguy hiểm, hoàn toàn có thể dùng một câu nói của ông cha để tóm gọn lại —— cá chuối đắm đuối vì con.
Trường học rất gần nhà, mỗi ngày Tô Ngọ đều hát vu vơ, chậm rãi đi bộ, chỉ tốn một chút thời gian là có thể về tới nhà rồi, còn có thể giúp rèn luyện cơ thể.
Hôm nay cậu đang đi bộ về nhà, điện thoại lại nhận được một tin nhắn, do ngân hàng gửi tới, nhắc có một khoản tiền được chuyển vào trong thẻ của cậu, có bảy chữ số. Cùng lúc đó weibo cũng nhận được tin nhắn từ bạn tốt, là do Tống Quân Thành gửi đến.
Tống Quân Thành V: Chào Tô tiên sinh, xin lỗi bây giờ mới có thể làm tròn lời hứa chuyển khoản cho ngài, gần đây hơi bận, mong rằng ngài sẽ không trách tội.
Tô Ngọ chờ mong các bé con sinh ra: Không sao đâu, với cả anh chuyển nhiều quá.
Tống Quân Thành V: Không nhiều, thứ bạn tôi liều mạng bảo vệ có thể ủy thác đưa tới tay người thích hợp nhất, chút tiền này thì có là gì.
Không hiểu tại sao, Tô Ngọ cảm thấy ngữ khí của Tống Quân Thành gợi cho người ta một cảm giác nặng nề, u ám của một người già nua đã qua thời trẻ trung phấn chấn, không còn chút nhiệt huyết nào, cũng không biết có phải là do ảo giác của cậu hay không.
Cậu do dự một chút, mới nhắn lại một câu: Chết đi cũng là một khởi đầu mới, mong rằng anh đừng quá đau buồn.
Lời này là khi cậu đưa tiễn Đổng thiên vương và Hứa Nhuận, bởi tâm tình rất tệ nên mới lên mạng, lại nhìn thấy lời này, cậu cảm thấy rất có lý, thiên đạo luân hồi, chỉ cần thế giới này vẫn còn, vật bản thân để ý tới sẽ không biến mất, chẳng qua chỉ là dùng một cách khác để bắt đầu lại từ đầu mà thôi.
Tống Quân Thành bên kia trầm mặc một lúc lâu, cũng không biết có phải là đã offline rồi hay không, Tô Ngọ cũng chỉ đành thoát ra khỏi weibo.
Chiều hôm sau, khi Tô Ngọ tan học về nhà, lại nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.
Cậu mở bưu kiện ra, đổ từ bên trong ra hai vé xem phim, nhìn kĩ hóa ra là vé xem phim Tống Quân Thành gửi cho cậu, ngoài ra còn có một tấm card, bên trên viết: Tô tiên sinh, có lẽ lời của ngài rất có lý, tôi có lẽ nên điều chỉnh tâm thái lại thật tốt để đối mặt với cuộc sống mới, cũng xin chúc ngài gia đình mỹ mãn, cuộc sống hạnh phúc.
Một lời chúc đơn giản đến vậy, lại gần như là điều mà toàn bộ con người đang theo đuổi trong suốt cả cuộc đời này, Tô Ngọ dù là yêu tinh, nhưng những gì cậu muốn bây giờ, cũng chỉ là mấy chữ này mà thôi.
Ở nhà đợi Viêm Phi Ngang tan làm về, Tô Ngọ kéo anh cùng đi xem phim, xem phim xong hai người cùng đi ăn bữa khuya, ngày trôi qua vô cùng trọn vẹn.
Chớp mắt mấy thú con ở trong yêu đan đã được nửa tháng, chỉ còn khoảng tầm một tháng rưỡi nữa là thú nhỏ có thể ra đời rồi, nếu giống như thời gian sinh đẻ của con người, thì trước khi sinh một tháng phải làm kiểm tra cơ thể, mặt khác người làm bố mẹ cũng phải bắt đầu học đỡ đẻ trong tình huống khẩn cấp, rồi đủ mọi vấn đề nên chăm sóc lũ nhỏ thế nào sau khi sinh.
Khi lũ nhỏ sinh ra, chính là kèn hiệu báo chiến tranh sắp bắt đầu!
Tô Ngọ cũng muộn màng nghĩ đến chuyện mình nên thông báo tin này cho Phi Ngang biết, nhà họ Viêm bên kia cũng phải thông báo, bởi sau đó còn phải làm rất nhiều chuẩn bị nữa!
Chỉ là đang lúc cậu nghĩ xem nên nói chuyện này cho Phi Ngang như thế nào thì Tống Quân Thành lại liên lạc với cậu lần thứ hai.
Tống Quân Thành V: Tô tiên sinh, mai là ngày sinh nhật của tôi, muốn mời ngài tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Vốn tôi cũng không định quá quan trọng hóa ngày sinh nhật nhưng từ lần trước khi ngài nói với tôi lời kia xong, tôi đã quyết định sẽ thoát ra khỏi vũng bi thương này, sang ngày mai, có lẽ sẽ là một khởi đầu mới! Mong rằng ngài sẽ đến.
Tô Ngọ sau khi nhận được tin nhắn, liền kiểm tra thời khóa biểu của mình một lúc, tiết ngày mai khá ít, nghĩ một lúc rồi mới trả lời lại: Được, tôi sẽ đến dự, mong anh có thể sớm ngày vui vẻ trở lại.
Sau khi cậu đến thế giới loài người, đã kết thêm được rất nhiều người bạn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu tới tham gia sinh nhật bạn, nên khá cẩn thận, tối còn kéo Viêm Phi Ngang chọn quần áo mặc cho mình.
“Mặc bộ này thì thế nào? Trông rất hợp với em.” Viêm Phi Ngang mở tủ quần áo ra, bên trong gần như toàn bộ đều là quần áo mùa đông mẹ chuẩn bị cho cậu, đều rất đẹp.
Đó là một bộ quần áo thiên về kiểu lễ phục, màu trắng, bên ngoài còn có một cái áo gió khoác kèm, khăn quàng cổ cùng màu, Tô Ngọ mặc vào trông hợp tới không ngờ, sắc trắng tinh khôi rất hợp với màu da và khí chất của cậu.
Cậu xoay một vòng trước tủ quần áo, quay đầu cười híp mắt hỏi Viêm Phi Ngang, “Có đẹp không?”
Trong mắt Viêm Phi Ngang cũng ẩn chứa ý cười, gật đầu nói: “Đẹp lắm.” Người yêu nhỏ của anh hẳn là người đẹp nhất trên thế gian này.
Tô Ngọ được anh nhìn bằng ánh mắt ấy, trong lòng hơi rung động một hồi, nhào tới chui tọt vào lòng anh.
Tiệc sinh nhật bắt đầu từ chiều, có thể sẽ còn kéo dài tới tối, một mình Tô Ngọ đi trước, Viêm Phi Ngang sau khi tan làm sẽ tới đón cậu sau.
Nhà của Tống Quân Thành là một biệt thự nhỏ, biệt thự dù nhỏ nhưng khoảng cách giữa biệt thự với nhà hàng xóm lại không hề nhỏ, có thể nhìn ra lúc thiết kế biệt thự này đã rất chú trọng tới vấn đề riêng tư, nghe đâu khu biệt thự này bởi vậy nên được rất nhiều minh tinh chọn làm nơi ở.
Tô Ngọ mặc lễ phục đi tới trước cổng biệt thự, Tống Quân Thành lập tức tự mình ra tiếp đãi cậu.
“Tô tiên sinh, ngài đến rồi, mời vào trong.” Tống Quân Thành rất khách khí với cậu, đến tận bây giờ rồi, khi nói chuyện với cậu vẫn dùng kính ngữ.
Tô Ngọ gật đầu với anh, “Chào anh.” Đồng thời còn đưa hộp quà cầm trong tay tới trước mặt anh, cười nói, “Sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật cho anh.”
“Cảm ơn.” Tống Quân Thành là minh tinh, nên dung mạo rất dễ nhìn, khi cười lên lại càng đẹp trai hơn.
Rất nhanh trợ lý của Tống Quân Thành là Trương Minh, cũng chính là người trung niên đã tới trường của Tô Ngọ mời cậu tới gặp anh, cũng tới tiếp đãi cậu, còn vô cùng vui vẻ nói với cậu: “Nghe nói Tô tiên sinh là bạn của Hồ Ly tiên sinh nên Quân Thành đã mời Hồ tiên sinh tới, mọi người có thể nói chuyện tán gẫu với nhau.”
“Vậy thì tốt quá, cám ơn mọi người.” Tô Ngọ không phải là người sợ người lạ, Trương Minh dẫn cậu tới vườn hoa ngồi xuống, còn lấy cho cậu điểm tâm và đồ uống, Tô Ngọ ngồi ở đó ăn cũng thấy rất vui, hoàn toàn không hề cảm thấy bản thân không hợp mà chán nản.
Chẳng bao lâu sau, hồ ly quả nhiên cũng tới, được Trương Minh dẫn tới trước mặt cậu.
“Dạo này thế nào rồi? Lũ thú con thì sao, bao giờ cậu sinh?” Hồ ly đặt mông ngồi xuống cạnh cậu, cũng cầm đồ uống và điểm tâm lên ăn ăn uống uống —— đùa à, lúc này quản lý không giám sát, có thế nào cũng phải ăn cho no nê!
“Còn một tháng rưỡi nữa là sinh, dung mạo chúng rất đẹp, tôi cũng muốn chúng có thể ra sớm một chút.” Nghĩ tới chuyện mình và Phi Ngang sắp có năm bé con, tâm tình Tô Ngọ trở nên vô cùng kích động!
“Cậu đã nói chuyện cho anh tư biết chưa?” Hồ ly ăn một cái pudding, giống như phạm nhân đã đói mấy năm vừa mới được thả từ trong tù ra.
“Aiz, vẫn chưa nói, tôi định chút nữa về sẽ nói cho anh ấy biết.” Tô Ngọ bây giờ mới cảm thấy hơn ngượng ngùng, không biết khi Phi Ngang biết rồi, có thể vui vẻ giống cậu hay không nữa.
Hẳn là sẽ thôi, Phi Ngang là người dịu dàng như vậy, nhất định cũng sẽ rất phấn khởi khi biết họ có đứa nhỏ của cả hai.
Hai bên trao đổi vài câu xong thì cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng nhai đồ ăn nhồm nhoàm. Hai kẻ tham ăn cộng lại, lượng thức ăn tuyệt không đơn giản như x2, bởi kiểu gì lúc đó cũng sẽ xảy ra ý thức cạnh tranh và tranh đoạt, dưới bầu không khí như vậy, thức ăn ăn vào không có nhiều nhất, chỉ có càng ngày càng nhiều hơn.
Có điều dự định muốn ăn cho no nê đã đầy của hồ ly rất nhanh đã bị đập tan, bởi có một người khoát tay lên vai y.
Đang ăn vui vẻ, chỉ còn thiếu mỗi vẫy cả đuôi lên, hồ ly ngẩng đầu, nhất thời khựng lại, “Là anh à…”
“Không thì cậu nghĩ là ai?” Người tới chính là lãnh đạo trực tiếp của hồ ly, Tần đổng Tần Hư Lăng.
Tô Ngọ lễ phép chào, “Tần đổng, chào anh.”
“Chào cậu, Tô thiếu.” Thái độ của Tần Hư Lăng với Tô Ngọ tốt hơn với hồ ly gấp trăm lần, cho dù hắn thèm nhỏ dãi hồ ly đã lâu.
Hồ ly nhìn xung quanh một chút, thấy người quản lý luôn theo mình từ sáng đến tối cứ như một con gà rừng kia không theo tới, thở phào nhẹ nhõm, hỏi Tần Hư Lăng: “Sao anh lại tới đây? Anh quen thân với Tống Quân Thành lắm à?” Hỏi xong câu này, trong lòng y cũng có chút cảm giác thật kì quái. Với cái danh của Tần đổng ở bên ngoài, hồ ly vốn bởi hắn hoa tâm nên không thích hắn lắm, nhưng Tần Hư Lăng đối xử với y thật sự là không chê vào đâu được, hồ ly không phải là một người vong ân phụ nghĩa, thế nên cũng dần dần thay đổi cái nhìn về hắn. Nhưng chuyện này vẫn không thể xóa đi được danh tiếng của tên hoa hoa công tử Tần đổng nổi, lại nói tướng mạo của Tống Quân Thành cũng không có điểm gì có thể soi mói được, còn không phải là nghệ sĩ Lăng Duyệt, Tần Hư Lăng lại tới tham gia tiệc sinh nhật của anh ta, lẽ nào Tần đổng coi trọng anh ta?
Trải qua một thời gian huấn luyện ở công ty, hồ ly giờ đã có thể giấu đi suy nghĩ và tâm tình của bản thân dưới đáy lòng rất tốt, Tần Hư Lăng đương nhiên không hề nhìn ra được, hắn dùng ngữ khí tùy ý nói: “Gần đây công ty có hợp tác với cậu ta, tôi tới xem một chút.”
Lời này của hắn đương nhiên là mượn cớ, lý do chính là, hắn cảm thấy nghệ sĩ của mình quá gần gũi với Tống Quân Thành, chuyện này không được tốt lắm, hắn làm ông chủ chắc chắn là phải để tâm đến rồi.
Tống Quân Thành giao thiệp với mọi người rất không tệ, không bao lâu sau đã có rất nhiều người có thanh danh, địa vị trong giới cũng đã đến, cũng có không ít người phát hiện Tần Hư Lăng cũng ở đây nên liền cố tình tới chào hỏi hắn, Tần Hư Lăng cảm thấy phiền, kéo theo Tô Ngọ và hồ ly trốn vào một góc hoa viên, lén lút ăn thức ăn với họ.
Hồ ly thấy hắn rõ ràng là một quý công tử mà lại ngồi xổm nơi chân tường ăn vụng ăn trộm cùng họ, hoàn toàn không làm giá chút nào, đột nhiên cảm thấy thực ra hắn cũng rất tốt, mỗi tội lại quá hoa tâm mà thôi.
“Điểm tâm họ chuẩn bị ăn ngon thật đấy.” Tô Ngọ bây giờ cũng đã biết tới rất nhiều nhà hàng ở thủ đô, nghiễm nhiên chính là một nhà ẩm thực nhỏ.
“Đúng vậy, đây là điểm tâm do Phượng Ngự Lâu làm ra, thấy bảo tổ tiên của ông chủ kiêm bếp trưởng là người chuyên làm điểm tâm cho các phi tử, hoàng đế trong cung ngày xưa, rất nổi tiếng ở thủ đô, người bình thường cũng không có cách nào đặt nhiều đồ tới vậy cùng một lúc đâu.” Tần Hư Lăng ngồi trên bãi cỏ sau bụi hoa và cây cảnh, nhét thức ăn đầy một mồm, phổ cập kiến thức cho cậu.
“Ồ, vậy việc làm ăn của Phượng Ngự Lâu kia nhất định là rất tốt.” Tô Ngọ mở to hai mắt, thở dài nói.
“Phụt.” Tần Hư Lăng suýt chút nữa đã phun hết điểm tâm trong miệng ra ngoài, “Không phải đáng lẽ ra cậu nên cảm thán bản lĩnh của Tống Quân Thành thật lớn hay sao?”
“Thì cũng có thể ông chủ của Phượng Ngự Lâu này là fan của anh ấy?” Tô Ngọ nhét một cái bánh vào trong miệng, vừa ăn vừa suy đoán.
“… Cũng có thể là thật lắm.” Tần Hư Lăng bị cậu chọc cười.
Hồ ly thấy họ nói chuyện với nhau có vẻ rất hợp, cảm giác là lạ trong lòng kia lại một lần nữa xông ra, vì vậy y xen vào: “Chẳng lẽ ý anh là muốn nói Tống Quân Thành thực ra rất có bối cảnh sao?”
“Đúng vậy.” Tần Hư Lăng gật đầu, nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi mới chậm rãi nói, “Nhà họ Tống trước đây ở thủ đô cũng là một gia tộc lớn, chỉ là sau này… tính theo tuổi mà nói, khi nhà họ Tống sụp đổ, Tống Quân Thành khoảng chừng mười tuổi… ai, thực ra cậu ấy cũng rất đáng thương.”
“Tại sao lại nói anh ấy đáng thương? Anh ấy bây giờ sống cũng rất tốt mà.” Tô Ngọ ngoài cây thông lớn đã nuôi mình lớn lên cùng với gia đình bây giờ thì cũng chưa từng có một người thân nào cả, cậu không hiểu lời Tần Hư Lăng nói cho lắm.
“Một thiên chi kiêu tử đã từng cao cao tại thượng, một đứa nhỏ nhà giàu tiền đồ vô lượng trong mắt người bình thường, có thể nói đã từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, đang mười đầu ngón tay không dính nước xuân lại xuống tầng thấp nhất của xã hội, đôi bàn tay nõn nà của thiếu gia nhà giàu giờ đây phải dính đầy đất cát lấm lem như những người khác, lặn lộn trong bùn tự mình kiếm ăn, sự mất cân bằng trong lòng không phải chỉ một sớm một chiều là có thể bình ổn được, hơn nữa vào lúc ấy, nhà họ Tống gần như không còn một ai, Tống Quân Thành liền trở thành một người cô đơn, từ một “người được trăng sao vây quanh” trở thành kẻ cô độc, đối với một thiếu niên mà nói, có lẽ cũng chẳng khác gì trời sập cả.” Tần Hư Lăng có chút thổn thức, hắn thử đặt địa vị của bản thân vào địa vị của Tống Quân Thành lúc đó… Hắn chắc chắn sẽ phát điên mất, khẳng định sẽ không thể làm được như Tống Quân Thành, bây giờ cũng có thể coi như là đã tự mình đứng lên lại một lần nữa.
Tô Ngọ và hồ ly liếc nhìn nhau, vừa nghĩ như vậy, đúng là cũng rất đáng thương. Tô Ngọ cuối cùng cũng đã rõ vì sao trên người Tống Quân Thành lại có một phong thái hết sức tao nhã của quý ông như vậy, hóa ra cũng không phải là do đào tạo nên, mà hẳn là do đã được bồi đắp nhờ hoàn cảnh sống từ nhỏ.
Thực ra đến tiệc sinh nhật của người ta mà lại buôn dưa lê về chủ nhân buổi tiệc thì cũng không được tốt cho lắm, ba người ăn ý không nói gì nữa, Tần Hư Lăng lại giới thiệu cho hai người về những món điểm tâm trong Phượng Ngự Lâu, cùng với một vài nét văn hóa về điểm tâm.
Ba người cũng có thể coi như là “cật hóa tương đầu”, ngồi dưới đất cũng vẫn có thể trò chuyện được.
(cật hóa tương đầu: chỉ sự ăn ý, hợp nhau của những kẻ tham ăn)
Tô Ngọ đang định hỏi vị trí cụ thể của Phượng Ngự Lâu, chợt nghe sau bụi cây cảnh bên kia lại vang lên tiếng tranh chấp đã cố tận lực đè nén cho nhỏ lại, “Quân Thành! Rốt cuộc phải cần tớ nói bao nhiêu lần nữa đây, chuyện Sơ Lâm bị hại không liên quan gì tới tớ hết!”
Ba người đều ngẩn ra, họ vô tình nghe được chuyện riêng tư của người khác, nhưng lúc này bầu không khí giữa hai người rõ ràng là không được tốt, họ ra ngoài cũng lúng túng.
Ngay lúc ba người họ đang sững sờ, một giọng nói khác cũng vang lên, “Không liên quan thì là không liên quan đi, hôm nay tôi mở tiệc chỉ là muốn bắt đầu lại từ đầu, nếu như cậu đã nói không có liên quan gì tới cậu, vậy thì không cần phải nhắc lại thêm làm gì.”
“Cậu! Cậu chẳng lẽ không cảm thấy cậu nói như thế với tớ là rất không công bằng hay sao? Chuyện của Sơ Lâm tớ cũng rất khó có thể vượt qua nổi, nhưng bây giờ ngoài miệng cậu không muốn tranh cãi với tớ, lại muốn vứt bỏ quan hệ với tớ, cậu đến cùng còn muốn tớ phải như thế nào nữa?!” Trong tiếng nói chuyện còn trộn lẫn với tiếng ma sát của quần áo, giống như có người đang cởi đồ ra vậy.
“Bỏ ra!” Giọng của Tống Quân Thành đột nhiên quát lên một tiếng lớn, ngay khi ba người cảm thấy đối phương có lẽ sẽ làm chuyện gì đó bất lợi với Tống Quân thành, đang định ra ngoài ngăn cản thì lại đột nhiên nghe thấy một tiếng va chạm da thịt “bốp” một cái, ngay sau đó có người ngã xuống đất, cùng với âm thanh có người nhanh chân chạy đi.
Ba người trốn sau lùm cây cảnh liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ liếc mắt nhìn ra ngoài qua kẽ hở, liền nhìn thấy một người cả ba người đều không quen biết, lúc này đối phương đang ôm bụng bò từ dưới đất dậy, trong mắt ngập tràn vẻ lo lắng.
Đột nhiên cặp mắt có chút hung tàn kia lia tới vị trí của ba người, Tần Hư Lăng chỉ là một người bình thường liền cảm giác mình như bị ác quỷ theo dõi, một cảm giác sợ hãi đến từ sâu thẳm trong linh hồn làm cho hắn cảm thấy toàn thân lạnh cóng, buồn nôn, suýt thì ngã ngồi trên đất, nhưng ngay sau đó hắn lại được một cánh tay khỏe mạnh ôm lấy từ sau lưng.
Hồ ly ôm trọn sếp mình vào trong lòng, mới phát hiện Tần Hư Lăng đang run rẩy toàn thân không ngừng, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên đã bị dọa sợ. Bản thân y cũng không có ưu điểm gì mấy, chỉ có một điều đó chính là y cực kì bao che khuyết điểm, thấy Tần Hư Lăng bị như vậy, nhất thời liền tàn nhẫn trừng lại người kia, vung tay lên, người kia thấy đôi mắt mình đau đớn một hồi, cùng lúc còn có một luồng uy thế của hung thú làm cho người kia không còn dám ở lại chỗ cũ nữa, như một con chó bị rơi xuống nước, cong đuôi chạy trốn mất.
“Tần tổng, anh không sao chứ?” Tô Ngọ thấy bộ dáng của Tần Hư Lăng liền bị dọa một chút, nhanh chóng truyền một chút linh lực vào trong cơ thể cho hắn.
Tần Hư Lăng lúc này tựa như một đứa trẻ bị dọa sợ hết hồn, toàn thân như bị ngâm trong nước mùa đông lạnh cóng, cảm nhận được từng cơn lạnh từ sâu trong xương tủy, lạnh tới toàn thân đau đớn, người run lên bần bật tới mức như rung lên chẳng khác gì một tấm bạt lò xo.
Hồ ly bế ngang hắn lên, cùng lúc cũng truyền linh lực vào trong cơ thể Tần Hư Lăng, cau mày nói với Tô Ngọ: “Cậu bây giờ không tiện, cứ để tôi cho, linh lực của tôi thiên về tính hỏa, sẽ càng hữu dụng hơn.”
Cái không tiện mà y nói tới đương nhiên là chỉ năm thú con trong yêu đan của Tô Ngọ cần rất nhiều chất dinh dưỡng, linh lực tốt nhất là không nên lãng phí, Tô Ngọ gật đầu, vội móc một trái cây màu đỏ tươi ra, lột vỏ làm lộ thịt quả ra, đút tới bên miệng Tần Hư Lăng.
Tần Hư Lăng bây giờ rất yếu, hồ ly bế người trong lòng mới phát hiện cơ thể của sếp mình nhìn thì tưởng là cường tráng lắm, thực ra lại cực kì gầy, lúc này hắn khó chịu tới mức này, làm cho ngay cả một người cứ như một con khỉ bướng bỉnh là y cũng cảm thấy đau lòng. Chỉ là hồ ly cũng không hiểu được những chuyện như vậy, đành phải hỏi Tô Ngọ: “Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?” Lúc này y lại có chút hối hận, lúc nãy họ chỉ mải lo cho Tần Hư Lăng, cũng không bắt người lại để cho đối phương chạy mất! Đúng là thất sách!
Tô Ngọ cũng nghĩ một chút rồi đáp: “Người kia hẳn là am hiểu một loại phép thuật nhiếp hồn, Tần tổng chỉ là người bình thường, phép thuật tấn công hồn phách kia, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối đau gấp mười lần nỗi đau trên thể xác, da thịt.”
Mặt hồ ly lại càng đen hơn, y buồn bực hừ một tiếng, nói với Tô Ngọ: “Anh ta còn phải khó chịu như vậy thêm bao lâu nữa? Có cách nào giảm bớt đi không?”
Vấn đề về linh hồn, lại nằm trong phạm vi quản lý của ông trời, Tô Ngọ nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào, cậu nghĩ một chút, bỗng nghĩ ra điều gì đó, vội nói: “Đúng rồi, tôi có một cái cây dưỡng hồn phách, có thể dùng thử xem, nhưng mà nếu dùng sẽ cần rất nhiều linh lực.”
“Dùng của tôi đi.” Hồ ly rất bao che khuyết điểm, hơn nữa y cảm thấy Tần Hư Lăng bị người bắt nạt ngay dưới mắt mình, dù có là người biết nhẫn nhịn thì cũng không thể nhịn thêm được nữa!
“Được.”
Để Tần Hư Lăng không quá khó chịu, họ thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt với chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật là Tống Quân Thành, trực tiếp dùng linh lực trở về nhà Tô Ngọ.
Tô Ngọ ngồi trên tatami trên sàn sân thượng, dùng linh lực vẽ một trận pháp, sau đó hồ ly ôm Tần Hư Lăng ngồi xếp bằng trong trận, lại dùng linh lực luyện hóa cái cây dưỡng hồn phách kia, chậm rãi bồi bổ cho hồn phách đã bị thương của Tần Hư Lăng do bị kẻ kia tấn công.
Vết thương trên hồn phách rất khó chữa, hồ ly dùng đạo hạnh mấy trăm năm, cuối cùng cũng miễn cưỡng luyện hóa được linh thực dung nhập vào vết thương hồn phách của Tần Hư Lăng, mãi cho tới khi sắc trời đã muộn, y mới người đầy mồ hôi ôm Tần Hư Lăng mở mắt ra.
Tần Hư Lăng thoạt nhìn đã khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn, hồ ly lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn, không nhịn được mà thở dài, sếp y hôm nay đúng là tai bay vạ gió!
Viêm Phi Ngang đã về đến nhà, Tô Ngọ đầy mặt lo âu kể lại cho anh chuyện đã xảy ra lúc đó.
“Có thể tả dung mạo của người kia cho anh nghe được không? Để anh bảo Mạnh Thực đi tra một chút.” Viêm Phi Ngang không nói gì thêm, chỉ xoa xoa đầu cậu.
Tô Ngọ liền cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó, khi ấy cậu cũng chỉ lo nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cậu cũng không hề biết gì về thuật nhiếp hồn, thế nên cũng không kịp cản lại, giờ nhớ lại, cậu cũng bắt đầu hối hận vì lúc ấy đã không bắt đối phương lại.
“Nếu bản lĩnh của đối phương đã lớn tới vậy, hai người cũng chưa chắc đã có thể bắt được, đừng nghĩ nhiều.” Viêm Phi Ngang hôn một cái lên môi cậu.
Tối đó hồ ly và Tần Hư Lăng ở lại một đêm ở sân thượng nhà họ, mãi đến tận hừng đông sáng ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên xuống sân thượng, Tần Hư Lăng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, xem ra cây dưỡng hồn kia rất hữu hiệu.
Hồ ly mang Tần Hư Lăng đi. Tối hôm qua dáng vẻ yếu ớt của Tần Hư Lăng đã hiện rõ ràng ngay trước mắt y, vì vậy bây giờ trong mắt hồ ly, hắn quả thực chính là sản phẩm thủy tinh dễ vỡ, chăm sóc phải gọi là chu đáo không ai bằng, không chỉ tự mình đưa hắn về tận nhà mà còn dém chăn lại cho hắn, đun nước nóng, giúp hắn gọi thức ăn bên ngoài về, thậm chí còn trông hắn cả nửa ngày đến tận chiều, vô cùng tri kỉ, làm cho Tần Hư Lăng cũng phải hoài nghi có phải tối qua mình có phải là đã uống say, sau đó ngủ với người ta rồi, hơn nữa nhìn vẻ ân cần của người này, trong lòng hắn càng thêm ngứa ngáy khó nhịn…
Hồ ly và Tô Ngọ ăn ý không hề kể lại chuyện đã xảy ra lúc ấy cho Tần Hư Lăng biết, chỉ nói đột nhiên lúc ấy cơ thể hắn không khỏe, hai người đưa hắn tới bệnh viện, bởi đã muộn nên mới ở lại nhà Tô Ngọ. Tần Hư Lăng đã quên mất chuyện khi đó, nên cũng không nghi ngờ lời họ nói.
Hai người Tô Ngọ cũng không phải là có ý định giấu hắn, chỉ là chuyện không nên tồn tại trong thế giới của con người bình thường này, tạm thời không nên cho hắn biết thì vẫn hơn, không nhỡ lại làm hắn nghĩ lung tung, tự dưng sinh ra lòng sợ hãi. Hồ ly thì lại thầm thề trong lòng, y nhất định phải tự tay bắt tên khốn kia về!
Mặc dù gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở nhà của Tống Quân Thành, nhưng việc nói cho Phi Ngang biết sự thật về các bé con thì lại không thể kéo dài thêm nữa.
Vì vậy hôm đó Tô Ngọ cố ý về nhà sớm, còn ăn diện một chút, gửi tin nhắn hỏi bao giờ Viêm Phi Ngang tan làm.
Viêm Phi Ngang bảo Mạnh Thực điều tra người mà Tô Ngọ đã nói tới kia, không ngờ lại thực sự tra ra được, nhưng theo tin mà họ tra ra, đây lại là một người bình thường, chưa từng có tiền án gì. Viêm Phi Ngang hơi híp mắt, anh cảm thấy cái người có liên quan tới Tống Quân Thành này tuyệt không hề đơn giản, vì vậy anh bảo Long Văn nhập cùng vào với tư liệu của Tống Quân Thành để điều tra sâu hơn.
Nhận được tin nhắn của Tô Ngọ, Viêm Phi Ngang rất nhanh đã nhắn lại cho cậu một tin: Sẽ tan làm đúng giờ, em ăn gì đó lót dạ trước đi, đồ mẹ mang tới rồi đấy, đều ở trong tủ lạnh, nhưng không được ăn nhiều đâu nhé.
Tin nhắn dài này thấm đẫm hết thảy sự dịu dàng của người đàn ông trầm mặc kiệm lời ấy, Tô Ngọ cảm thấy cực kì hạnh phúc, cũng càng thêm mong chờ phản ứng của Phi Ngang khi biết chuyện, nhất định anh cũng sẽ vui sướng giống cậu!
Đến giờ tan làm, Viêm Phi Ngang quả nhiên đúng giờ tan sở, anh vừa xách theo túi thức ăn vào nhà, vừa đỡ lấy Tiểu Tô Ngọ đang nhào vào lòng mình.
“Phi Ngang anh mau vào nhà đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Tô Ngọ cười híp mắt ngẩng đầu nhìn anh, Viêm Phi Ngang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này của cậu, trong lòng tựa như trời quang mây tạnh, vừa ấm áp lại mềm mại.
Nhưng rất nhanh sau đó anh không thể tiếp tục ấm áp mềm mại nổi nữa, bởi anh sắp phải đón lấy một hồi sấm sét giữa trời quang.
“Em nói cái gì cơ? Em có đứa nhỏ?” Viêm Phi Ngang bị người yêu bé bỏng kéo ngồi xuống ghế, đầy mặt mờ mịt nhìn cậu.
Tô Ngọ đỏ mặt, đứng trước mặt anh, cầm tay anh áp lên chỗ đan điền của mình, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Là năm đứa! Còn một tháng rưỡi nữa bé con sẽ ra đời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...