Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Viêm Phi Ngang luôn kiệm lời tỏ tình xong, Tô Ngọ cũng hoan hoan hỉ hỉ chấp nhận, hai người ôm nhau một lúc, Viêm Phi Ngang liền giục Tô Ngọ đi ăn cơm.

Nhưng mà thực ra hai người cũng không có tâm tình ăn cơm, lúc này Tô Ngọ một chút cũng không muốn tách ra khỏi Phi Ngang, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp keo dính, dinh dính nhơm nhớp, Viêm Phi Ngang cũng không cười cậu, thực ra trong lòng anh cũng có cùng cảm giác, chẳng qua là đã quen khắc chế lại mà thôi, nhưng anh sao có thể nỡ để Tô Ngọ cảm thấy hụt hẫng, anh ôm cậu ngồi thẳng lên đùi mình, cực kì chiều chuộng cậu.

Bữa cơm này không phải là đồ ngọt mà hai người ăn vào miệng chỉ còn sót lại đúng một vị, đó chính là ngọt, ngọt tới sâu răng, hai người vui vẻ chịu đựng.

“Muốn đi xem phim không?” Viêm Phi Ngang ôm người vào trong lòng, không nhịn được mà hôn một cái lên khuôn mặt phúng phính như trẻ con của cậu.

Nhất thời mặt Tô Ngọ đỏ rần, thẹn thùng gật đầu.

Tới gần quốc khánh, rạp chiếu phim cực kì náo nhiệt. Tô Ngọ rất thích xem phim, nhưng lần này nội dung của phim cậu căn bản không chú ý tới, toàn bộ tâm tư đều đặt lên Viêm Phi Ngang ngồi bên cạnh.

Hôm nay Phi Ngang tỏ tình với cậu, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó, nhịp tim Tô Ngọ liền đập thật nhanh, thình thịch mãi vẫn không chậm lại được.

Dưới tâm tình vừa mới tỏ tình với nhau xong này, hai người xem một bộ phim mà xem lung ta lung tung, ngay cả bỏng Viêm Phi Ngang mua cho Tô Ngọ, cậu cũng không ăn mấy, đây là chuyện rất hiếm thấy.

Phim kết thúc, mọi người nhốn nháo đứng dậy ra về, Viêm Phi Ngang nắm tay Tô Ngọ cũng đứng lên, mỉm cười nói: “Đi thôi.”

“Ừm.” Tô Ngọ sờ môi khẽ gật đầu.

Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn về nhà ôm chặt nhau, Viêm Phi Ngang dẫn cậu đi thẳng về nhà.

Chuyện xảy ra trong hai ngày nay hơi nhiều, trong nhà cũng chưa dọn dẹp, Viêm Phi Ngang vì muốn tỏ tình nên đã dọn dẹp lại phòng khách một chút, còn sân thượng thì không cần phải lo, nhiều thực vật bình thường trồng ở đó đều đang cao lên với tốc độ điên cuồng.

Viêm Phi Ngang nói: “Anh dọn dẹp sân thượng một chút, nơi này để trống một chỗ, sau này chuyên dùng để tu luyện.” Anh chỉ chỉ nơi vốn đang đặt sofa.

“Ừm, xếp vậy tốt hơn nhiều, sao em không nghĩ ra nhỉ.” Tô Ngọ gật mạnh đầu.

Nói là làm, Viêm Phi Ngang dịch chuyển cái sofa vốn đặt ở đây sang một bên, sau đó anh mua vài tấm gỗ đã được đánh tới bóng loáng từ cửa hàng vật liệu xây dựng về, sau đó lại sửa thành sàn tatami, vào mùa đông có thể trải thảm lông tơ mềm mại lên trên, anh đặt toàn bộ chậu hoa sang hai bên, ở nơi hướng ra phòng khách còn treo rèm chống muỗi lên, có thể chắn được tầm mắt một chút.

Tô Ngọ cầm đệm và vài cái gối thả lên trên, đồng thời còn đặt một cái bàn trà đã mua trước đó lên, cười híp mắt nói: “Thật là tuyệt, sau này chúng ta có thể cùng tu luyện ở đây.”

“Ừm.” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu.

Bài trí lại sân thượng xong, buổi tối, Viêm Phi Ngang bắt đầu tu hành với Tô Ngọ lần đầu tiên.

Bản thân Tô Ngọ rất có thiên phú trên phương diện tu hành, cậu có ngộ tính cao, trời sinh tính tình hồn nhiên, sau này xuống núi lại gặp đủ loại người, càng thu được nhiều cảm ngộ từ đó, gần đây tu vi tăng lên rất nhiều, đặc biệt là sau ngày đó ở rừng cây nhỏ, Tô Ngọ cảm giác tu vi của mình tựa như đã tiến thêm một nấc thang mới, chỉ là khi sử dụng thì vẫn còn chưa quen lắm.

Viêm Phi Ngang trước đây chỉ là một người bình thường, tu luyện cùng với Tô Ngọ rồi, Tô Ngọ phát hiện ngộ tính của anh còn cao hơn cả mình, hơn nữa cơ thể anh sau khi bị sức mạnh bạo tàn kia cải tạo, lại ăn thêm hai viên thuốc màu vàng Tô Ngọ cho, tư chất càng tốt tới không cần phải nói, tiến hành tu luyện trên sân thượng tràn ngập linh khí, tốc độ luôn nhanh chứ chẳng hề chậm hơn Tô Ngọ.

Việc tu luyện của anh tất cả đều do một tay Tô Ngọ dạy dỗ nên, tính ra bây giờ Tô Ngọ đã trở thành sư phụ của anh.


“Cục 9 gần đây cũng đã có mấy người bắt đầu dùng biện pháp tu luyện em cung cấp trước đây, tốc độ của họ không nhanh lắm, nhưng so với trước đây chỉ có thể tự mình mò mẫm thì đã tiến bộ hơn rất nhiều, họ đều rất cảm kích em.” Tu luyện xong, Viêm Phi Ngang kể cho cậu một vài chuyện ở trụ sở huấn luyện.

“Hả? Không cần đâu, em là bởi anh nên mới cho họ, họ không cần phải cảm kích em.” Tô Ngọ ngượng ngùng xua tay liên tục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại là nụ cười híp mắt.

“Họ cảm kích em là phải.” Viêm Phi Ngang biết cậu nhóc thật tâm cho là như vậy nhưng anh lại muốn tính toán vì cậu, “Những người này coi như là đồ đệ của em, tôn kính và hiếu kính em là không thể thiếu, nhưng em cũng không cần phải chịu trách nhiệm về họ.”

Thấy Viêm Phi Ngang nói nghiêm túc như vậy, Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cậu, lời Phi Ngang nói luôn rất có lý.

Ngày hôm sau, Cố Tinh Hà lại tới nhà họ, trực tiếp đi thẳng tới sân thượng, thấy họ đã ngồi sẵn trên sàn tatami tu luyện, nhướng nhướng mày một chút, rồi cũng ngồi xuống tu luyện một lúc, cẩn thận cảm nhận sức mạnh lưu chuyển mà mừng thầm trong lòng, sau đó hắn mới đứng dậy nói tới tiến triển của sự việc ở trường kia với Viêm Phi Ngang.

“Chúng tôi đào sâu ba thước dưới vách tường và sàn nhà trong tầng hầm kia mới biết đối phương sử dụng toàn bộ đều là vật liệu tốt, chịu được cường độ rất lớn… Xem tình huống của cậu, họ đúng thật là như lời cậu nói, là đang ‘chế tạo số lượng lớn’.” Cố Tinh Hà thở dài một hơi, rồi nổi giận đùng đùng nói, “Những kẻ này chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới sao, loại binh khí giết chóc này một khi bị chế tạo ra, chúng thật sự có thể nắm trong tay sử dụng mà không bị cắn ngược lại?”

Viêm Phi Ngang thản nhiên nói: “Thế nên chúng đều là bọn điên.”

“Chẳng trách mọi người vẫn luôn nói thiên tài và người điên khá giống nhau, mấy người này đúng là thiên tài, có thể làm ra vật như vậy, nhưng đáng tiếc lại lầm đường lạc lối, aiz.” Cố Tinh Hà thở dài một hơi, nếu năng lực của những kẻ này Cục 9 có thể sử dụng, đặt khối óc thiên tài ấy lên con đường đúng đắn, thì xã hội này sẽ trở nên tươi đẹp đến nhường nào.

“À, đúng rồi, cậu nhóc nhà cậu đâu? Lúc nãy còn thấy cậu ấy ở đây mà.” Cố Tinh Hà vào nhà vệ sinh rửa mặt, không thấy cậu bé đáng yêu đâu, liền nhìn xung quanh một vòng.

“Đang làm đồ ăn trong bếp.” Viêm Phi Ngang nói tới Tô Ngọ, biểu cảm trên mặt vẫn không nhiều như lúc bình thường, nhưng trong giọng nói lại có phần bao dung và yêu chiều.

Cố Tinh Hà ló đầu ra nhìn một chút, quả nhiên nhìn thấy trong phòng bếp rộng lớn của họ, có một thiếu niên đang bận tới bận lui bên trong, thoạt nhìn có vẻ như đang làm gì đó.

Hắn ngạc nhiên, quay đầu lại cười hì hì nhìn Viêm Phi Ngang nói: “Lúc này còn chưa tới giờ cơm mà, không phải cậu vẫn luôn quản người rất nghiêm hả? Trước giờ nghe nói em gái với cháu trai cậu đều rất sợ cậu, sao nào, giờ đến lượt vợ mình lại đổ đốn à?”

Viêm Phi Ngang không để ý tới lời châm chọc của hắn, cũng đứng dậy đi vào bếp.

Tô Ngọ đúng là đang làm thức ăn trong bếp, Viêm Phi Tuyết có nói với cậu, trên Internet có rất nhiều công thức nấu món ngon mà lại đơn giản, có thể tự mình thử làm, một tên tham ăn như Tô Ngọ đương nhiên là rất hứng thú, lúc này cậu đang bận rộn cắt hoa quả thành miếng.

“Cần anh giúp không?” Viêm Phi Ngang thấy cậu cầm dao phay, hoa quả trên thớt gỗ bị cậu gọt sứt sẹo, có miếng bị cắt nát, còn có miếng hơi lớn quá, thoạt nhìn không đẹp chút nào, vì vậy anh lên tiếng dò hỏi.

“Hả? Vậy, vậy anh cắt giúp em đi.” Tô Ngọ ngượng ngùng nói. Cái dao phay kia quá lớn, bình thường đều do Viêm Phi Ngang dùng, ở trong tay cậu thế nào cũng không chịu nghe lời, lại thêm hoa quả đa số đều có hình cầu, hình bầu dục, nên cứ lăn qua lăn lại khắp nơi.

“Ừm.” Viêm Phi Ngang gật đầu, Tô Ngọ muốn tránh ra cho anh đứng, lại bị anh kéo lại, lại còn vòng tay qua ôm cậu trong lòng.

“Phải gọt như thế này.” Viêm Phi Ngang dùng tay bao trọn người trong ngực, bàn tay lớn đặt trên bàn tay đang nắm dao của cậu, một tay kia thì cầm hoa quả, một dao cắt thành hai miếng, tách ra xong thì lại cắt tiếp.

“Bỏ hạt bên trong đi, còn nữa, lần sau trước khi cắt, nên gọt vỏ ra trước đã.” Viêm Phi Ngang vừa nắm tay chỉ dạy cậu, vừa nghiêng mặt kề sát cằm bên khuôn mặt cậu.

“Ừm.” Tô Ngọ chỉ kêu một tiếng trong miệng, mặt đã đỏ tới mức nóng lên, tim đập cũng trở nên thật là nhanh, nhưng vẫn không nỡ bảo Phi Ngang thay đổi tư thế khác.

“Còn nữa, sau này dùng cái dao này để cắt, dao phay chỉ dùng để chặt xương, gọt hoa quả em không gọt được.” Viêm Phi Ngang dạy rất nghiêm túc, tiện thể còn chỉ cho cậu bộ dụng cụ cắt gọt trên trên giá để dao.


Đáng tiếc sóc bay nhỏ mặc dù ăn được nhưng lại là tên ngốc trong sinh hoạt hàng ngày, căn bản không thể nhớ được, cậu thực sự cũng không hiểu tại sao độ dài cũng không khác nhau là mấy nhưng lại có nhiều tên và công dụng khác nhau như vậy.

“Không nhớ được cũng không sao, biết cái nào dùng để gọt hoa quả là được rồi, mà em cũng phải cẩn thận, đừng cắt phải tay.” Viêm Phi Ngang từ trước tới nay cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để Tô Ngọ phải rửa tay nấu canh cho mình ăn, nếu như họ đã kết hôn lập gia đình, trong hai người nhất định phải có một người biết nấu ăn, như vậy cứ để anh làm là được rồi, cậu nhóc chỉ cần vui vẻ dính lấy anh là được.

Cố Tinh Hà đứng ngoài che mắt lại, hắn sợ đôi mắt chó độc thân lâu năm của mình sẽ bị đau mắt hột mất, xưa nay hắn cũng không biết hóa ra Viêm Phi Ngang lại là tên muộn tao đấy! Không ngờ vừa mới yêu đương lại có bộ dáng này! Đúng là đòi mạng.

Chờ hai người kia cuối cùng cũng làm xong món ngon trong phòng bếp, ngọt ngọt ngào ngào đi ra ngoài, Cố Tinh Hà ở bên ngoài đã sắp ngủ quên mất…

“Anh tìm Tiểu Ngọ có chuyện gì?” Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ cùng nhau hoàn thành món salad hoa quả, đặt lên bàn, ra hiệu Cố Tinh Hà có thể ăn.

Cố Tinh Hà không sợ trời không sợ đất, ăn thức ăn càng không sợ, vô cùng dũng cảm nếm thử chiến công lần đầu vào bếp của Tô Ngọ, cảm thấy cũng không tệ lắm, vừa ăn vừa nói: “Cũng không có gì, chỉ là người bên kia tu luyện gặp phải bình cảnh, muốn nhờ tôi hỏi Tô Ngọ một chút, có thể chỉ điểm cho anh ta một chút được không.”

Tô Ngọ trợn mắt nhìn, đưa mắt dò hỏi Viêm Phi Ngang đầu tiên.

Viêm Phi Ngang lại tùy tiện chờ Cố Tinh Hà nếm thử miếng đầu tiên, từ phản ứng của hắn, có thể chắc chắn mùi vị là bình thường, lúc này mới để Tô Ngọ bắt đầu ăn, ngoài miệng lại không chút lưu tình cự tuyệt, “Không được, quốc khánh này tôi muốn nghỉ lễ, đưa Tiểu Ngọ ra ngoài hưởng tuần trăng mật.”

Cố Tinh Hà đang ăn hoa quả suýt bị sặc chết, dùng vẻ mặt khó tin nhìn anh nói: “Cậu tới Cục 9 cũng không ít năm rồi phải không? Có lúc nào cậu từng nghe nói Cục 9 chúng ta có thời gian nghỉ lễ như mọi người không? Từ trước tới nay không phải luôn là lúc người ta bận chúng ta cũng bận, người ta được nghỉ chúng ta lại càng bận rộn hơn hay sao?” Giờ khắc này hắn nhìn Viêm Phi Ngang, vẻ mặt cứ như đang nhìn một học sinh tiểu học có suy nghĩ kì lạ, còn muốn nghỉ quốc khánh dài hạn để hưởng tuần trăng mật, cả nghĩ quá rồi đấy!

Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của hắn, Viêm Phi Ngang chậm rãi nói: “Vậy thì Tô Ngọ cũng không có trách nhiệm phải tới trụ sở huấn luyện chỉ dạy cho người khác, không phải sao?”

Một câu này trực tiếp chặn lời Cố Tinh Hà lại, Cố Tinh Hà há mồm, cuối cùng đành phải nói: “Được rồi, có điều tôi không có tư cách phê duyệt cho cậu, tự cậu tới tìm lãnh đạo đi.”

Viêm Phi Ngang cũng không làm khó hắn nữa, đề tài này cứ như vậy mà bị dừng lại, anh nói tiếp: “Tiểu Ngọ có thể đi chỉ dạy cho những người kia, có điều không phải là bây giờ, anh nói cho họ biết, Tiểu Ngọ nghỉ phép, bảo họ chờ.”

Chuyện này Cố Tinh Hà lại rất tán thành, phong độ của đại sư chính là như vậy, hơn nữa cũng phải để cho một vài người biết thế nào gọi là tôn trọng.

Tô Ngọ chờ họ nói xong, mới kinh hỉ nhỏ giọng hỏi Viêm Phi Ngang, “Phi Ngang, chúng ta sẽ nghỉ phép à? Đi đâu?”

“Tiểu Ngọ muốn đi đâu chơi?” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, giọng nói không tự chủ mà trở nên dịu đi.

Tô Ngọ chớp mắt một cái, ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Em, em cũng không biết có nơi nào chơi vui.”

“Có muốn trở lại thăm nơi ở trước đây của em không?” Viêm Phi Ngang do dự một chút rồi mới hỏi.

“Hả?” Tô Ngọ kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh, trên mặt rõ ràng là rất vui sướng, nhưng cậu ngay lập tức lại cau mày, phát sầu nói, “Nhưng nó ở một chỗ cách bên ngoài rất xa, phải đi đường rất lâu đấy.”

“Không sợ, chúng ta cứ tới đó trước rồi lại nói.” Viêm Phi Ngang nói. Anh có lòng muốn tới thăm nơi Tô Ngọ đã lớn lên, còn cả cây thông lớn đã nuôi cậu lớn lên nữa, đều là những điều anh cần phải tôn kính.


Quyết định xong chuyện này, Viêm Phi Ngang tự mình nói rõ mọi chuyện với ba mình.

Đương nhiên anh tới đó, ngoài nghỉ phép ra thì thực ra cũng còn một nguyên nhân khác.

“Long Văn truyền tin, đại bản doanh của những kẻ kia đặt ở nơi đó, con cho rằng chúng ta cần đi thăm dò tình huống, không thể để chúng nắm mũi dắt đi nữa.” Viêm Phi Ngang lần này coi như là báo cáo vượt cấp, chỉ là có chút chuyện đúng là hết cách rồi, nhà họ Tạ ở thủ đô rễ sâu, nói không chừng trong Cục 9 cũng có người của họ, anh trực tiếp báo cáo chuyện này cho Viêm Vân Hải biết, có thể tránh cho họ rất nhiều vấn đề, đây cũng là quyết định anh đã đưa ra sau khi lén thương lượng với Cố Tinh Hà.

Viêm Vân Hải nghe con trai báo cáo tỉ mỉ xong, thở dài một hơi, vỗ vỗ vai anh nói: “Cứ làm theo lời con nói đi, nhà họ Tạ bên này, có ba gánh cho, các con không cần phải để ý tới.”

“Vâng.”

Nhà họ Tạ ở thủ đô cây lớn rễ sâu, lần này Tạ Phong rất được nhà họ Tạ coi trọng vô thanh vô tức cứ vậy mà biến mất, đúng lúc Cục 9 lại gióng trống khua chiêng tới Đại học Thanh Tuệ điều tra, người nhà họ Tạ đương nhiên sẽ tính món nợ này lên đầu Cục 9, thậm chí là lên đầu người nhà họ Viêm.

Trong mấy ngày nay, nhà họ Tạ đã tới nhà họ Viêm mấy chuyến, trong âm thầm muốn họ giao Viêm Phi Ngang và cả Tô Ngọ ra.

Ông nội Viêm đã nhiều năm không quản những chuyện này, biết người nhà họ Tạ hết lần này tới lần khác đều tới cửa khiêu khích, đồng thời còn muốn đưa ra yêu cầu vô lễ này, ông nhất thời nổi giận, nói ngay tại chỗ rằng: “Cháu trai của lão Tạ kia xảy ra chuyện, XXX nhà họ Viêm chúng ta là chuyện gì chứ! Sau này người nhà họ Tạ còn tới cửa, cứ bảo đương gia nhà họ tự tới đây nói chuyện với lão già này! Để tôi xem xem trên đời này rốt cuộc có còn vương pháp hay không.”

Đối với chuyện này, nhà họ Viêm trên dưới có cùng một thái độ, người nhà họ Viêm bao che người nhà mình nhất, huống chi hai đứa nhỏ kia lại càng không sai!

“Chuyện Phi Ngang và Tiểu Ngọ bị thương ở trường, chúng ta còn chưa tới gây sự với họ thì thôi chứ, họ còn dám không ngại ngùng trả đũa!” Khang Văn Thanh nói tới chuyện này cũng giận đùng đùng, bà mặc dù chỉ là con dâu trong nhà họ Viêm nhưng nhà họ Khang sau lưng bà cũng khiến mọi người không dám lơ là.

Vì vậy dưới tầng tầng bảo vệ của các bậc phụ huynh, Tô Ngọ hoàn toàn không biết tới chuyện này, Viêm Phi Ngang thì biết chỉ là anh đã quen không để chuyện của những kẻ phàm tục tầm thường này làm Tô Ngọ phiền não.

Học xong tiết học cuối cùng của tháng chín, Tô Ngọ vui sướng nói lời từ biệt với bạn học, sau đó nhanh chóng chạy tới bãi đỗ xe, leo lên xe đạp về nhà.

Lúc này Viêm Phi Ngang vẫn chưa tan làm, Tô Ngọ về đến nhà liền bận rộn.

Cậu đi tới khu mua sắm gần tiểu khu, mua không ít kệ giá về, còn cả một vài đồ dùng hàng ngày khác về, sau đó cậu thu cái giá này vào trong bọc quần áo.

Đồ đặt trong bọc quần áo của cậu vốn vô cùng loạn, nhưng sau khi đến nhà họ Viêm rồi, cậu thường xuyên sửa soạn lại một chút, bây giờ bên trong ngoại trừ một ít trái cây còn sót lại, thì đã không còn thứ gì ngổn ngang.

Trước đây cậu còn thu hồn phách của Lý Sâm Lâm vào trong bọc quần áo. Lý Sâm Lâm theo cậu tu hành trong một thời gian ngắn, liền nhớ ra chuyện Lý Dương đã hại mình, mà Lý Dương sau khi gạt Tô Ngọ tới mảnh rừng nhỏ kia cũng không biết là bởi nguyên nhân gì, lại bị bệnh nặng, phải về nhà chữa trị, đến nay cũng không còn tin tức nào khác.

Tô Ngọ nhìn họa phúc ngày sau của Lý Dương, kẻ này cũng không biết là bởi trời sinh đã mang lòng dạ tiểu nhân, làm nhiều chuyện đuối lý hay là bởi nguyên nhân nào khác, mà cuộc đời nói chung hai mươi năm đầu tiên cũng rất khá, hai mươi năm tiếp theo, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, cuối cùng tuổi già cô đơn mà chết.

Lý Sâm Lâm biết Lý Dương sau này sẽ có kết cục như vậy, cười to một trận, khúc mắc cuối cùng cũng được giải quyết, cuối cùng vẫn quyết định đi đầu thai.

Lý Sâm Lâm khi còn sống làm người có hơi ác, nhưng thực ra nhân phẩm vẫn không tệ, cũng không làm chuyện gì vô đạo đức, bại hoại, Tô Ngọ cảm thấy tốt nhất là kiếp sau cậu ta nên đầu thai thật tốt.

Vừa nghĩ tới chuyện này, Tô Ngọ vừa dọn dẹp không gian trong bọc quần áo, kê cái giá vào trong thật ngay ngắn, sau đó cậu cẩn thận bày những đồ vật vừa nãy đã mua trong khu mua sắm vào trong bọc quần áo, rồi chạy tới sân thượng.

Trong khoảng thời gian này, trên sân thượng có vài cái cây đã ra trái, đang chầm chậm chín, nhờ có trận pháp đuổi côn trùng của Tô Ngọ mà quả nào quả nấy đều rất đẹp, Tô Ngọ thích mê, nhìn từng quả, rồi hái toàn bộ những quả đã chín xuống, cũng cẩn thận đặt lên giá đã mua.

Có cái giá giúp phân loại đồ thật dễ dàng này, Tô Ngọ sau này có muốn tìm vật gì trong không gian, cũng hoàn toàn không cần phải rầu rĩ nữa, cực kì tốt.

Chờ cậu cuối cùng đã làm xong hết thảy, Viêm Phi Ngang cũng tan làm về nhà.

Tô Ngọ thấy anh liền lập tức chạy tới nhào vào lòng anh, thân mật cọ cọ mặt, giống như một vật nuôi nhỏ nuôi trong nhà luôn canh ở cửa chờ chủ nhân về, ngoan tới làm cho lòng người đau xót.


Viêm Phi Ngang cũng chiều theo cậu, một tay ôm lấy sau lưng cậu, giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính vào nhau vậy, anh khom lưng lấy một đôi dép đi trong nhà từ trên giá giày xuống, nói với người đi sau lưng mình: “Anh đi cái này đi.”

Lúc này Tô Ngọ mới phát hiện anh không chỉ về một mình, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ là anh hai Viêm cũng tới đây.

“Anh hai! Anh tới nhà bọn em chơi hả?” Tô Ngọ là một chủ nhà nhiệt tình hiếu khách, cậu lập tức cười híp mắt dẫn anh đi vào nhà.

“Đúng vậy, có hoan nghênh anh tới không?” Viêm Phi Ưng cười tươi xoa nhẹ đầu cậu một cái, cảm giác cậu nhóc đúng là rất ngoan, cũng khôn khéo hơn con mèo mà anh đang nuôi kia.

Anh đang nghĩ vậy, mặt lại bị cào một cái, mèo đen nhỏ đang ngồi xổm trên vai anh lãnh khốc nói: “Không được sờ loạn người khác, tên con người hoa tâm này.”

Viêm Phi Ưng: “…”

“Aiz, Tiểu Hắc cũng tới rồi đấy hả, tôi vừa hái được một trái cây này rất hợp với cậu, cậu có muốn ăn không.” Tô Ngọ ngoắc ngoắc tay với mèo đen nhỏ.

Vì vậy mèo đen nhỏ tung người nhảy lên vai Tô Ngọ, đi ăn với cậu.

“Ngồi xuống đi.” Viêm Phi Ngang đóng cánh cửa sau lưng lại, thuận miệng nói với anh.

“Đồ và xe anh đã chuẩn bị xong rồi, khi nào chúng ta xuất phát?” Viêm Phi Ưng kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn em trai đang pha nước trong bếp, hỏi.

“Năm rưỡi sáng mai lên đường.”

“Vậy cũng được, lúc đó em về nhà gọi anh dậy, ở bên này có hơi xa.” Viêm Phi Ưng vừa nói vừa quan sát ngôi nhà nhỏ của em trai và Tiểu Ngọ, thật là ấm áp, ánh mắt anh rơi xuống cái sân thượng kia, không khỏi chậc một tiếng, hai vợ chồng son này cũng biết hưởng thụ quá nhỉ!

Tô Ngọ và mèo đen nhỏ ngồi trên tấm nệm trải ở sân thượng, cầm một trái cây mang theo linh khí đưa cho mèo đen nhỏ, đợi đến khi mèo đen nhỏ cúi đầu ăn rồi cậu mới đưa tay vuốt bộ lông đen bóng của mèo đen nhỏ, cười híp mắt nói: “Xem ra cậu và anh hai sống cùng nhau rất không tệ.”

“Cũng còn được.” Mèo đen nhỏ vừa há to miệng cắn trái cây ăn, vừa đánh giá chung chung, “Tên con người này cũng không tệ lắm, chỉ là hơi lười một chút.”

“Hả? Anh hai lười lắm sao?” Không thể nào? Tô Ngọ ngẩng đầu liếc mắt nhìn con người âu phục chỉnh tề, ngay cả một cọng tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, cảm thấy thật khó tin.

“Đúng, mỗi ngày chỉ biết ngồi trên ghế chơi với bút, cũng không chơi với tôi.” Mèo đen nhỏ mất hứng nói.

Tô Ngọ: “…”

Nói tới tên người hầu cho ăn của mình, bệ hạ mèo đen có một bụng đầy lời muốn nói ra, “Còn nữa, anh ta luôn quên không ăn cơm, mỗi ngày chỉ biết chơi máy tính, chơi điện thoại, hôm đó tôi bẻ bút của anh ta, anh ta mới ngoan ngoãn nghe lời.”

Loại sinh vật như mèo này trời sinh luôn có cảm giác bản thân mình mới là chủ nhân, Tô Ngọ có nghe một bạn nữ ở trường phân tích, miêu tinh nhân luôn coi bản thân là vô địch, ở tinh cầu kia của chúng, con người mới là vật nuôi của chúng, mỗi ngày, con người đều phải chuẩn bị thức ăn cho chúng, phải để ý tới sinh hoạt hàng ngày của chúng, còn phải chơi đùa với chúng, sưởi ấm chăn cho chúng…

Nói chung, tất cả đều là những thứ mà sóc bay nhỏ hoang dại như Tô Ngọ không hiểu nổi, có điều trong nhà của cậu và Phi Ngang, thực ra những chuyện này đúng là cũng đều do Phi Ngang làm, chẳng qua Tô Ngọ chưa từng nghĩ tới chuyện muốn làm cho Phi Ngang ngoan ngoãn nghe lời cậu…

Căn bản không thể tưởng tượng nổi! Phi Ngang lợi hại như vậy, cậu nên nghe lời Phi Ngang nói!

Một mèo một sóc bay vừa ngồi trên sân thượng vừa nhỏ giọng thảo luận về người hầu của từng bên, cuối cùng mèo đen nhỏ hết sức nghiêm túc nói với cậu rằng: “Nghe nói anh ta định mang theo tôi cùng hai người ra ngoài chơi, lúc đó chúng ta phải cẩn thận một chút, không thể để cho bất kì ai cướp họ đi, con người đều rất dễ thay lòng đổi dạ.”

Tô Ngọ vốn muốn phản bác Phi Ngang sẽ không như vậy, nhưng cậu nghĩ kĩ lại, nhỡ đâu có người càng đẹp hơn, càng thông minh hơn, càng ngoan hơn cậu cũng thích Phi Ngang, thì cậu phải làm thế nào đây?!

Chỉ mới nghĩ tới khả năng này, Tô Ngọ đã cảm thấy trong lòng đau đớn, thật khó chịu, tuyệt đối không được! Thế nên lời mèo đen nhỏ nói thực ra vẫn rất có lý? Đúng là phải chú ý một chút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận