Nhật Ký Sau Khi Chết

Đến đây, tôi chẳng còn kiên nhẫn để nghe tiếp nữa. Nếu biết được "cái thứ quỷ dị" đó giờ phút này cũng đang hiện diện tại đây, ở phía sau mình, hai người họ sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Kêu to rồi ù té chạy? Hay sẽ đi tìm thầy bùa thầy ngải đến để hàng phục tôi? Hoặc là lập tức về vườn nghỉ việc?

Con người đúng là loài động vật kỳ quái. Cho dù chưa tận mắt chứng kiến, đối với những sự vật mơ hồ chưa nắm rõ, lại cứ thích đem ra bàn tán, mổ xẻ, đề tài càng bí ẩn thì người nói lẫn người nghe lại càng lấy làm hưng phấn. Mặc dù chính họ cũng sợ đến vỡ mật cả ra. Bất đắc dĩ cười cười, tôi tiếp tục hướng dười lầu bay xuống.

Đi vào phòng quản lý, thế nhưng lại gặp hai viên cảnh sát hôm qua. Bọn họ hình như đang cùng lão Trương và tiểu Vương nói gì đó, mà đề tài tựa hồ cũng liên quan đến Hoa Tiện Lạc. Trong lúc nhất thời bị nhiều người đàm luận như vậy, không biết ở nhà Hoa Tiện Lạc có liên tục hắt xì hay không. Nghĩ vậy, cái cảm giác mất mát đột nhiên dâng trào, liền nhanh chóng đem suy nghĩ chế ngự lại, lặng lẽ xuyên qua nghe lén xem bọn họ đang nói những gì.

_"Nói như vậy, là hắn trốn trong phòng 17B?" – lão Trương đứng bên cạnh bàn, tay trái chống bàn, tay phải cầm cái cốc giữ nhiệt.

_"Vẫn chưa điều tra rõ ràng" – viên cảnh sát tên A Mới mím môi: "Căn cứ theo băng ghi hình hai vị cung cấp tối qua, đúng là hắn có chìa khóa phòng đấy thật. Nhưng mà, tối hôm qua, khi tra hỏi, hai vợ chồng ở 17B lại nói rằng họ cũng không biết có người lẩn trốn trong nhà mình, hai vợ chồng cũng bị dọa không nhẹ khi biết sự thật".

Tiểu Vương cũng nhịn không được chen vào nói: "Hèn gì, lúc sáng nay, người đàn ông ở 17B có đến gặp tôi, nói là muốn chuyển nhà". Sắc mặt tiểu Vương có chút mệt mỏi, chắc do tối qua hắn phải đi theo Hoa Tiện Lạc bàn chuyện dọn nhà, tra tấn đến hơn nửa đêm =,.=

_"Hai vị đối với người nam này không có ấn tượng gì sao?" – viên cảnh sát to cao trầm giọng hỏi, ngữ khí của hắn mười phần là đang giải quyết việc chung, không muốn đem thời gian lãng phí ở đây.

Lão Trương cùng tiểu Vương đều lắc đầu, tiểu Vương nhịn không được bèn hỏi: "Hai vị đã tra ra được hắn vì cái gì lại khủng bố Hoa tiểu thư chưa?"


Lần này, A Mới đứng ở một bên liền cướp lời, giống như thật am hiểu mà nói: "Chắc là một fan cuồng của cô ta rồi. Hoa tiểu thư là một vũ công ba-lê nổi danh. Các vị không biết sao?". Hắn trợn tròn con mắt, tựa hồ không thể tin được mà nhìn hai người bảo an của building. Nếu A Mới có thể nhìn thấy tối, có lẽ hắn cũng sẽ như vậy mà nhìn trừng trừng vào tôi, vì thực sự: tôi cũng không biết.

Lão Trương và tiểu Vương đồng loạt lắc đầu.

_"Tôi cũng phải về sở tra xét tư liệu mới biết được, những năm trước đây tôi còn chưa xem qua diễn xuất của cô ta". A Mới đột nhiên mở ra máy hát : "Khi đó tôi ở trên biển, còn chưa có điều qua đây. Bà của tôi lại rất thích xem kịch ba-lê, cho nên tôi cũng có đi theo. Một vé những mấy trăm..."

Đứng ở bên cạnh, viên cảnh sát kia có chút bất mãn, liền nhẹ giọng kêu: "A Mới"

_"Thực xin lỗi" – A Mới có chút ngượng ngùng cười cười: "Anh để cho tôi nói hết đi, như vậy cũng giúp cho hai vị đây biết thêm chút ít, cùng chúng ta phối hợp điều tra".

Cảnh sát kia bất đắc dĩ bĩu môi, không nói lời nào. May mắn là hắn không có tiếp tục ngăn cản, bởi vì, tôi hiện tại phi thường muốn biết những gì A Mới sắp nói.

_"Hoa tiểu thư kia nhảy múa rất đẹp, tôi là người thường thô lỗ, nhìn xem mà cũng sửng sốt" – A Mới giống như đang mở đề tán gẫu: "Nhưng, nếu nói đến ấn tượng khắc sâu nhất, không phải là kỹ thuật khiêu vũ của cô ta có bao nhiêu uyển chuyển, mà là ở tinh thần chuyên nghiệp a".


_"Tinh thần chuyên nghiệp?" – tiểu Vương nghi hoặc nhíu nhíu mày, tựa hồ không thể tìm ra giữa"tinh thần chuyên nghiệp" cùng "múa ba-lê" có điểm gì liên hệ.

A Mới khoát tay ý bảo hắn chớ vội: "Lúc ấy cô ta đang nhảy trên sân khấu, vừa lúc kiễng mũi chân chính giữa, tay giơ lên cao, toàn bộ khan phòng đột nhiên cúp điện. Âm nhạc a, ngọn đèn a,..Trở nên tối hù. Đèn mở lên lúc sau, tôi nhìn thấy Hoa tiểu thư vẫn còn duy trì cái tư thế kiễng mũi chân mà không hề nhúc nhích. Suốt mười mấy phút đồng hồ, dưới đài người xem đều rộn ràng nhốn nháo, nhưng Hoa tiểu thư lại giống như hóa thành tượng đá. Giữ nguyên tư thế đó, có thể không mệt sao? Thế mà, khi có điện trở lại, âm nhạc vừa vang lên, cô ta liền tiếp tục nhảy múa, như chưa từng có chuyện gì xảy ra".

Nghe xong những lời này của A Mới, trong mắt ta đột nhiên hiện ra một mạt hình ảnh: sân khấu lộng lẫy, chỉ có Hoa Tiện Lạc một mình trên đài biểu diễn, thanh âm la hét ầm ĩ bên dưới vẫn không ảnh hưởng đến nàng, giống như là tượng sáp tĩnh tại, vẫn không nhúc nhích, kiễng mũi chân, giơ cao hai tay, vững vàng đứng yên tại chỗ.

A Mới tiếp tục chậm rãi nói: "Nhưng sau này, nghe bạn gái của tôi nói, cô ta đột nhiên bị thương..."

_"A Mới, chúng ta cần phải đi!!!" – người cảnh sát kia đột ngột chặn ngang: "Hai vị nếu nhớ ra được cái gì, xin hãy liên hệ ngay với chúng tôi. Còn có, tòa nhà này trị an cũng tốt, tối hôm qua nghe nguwofi quản lý nói, vốn cũng không có chuyện gì to tát..."

Tôi nhịn không được, bất đắc dĩ hít một hơi, trong lòng thầm oánh trách hắn đã ngăn chặn A Mới nói tiếp.

Lão Trương nhanh chóng buông cái cốc, gật gật đầu: "Chúng tôi sẽ mau chóng chỉnh đốn, nhất định!". Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này của lão Trương, lại nhớ tới hôm qua hắn ung dung ngủ gật trong phòng quản lý, tôi lập tức hoài nghi lời hứa hẹn này. Tiểu Vương cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt hắn lại trở nên ngưng trọng, tựa hồ như đang suy nghĩ những gì A Mới vừa kể.


Hai cảnh sát đi rồi, tôi lại không có việc gì, bèn phi ra ngoài phiêu đãng một chút.

Đại khái là: tôi lại nhớ lời của hai bác gái lao công kia đã nói: "cái-thứ-quỷ-dị-đó"... Tôi hiện tại, có được tính là đang ám lấy Hoa Tiện Lạc không? Nàng sẽ giảm thọ sao? Tôi có nên rời xa nàng hay không? Vừa suy nghĩ miên man, vừa chậm rãi xuyên qua đám người trên đường để giết thời gian. Không dám trở về, chỉ vì sợ nhìn thấy Hoa Tiện Lạc, cảm giác sợ hãi kia lại trỗi dậy.....

Đã qua mười ngày rồi, tôi thế nhưng cũng đã vĩnh biệt thân xác hơn mười ngày rồi. Còn cô bé ấy? Cô bé đã bị tôi đẩy mạnh trên đường cái hôm nọ? Suýt nữa cũng quên mất có một người như vậy vẫn đang tồn tại trên đời. Giống như....tai nạn của tôi cùng cô bé đó không có chút quan hệ nào. Từ cái ngày xảy ra tai nạn đó, cho đến tận hôm nay, tôi vẫn chưa nhìn thấy thi thể của chính mình. Có khi đã bị hỏa táng rồi cũng nên..... Lại nhớ đến hai cái người đã dọn sạch trơn nhà của tôi, đem những thứ đáng giá đi hết, chỉ sợ cũng thuận tiện lấy luôn cả hài cốt của tôi mà vứt ở chốn nào rồi.....

Bất quá, nghĩ nhiều như vậy còn có ích lợi gì nữa đâu. Dù sao, tôi cũng đã chết rồi.
Trở lại building tầng 18, tôi theo thói quen mà tiến nhập nhà cũ của Hoa Tiện Lạc, nhìn khoảng không trống rỗng mà đứng ngớ hồi lâu mới sực nhớ ra. Lập tức xoay người bay vào nhà hiện tại của nàng, cũng chính là nơi tôi ở trước kia, lúc tiến vào một khắc kia, trong lòng lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

_"Lâm Tấu" – vừa vào cửa chợt nghe thấy thanh âm của Hoa Tiện Lạc: "Tìm cô hơn nửa ngày, mau tới đây". Ngữ khí của nàng thế nhưng lại mang theo chút vui sướng, cùng với âm điệu bình thản bất biến trước đây lại hoàn toàn bất đồng. Lòng hiếu kỳ của tôi lập tức bị kích khởi, cảm giác mất tự nhiên vừa rồi cũng hoàn toàn tiêu thất, chỉ vội vàng bay đến hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trước mắt Hoa Tiện Lạc đã thay áo ngủ, buộc đuôi ngựa gọn gàng, trên người vận một chiếc áo sơ mi ngắn tay đạm vàng, một chiếc váy dài điểm xuyết hoa văn , trông tự nhiên nhưng cũng rất đỗi hào phóng. Bất ngờ nhất là: nàng đi chân trần a O.o

Người khác đi chân trần tôi không cảm thấy kỳ quái, nhưng đây là Hoa Tiện Lạc nga – yêu thích sạch sẽ, thánh khiết đến cực hạn như nàng thế nhưng cũng đi chân trần ư? Tôi khó tránh khỏi cảm giác sững sờ. Mà nàng, lại cực kỳ tự nhiên như chẳng có chuyện gì cả, thấy tôi đến gần liền hạ giọng, hướng tôi vẫy vẫy: "Cô mau tới đây, xem này!!!"

Rất khó để dời tầm mắt khỏi thân ảnh của nàng. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ giờ phút này lại nhẹ nhàng mang những tia nắng tinh khôi đến nhảy múa trên gương mặt thánh khiết nọ, khóe miệng lại thản nhiên vẽ nên nét cười sảng khoái....Một màn này, khiến tôi nhất thời ngơ ngẩn. Hoa Tiện Lạc hoàn toàn không hay biết giây phút lơ đãng của nàng có bao nhiêu mỹ, chỉ dùng ánh mắt lén lút nhìn tôi, rồi lại cẩn thận nhìn về hướng mình đang chỉ. Tôi cũng nhìn theo, thấy một chú chim không biết tự nơi nào bay đến, đang vững vàng hiên ngang đậu bên bệ cửa. Đây không phải là Ma Tước, cũng không phải một trong những loài chim mà tôi biết, nó có cái bụng trắng toát, cái lưng màu đen bắt mắt, cái đuôi rất dài, đỉnh đầu còn phiêu phiêu mấy nhúm tế vũ, trông thật tiêu sái a.


Chú chim không mời mà tới này nghiêng đầu, tròng mắt đen bóng đang nhìn chằm chằm Hoa Tiện Lạc, tựa hồ rất ngạc nhiên. Đột nhiên lại kêu lên vài tiếng, âm thanh dễ nghe giống như tiếng sáo trong trẻo cất vang.

Tâm tình tốt hơn hẳn, tôi nhịn không được mà chế nhạo nói: "Nó đang kêu đồng bọn đó, nói là :'Mau tới đây, có mỹ nữ nè' "

Vừa nói xong, Hoa Tiện Lạc nhìn mắt của tôi, thần sắc có chút kỳ quái, rồi lại mau chóng quay lại xem xét chú chim vẫn đang hướng nàng kêu to. Rốt cục hiểu được: nàng muốn cười nhưng lại sợ hỷ thanh dọa vị "tiểu bằng hữu" này chạy mất, bèn dùng tay che miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập ý cười. Nhịn không được, tôi lại tiến gần hơn chút nữa. Đúng lúc này, chuyện kỳ quái đã phát sinh.

Vị "tiểu bằng hữu" kia đột nhiên dịch chuyển cái đầu, hai tròng mắt tò mò nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi sững sờ tại chỗ, đây có phải là mộng không? Hoa Tiện Lạc cũng ngạc nhiên không kém, chậm rãi buông tay đang che miệng, nhìn về phía tôi giống như muốn mở miệng nói gì đó, chuông cửa lại đột ngột vang lên.

"Tiểu bằng hữu" trong phút chốc vỗ cánh bay mất.

Nhìn hướng nó rời đi, sau đó quay đầu ại. Hoa Tiện Lạc thần tình nghi hoặc còn đang muốn nói gì đó, tiếng chuông cửa ngày càng dồn dập làm nàng không khỏi nhăn mày, cuối cùng, cái gì cũng không nói, trực tiếp để chân trần chạy đến phía cửa. Tôi đứng ngốc tại chỗ, xoay người nhìn theo bóng dáng nàng, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh chú chim kỳ lạ ung dung mà tiêu sái nhìn thẳng vào mắt mình.

Nó có thể.....nhìn thấy được tôi?

Cửa mở, không rõ người đến là ai, cũng không có hứng thú muốn biết. Một lát sau, bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc. Bất tri bất giác lại bay đến cạnh cửa, thế nhưng lại nhìn thấy An Nghiên, cũng mấy ngày rồi không gặp.....

Ngoài cửa, thần sắc nàng vô cùng mệt mỏi, hai mắt đỏ lên, vẻ mặt sốt ruột nhìn chằm chằm Hoa Tiện Lạc, thanh âm run rẩy: "Tiểu Tấu.....tiểu Tấu có phải.....có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui