Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

“Biết rồi, anh không lo chuyện dạy hết nghề cho đệ tử thì sư phụ chết đói sao? Lỡ em phát triển mạng lưới quan hệ rồi nhảy ra ngoài làm một mình thì sao?”

Khúc Nhạc khẽ giật mình, im lặng mấy giây, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Với năng lực của em, tự lập công ty riêng mới có thể phát huy tốt nhất tài hoa của em. Anh biết như vậy mới là tốt nhất cho em, nhưng anh vẫn luôn vô thức né tránh chuyện này.”

Triệu Hàm Như cũng ngẩn người. Cô nghĩ vừa rồi chỉ là trò đùa vô tình, nhưng điều này chẳng lẽ không phải ý nghĩ trong tiềm thức của cô sao?

Mấy năm qua, cô luôn trốn sau lưng anh, từ chuyện đương nhiên lúc trước đến sự không cam tâm bây giờ, cô đã từ từ thay đổi.

Không biết từ lúc nào, cô đã không còn là cô gái rụt rè nữa, mà càng ngày càng trở nên mạnh mẽ quả quyết, mỗi lần bọn họ có ý kiến không hợp nhau, đều là anh nhường bước.

Một núi không thể chứa hai hổ. Lúc một cô Hello Kitty như cô dần dần biến thành một con hổ, cũng có nghĩa là cuối cùng sẽ có một ngày cô rời khỏi ngọn núi này.

Có phải anh đã nhận ra điều này, nên mới bắt đầu dẫn cô đi hội nghị, để cô dần thích ứng với mọi chuyện?

Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc, trên mặt anh không có nhiều cảm xúc, gương mặt lạnh lùng chỉ nở nụ cười ấm áp với cô.

Hai người đã vai kề vai chiến đấu nhiều năm, thời gian càng lâu thì càng lệ thuộc vào nhau. Dù biết rõ cuối cùng sẽ có một ngày hai người phải tách ra, nhưng không ai có thể hạ quyết tâm được. Đây là lần đầu tiên Khúc Nhạc thẳng thắn nói đến chuyện này với cô như thế.


“Khúc Nhạc, em sẽ không phản bội anh đâu.” Trái tim cô không hiểu sao bỗng đau nhói.

Khúc Nhạc thở dài rất khẽ: “Anh biết, em cứ việc làm chuyện em muốn, bất kể em lựa chọn như thế nào, ở đâu, vào thời điểm nào, anh đều sẽ dốc hết sức ủng hộ em. Em không cần cảm thấy áy náy, càng không cần nói đến phản bội gì đó.”

“Đại ân đại đức của chàng, tiểu nữ không thể báo đáp, đành đợi kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp.” Triệu Hàm Như nghiêng đầu cười đắc ý, trong nụ cười có vài phần nghiêm túc và áy náy. So với những gì anh đã bỏ ra, những thứ cô có thể đền đáp quả thật là quá ít ỏi.

“Kết cỏ ngậm vành thì đáng bao tiền? Em giúp anh kiếm tiền đã khiến anh rất hài lòng rồi. Nên bất kể như thế nào, tất cả đều là những thứ em đáng có.” khúc Nhạc không thèm để ý chút nào, dáng vẻ vô cùng ung dung, như thương nhân chỉ coi trọng lợi ích.

Nụ cười của cô cũng thoải mái hơn, nói chuyện tiền tài khiến cô dễ chịu hơn nói chuyện tình cảm rất nhiều. Có lẽ tiền là thứ duy nhất mà cô có thể báo đáp cho anh.

Diễn đàn ở Las Vegas gần như là cuộc tụ họp của những ngân hàng tài chính cao cấp nhất toàn thế giới, loại tôm tép nhỏ như Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như hoàn toàn chỉ đến để xem thôi.

“Cậu dẫn cô ấy tới thật đấy à?” Triển Lệnh Nguyên đút hai tay trong túi quần. Anh ta đột ngột xuất hiện, vẻ mặt thoải mái, rồi như có điều suy nghĩ. Anh ta hết nhìn Triệu Hàm Như đang lật xem tư liệu của diễn đàn, rồi lại nhìn Khúc Nhạc, mờ ám nói: “Hai người đặt trước mấy phòng vậy?”

Triệu Hàm Như hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, tiếp tục xem tài liệu, tạm thời coi như không nghe thấy. Khúc Nhạc ngấm ngầm lườm anh ta.

Hai người đều không nói lời nào, bầu không khí trở nên lúng túng. Đáng tiếc Triển Lệnh Nguyên hoàn toàn không phát hiện ra mà vẫn tự biên tự diễn nói: “Buổi diễn thuyết sáng mai cũng được đó, tranh luận buổi chiều thì đúng là trò hề lùa bọn trẻ con, chẳng có gì hay để xem, chúng ta đến sòng bạc chơi một ván đi? Đúng lúc có dịp để cậu mở mày trước mặt giai nhân.”

“Lần trước không phải chính anh nói anh ấy bị liệt vào danh sách cấm cửa à?” Triệu Hàm Như cuối cùng cũng dời mắt khỏi đống tài liệu ngước lên nhìn, đúng lúc trông thấy nụ cười bỉ ổi của Triển Lệnh Nguyên.

“Cậu ta đâu phải dân cờ bạc chuyên nghiệp, sao có thể bị tất cả sòng bạc cấm cửa chứ? Đi thôi đi thôi, thư giãn chút nào, tiện thể giới thiệu mấy giao dịch viên ở ngân hàng bọn anh với hai em. Đúng rồi, không chỉ có ngân hàng bọn anh đâu, giao dịch viên của mấy ngân hàng lớn cũng chơi ở sòng bạc đó, ban đêm có thể bọn anh sẽ đi xem show đó, hay lắm.”

“Đúng rồi, Rachel cũng tới đó, còn nhớ không? Chính là cô người mẫu lần trước cậu đá từ trên giường xuống đó...” Triển Lệnh Nguyên cười vô cùng mập mờ.

Đá từ trên giường xuống? Triệu Hàm Như liếc nhìn Khúc Nhạc với vẻ sâu xa khó lường.

Khúc Nhạc tức đến mặt mũi trắng bệch, người luôn tỉnh táo như anh cũng không giữ được bình tĩnh nữa: “Anh nói bậy bạ gì đó? Em hoàn toàn chẳng có gì hết!”


Triển Lệnh Nguyên ra vẻ kinh ngạc nhìn anh: “Không đá cô ta xuống giường sao? Vậy tức là đã ngủ cùng cô rồi à? Vậy mà anh đây không biết đó.”

“Em đừng nghe anh ta nói bậy bạ! Anh hoàn toàn không biết Rachel gì gì đâu!” Khúc Nhạc giải thích.

“Nói dối là không tốt đâu, khi đó cậu suốt ngày mơ mơ màng màng, thắng tiền ở sòng bạc liền lén lút mua rượu rồi uống đến say như chết, ngay cả ngủ trên giường với ai cũng không biết...” Triển Lệnh Nguyên tỏ ra tếc thương thở dài. Chẳng hiểu sao, anh ta rất thích thấy Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như gây gổ cãi nhau.

Cãi nhau đi, cãi nhau đi, tốt nhất là hai người trở mặt tan đàn xẻ nghé...

Vẻ mặt của Khúc Nhạc rất khó coi, kể cả anh có một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được.

“Anh Triển vẫn cứ ngây thơ như vậy,“ Triệu Hàm Như nhếch môi cười, không hề bị dao động chút nào: “Muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn em thì có thể bịa đặt chuyện nào cao siêu hơn chút được không? Bọn anh cứ từ từ trò chuyện, en về phòng trước đây.”

“Người chơi bời với Rachel rõ ràng là anh mà!” Nhìn bóng lưng của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc lạnh lẽo nói.

“Vậy sao? Sao anh lại cảm thấy Triệu Hàm Như chẳng có ý gì với cậu nhỉ? Ánh mắt trước đây cô ấy nhìn cậu cứ như hận không thể ăn sống nuốt tươi cậu ấy. Bây giờ thì sao, đã bình thản như không rồi. Chuyện giữa nam nữ chính là như vậy, qua giai đoạn mới mẻ cảm xúc bừng bừng thì tất cả đều sẽ quay về bình tĩnh. Cậu không nắm chắc lúc đó thì bây giờ đừng trông chờ gì nữa, mau dứt ra đi thôi.”

Khúc Nhạc vẫn đang nhìn về phía Triệu Hàm Như rời đi, ánh mắt tối tăm.

“Cậu đừng nhìn nữa, trong lòng cô ấy vốn không hề có cậu, nếu không thì sao có thể bình tĩnh như vậy, không hề ghen chút nào chứ?”


“Liên quan gì tới anh?” Vẻ mặt của Khúc Nhạc rất khó coi. Trước giờ Triệu Hàm Như chưa từng vì anh mà ghen tuông. Bất kể là Tiêu Khả Nhi cứ bám dai như đỉa, hay là Rachel bị Triển Lệnh Nguyên đổ lên đầu anh, cô đều tỏ dáng vẻ không liên quan đến mình.

“Chậc chậc, anh thấy đáng tiếc cho cậu thật đó, đã bao năm như vậy rồi, cho dù có là tảng băng thì cũng phải bị cậu làm tan chảy rồi chứ?”

“Không cần anh quan tâm, anh cứ lo chuyện của mình đi.” Khúc Nhạc hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Lúc Triệu Hàm Như thay đồ rồi ra khỏi phòng, Khúc Nhạc vẫn đóng cửa im ỉm ở trong phòng.

“Đang bận gì sao?” Triệu Hàm Như gõ cửa rồi mở ra.

Ánh mắt Khúc Nhạc sáng lên. Triệu Hàm Như mặc bộ lễ phục màu đen có thể coi là rất đúng quy củ. Chiếc váy bó sát từng đường nét trên cơ thể khiến cô thêm vài phần quyến rũ.

“Đọc sách.” Khúc Nhạc lời ít ý nhiều đáp lại hai chữ, trong lòng còn đang buồn bực vì sự hờ hững vừa rồi của cô.

“Vậy em tự xuống dưới chơi.” Triệu Hàm Như nhìn anh một cái, không biết đang yên đang lành mà anh lại khó chịu cái gì đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui