“Chú ý cách dùng từ của anh. Anh không lịch sự với phụ nữ như thế, tôi có thể tiễn anh vào đồn cảnh sát bất cứ lúc nào.” Triệu Hàm Như còn chưa kịp mắng Trịnh Hiệu Dương bị bệnh giai đoạn cuối thì Khúc Nhạc đã lạnh giọng nói.
“Hừ, cảnh sát Mỹ quản thật rộng!” Chẳng phải nước Mỹ đề cao tự do ngôn luận sao? Ngay cả chuyện này cũng quản? Trịnh Hiệu Dương nghi ngờ, nhưng lại không nắm chắc. Dù sao, anh ta vừa mới nếm thử chuyện kỳ lạ của nơi này. Anh ta tự đá vali của mình, cũng bị bắt vào đồn cảnh sát. Nơi này rốt cuộc là ở cmn đâu?
Triệu Hàm Như thấy Khúc Nhạc hù dọa tên ngu ngốc Trịnh Hiệu Dương thành công thì cảm thấy buồn cười, thầm giơ ngón tay cái với anh.
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình trước mặt, Trịnh Hiệu Dương giận không có chỗ trút. Trước khi tới đây, anh ta hùng hồn nói sẽ kết hôn với Triệu Hàm Như, nhưng bây giờ rõ ràng cô có gian tình với người khác. Anh ta phải làm sao đây?
“Đến khách sạn rồi, anh xuống lấy vali nhanh đi.” Triệu Hàm Như cắt ngang dòng suy nghĩ của Trịnh Hiệu Dương.
Bọn họ đuổi anh ta xuống xe? Trịnh Hiệu Dương không thể tin nổi!
“Lề mề cái gì? Còn không mau xuống xe? Chỗ này không được đậu xe!” Triệu Hàm Như sốt ruột nói.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Trịnh Hiệu Dương chưa từng bị người ta đối đãi như thế! Anh ta tức giận đóng sầm cửa xe, mở cốp sau lấy vali, sau đó đi tới trước mặt Triệu Hàm Như, gằn từng chữ: “Triệu Hàm Như!”
Anh ta chỉ kịp nói ba chữ này, Khúc Nhạc đã đạp ga, chiếc xe lao đi…
Tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần nhục nhã ngày hôm nay!
Câu nói độc ác này còn chưa kịp nói ra miệng, thì chiếc xe đã hoàn toàn biến mất. Trịnh Hiệu Dương nghẹn họng nhìn khói xe lượn lờ, nói không được, nuốt không xong, giống hệt một người bị bệnh thần kinh.
Triệu Hàm Như ở trên xe cười không ngừng, “Khúc Nhạc, anh phản ứng nhanh quá đi!”
“Nhìn cái điệu bộ đó là biết anh ta sắp nói những lời không hay ho, còn dừng ở đó làm gì? Chẳng lẽ em cón chờ anh ta nói cảm ơn!” Khúc Nhạc cười một tiếng.
“Ngày hôm nay không tệ, sáng sớm đã vui vẻ rồi, chắc chắn có thể bàn chuyện với Thái Chính.” Tâm trạng của Triệu Hàm Như rất tốt.
“Em ra giá cao lắm rồi, anh ta cũng tự biết mình, bán cho em là lựa chọn tốt nhất. Có điều, anh còn lo lắng…” Anh cười nhạt nói.
“Lo lắng người đồng sáng lập IG phản đối?” Triệu Hàm Như cười khổ. Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy mà IG vẫn có lợi nhuận, chứng tỏ những người sáng lập đều vô cùng giỏi giang.
Khúc Nhạc gật đầu, “Dù sao em cũng chỉ là một cô gái không có danh tiếng. Ngoại trừ tiền, em có thể mang đến cho bọn họ cái gì? Đây mới là điều bọn họ quan tâm. Nếu em không cho bọn họ thấy giá trị của mình, dù em có dùng nhiều tiền hơn nữa thì cũng không mua được cổ quyền.”
“Em biết, nên em muốn gặp người của IG một lần. Đến lúc đó, anh không ngại cho em mượn oai chứ?” Triệu Hàm Như cười gian xảo.
Tuy Khúc Nhạc còn trẻ, nhưng lại là một nhân vật lớn trong giới Internet. Mặc dù có nhiều người không hiểu tại sao anh chuyển sang ngành tài chính, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến địa vị đại ca giang hồ Internet của anh. Có anh làm chỗ dựa, cô cảm thấy sức mạnh của mình lớn hơn nhiều.
“Nếu em chịu trả phí sử dụng thì anh sẽ không ngại.”
Điều làm Triệu Hàm Như bất ngờ là trong cuộc hẹn bàn chuyện thu mua lần này, ngoài Thái Chính, còn có một người đồng sáng lập IG. Nhìn ánh mắt đắc ý của Thái Chính, cô liền hiểu anh ta muốn đánh cho cô không kịp trở tay. Anh ta muốn hạ uy của cô nên cố ý không nhắc đến chuyện này. May mà có Khúc Nhạc đi cùng, trong lòng cô mới có chút niềm tin.
“Hai người đúng là dính nhau như hình với bóng.” Thái Chính vừa nhìn thấy bọn họ liền trêu ghẹo.
Nhà của Thái Chính là một căn biệt thự ở ngoại ô, vườn hoa rực rỡ sắc màu, có thể thấy chủ của nó rất chăm chút. Từ hoàn cảnh xung quanh nhìn vào, cô còn tưởng rằng anh ta tới đây để sống một cuộc sống nhàn hạ. Nhưng có ai ngờ anh ta là một người rất có dã tâm.
“Đành chịu thôi, một cô gái không có danh tiếng gì như tôi chỉ có thể kéo Khúc Nhạc đi cùng, để bản thân có thêm chút can đảm.” Cô cười tự nhiên, chào hỏi người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh Thái Chính: “Anh Cao, ngưỡng mộ đã lâu.”
Người đàn ông có vóc dáng thấp bé gầy gò, nhưng lại mang họ Cao. Anh ta là người đồng sáng lập công ty IG, cũng là tổng giám đốc đương nhiệm của IG. Năm vừa tốt nghiệp, anh ta chọn tự mình gây dựng sự nghiệp. Bởi vì quen biết với Thái Chính nên Thái Chính bỏ tiền, anh ta bỏ sức, phát triển IG.
Thái Chính đầu tư rất nhiều công ty, nhưng số lượng công ty tồn tại được đến bây giờ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vậy, có thể thấy rõ được thực lực của Cao Ngưỡng Bình.
Anh ta ăn mặc rất tùy tiện, trông giống một nam sinh đại học, có vẻ tương tự quần áo trạch nam của Khúc Nhạc, có lẽ quần jean áo sơ mi là dấu hiệu của trạch nam. Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc mà thấy buồn cười.
“Cô Triệu, tôi cũng ngưỡng mộ cô và anh Khúc đã lâu.” Cao Ngưỡng Bình nở nụ cười thân thiện. Có điều, ai cũng thấy anh ta có hứng thú với Khúc Nhạc nhiều hơn Triệu Hàm Như.
“Anh Cao còn trẻ đã sáng lập được IG. Mấy năm nay IG phát triển rất tốt. Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với IG. Nếu có cơ hội, tôi muốn hợp tác với các anh.” Triệu Hàm Như đi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Triệu, tôi phát hiện cô ngày càng giống Khúc Nhạc. Người Trung Quốc chúng ta luôn nói chuyện một cách uyển chuyển. Hai người cứ nói thẳng như thế thì hơi thẳng thắn quá rồi. Lại đây, uống trà trước đi.” Thái Chính cười nói.
Cao Ngưỡng Bình tò mò đánh giá hai người, hiển nhiên là đang đoán mối quan hệ thật sự của bọn họ, “Lúc ở trong nước, tôi còn dám kiêu ngạo nói mình tuổi trẻ tài cao. Nhưng đứng trước mặt hai vị, tôi không dám nói như vậy nữa. Nói về gây dựng sự nghiệp, hai người gây dựng sự nghiệp sớm hơn tôi. Nói về tuổi tác, tuy tôi lớn hơn hai người vài tuổi, lại không học cùng trường, nhưng cũng phải gọi anh một tiếng "đàn anh Khúc". Năm xưa, phần lớn chương trình chúng tôi sử dụng đều do anh viết.”
Dứt lời, Cao Ngưỡng Bình lấy trà thay rượu, kính Khúc Nhạc một ly, “Trong lòng chúng tôi, anh chẳng khác gì đại thần trong truyền thuyết.”
Nghe Khúc Nhạc được người khác khen ngợi, chẳng hiểu sao Triệu Hàm Như lại có cảm giác được thơm lây.
Khúc Nhạc cười cười, “Đều là chuyện đã qua.”
“Nên tôi rất tò mò, không hiểu vì sao đàn anh Khúc lại buông tha ngành Internet mới phát, chuyển sang đầu tư tài chính?” Cao Ngưỡng Bình thật sự không hiểu.
“Có lẽ là chơi tài chính tương đối kích thích, tôi thích loại cảm giác đánh bạc này, suốt ngày viết phần mềm hơi chán.” Vẻ mặt Khúc Nhạc bình thản, trả lời một đáp án không quá nghiêm túc.
“Tôi thấy là vì lúc viết phần mềm không có người đẹp làm bạn!” Thái Chính không quên trêu chọc hai người.
Khúc Nhạc cười không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...