Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Triệu Hàm Như lải nhải oán trách một lát, rồi phất tay, “Đi thôi, lãng phí nhiều thời gian của anh như vậy, em mời anh ăn sáng.”

“Có muốn đến nhà anh ăn cháo không?” Tâm trạng của Khúc Nhạc đột nhiên tốt lên.

“Anh nấu cháo?” Ánh mắt của cô đầy chờ mong, đây chính là phúc lợi khi cô bị bệnh mới có đấy.

“Chưa nấu, nhưng trời còn sớm, nấu giờ này vẫn kịp ăn sáng.” Khúc Nhạc xem nhìn đồng hồ đeo tay, dứt khoát lái xe về nhà.

Triệu Hàm Như đang ở nhà Khúc Nhạc vui vẻ ăn cháo, còn Trịnh Hiệu Dương thì một mình ở sân bay trong mùa đông giá rét, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Anh ta muốn tìm một khách sạn nghỉ ngơi, nhưng tiếng Anh của anh ta quá dở, không hiểu nổi bảng hướng dẫn, lại không có mặt mũi hỏi thăm, chỉ đành tức giận đứng tại chỗ đạp vali của mình, làm mọi người xung quanh nhìn sang.

“Nhìn cái gì? Tôi đạp vali của mình không được sao?” Ở trong nước anh ta đã quen kiêu ngạo, nên rất phách lối khoanh tay trước ngực mắng.

Anh ta còn chưa mắng đủ thì đã có hai người cảnh sát da trắng bước lên, vẻ mặt nghiêm túc nói một tràng. Anh ta vốn ngu tiếng Anh, đối phương lại nói rất nhanh, anh ta cố gắng nghe một lúc lâu vẫn không hiểu chữ nào.

Kết quả, một giây tiếp theo, anh ta đã bị cảnh sát áp giải vào một căn phòng, bắt đầu thẩm vấn. Lúc này, anh ta mới phát hiện, ở đây nước Mỹ, không phải là thành phố C anh ta có thể tùy ý làm bậy, mà anh ta cũng không còn là Dương Thiếu được người ta nể mặt ba phần.

“Nghe điện thoại đi, anh sợ điện thoại của em sẽ rung đến hỏng mất.” Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đang ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng ấm áp. Đây vốn là một hình ảnh rất đẹp, nếu không bị điện thoại của cô sát phong cảnh thì càng tốt hơn.


“Anh đóng hộp món cá cho em đi.” Triệu Hàm Như nói đùa.

“Em nói điều kiện với anh? Em không biết nấu cháo, cho em cũng vô dụng.” Khúc Nhạc nhướng mày.

“Em lấy làm đồ ăn vặt.” Cô hoàn toàn không để ý tới điện thoại, chỉ nhìn anh cười cười.

“Em tưởng em là mèo chắc?”

“Meo meo…”

Khúc Nhạc bật cười, nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, “Xem mình là mèo thật à? Nể mặt tiếng "meo meo" êm tai này của em, anh sẽ cho em cá.”

Lúc này cô mới hài lòng nghe điện thoại, liền nghe tiếng khóc nức nở, “Dì An.”

Khúc Nhạc thật bội phục cô, với kỹ thuật diễn này mà không đi giành giải Oscar thì thật là đáng tiếc.

“Hàm Như, Hiệu Dương bị cảnh sát sân bay giữ lại, cháu nhất định phải giúp nó.” An Khả Quân hoảng hốt nói, thế lực của nhà bà ta không xen vào được đồn cảnh sát Mỹ.

Bị cảnh sát bắt giữ? Đây đúng là chuyện cái kẻ bị bệnh tự đại thời kỳ cuối đó có thể làm được. Triệu Hàm Như cố gắng nhịn cười, mượn cơ hội “khóc lóc kể lể” với An Khả Quân, sau đó ung dung đứng lên, “Em no rồi, em đến sân bay bảo lãnh tên ngu ngốc đó ra.”

“Anh đi cùng em.” Khúc Nhạc đi lấy chìa khóe xe. Mặc dù biết rõ cô sẽ không thích gã đàn ông ngu ngốc đó, nhưng anh vẫn phải cẩn thận một chút.

***

“Tôi đá vào vali của mình, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt tôi?” Trịnh Hiệu Dương không cam lòng đi theo bọn họ ra ngoài, hoảng sợ như chó nhà có tang, không còn khí thế ‘tổng giám đốc bá đạo’ nữa.

Ở trên máy bay cả đêm, còn chưa quen với múi giờ đã bị nhốt vào một căn phòng nhỏ. Ở nơi đất khách quê người, bị cảnh sát thẩm vấn cả đêm bằng ngôn ngữ mầnh ta không hiểu. Gặp phải cảnh ngộ này, là ai cũng phải sụp đổ.

Triệu Hàm Như không trả lời, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường.

Thấy ánh mắt của cô, Trịnh Hiệu Dương nổi điên lên. Chỉ là một người phụ nữ thôi mà lại dám xem thường anh ta?


“Này! Cô có ý gì vậy?” Trịnh Hiệu Dương quát.

“Xin chú ý lời nói của anh, ở đây là Mỹ, lời nói của anh có ý kỳ thị giới tính rất mạnh, tôi có thể kiện anh bất cứ lúc nào.” Triệu Hàm Như khinh miệt nói.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại nghĩ đến Triệu Hàm Như có một người dì làm luật sư, dáng vẻ kiêu căng của Trịnh Hiệu Dương đã bớt lại. Ở đây, anh ta không có chỗ nương tựa, cũng không có người làm chỗ dựa.

Lúc này, Triệu Hàm Như nhận được một cuộc điện thoại. Vẻ mặt cô vô cùng hòa nhã, giọng điệu có thêm vài phần thân thiện.

Chậc chậc, đúng là gió chiều nào theo chiều nấy! Trịnh Hiệu Dương nhìn cô với ánh mắt khinh thường, cũng có chút tò mò ai có thể làm cô ân cần như vậy. Là gã đàn ông lúc nãy sao?

Lúc anh ta còn đang suy nghĩ miên man, Triệu Hàm Như đã tắt điện thoại, “Đi thôi!”

Lần này, Triệu Hàm Như vẫn không có ý giúp Trịnh Hiệu Dương xách vali, mà anh ta cũng không dám nhờ bọn họ giúp nữa. Anh ta cố gắng bỏ vali vào cốp sau, sau đó thấy cô đang ngồi ở ghế phụ, vui sướng nói gì đó với người đàn ông ngồi cạnh.

Người đàn ông kia cũng kinh ngạc, vẻ mặt dịu dàng nói gì đó, khiến khuôn mặt cô đầy vẻ đắc ý.

Trịnh Hiệu Dương tức giận đóng cốp sau, chỉ kịp nghe người đàn ông đó nói “anh đi cùng em.”

Sau đó, Triệu Hàm Như trả lời “được” bằng giọng điệu nũng nịu.

Giữa hai người đầy vẻ mập mờ, nhưng đến khi anh ta lên xe, hai người không hẹn mà cùng im lặng.


Một đôi gian phu! Trịnh Hiệu Dương thầm mắng.

“Cô muốn đưa tôi đi đâu?” Anh ta không nhịn được nữa, hai người ngồi trước hoàn toàn xem anh ta như không khí, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, chính là liếc mắt đưa tình. Thật sự quá đáng!

“Mẹ anh nhờ tôi thuê giúp một căn hộ gần trường học của anh. Tôi sẽ đưa anh đến dưới lầu.” Khi nói chuyện với Trịnh Hiệu Dương, Triệu Hàm Như lại quay về vẻ cao ngạo, hoàn toàn không còn chút dịu dàng nào như khi nói chuyện với Khúc Nhạc.

“Thuê? Bản thiếu gia không ở chỗ đó!” Trịnh Hiệu Dương nói bằng giọng điệu khó tin.

Triệu Hàm Như bật cười, Khúc Nhạc cũng cúi đầu cười vài tiếng, hình như đang cười nhạo Trịnh Hiệu Dương ngu ngốc. Lúc anh ta sắp nổi cơn điên, cô nói: “Vậy tôi đưa anh đến khách sạn.”

“Cô để tôi tự mình đăng ký?” Trịnh Hiệu Dương đã quen được người khác phục vụ nên rất không vui.

“Nếu không thì sao? Tôi không phải là mẹ anh, tôi có thể bảo lãnh anh ra khỏi đồn cảnh sát là đã hết tình hết nghĩa rồi. Nếu anh không có năng lực tự gánh vác cuộc sống của mình thì lúc ra ngoài nên mang theo hai người hầu. Có điều, chỉ bằng chút tiền của nhà anh thì không mời nổi hai chúng tôi làm người hầu.” Triệu Hàm Như châm chọc.

“Cô có ý gì?” Trịnh Hiệu Dương nổi giận, anh ta là Dương thiếu, quen được người khác nịnh nọt, chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết điều như Triệu Hàm Như, “Giỏi lắm! Tôi nhớ kỹ cô rồi đấy!”

Anh ta thật sự xem mình là tổng giám đốc bá đạo não tàn trong tiểu thuyết tình cảm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui