“Anh pha cà phê gì vậy? Chua quá đi!” Triệu hàm Như nói một câu không liên quan rồi tiếp tục: “À phải rồi, bọn em không giống anh. Tiêu Khả Nhi yêu anh tha thiết, còn em và Trịnh Hiệu Dương thì là nhìn mặt đã ghét.”
“Trịnh Hiệu Dương? Em nói "bọn em"?” Vẻ mặt Khúc Nhạc càng khó coi hơn.
Triệu Hàm Như nghẹn lời, người này thật thích bới móc từng chữ, “Có một câu nói rất hay, nam theo đuổi nữ cách ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách lớp vải. Tiêu Khả Nhi đáng yêu như vậy, chẳng biết có bao nhiêu đàn ông quỳ dưới váy cô ta nữa…”
“Hừ, đúng là hạt cà phê hôm nay rất chua! Còn có một câu gọi là đẹp trai không bằng chai mặt...”
“Được rồi, cho thêm dấm nữa. Vui thôi đừng vui quá!” Triệu Hàm Như bật cười, quay lại vấn đề chính: “Không như anh nghĩ đâu. Nhà họ Trịnh và nhà em vốn có quan hệ tốt. Bọn họ có cổ phần của Triệu Thị, nên bọn họ cũng có động cơ giết cha mẹ em. Nếu không… bọn họ cần gì phải đẩy con trai của bọn họ đến chỗ em? Em đâu phải là người đẹp nhất thế giới. Bọn họ đưa con trai ra nước ngoài, nhất định là vì để mắt tới cổ phần trong tay em.”
Triệu Hàm Như của bây giờ đã không còn là Triệu Hàm Như của năm đó. Biến cố gia đình khiến cô trưởng thành trong một đêm, lại thêm mấy năm lăn lộn trong giới tài chính, thấy nhiều chuyện anh lừa tôi gạt, trở mặt vô tình, lòng của cô đã nguội lạnh như một tảng băng cứng. Đối với những người cũ, cô không còn một chút tình cảm, chỉ còn có lạnh lùng hoài nghi.
Huống chi, giữa cô và Trịnh Hiệu Dương vốn không có tình xưa.
Trịnh Kính và An Khả Quân ra sức tác hợp hai người, hoàn toàn không để ý đến ý muốn của con trai mình, chẳng lẽ là vì thích cô? Rất hiển nhiên, đáp án là không thể nào!
Bao nhiêu năm trôi qua, câu nói ‘không nên tin bất cứ ai’ của mẹ vẫn luôn vang vọng bên tai cô.
Chút tình xưa nghĩa cũ hoàn toàn không có giá trị khi đứng trước tiền tài. Trên thế giới này, cũng chỉ có tiền mới không phản bội chủ của mình.
Vẻ mặt thờ ơ của Triệu Hàm Như khiến Khúc Nhạc tỉnh táo lại, nhưng vẻ hung ác trong ánh mắt cô lạ khiến anh lo lắng, “Em định làm gì? Chăm sóc thật tốt vị hôn phu của em à?”
Triệu Hàm Như cầm ly cà phê đứng dậy, cười lạnh nhìn ngoài cửa sổ, “Đương nhiên rồi. Trịnh Hiệu Dương tính cách bồng bột, lỗ mãng, là một đại thiếu gia bị người nhà chiều hư điển hình. Anh ta có một người bạn gái, anh ta vô cùng yêu người bạn gái đó, nhưng ông bà Trịnh vẫn luôn phản đối mối quan hệ này. Chẳng biết bọn họ đã làm gì mà anh ta chịu ra nước ngoài. Dù là lý do nào đi nữa thì chắc chắn không phải do anh ta tự nguyện. Loại người này rất dễ bị lợi dụng.”
“Em nói Trịnh Kính có quan hệ thân thiết với cha mẹ em?”
“Anh không biết ông ta? Lúc đó, em chỉ nói bố mẹ em buôn bán sắt thép, anh liền đoán được thân phận của bọn họ. Em tưởng anh đã biết...”
“Bố mẹ em rất nổi tiếng ở trong nước. Trước đây, tin tức về Triệu Thị được viết rầm rộ đến long trời lỡ đất, anh biết bọn họ là chuyện rất bình thường, còn những con mèo con chó khác thì anh không biết.”
Triệu Hàm Như bị anh chọc cười, “Trịnh Kính không phải là người làm ăn. Ông ta lăn lộn trong giang hồ, cũng coi như là đại ca của thành phố quê em. Thế lực của ông ta rất lớn, có nhiều sản nghiệp, câu lạc bộ đêm, ktv, khách sạn, công ty bảo vệ… Mấy năm nay, ông ta bắt đầu lấn sân sang bất động sạn, nhưng cũng chỉ là hợp tác với người ta mà thôi. Ông ta có nhiều tiền, nhưng lại không có danh tiếng gì trong giới doanh nhân, anh không biết ông ta cũng là chuyện bình thường.”
Khúc Nhạc giật mình, “Lăn lộn trong giang hồ? Anh không biết ông ta là hạng người gì. Nếu là đại ca giang hồ nghĩa hiệp thì tốt. Còn nếu ông ta mơ ước cổ phần trong tay em, thì chỉ có thể nói năm xưa em lựa chọn ra nước ngoài là vô cùng chính xác.”
Khúc Nhạc lắc đầu thở dài, đổ mồ hôi lạnh vì tình cảnh của cô năm đó. Một đại ca giang hồ hoàn toàn có năng lực để ép cô đi vào khuôn khổ.
“Điều này phải cảm ơn mẹ em, em thật sự phục mẹ, có thể sắp xếp xong mọi thứ trong thời gian ngắn như vậy.” Cô ngẫm lại mà sợ, nếu cô ngây người ở trong nước thì có lẽ mộ của cô đã mọc cỏ cao bằng người rồi.
Nhớ tới mẹ, lòng Triệu Hàm Như lại đau đớn, không tự chủ lau khóe mắt khô khốc. Cô của bây giờ, dù đau đến mức nào cũng không rơi được một giọt nước mắt.
***
Trịnh Hiệu Dương vì chuyện ra nước ngoài mà nổi điên. Trịnh Kính và An Khả Quân suýt chút nữa không khống chế được cơn giận của anh ta. Cuối cùng, chuyện khiến cho anh ta thỏa hiệp lại là ý định bỏ đi đầy quyết đoán của bạn gái Dư Mịch.
“Được, em đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa!” Trịnh Hiệu Dương tức giận nhìn Dư Mịch, đây là nữ thần anh ta yêu từ thời trung học, bọn họ ở bên nhau đã nhiều năm. Anh ta tự cho rằng tình cảm của bọn họ bền vững hơn cả kim loại. Thật không ngờ, đứng trước hiện thực, nó lại yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Đôi mắt xinh đẹp của Dư Mịch tràn đầy nước mắt, “Hiệu Dương, anh đừng như vậy. Em chỉ muốn theo đuổi giấc mộng của mình thôi. Hai năm không lâu đâu, huống chi công nghệ thông tin phát triển như thế, chúng ta có thể mỗi ngày gặp mặt mà.”
Trong lòng Dư Mịch cũng đấu tranh rất ác liệt. Nếu bỏ lỡ Trịnh Hiệu Dương, cô ta sợ sau này sẽ không tìm được người đàn ông có tiền đẹp trai nào yêu cô ta đến tận xương tuỷ như vậy nữa. Nhưng cô ta còn trẻ, không muốn sống dựa vào đàn ông, càng không muốn vừa tốt ngiệp đã kết hôn, làm một phụ nữ gia đình. Điều kinh khủng hơn là phải sống chung với bà mẹ chồng thảo mai nữa. Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống như thế, cô ta đã bắt đầu cảm thấy sợ.
Đi Pháp học ngành thiết kế trang sức mà cô ta cảm thấy hứng thú nhất, đây là một cơ hội vô cùng khó có được. Khi ông bà Trịnh đặt điều kiện mê hoặc này trước mặt, cô ta liền biết mình không từ chối được.
“Nhắn tin gọi điện thoại là gặp mặt mỗi ngày? Anh nói cho em biết, Trịnh Hiệu Dương anh không thiếu phụ nữ. Nếu em quyết định đi, thì đừng nghĩ sẽ quay lại bên cạnh anh nữa.” Trịnh Hiệu Dương lạnh lùng nói.
Dư Mịch thấy lòng mình tan nát, “Sao anh không thể hiểu cho em? Em chỉ đi du học mà thôi, em không muốn chia tay với anh!”
“Em tưởng rằng anh không biết em muốn chia tay sao? Bố mẹ anh cho tiền em đi du học, bọn họ muốn em rời khỏi anh. Em đã chấp nhận điều kiện của bọn họ rồi phải không? Em là người phản bội anh trước!” Trịnh Hiệu Dương tức giận nói.
“Không phải, Hiệu Dương, em mãi mãi chỉ yêu một mình anh! Anh từng nói anh không chỉ yêu vẻ ngoài của em, mà còn yêu tài năng của em. Bây giờ khó khăn lắm em mới tìm được một sân khấu thể hiện tài năng, nhưng anh lại muốn chia tay với em. Đây chính là tình yêu của anh sao?” Dư Mịch khóc lóc thê thảm.
“Anh không muốn chia tay với em! Anh muốn em ở lại bên cạnh anh! Em không được đi! Bọn họ muốn em rời khỏi anh, không phải là vì thỏa mãn giấc mộng của em, mà là muốn tác hợp anh và Triệu Hàm Như. Anh bằng lòng vì em mà buông tha cả thế giới, lẽ nào em không thể vì anh mà từ bỏ giấc mộng của em sao?”
“Hiệu Dương, em yêu anh, điều này không mâu thuẫn với giấc mộng của em. Sao anh không thể hiểu em chứ?” Dư Mịch thút thít, hoàn toàn không nghe lời nói của Trịnh Hiệu Dương.
Một tia hy vọng cuối cùng của Trịnh Hiệu Dương đã hoàn toàn tan biến, “Anh cho em tự do, sau này chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.”
“Hiệu Dương!” Dư Mịch không thể tin nổi.
“Anh sẽ như em mong muốn. Anh lập tức đến Mỹ cưới Triệu Hàm Như. Còn em, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt anh nữa!” Trịnh Hiệu Dương gằn từng chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...