Con người sợ hãi cái chết, là vì những thứ chưa biết và còn vướng bận. Còn Triệu Hàm Như, ngoài sống để báo thù cho bố mẹ, cô đã không còn bất kỳ động lực gì cả. Nếu ông trời muốn lấy mạng cô thì đó cũng là một kiểu thành toàn, ít ra cô còn được đoàn tụ với bố mẹ mà cô yêu nhất. Khúc Nhạc cau mày, nhìn đôi mắt cô hiện trong cửa kính máy bay, đôi mắt sáng ngời lại chứa tuyệt vọng nơi sâu thẳm. Đột nhiên anh rất muốn ôm cô vào lòng, nếu làm thế có thể giảm bớt đau khổ giúp cô… Trong cơn lắc lư dữ dội, Triệu Hàm Như nhìn bóng người hiện lên cửa sổ khẽ gọi, “Khúc Nhạc, anh đừng nhìn em như thế, làm em cảm thấy mình thật đáng thương.” Khúc Nhạc chợt thấy đau lòng, cơn đau đớn này đến rất đột ngột, khiến anh không kịp ngăn cản, nhưng lại khiến anh hiểu ra tại sao cô lại che đôi mắt anh trên bóng cửa. Dù sao thì anh vẫn đê lộ ra quá nhiều tình cảm, mà đó lại không phải điều cô cần. Hai người im lặng khác thường, hoàn toàn quên mất bản thân đang trong máy bay lắc lư dữ dội, cứ như thời gian đã ngừng lại ngay khoảnh khắc này. “Oh my god!” Máy bay rung lắc quá mạnh, một phụ nữ trung niên mập mạp ngồi ở phía trước chịu không nổi nữa, khóc oà lên. Nhiều hành khách cũng đang tuyệt vọng chắp tay thì thầm cầu nguyện. “Thật ra máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất.” Khúc Nhạc dời mắt, hoàn toàn giấu đi tất cả cảm xúc, lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người. Triệu Hàm Như cũng lấy lại tinh thần, cười nói như chẳng có gì xảy ra: “Đúng, có phải hai đứa mình biểu hiện quá bình tĩnh không?” “Vừa khéo bày ra phong thái bình tĩnh trước dông tố của con dân Trung Hoa chúng ta.” Triệu Hàm Như nhìn đôi tay xinh đẹp của anh bằng ánh mắt thưởng thức, khó khăn lắm mới dời mắt đi được, “Đột nhiên em nhớ đến câu chuyện của Tạ An trong ‘Thế thuyết tân ngữ’.” Khúc Nhạc hơi nhắm mắt, khẽ đọc thuộc lòng đoạn đó: “Lúc Tạ thái phó ẩn cư ở Đông Sơn, có lần cùng bọn Tôn Hưng Công đi thuyền vượt biển du ngoạn. Gặp phải gió to, sóng biển cuồn cuộn, bọn Tôn Hưng Công, Vương Hi Chi đều sợ hãi xanh mặt, đề nghị quay thuyền về bờ. Tạ thái phó phấn chấn tinh thần, ngâm thơ vịnh ca không dứt. Thuyền phu thấy thần thái Tạ An an nhàn, tinh thần khoan khoái, liền cho thuyền đi tiếp. Lát sau, gió thổi càng mạnh, sóng càng cuồn cuộn, mọi người ầm ĩ ngồi không yên. Tạ An thong thả nói: ‘Nếu đã hỗn loạn thế này, chúng ta về được sao?’ Mọi người lập tức hưởng ứng rồi về. Từ đó mọi người thấy rõ ràng khí độ bình thản của Tạ An, hoàn toàn đủ để trấn an trong ngoài điều đình, an định quốc gia.” Triệu Hàm Như khẽ cười, ánh mắt nhìn anh tán thưởng, ở đời gặp được tri kỷ hiểu ý thế này khó lắm, “Trong các danh sĩ trong ‘Thế thuyết tân ngữ’, em thích nhất là Tạ An, vừa phong lưu nho nhã lại già đời thận trọng …” “Anh tưởng em thích Vệ Giới chứ.” “Em chẳng nông cạn thế đâu, một kẻ chết do áp lực tâm lý quá cao vì bị người ta nhìn ngắm vài lần còn chẳng bằng mấy minh tinh trên sân khấu. Anh có thích minh tinh nào không?” “Có chứ, anh thích sao mai ấy?” Cô nhếch môi cười: “Ha ha, buồn cười ghê ha, em thấy anh thật sự thích hợp kể chuyện cười nhạt ấy. Nói thật chứ, nếu thật sự chuyến bay này gặp chuyện, chàng trai trẻ như anh liền game over, anh có thấy hối tiếc không?” “Chẳng lẽ em không tiếc?” “Tiếc chứ, tiếc vì chưa báo thù cho bố mẹ, ngoài cái này ra em chẳng có gì hối tiếc cả. Chết có lẽ giải thoát được nhiều tiếc nuối ấy chứ.” Nghe hai chữ “giải thoát”, Khúc Nhạc cau mày lại, trong lòng lại không thoải mái, nhưng dù sao anh cũng kiềm chế cảm xúc: “Anh không cần báo thù nên chẳng có gì tiếc nuối. “Sao? Anh không muốn lên đến đỉnh vinh quang, ôm lý tưởng thành đại gia cưới mỹ nữ à?” Anh trả lời dứt khoát, “Không. Ngoài người chết ra, chẳng có ai sẽ mãi ở trên đỉnh cao cả. Có lên núi thì ắt có xuống, chi bằng làm đến nơi đến chốn, yên ổn đi trên con đường bằng phẳng là được rồi.” “Nói thế thì anh cũng là người không có chí lớn gì cả.” “Em nói ‘cũng’ không đúng đâu, anh không có chí lớn, nhưng em có khát vọng cao đó, em muốn là người đứng đầu Wall Street đấy.” “Khúc Nhạc, anh không chế giễu em một phút thì sẽ đi đời hả?” Khúc Nhạc không đáp, nhướng mày nhìn cô với vẻ chế nhạo, vẻ mặt như rất sung sướng. Người này thật sự quá ác ôn, lúc nào cũng lấy chế nhạo cô làm vui hết! Máy bay lắc lư một hồi, cuối cùng cũng ổn định lại. Hành khách thở phào nhẹ nhõm, có mấy người tâm lý yếu ớt, bắt đầu khóc vì quá vui. Cặp tình nhân áo trắng ngồi phía sau niềm nở chồm lên lưng ghế của anh và cô nói: “Tố chất tâm lý của hai người mạnh thật đấy. Vừa rồi chúng tôi bị hù chết, chắc cả máy bay này chỉ có anh chị là bĩnh tình nhất thôi. Tôi thấy hai người còn đang cười nữa! Quá đỉnh!” “Đúng đó, tôi thấy ngay cả cơ trưởng cũng không bằng hai người.” Khúc Nhạc hơi mỉm cười: “Trung Quốc có câu, sống chết có số.” Người đàn ông kia giơ ngón cái lên, “Triết học phương Đông! Thật ra chúng tôi cũng biết đạo lý này, nhưng vẫn sợ, ha ha… Dù sao chúng tôi cũng chỉ vừa kết hôn…” Cô gái ôm chặt chồng mình, bắt đầu hôn nồng nàn: “Ôi, anh yêu, em yêu anh!” Triệu Hàm Như xấu hổ, người phương Tây thật là cởi mở, thường chẳng nói chẳng rằng đã hôn nhau cuồng nhiệt trước bao người. Dù sống ở nước ngoài gần hai năm rồi nhưng cô vẫn không quen. Chẳng qua mọi người trên máy bay đều đang đắm chìm trong bầu không khí vui mừng. Hành động của cặp đôi đó cũng không quá bất ngờ, người bình tĩnh như Triệu Hàm Như cũng không nhiều. Khúc Nhạc không để ý cách mấy người đó chúc mừng sau khi sống sót sau tai nạn xấu hổ đến chừng nào, bình thản tiếp tục đề tài vừa rồi, viết vài điều kiện ra trên giấy đưa cô: “Em tính đúng đề này rồi, nhưng thường sẽ dùng phương án cân nhắc tài chính. Trong kiểu tình trạng này, em tính thử xem, vận dụng phương án nào tốt hơn.” “Hả?” Lực chú ý của Triệu Hàm Như lập tức bị Khúc Nhạc kéo lại. Cô tiếp tục bò ra bàn nhỏ nghiêm túc nghiên cứu. Khúc Nhạc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng nghiêm túc tính toán của cô. Thật ra khả năng bây giờ của cô đã vượt xa trình độ của sinh viên năm nhất, e là nhiều sinh viên năm tư cũng chẳng bằng cô. Chương trình học của Học viện St. dù nặng, nhưng số sinh viên chăm chỉ như cô cũng không nhiều. Hơn nữa cô còn đặc biệt nhạy bén, việc trổ hết tài năng trong đám sinh viên chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Lúc máy bay đến New York đã khoảng 5 giờ sáng. Hai người đều quấn chặt áo khoác, dù trông có vẻ sương gió, nhưng không mệt mỏi quá. Khúc Nhạc giơ tay bắt xe: “Anh về thẳng văn phòng, em về nhà nghỉ đi.” “Em về văn phòng với anh.” Khúc Nhạc lịch sự khăng khăng nói: “Giờ vẫn còn sớm, em về còn ngủ được mấy tiếng nữa.” “Em không ngủ nhiều thế đâu, thường thì 3 giờ là em dậy rồi.” Từ khi tới Mỹ, đồng hồ sinh học của Triệu Hàm Như đã thay đổi rất lớn, mỗi ngày ngủ nhiều nhất là 3 tiếng, có cho thêm thời gian ngủ thì cô muốn ngủ cũng chẳng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...