“Công ty của Cynthia tên gì?” Ở nhà lười biếng vài ngày, nhưng Triệu Hàm Như cũng không quên đầu sỏ gây ra chuyện này. “Em muốn điều tra công ty nhà cô ta làm gì?” “Tìm hiểu trước thôi. Em tin công ty nào cũng có lỗ hổng, vấn đề là có bù được lỗ hổng này hay không thôi. Em muốn biết lỗ hổng công ty nhà cô ta lớn hay nhỏ. Chẳng may cô ta lại kiếm chuyện với em, thì em cũng có cách trả lại.” “Ý đồ trả thù thật mạnh mẽ.” “Đúng vậy, em chính là người như vậy. Cô ta lấy em ra đặt cược, em đành dùng cách của mình để trả lại.” Khúc Nhạc cảm thấy buồn cười, không biết cô lấy đâu ra tự tin nữa, “Một nhóc con năm nhất như em, muốn ra tay với một công ty đã lên sàn?” “Mặc kệ có thành công hay không, em vẫn phải thử một lần. Chẳng lẽ phải bỏ qua? Em không làm được!” Triệu Hàm Như buông tay, hoàn toàn không để ý cách nhìn của anh. Khúc Nhạc ngồi thẳng người, nhìn cô với ánh mắt thưởng thức, “Em muốn làm gì?” “Em muốn có tư liệu về công ty đó, rồi phân tích tìm lỗ hổng. Chỉ là một công ty nhỏ, không phải doanh nghiệp lớn, không chừng có một chút gió thổi, là sẽ có người thay em ra tay.” Ở một nơi như phố Wall, không khó để tìm tư liệu của một công ty. Trong kho tài liệu của học viện ST luôn có tư liệu mới nhất. Huống chi, còn có Khúc Nhạc giúp đỡ, cô nhanh chóng lấy được tư liệu trên mặt nổi. Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần rảnh là cô lại xem tư liệu này. Trong khoảng thời gian nay, Khúc Nhạc chăm sóc cô rất tốt, nên dù cô vừa hết bệnh, chẳng những không có vẻ tiều tụy, mà sắc mặt còn hồng hào hơn cả ngày thường. Thấy Triệu Hàm Như, Từ Bình Vĩ lập tức chạy lại xin lỗi: “Hàm Như, thật sự xin lỗi cậu vì chuyện lần trước. Sau chuyện đó, tớ có nhắn tin cho cậu, nhưng không thấy trả lời. Mấy ngày nay cậu không đi học, tớ lo lắng gần chết. Sau đó nữa, anh Khúc đã dạy dỗ tớ một trận, tôi biết lỗi rồi.” “Khúc Nhạc đi tìm cậu?” Triệu Hàm Như ngạc nhiên hỏi Từ Bình Vĩ, “Anh ấy nói gì?” “Cũng không có nói gì. Tớ thật sự có lỗi, tớ không nên dẫn cậu tới đó.” Từ Bình Vĩ lúng túng vò đầu, rõ ràng là còn sợ hãi, không ngờ người người nhã nhặn như Khúc Nhạc, một khi nổi giận lên thì đáng sợ như vậy. “Không trách cậu được, là do Cynthia lừa gạt chúng ta đến đó, cậu cũng không biết.” “Đúng vậy, đó là lần đầu tiên tớ đến đó, thật đáng sợ, tớ mải nhìn xung quanh, lúc quay lại thì không thấy cậu đâu, sau đó tớ uống hơi nhiều…” “Đáng sợ? Tôi thấy cậu bị kích thích thì có! Lúc đó, cậu cứ như chảy nước miếng vậy.” Triệu Hàm Như lắc đầu, buồn cười nhìn cậu ta. “Thật là đáng sợ, sau đó tớ uống say, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Đến khi tỉnh lại, tớ phát hiện mình trần như nhộng, không có quần áo, ví tiền điện thoại cũng mất hết. Cũng may là còn giấy chứng nhận, nếu không thì phải làm lại, rất phiền phức. Nơi đó chỉ hợp với loại người ăn chơi như Cynthia, không thích hợp với người phàm chúng ta.” Từ Bình Vĩ đau khổ nói, cũng rất hối hận chuyện ngày hôm đó. Triệu Hàm Như cười cười, chỉ mong sau này Cynthia vẫn còn vui vẻ ăn chơi được. “À, sau đó anh Khúc đón cậu về hả? Cậu có uống rượu không?” “Đương nhiên là không rồi, ngay cả ly rượu tôi cũng không đụng tới. “Tiếc là không nhìn thấy bộ dáng bị lột sạch của cậu rồi.” “Aizz, cậu đừng trêu tớ nữa.” Từ Bình Vĩ thở dài, rồi nở nụ cười mờ ám, “Cậu còn nói hai người không phải người yêu?” “Thật sự chỉ là bạn bè mà thôi, giống như tôi và cậu vậy.” “Đùa gì thế? Tớ và cậu?” Từ Bình Vĩ nhảy ra sau một bước, lập tức phủi sạch quan hệ, “Tớ sẽ không tới đón cậu vào đêm khuya lạnh lẽo, cũng sẽ không vì cậu mà đi dạy dỗ người khác, lại còn có vẻ chiếm hữu mạnh mẽ như vậy. Không phải bạn trai thì là gì?” Chiếm hữu mạnh mẽ? Triệu Hàm Như không nhịn được đỏ mặt, cảm thấy câu này không hợp với Khúc Nhạc lắm. “Chứng tỏ quan hệ giữa chúng ta còn chưa đủ thân thiết. Từ Bình Vĩ, cậu làm tôi thất vọng quá. Cậu chưa từng nghe câu giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống sao? Mất mạng còn được, thì đi đón có làm sao? Đổi lại là anh ấy, tôi cũng sẽ không do dự gì mà đi đón.” “Nếu đêm đó anh ấy say khướt, thì cậu đi đón có tác dụng gì? Không chừng đưa dê vào miệng cọp nữa ấy! Đúng rồi, sao mấy ngày nay cậu không đi học? Cậu là kiểu một bài giảng cũng không nỡ bỏ mà. Tớ hỏi anh Khúc, anh ấy không chịu nói.” “Tôi bị bệnh.” “Cậu bị bệnh? Có phải là do hôm đó bị lạnh rồi bệnh không?” Từ Bình Vĩ hô lên, “Tớ cũng vậy, là do lạnh quá nên thức. Cũng không biết là ai thiếu đạo đức như vậy, lột hết quần áo của tớ. May là tớ khỏe mạnh, nếu không là bị mất hết nửa cái mạng rồi.” Nửa cái mạng sao? Triệu Hàm Như xoa xoa bụng, mập hơn một chút. Cô hơi chột dạ, hình như cô lây bệnh cho Khúc Nhạc, cả ngày hôm qua anh cứ ho khan mãi. “Khụ khụ…” Khúc Nhạc ngồi trong phòng làm việc, vừa gõ bàn phím vừa ho dữ dội, “Ý của em là báo cáo tài chính của bọn họ có vấn đề?” Triệu Hàm Như không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh bị bệnh rồi? Là do em lây sao?” “Em làm gì mà lây bệnh cho anh?” Anh đặt văn kiện xuống bàn, nhướng mày nhìn cô. “Chúng ta cùng nhau ở trong một không gian kín mấy ngày, có lẽ virus trên người em lây qua đường ho hấp cho anh?” “Anh không cần em phổ cập thường thức chữa bệnh cho anh.” Khúc Nhạc lại ho khan vài tiếng, “Chỉ là ho thôi, em đừng đổ trách nhiệm lên người mình.” “Em chỉ muốn biểu đạt áy náy của mình thôi mà.” Bị anh nói như thế, cô chẳng còn áy náy gì nữa. “Đã bao nhiêu ngày rồi mới nhớ tới chuyện nói xin lỗi?” Khúc Nhạc bấm bàn phím laptop liên tục, chẳng lẽ lại viết code? Trước đây anh đã giao cho cô phân tích hệ thống rồi mà, bây giờ anh đang làm gì đó? “Em vẫn luôn cảm thấy có lỗi.” Triệu Hàm Như nghiêng đầu nhìn vào màn hình laptop của anh, “Anh đang hoàn thiện hệ thống đó hả?” “Cứ xem như vậy đi.” Gõ xong một code dài, Khúc Nhạc mới dừng lại, nghiêm túc nói: “Anh vẫn luôn tìm cách kiếm tiền hợp với anh nhất. Về mặt phân tích cổ phiếu, ngay cả em anh cũng không bằng. Anh cần phải sáng tạo ra một hình thức lợi nhuận hợp với mình.” “Cái gì gọi là ngay cả em cũng không bằng? Em đâu có tệ như vậy đâu.” Cô ngượng ngùng nói. “Anh đang khen em đấy!” Anh nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Được rồi, cách khen người của anh luôn đặc biệt như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...