“Đừng lo gì cả, anh sẽ luôn bên em.” Thái độ của Khúc Nhạc dịu dàng mà cố chấp, trái ngược hẳn với vẻ cứng rắn khi nãy. Đối mặt với Khúc Nhạc này, Triệu Hàm Như không cãi nổi lời nào.
Nếu Triệu Hàm Như sống chết không chịu rời đi, vậy thì anh cũng ở lại, cô không chịu rời đi thì có tư cách gì để bắt anh đi chứ? “Nhưng trong thời gian này nếu1anh ở lại Mỹ quá lâu thì Tập đoàn Hồng Hải sẽ loạn mất.” Triệu Hàm Như lắp bắp kiếm cớ, nói xong ngay cả cô cũng cảm thấy không thuyết phục chút nào.
“Em đừng lo, đám thư ký của anh không vô dụng đâu, họ có thể lo được.” Khúc Nhạc cười cười, “Anh không để em lại đây một mình đâu.” “Anh...” Triệu Hàm Như còn định khuyến nữa, nhưng lại bị Khúc Nhạc cắt lời.8“Có cho thì có nhận, trong lòng anh không có bất kỳ chuyện gì hay bất kỳ ai quan trọng hơn em cả, dù là Tập đoàn Hồng Hải đi chăng nữa.”
“Thân phận của anh ở đây quá chói mắt, nếu bị FBI sờ gáy đến, nói anh cũng liên quan đến cuộc khủng hoảng tài chính này thì cả đời này anh cũng không về nước được.” Triệu Hàm Như có chút tức giận, Khúc Nhạc quan2tâm đến sự an toàn của cô thì cô cũng vậy, sao có thể đành lòng để anh dấn thân vào hiểm nguy chứ.
“Vậy còn em? Anh nói rồi, chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng lắm thì cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.” Khúc Nhạc tỏ vẻ không sao cả.
Triệu Hàm Như bó tay, Khúc Nhạc đúng là một tên hèn hạ, ra ngoài nghĩ một lần xong quay về đây dùng cách này để ép4cô đi vào khuôn khổ. Anh biết rõ là cô tuyệt đối sẽ không để cho anh ở lại đây mạo hiểm mà còn cố ý nói là sẽ không rời khỏi cô nửa bước, bây giờ muốn anh về nước thì cô cũng phải về theo anh. Kế này thật cao tay, dù cô không tình nguyện, nhưng cuối cùng thì vẫn phải đưa ra lựa chọn vì anh..
“Anh càng ngày càng xấu tính rồi đấy.” Triệu Hàm Như cắn răng nói, thái độ lại trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Khúc Nhạc vuốt vuốt tóc cô, “Anh xin lỗi vì để em phải khó xử. Nhưng anh thật sự rất sợ, sợ anh vừa rời đi em sẽ lại bất tỉnh nhân sự nằm trên giường bệnh như mấy hôm trước, rõ ràng trước khi đi em vẫn còn cười nói rất vui vẻ mà. Anh vừa đi mới mấy hôm thôi mà em đã xảy ra chuyện rồi. Em biết lúc đó anh nghĩ gì không? Anh hận chính mình đã không bảo vệ em cho tốt, biết em ở lại đây một mình sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà vẫn bỏ em lại để đối mặt với những chuyện này. Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, thì đầu xỏ gây nên chính là anh, cả đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình mất. Vậy nên, anh sẽ không rời khỏi em lần nữa đâu.”
“Em... Chuyện lần này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra lần nữa đâu...” Khúc Nhạc nhìn kiên định nhìn chằm chằm vào Triệu Hàm Như. Thấy ánh mắt sáng quắc của anh, Triệu Hàm Như cảm thấy chột dạ, “Được rồi, em về cùng anh.” “Sao lại về?” Anh ngạc nhiên, “Chuyện em bố trí lâu như vậy, bây giờ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, em không thấy tiếc à?”
“Anh đừng có được tiện nghi rồi còn cố khoe mẽ.” Nhìn Khúc Nhạc giả vờ tiếc nuối, Triệu Hàm Như muốn đưa tay ra nhéo anh một cái cho bõ tức, nhưng bây giờ cả hai tay đều đang bị bó thạch cao, không giơ lên nổi, đành phải nghiến răng nghiến lợi lườm anh.
Khúc Nhạc buồn cười nói, “Không phải là anh ép em đầu, anh chỉ không nỡ rời khỏi em thôi, cùng ở lại hoặc cùng về nước, em toàn quyền quyết định.”
Triệu Hàm Như trợn ngược mắt lên, “Này anh đang ý là em yêu anh nên mới dám khiêu chiến điểm mấu chốt của em đấy hả?”
Lời này... Bá đạo thật đấy...
Khúc Nhạc bật cười. Thái độ không tốt chút nào, sắc mặt lại còn trắng bệch, nhưng trong mắt anh thì cô vẫn đáng yêu, thậm chí khi bị cô trêu chọc anh còn hai tai anh còn hơi đỏ lên. “Bây giờ chuẩn bị về thôi, thì bắt đầu thu lưới lại thôi, đành phải ép mấy ngân hàng kia nhả ra cho em ít vốn liếng chính trị, dù sao cũng phải kiếm về chút tiền vốn, an ủi tâm hồn đáng thương này mới được.” Triệu Hàm Như bĩu môi sai vặt anh, “Gọi cho chị Tử San hộ em.”
“Tử San?” Khúc Nhạc khó hiểu nhìn Triệu Hàm Như. “Chị ấy đồng ý giúp em rồi.” Triệu Hàm Như đắc ý cười cười, “Bây giờ công ty là do chị ấy trấn giữ.” Trần Tử San vốn là nguyên lão của công ty. Tuy cô rời khỏi vị trí công tác một thời gian ngắn để sinh con, nhưng uy quyền của vẫn còn đấy, chỉ trong thời gian ngắn tâm lý hoang mang của mọi người đều bình thường trở lại. “Tạ Doãn đâu rồi?” Thấy Trần Tử San đến một mình, Triệu Hàm Như ngạc nhiên. Tạ Doãn là thư ký riêng của cô, dù không phải canh chừng cạnh cô mọi lúc mọi nơi thì ít ra cũng phải đến cùng Trần Tử San chứ, dù sao thì cô vẫn cần phải bàn giao công việc nữa. “Con bé cứ tự trách mình mãi, mấy ngày em chưa tỉnh nó cũng nhịn đói suốt, bây giờ tâm lý nó không ổn định cho lắm, chị cho nó một ngày nghỉ đề về ngủ một giấc tử tế rồi.” Trần Tử San lắc đầu, vốn dĩ Tạ Doãn là một thư ký rất giỏi, nhưng nào ngờ lần này lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy, suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng của boss, vốn dĩ tính cách đã hướng nội rồi lại còn bị Khúc Nhạc mắng cho một trận, cảm xúc trở nên cực kỳ không ổn định, “Nếu con bé nghỉ một ngày mà vẫn chưa ổn thì có khi phải đến gặp bác sĩ tâm lý.”
“Nghiêm trọng đến vậy à?” Đánh giá khách quan thì Triệu Hàm Như rất ưng Tạ Doãn, mất nhiều năm như vậy để bồi dưỡng ra được một thư ký thân tín, tất nhiên không thể để mất chỉ vì chuyện này được. “Ngày mai bảo con bé đến gặp em, trong thời gian quan trọng này không cho phép nó giận dỗi.” “Em thì độ lượng quá cơ.” Trần Tử San cười cười. “Đây không phải vấn đề có rộng lượng hay không. Con người phải nhìn về phía trước, bài học là để rút kinh nghiệm, nhưng không nhất thiết phải tối ngày buồn bã như thế đâu, nếu chị còn tự trách nữa thì chính là làm tiêu đó.”
Trần Tử San hơi gật đầu: “Một, hai năm nay em đã tiến bộ không ít, đáng tiếc thư ký bên cạnh em lại quá ít, nhiều năm như vậy mà cũng chỉ bồi dưỡng được một Tạ Doãn. Con bé vừa ra chuyện liền ảnh hưởng rất lớn tới hiệu suất công việc của em. Em nhìn Khúc Nhạc đi, những mười thư ký, thiếu một hai người thì Trái Đất vẫn xoay như thường.”
“Em cũng rất hối hận, phải rút kinh nghiệm sâu sắc bài học này.” Cô cười khổ, âm thầm hạ quyết tâm sau khi về nước nhất định phải xây dựng một đội quân như Khúc Nhạc, thư ký chuyên nghiệp dễ tìm, nhưng năng lực toàn diện như Tạ Doãn lại khó tìm.
“Có điều, chị cũng khâm phục em thật đấy, không ngờ lần này em lại chơi đến lớn thể” Nói tới nghiệp vụ công ty, vẻ kinh ngạc và phấn khích trên mặt Trần Tử San không ngừng biến đổi. Cô đã nghỉ việc gần hai năm, cũng không rõ mọi chuyện trong công ty, hôm qua về để thanh toán hết sổ sách, không ngờ lại bận rộn nhiều việc như vậy: “Chẳng trách mọi người đều khác nhau rằng em đánh một trận thành thần. Lần này toàn bộ thị trường quốc tế bị khuấy đảo đến long trời lở đất, em thì lại kiếm được bộn tiền. Sau trận này, e là em đã có tên trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới rồi.”
Từ khi Triệu Hàm Như vào nghề đến bây giờ vẫn chưa đến mười năm, đúng là bố mẹ cô đã để lại chút tài sản cho cô, nhưng so với tài sản hiện tại của cô thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Cô cũng có thể coi như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Có thể vùng vẫy đến mức này, thật sự là đã thành nhân vật trong truyền thuyết. Về điểm này, e là ngay cả Khúc Nhạc cũng không bằng cô được. Triệu Hàm Như khó nén nổi vẻ đắc ý: “Cũng đâu có đến mức như vậy. Mà đâu phải tiền của em hết, em cũng chỉ làm công cho những nhà đầu tư thôi.”
“Thôi đi, nhà đầu tư của em bây giờ cũng chỉ có mình Khúc Nhạc thôi. Dù bây giờ bọn em có muốn nuốt chửng biển cả thì tất cả tiền trên thị trường chứng khoán Mỹ đều bị bọn em nuốt hết. Bọn em lớn lối như vậy, không sợ chính phủ Mỹ gây khó dễ bọn em à?” Trần Tử San thật sự không ngờ lá gan của hai con người trẻ tuổi này lại lớn đến mức này. Nếu nói là bọn họ nghé con không sợ cọp thì người ta cũng lăn lộn trên thị trường chứng khoán nhiều năm rồi Cơ mà, chỉ có thể nói là bọn họ có dã tâm có năng lực có can đảm, có được tất cả các tố chất để chiến thắng trên thị trường như vậy, khó trách có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng. “Sợ chứ, cho nên bọn em cũng sắp chuồn rồi.” Triệu Hàm Như cười vô cùng vô tội: “Chờ qua mấy ngày nữa, thương thế của em tốt hơn, em sẽ về nước cùng anh ấy.” Trần Tử San há hốc mồm: “Cái đệt! Chị bị hai đứa cho vào tròng rồi! Đến lúc đó định để lại mình chị đối diện với tất cả à? Chắc không lừa chị như vậy đấy chứ?”
Triệu Hàm Như cười ngại ngùng, hoàn toàn không có ý phủ nhận: “Chị Tử San, chuyện sau này đành phải nhờ chị rồi.” “Em đó.” Trần Tử San chỉ về phía cô, dở khóc dở cười: “Bọn em đã sớm kế hoạch đầu ra đấy rồi đúng không?”
Triệu Hàm Như là pháp nhân, nếu FBI thật sự muốn điều tra, cô chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhưng Trần Tử San lại khác, cô chỉ là nhân viên, lại còn là một nhân viên đến gần cuối mới tham gia, hoàn toàn không nhúng tay vào những chuyện trước đó. Ai cũng biết Trần Tử San không thể nào có quan hệ quá lớn đến chuyện này, dù có bị điều tra thì cũng tra không được cái gì, cho nên Trần Tử San chính là người phụ trách phù hợp nhất giai đoạn cuối cùng.
Triệu Hàm Như áy náy cười khổ: “Thật ra không phải kế hoạch của cả hai bọn em. Con của chị còn nhỏ như vậy, thật ra em cũng không muốn kéo chị vào chuyện này. Vừa nãy em còn cãi nhau một trận với Khúc Nhạc, anh ấy ép em phải về nước, em muốn ở lại thu dọn tàn cục, kết quả, anh uy hiếp em...”
“Chắc chắn là cậu ta nói cậu ta cũng muốn ở lại, nhưng em không nỡ để cậu ta vì em mà phải ở lại đây, nên đành phải theo cậu ta trở về, đúng không?” Không cần cô nói tỉ mỉ, Trần Tử San vẫn có thể đoán được tám, chín phần.
“Ngoài bố mẹ thân sinh ra em, người hiểu em chỉ có chị Tử San thôi.” Triệu Hàm Như cười lấy lòng. “Em nằm mơ đi, người hiểu em phải là Khúc Nhạc ấy. Không phải cậu ta còn tính được là em sẽ không nỡ, nên mới có thể nói như vậy sao? Em thông minh như vậy, chắc không đến mức không nhìn ra chứ?” Trần Tử San quay sang lườm cô.
“Em nhìn ra chứ, nhưng em có thể làm gì đây?” Trước mặt người yêu, ngoài cam tâm tình nguyện bó tay chịu trói, cô hoàn toàn chẳng còn con đường nào khác để đi.
Trần Tử San cười vô cùng cổ quái: “Chị thực sự đã nhìn nhầm em rồi, cứ tưởng là Khúc Nhạc bị em ăn đến chết, ai ngờ em mới là người bị ăn. Cho nên mới nói, đàn ông đều sẽ thay đổi, nhất là sau khi đã cưa đổ, em sẽ lập tức phát hiện đãi ngộ của mình chỉ trong vòng một đêm đã từ nữ vương biến thành hầu gái. Anh ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế uy hiếp em, áp chế em, mà em chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ...”
“Sao em có cảm giác chị đang nói chính mình nhỉ?” Khúc Nhạc nghiêng người dựa vào cửa ra vào, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Xem ra Lưu Kỳ không chăm sóc tốt cho chị rồi.”
“Đúng rồi đấy, Lưu Kỳ với cậu quả là kẻ tám lạng người nửa cân,“ Trần Tử San cười giễu cợt, sắc mặt rất khó coi. Triệu Hàm Như hôn mê mấy ngày nay, Khúc Nhạc như phát điên lên, đá thúng đụng nia, kéo theo cả người vô tội nhất là Trần Tử San cũng bị chịu không ít cơn giận, nên đương nhiên không có sắc mặt tốt với anh: “Phải nói Lưu Kỳ so ra vẫn còn tốt hơn cậu một chút, ít ra chị cũng không bị thương nặng phải nằm trên giường bệnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...