“Biết, biết rồi, anh coi em là đứa trẻ ba tuổi sao? Đi nhanh đi, đừng để người ta đợi.” Triệu Hàm Như đẩy Khúc Nhạc đi, không kiên nhẫn với sự dong dài của anh.
“Gấp đuổi anh đi vậy hả?” Khúc Nhạc kéo vai Triệu Hàm Như lại, thuận thế hôn lên môi cô.
“Không phải anh đi thị sát vài dự án mới đầu tư sao? Ba ngày1là về, có cái gì mà không nỡ bỏ?” Triệu Hàm Như không giải thích được hỏi. Từ khi Khúc Nhạc đến nước Mỹ trấn giữ vụ bán khống, hai người bọn họ khôi phục lại cuộc sống sớm chiều ở chung, trạng thái anh anh em em, tình cảm càng thêm ổn định, bớt đi nỗi nhớ nơi đất khách quê người.
“Đồ vô tâm! Anh đi đây, em8ngoan một chút.” Khúc Nhạc cúi đầu cắn môi Triệu Hàm Như, đổi lấy sự kháng nghị mơ hồ của cô.
Hai người ở bên nhau quá lâu, khó tránh khỏi bước vào trạng thái vợ chồng già. Lần này Khúc Nhạc đi, Triệu Hàm Như thật sự không có cảm giác mong nhớ ngày đêm, uể oải không phấn chấn.
Trải qua nhiều chuyện, cô biết trên đời này sẽ2không có bất cứ người nào, bất cứ việc gì có thể tách bọn họ ra, nên lòng của cô dần yên ả.
“Thêm vào bán khống tài chính càng nhiều càng tốt, chúng ta đều nhất trí điểm này. Mọi người hãy yên tâm, tôi sẽ dốc sức giúp mọi người được hiệp nghị của ngân hàng…” Triệu Hàm Như đứng trước cái bảng trắng trong phòng họp, vừa4viết viết vẽ vẽ vừa gọi điện thoại, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Tạ Doãn đứng ở sau lưng cô, cố gắng kìm nén nghi ngờ trên mặt, cho đến khi cô cúp điện thoại mới hỏi: “Boss, em cảm thấy thêm vào bán khống sẽ không có lợi cho chúng ta. Trước đây, chúng ta ký hiệp nghị với ngân hàng, giá cả tiện nghi chẳng khác nào cho không. Bây giờ giá cả càng ngày càng cao, nhưng lợi nhuận vẫn còn xa mục tiêu đã đặt ra. Nếu chúng ta lại thêm tài chính, thì áp lực trả ngân hàng mỗi tháng của chúng ta sẽ càng tăng.”
“Chỉ có một mình chúng ta bán khống lần này, một cây chẳng chống vững nhà, đến khi khủng hoảng vay thế chấp, đám ngân hàng cảm thấy lỗ, lại nghĩ ra mánh khóe bẩn thỉu gì đó, một cái tát đập chết chúng ta thì biết làm sao? Càng nhiều người bán khống, bọn họ càng không dám dính vào, bởi vì có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, có nhiều người dốc hết sức nghĩ đủ cách theo dõi từng hành động của bọn họ, tạo áp lực cho bọn họ, dù bọn họ không muốn theo quy củ thì cũng phải theo quy củ. Vì vậy mới có câu đoàn kết là lực lượng.”
“Việc gì cũng phải có mức độ, thêm nhiều người thì ngân hàng sẽ cảm thấy có khả năng phá sản, chúng ta không nhận được nửa xu, điều này cũng không có lợi lắm. Cho nên nói thời cơ rất quan trọng, nếu chúng ta qua được lần này thì nửa đời sau không cần lo nữa.” Triệu Hàm Như dùng bút gõ lên bảng, “Em xem, đây là số liệu tính toán tài chính vào sân, hạn mức cao nhất nhiều thế này, chỉ cần chúng ta lấp đầy lỗ hổng này thì thị trường sẽ ầm ầm sụp đổ.”
“Chẳng may có nhiều người nghe tiếng gió muốn theo bán khống lần này thì sao?”
“Nếu thật sự có nhiều người như vậy thì mọi người đâu có tràn đầy bi quan với kinh tế, thị trường cũng sẽ sụp đổ. Em đừng quên thị trường hiện nay đã bước tới ranh giới sụp đổ rồi, chỉ cần chúng ta đè lên một cọng cỏ, tất cả bọt biển đều sẽ vỡ thành hư không…” Triệu Hàm Như không phải là một người giấu nghề, chỉ cần bọn họ nguyện ý hỏi, cô sẽ rất nghiêm túc giải thích. Mấy năm nay, Tạ Doãn đi theo cô học được không ít điều.
“Tạ Doãn, bên ngoài có vị tiên sinh muốn tìm boss.” Cô bé ở quầy lễ tân đứng ở cửa phòng họp nhỏ giọng nói, vẻ mặt kỳ lạ.
“Ai vậy?” Triệu Hàm Như đứng lên nhìn Tạ Doãn. Cô không thích lãng phí thời gian vào việc xã giao nhạt nhẽo, khách hàng muốn tới đều phải hẹn trước với cô, do Tạ Doãn sắp xếp thời gian gặp mặt. Cô nhớ lịch làm việc hôm nay của cô không có gặp khách hàng, nhân viên lễ tân tùy tiện tới báo có khách, nhất định là khách không có hẹn trước.
“Em ra ngoài xem. Chị yên tâm, em sẽ xử lý tốt.” Tạ Doãn gật đầu với Triệu Hàm Như, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Tạ Doãn mang vẻ mặt kỳ lạ đi vào, nhỏ giọng nói với Triệu Hàm Như: “Boss, người tới là một người đàn ông tự xưng ‘anh Long’, nói chị là chị dâu của anh ta. Anh ta thay mặt anh trai đến hẹn chị ăn cơm, lại còn thả 999 đóa hồng trước quầy lễ tân, cả công ty đều oanh động...”
Tạ Doãn miêu tả lại khá khách sáo, “anh Long” này làm loạn trong công ty thì đúng hơn, nói bậy chuyện riêng của Triệu Hàm Như, khiến mọi người nhao nhao nhìn.
Ai cũng biết vị hôn phu của Triệu Hàm Như là Khúc Nhạc, tình cảm của hai người rất vững chắc, bây giờ đột nhiên tuôn ra bạn trai mối tình đầu không giải thích được, khó tránh người ta nhiều chuyện bàn tán.
“Cái gì?” Triệu Hàm Như mở to hai mắt, ném mạnh cây bút trong tay xuống bàn.
Cô không hề ngờ Trương Long lại có thể dửng dưng tìm tới cửa, lại còn bày ra thủ đoạn phách lối như vậy. Những người này làm chuyện xấu, lương tâm không bất an sao?
“Anh ta ở đâu?”
“Em không dám để anh ta ở lại lâu, nên bảo anh ta ghi lại số điện thoại và địa chỉ, rồi đuổi anh ta đi.” Tạ Doãn đưa một tờ giấy cho Triệu Hàm Như, “Anh ta nhờ em chuyển cái này cho chị, ‘anh Long’ này nhìn không giống người tốt.”
“Dĩ nhiên không phải là người tốt, anh ta là kẻ thù giết ba mẹ chị.” Triệu Hàm Như lạnh lùng nhìn tờ giấy. Cô không chủ động đi trêu chọc họ, mà là họ tự mình đưa tới cửa.
Tạ Doãn hoảng sợ, có chút không biết làm sao. Cô vốn cho rằng đây chỉ là chuyện tình cảm bình thường, nào ngờ lại liên quan đến thù sâu oán hận, “Chúng ta…”
“Chị không đi tìm bọn họ mà bọn họ cũng dám tới trêu chọc chị. Em giúp chị liên hệ Murs, chị muốn tìm sát thủ giết chết bọn họ...” Toàn thân Triệu Hàm Như tỏa ra khí thế hung ác, một cô như vậy rất hiếm thấy.
Tạ Doãn vội kéo tay Triệu Hàm Như lại, “Boss, bình tĩnh! Bình tĩnh lại! Giết người là phạm pháp, vì người như thế là không đáng!”
Lúc này Triệu Hàm Như mới hồi hồn lại. Nếu chỉ đơn giản như tìm sát thủ là được, thì cô đã sớm giết hết kẻ thù rồi, cần gì phải chờ cho đến hôm nay?
Khó lắm mới bức anh em Trương Gia ra nước ngoài, từ thành phố C đến nước Mỹ ở bờ bên kia đại dương, bọn họ đã biến thành con giun giãy chết, cô không cần phải vì hai nhân vật nhỏ này mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
“Em nói đúng, là chị xúc động rồi. Vứt hoa chưa?” Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, cảm kích nhìn Tạ Doãn.
“Chưa vứt, có rất nhiều người vây xem chụp ảnh, em không dám tự ý xử lý. Bây giờ em sẽ đi xử lý ngay.” Trước đó, Tạ Doãn không nắm chắc được thái độ của Triệu Hàm Như với ‘anh Long’, nên không dám tùy tiện xử lý. Bây giờ thái độ của Hàm Như đã rất rõ ràng, cô không còn do dự gì nữa, xoay người đi ra ngoài xử lý.
Triệu Hàm Như bóp tờ giấy trong tay, bên trên là chữ viết rất quen thuộc được viết bằng bút lông cứng do Trương Gia khổ luyện nhiều năm, nét chữ mạnh mẽ, bên trong lộ ra âm trầm dối trá.
“3h chiều, quán trà Hiểu Nguyệt ở phố người Hoa, nói chuyện dứt tình.”
Dứt tình? Giữa bọn họ còn dứt tình cái gì? Vẻ mặt Triệu Hàm Như âm trầm, là do hắn tự mình đa tình mà thôi, có đi thì phải có lại, bọn họ đã chủ động trêu chọc cô rồi, cô cũng nên tính toán nợ nần một chút.
***
“Em thật sự tới đây!” Trương Gia mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn không bâu, nhìn có vẻ cao to nhã nhặn, hai mắt trong suốt, không hề che giấu vui mừng.
Không phải vui vì cô tới hẹn, mà vui vì bên cạnh cô không có Khúc Nhạc, e là bọn họ thật sự chia tay vì chuyện của Lý Tịnh rồi. Với hắn mà nói đây là một cơ hội vô cùng tốt.
“Anh trai chị dâu tôi nói chuyện, cô đứng bên cạnh làm gì?” Trương Long kéo Demi đang đứng bên cạnh xuống lầu, để lại không gian riêng cho Trương Gia và Triệu Hàm Như.
Hắn vốn không có ác ý, không ngờ lại bị Demi không chút lưu tình trở tay đè xuống trong góc nhà.
“Này này này, cô muốn làm gì?” Cổ tay của Trương Long bị bóp đến mức sắp gãy.
Không chỉ Trương Long luống cuống, mà ngay cả Trương Gia cũng thay đổi vẻ mặt, hắn đề phòng nhìn Triệu Hàm Như, “Em có ý gì?”
Lần này, tuy Triệu Hàm Như không đi cùng Khúc Nhạc, nhưng lại dẫn theo một nữ vệ sĩ khó dây dưa, nhìn bề ngoài xinh đẹp trẻ con, không ngờ lại ra tay ác độc như vậy.
“Không có ý gì cả.” Triệu Hàm Như mỉm cười, khí thế trên người cô làm cho Trương Gia cảm thấy áp lực.
“Hàm Như, có chuyện thì nói rõ ràng, cần gì phải động tay động chân như vậy? Mau thả A Long đi!” Trương Gia kìm nén sự không vui, vẻ mặt hòa nhã khuyên nhủ.
“Trương Gia, tôi phát hiện anh rất giỏi đổi trắng thay đen, ác nhân cáo trạng trước.” Triệu Hàm Như đặt tách trà xuống, như cười như không nói: “Rõ ràng là em trai anh ra tay trước, sao lại đổ lên người tôi?”
“Mẹ nó! Con khốn kia, ra ngoài thông đồng đàn ông là lớn bản lĩnh hả? Mày dám nói chuyện với anh trai tao như vậy à? Đừng quên năm xưa ngày nào mày cũng chạy theo sau anh tao, hận không thể quỳ xuống liếm chân anh tao…” Trương Long bị ấn ở trên tường mà vẫn không thành thật, giãy giụa la hét ầm ĩ.
Quán trà này rất nổi tiếng ở phố Hoa, có nhiều người tới đây ăn sáng, phần lớn là người Hoa sống lâu tại phố người Hoa. Ồn ào bên đây khiến mọi người nhao nhao nhìn, những lời không sạch sẽ trong miệng Trương Long khiến họ nghĩ ngợi lung tung, ánh mắt nhìn Triệu Hàm Như tràn đầy mờ ám.
“Demi, tát anh ta mấy bạt tay, tát đến khi nào anh ta không nói bậy nữa thì thôi.” Triệu Hàm Như lạnh nhạt cầm tách trà gõ không to không nhỏ xuống bàn, không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Trương Gia.
Demi không hiểu tiếng Trung nên không biết lúc nãy Trương Long la hét cái quỷ gì. Cô ấy chỉ biết trung thành tận tâm làm theo lời Triệu Hàm Như nói, dùng sức tát lên mặt Trương Long.
“Hàm Như, cô đừng quá phận!” Vẻ mặt Trương Gia hoàn toàn thay đổi, hắn đập bàn một cái, có thể thấy được giá trị võ thuật của hắn là con số không. Từ trước đến nay, hắn chỉ biết trốn sau lưng Trương Long làm chuyện xấu. Bây giờ hắn thấy Trương Long bị đánh, ngoại trừ tức giận chất vấn thì cũng không thể làm gì.
Hắn biết nước Mỹ là địa bàn của Triệu Hàm Như, nên mới có mắt mà hẹn cô ở phố người Hoa. Thấy cô dẫn theo nữ vệ sĩ, hắn cũng không đặt cô vệ sĩ trẻ con đó vào mắt. Dù sao ở đây cũng là địa bàn của người Trung Quốc, người nước ngoài luôn không dám gây chuyện ở đây, ai ngờ Demi lại như không biết điều này mà đột nhiên làm khó dễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...