Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Vẻ mặt Trần Tử San vô cùng mập mờ: “Hai đứa thực sự chơi quá trớn đến mức đó hả? Em xem bài viết nói gì đi, lúc đưa vào bệnh viện vô cùng thê thảm, bác sĩ suýt chút nữa còn báo cảnh sát.1Hai đứa bọn em nhìn có vẻ nhã nhặn, không ngờ khẩu vị lại nặng như vậy...”

Triệu Hàm Như vội vàng nhìn lướt qua bài viết. Cô tức đến không thở nổi, mặt đỏ lựng lên. Mặt Khúc Nhạc cũng đen như đít nồi. Loại8chuyện riêng tư như vậy bị người ta phơi bày trên mạng, bất kể là ai cũng đều tức đến điên người.

“Em bị viêm ruột thừa!” Triệu Hàm Như vừa ho đã làm động tới vết thương. Cô đau đến mức chực rơi nước mắt.2Khúc Nhạc vội nhẹ nhàng vỗ lưng của cô giúp cô thuận khí, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

“Đâu có ai nói không phải vậy đâu, không phải bài viết đã nói rồi đấy hay sao, bởi vì vận động quá kịch liệt dẫn đến4viêm ruột thừa...” Trần Tử San không hề đồng cảm với bọn họ. Sáng nay, lúc Lưu Kỳ đưa bài viết cho cô xem, cô suýt cười ngất tại chỗ, đi thẳng từ nhà đến bệnh viện, đến để xem trò cười của bọn họ: “Nhìn không ra thể lực của Khúc Nhạc vẫn rất tốt vậy đó.”

“Thể lực của anh cũng rất được mà.” Lưu Kỳ tỏ vẻ không phục: “Thể lực có tốt hơn nữa thì cũng có ích lợi gì, lâu vậy rồi mà vẫn chưa sinh được đứa nào...”

Mặc dù Lưu Kỳ là bạn học của Khúc Nhạc, giao tình giữa hai người cũng không tệ, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có chút âm thầm so sánh, tại sao trời đã sinh ra Du còn sinh ra Lượng. Dù sao bản thân anh đã tự thấy mình là học bá, nhưng lại gặp được học thần, cảm giác này tuyệt đối không thoải mái.

Nhất là khi biết loại người chết gí trong nhà giống anh là Khúc Nhạc lại có bạn gái xinh đẹp, cảm giác khó chịu này liền đạt tới đỉnh điểm, tính ra anh còn hơn Khúc Nhạc đến mấy tuổi, nhưng ngay cả tay con gái còn chưa được nắm bao giờ.

Rốt cuộc có một ngày, anh lấy hết dũng khí, chọn ngày hoàng đạo (thật ra chính là sinh nhật anh), đánh bạo chạy đến quán bar. Kết quả, anh lại ngây ra ngu hết chỗ nói ở đó cả đêm mà vẫn không thấy cô gái nào vừa mắt. Đương nhiên cũng không có cô gái nào để ý người đã bề ngoài xấu xí lại còn tỏ vẻ thanh cao quái gở như anh.


Đúng lúc anh chuẩn bị về nhà thì gặp được Trần Tử San đang tỏ vẻ hậm hực. Lúc ấy, anh cảm thấy mình đã bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, nhưng anh vẫn không có dũng khí tiến lên bắt chuyện mà chỉ trốn ở trong góc, yên lặng nhìn xem cô uống rượu hết ly này đến ly khác. Đến khi ý thức cô trở nên hơi mơ màng, anh mới cướp đi câu nói đầu tiên giữa cô và người đàn ông da trắng không có ý tốt trước đó.

Khi đó Trần Tử San đã uống đến không biết trời đất gì, ngay cả dáng dấp anh ra sao cũng không nhìn kỹ mà đã liền bổ nhào vào trong ngực của anh. Anh cũng không phải thánh nhân gì cho cam, lúc này sẽ càng không giả vờ làm Liễu Hạ Huệ, thế là hai người cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà có em bé.

Đây là điểm duy nhất mà cả đời này Lưu Kỳ vượt qua Khúc Nhạc, hận không thể ngày ngày treo bên miệng, bắc loa tuyên truyền. Bây giờ, ở ngay trước mặt Khúc Nhạc, đương nhiên sẽ càng không bỏ qua cơ hội tốt này.

“Anh ngậm miệng!” Trần Tử San trừng mắt hạnh, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Tâm tư nhỏ của Lưu Kỳ đương nhiên không giấu được cô, nhưng Khúc Nhạc người ta vồn hoàn toàn không thèm để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, còn anh thì cứ suốt ngày ngốc nghếch rêu rao như vậy, thật là mất mặt.

Triệu Hàm Như vô cùng chăm chú xem lời lẽ miêu tả sinh động như thật trên bài viết, càng xem càng tức, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống. Quá đáng nhất là phía dưới còn có rất nhiều bình luận tràn đầy ác ý, trắng trợn suy đoán sở thích của hai người bọn họ, nghi ngờ cô dựa vào lấy thân thể của mình, đu bám anh để leo lên cao, còn có người nói bọn họ là 50 sắc thái bản đời thật...

“Đừng xem nữa.” Khúc Nhạc đoạt di động của cô, ném trả lại cho Trần Tử San. Thấy cô còn định nói gì đó, anh lập tức nghiêm mặt: “Toàn mấy thứ linh tinh vớ vẩn na ná nhau thôi, xem nhiều làm gì? Mắc công lại làm mình tức.”

Cô tức giận trừng mắt lườm anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn kiêng dè Trần Tử San và Lưu Kỳ đang ở đây nên không dám nói gì thêm, chỉ là quay mặt im lặng.


“Rốt cuộc lúc đó hai đứa đã có chuyện gì vậy?” Trần Tử San thu lại vẻ đùa bỡn: “Là người đăng bài viết có ý định tung tin đồn nhảm hãm hại sao?”

Khúc Nhạc không để ý đến chị, sắc mặt đen sì mở máy tính.

Lưu Kỳ vừa nhìn động tác của anh liền biết anh muốn làm cái gì, thiện ý nhắc nhở: “Cậu chỉ xóa sổ mình diễn đàn này cũng không có tác dụng gì, lúc tôi phát hiện bài viết đã ra tay xóa rồi, nhưng sau đó lại xuất hiện. Tôi đã tra thử, phát hiện bài viết trong diễn đàn được đăng ở nơi khác. Tử San còn phát hiện các forum lớn nhỏ của giới tài chính đều đưa tin bài viết. Hẳn là có người cố tình làm, nếu không thì mấy bài viết hóng hớt bên lề như thế này sẽ không bị đăng nhiều như vậy. Tôi đã xóa một ít, nhưng vẫn nhanh chóng lan tỏa, hẳn là có người nhằm vào hai người.”

Triệu Hàm Như ngạc nhiên, hình như chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ, có điều, dùng mấy tin nhảm nhí bên lề như thế này để nhằm vào cô và Khúc Nhạc, hình như cũng không phải lần đầu tiên, chẳng lẽ lại là những người lần trước?

Hình như khả năng cũng không lớn lắm. Cô đang ở nước Mỹ xa xôi, nếu chuyện cô vừa mới cấp cứu mà đám người Triệu Minh Vĩ đã biết thì tai mắt của đám người đó không khỏi quá phi thường rồi. Huống hồ chuyện lần này hoàn toàn xảy ra ở Mỹ, có không hề liên quan gì đến trong nước.

“Ảnh hưởng của bài viết này rất lớn, nó đã bị xem như tin tức giải trí gây cười, bị rất nhiều người chụp màn hình đăng trên các trang web lớn rồi, hẳn là đã truyền đến trong nước rồi, mau nhanh thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng của các người đi, mấy bài viết ở Mỹ không xóa được hết rồi, ở trong nước thì may ra còn xử lý được.” Lưu Kỳ nhún vai. Mặc dù ngay từ lúc đầu anh đã dùng biện pháp xử lý, nhưng tình hình phát triển khiến anh lực bất tòng tâm. Nếu có người cố ý nhằm vào Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, thì không phải là chuyện có thể giải quyết được trên phương diện kỹ thuật.

“Trước đó chị đã nhắc nhở hai đứa rồi, đừng có bộc lộ hết sự sắc bén ra, gây thù chuốc oán nhiều. Chuyện lần này chị thấy chính là do những người hai đứa đã đắc tội làm rùm beng lên, chỉ sợ ngay cả người đăng tin cũng không ngờ sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy. Người đứng ở vị trí càng cao, thì càng có nhiều người muốn kéo em xuống. Người bình thường khác người một chút cũng chẳng ai để ý, nhưng nếu là hai đứa thì chút chuyện nhỏ như giày vò nhau trên giường cũng chắc chắn sẽ bị người ta mang ra tung tin.” Trần Tử San nhìn Triệu Hàm Như, nghiêm mặt nói.


“Em và người đàn ông của mình dù có giày vò nhau thế nào cũng là chuyện riêng của bọn em, làm phiền gì đến ai chứ? Hay phạm pháp? Hay là làm trái luân thường đạo đức? Dùng chút chuyện nhỏ này để dìm em á? Quá coi thường em rồi đấy!” Triệu Hàm Như cũng nổi giận, để xem ai chọc ai chứ, mấy người rảnh quần này đến chuyện riêng của cô cũng muốn moi ra: “Gọi luật sư của em đến, em nhất định phải kiện người khởi xướng chuyện này đến táng gia bại sản.”

“Em muốn kiện thì chỉ có thể kiện người đăng bài, nhưng rất rõ ràng là anh ta không phải là người khởi xướng, bây giờ em có kích động như vậy cũng vô dụng.” Mặc dù đã rời khỏi công ty được một thời gian, nhưng Trần Tử San vẫn rất quen thuộc với vị trí lúc trước, hỗ trợ cô xử lý những việc vặt đáng ghét này.

“Hừ,“ cô kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác. Mấy ngày nay, lúc nào cũng phải nằm lải nhải trên giường bệnh khiến cơn tức giờ phút này của cô vô cùng lớn: “Không cần tìm bộ phân quan hệ công chúng, cũng không cần xóa bài viết, tự em sẽ bình luận! Gì mà em dựa vào thân thể mình bám lấy Khúc Nhạc, chưa biết ai bám ai đâu!”

“Phì,“ tiếng bật cười rất nhỏ truyền đến. Tạ Doãn vẫn luôn không có cảm giác tồn tại nãy giờ vội che miệng mình, cô phải nhịn cười rất vất vả, hình như giữa hai người bọn họ, quả thật là Khúc Nhạc chủ động hơn một chút, chuyện hoang đường gì mà Triệu Hàm Như hao tâm tổn sức bám lấy anh hoàn toàn chẳng đáng tin.

Ánh mắt Khúc Nhạc lóe sáng, bởi vì tuyên bố hùng hồn của cô mà xuân quang rực rỡ, anh đưa tay nắm chặt tay phải của cô, giọng nói dịu dàng vô hạn: “Đừng kích động, chuyện này cứ giao cho anh xử lý, vì dăm ba việc nhỏ như vậy mà tức giận, không đáng đâu.”

“Vốn định đến xem đây trò hay, kết quả lại bị xem hai đứa trình diễn ân ái, tật xấu người trước người sau trình diễn ân ái của hai đứa tụi em phải tém tém lại đi, bằng không sẽ bị người khác ghét đó.” Trần Tử San xua xua tay, sắc mặt hơi mệt mỏi, mặc dù chị định học người Mỹ không ở cữ, nhưng dù sao cũng vừa mới sinh xong, sức khỏe vẫn còn rất yếu: “Được rồi, được rồi, hôm nay chị tới để thông báo cho hai đứa một tiếng, hai đứa cứ từ từ nghĩ cách đi.”

“Chị Tử San, cảm ơn chị!” Triệu Hàm Như lúc này mới nhớ ra, Trần Tử San vẫn chưa hết tháng ở cữ, tới tham gia náo nhiệt là giả, lo lắng cho cô, quan tâm cô mới là thật. Tình cảm không tiếc mạng sống vì bạn bè này, cô không thể không nhận.

Trần Tử San cười: “Khách sáo với chị gì chứ, đừng quên em là mẹ nuôi của cục cưng nhà chị đó. Bây giờ em không tiện di chuyển, đừng bế nó...”

“Cô ấy là mẹ nuôi của cục cưng á?” Lưu Kỳ tỏ vẻ xoắn xuýt: “Anh không muốn Khúc Nhạc làm bố nuôi của cục cưng đâu...”


“Đầu óc anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Tử San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn anh: “Thật muốn banh não anh ra xem thử, rốt cuộc có phải thực sự là cấu tạo khác người bình thường hay không.”

“Không làm bố nuôi thì làm cha đỡ đầu cũng được.” Khúc Nhạc cười nhạt một tiếng, đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài.

“Nghĩ hay lắm, không cho cậu được hời như vậy đâu! Muốn có con thì tự mình sinh đi...” Lưu Kỳ bế khư khư đứa nhỏ trong ngực, sợ bị Khúc Nhạc bế mất.

Trần Tử San không đỡ được mà trợn mắt thở dài. Tại sao mình lại tìm phải người hiếm có khó tìm như vậy làm bố trẻ con chứ.

“Lưu Kỳ, Tử San, cảm ơn hai người.” Khúc Nhạc trong lòng có chuyện, không có tâm tư đùa với Lưu Kỳ, thật lòng nói cảm ơn bọn họ, nếu không có bọn họ thì đến bây giờ anh và Triệu Hàm Như vẫn chưa hay biết gì, cứ mặc người ta cố tình phao tin như vậy đối với bọn anh không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Những chuyện khác đã nói hết rồi, chị cũng không nhiều lời nữa, nếu hai đứa đã hòa hảo rồi thì cậu hãy trông nom cô ấy cẩn thận, “ Trần Tử San vừa đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói anh: “Chị thật sự rất lo lắng cho Triệu Hàm Như, gần đây cô ấy làm việc càng ngày càng liều lĩnh. Cô ấy còn bán khống CDS, cậu có biết không?”

“Em biết, “ Khúc Nhạc hơi gật đầu, hai hàng mày hơi trĩu xuống: “Em bay sang chính là vì chuyện này.”

“Phán đoán của cô ấy rất chuẩn, điều này chúng ta đều biết. Nhưng dưới tình hình thị trường như bây giờ, cô ấy bán khống quy mô lớn như thế, nguy hiểm thật sự rất lớn. Rất nhiều nhà đầu tư đều cho rằng cô ấy điên rồi. Bọn họ tạo áp lực với cô ấy nhưng không có kết quả nên mới tìm đến chị, nếu không thì chị thực sự vẫn không hề hay biết cô ấy lại điên cuồng như vậy...” Trần Tử San khẽ lắc đầu.

“Trước kia đó cô ấy có nói chuyện này với em, nhưng em vẫn chưa cẩn thận nghiên cứu vấn đề này, nhưng dựa vào trực giác của mình, em cũng cho rằng hoán đổi rủi ro tín dụng có vấn đề, cho nên em ủng hộ quyết định của cô ấy.” Khúc Nhạc kiên định nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui