“Cùng uống một ly đi?” “Người đẹp, lần đầu tới đây à?” Cô giật nảy người, đã mặc như vậy rồi mà vẫn còn có người chặn đường bắt chuyện, chỉ có thể nói hai người này khẩu vị mặn thật. “Tôi đi cùng bạn rồi.” Cô cố bình tĩnh lại, tìm kiếm bóng dáng của Từ Bình Vĩ và Cynthia, tiếc là nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn không tìm được hai người này. Nghĩ đến dáng vẻ háu gái như Trư Bát Giới của Từ Bình Vĩ vừa rồi, cô đoán cậu ta đã nhập hội vào cuộc thác loạn từ lâu rồi. “Đừng tìm nữa, đã tới nơi này thì phải hoàn toàn buông thả bản thân, bạn của em chắc chắn cũng đi đánh lẻ rồi...” Tay của gã da đen đã hạ xuống vai Triệu Hàm Như. Cô vội vàng tránh sang bên cạnh, một tay thò vào trong túi ấn vội mấy cái. Điện thoại trong túi quần cô rung lên rất nhanh, cô lén lút ấn nút trả lời. “Xin lỗi, tôi chỉ đi nhầm thôi, không ngờ trên phố Tây còn có nơi như vậy, thảo nào ngay cả biển hiệu cũng không có. Tôi chỉ không cẩn thận đi cùng bạn vào đây. Bên kia còn rất nhiều cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, hai anh không cần dây dưa với tôi như vậy đâu?” Cô cố ý nói thật to, hy vọng đầu kia có thể nghe rõ. “Ồ, xấu hổ à? Lâu rồi không nhìn thấy em nào em nào ngây thơ như vậy. Bọn anh cảm thấy em còn hấp dẫn hơn họ nhiều...” Hai gã kia đã ngấm cồn rồi, nào còn nhớ được phong độ đàn ông là cái gì nữa? “Đi cùng bọn anh đi, chắc chắn sẽ không để em thất vọng đâu...” “Không, tôi còn có việc.” Cô lạnh lùng, cảnh giác từ chối. Đáng tiếc, dung mạo của cô quá mức yếu đuối, dù có lạnh lùng từ chối thì cũng chẳng có sức thuyết phục. Hai gã đàn ông kia lại còn thấy thú vị, nhếch miệng cười. “Nào nào nào, uống ly rượu này đi, đảm bảo em sẽ không còn phiền não chút nào hết, đã tới nơi này rồi mà còn quan tâm mấy chuyện khác làm gì?” “Mấy người đừng động vào tôi!” ... Hai gã kia cũng không nóng lòng. Dù sao đêm cũng còn rất dài, hai gã đùa cô cứ như mèo vờn chuột. Còn cô thì cắn răng, lén lút nhích dần về phía cửa. Đột nhiên, Triệu Hàm Như đụng phải một người đàn ông, bị người ấy thuận đà kéo lại. Cô cứng đờ người giãy giụa, lúc nghe thấy giọng nói của người ấy mới bình tĩnh lại. Cuối cùng anh cũng đến rồi! “Raymond, đã lâu không gặp.” Anh còn chưa kịp cởi áo khoác, trên quần áo vẫn còn hơi lạnh của đêm đông. Người da đen kia cố gắng trợn to hai mắt đã mơ màng: “A ha, Khúc Nhạc, không ngờ cậu cũng tới nơi này? Cùng chơi chút chứ?” Thái độ của Khúc Nhạc vô cùng bình tĩnh:“Cậu uống nhiều rồi đấy. Bạn của tôi hơi khó chịu, tôi đưa cô ấy về trước, lát nữa uống vài ly với mấy cậu sau.” Gã da đen hơi thất vọng nhìn bọn họ, ánh mắt có vẻ mờ ám: “Haiz… Không cần, không cần, hai người cứ việc đi đi, chơi vui vẻ nhé.” Khúc Nhạc khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, một tay ôm chặt eo cô, từng bước đưa cô ra ngoài. “Cảm ơn anh!” Vừa ra khỏi cửa, Triệu Hàm Như vội vàng tránh khỏi lồng ngực anh. Bị gió đêm lạnh thổi qua, cô bất giác rùng mình, lúc này mới nhận ra cả người đã ướt đẫm, không phải bởi vì vừa rồi trong phòng quá nóng mà là bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. “Áo khoác của em đâu?” Anh cau mày hỏi cô. “Vừa vào cửa là cởi rồi, sau đó bị một nhân viên phục vụ cầm đi. Nếu không thì anh đợi em một lát, em quay lại lấy đồ nhé?” Triệu Hàn Như vô cùng hối hận vì đang đêm đông mà chỉ mặc áo thun quần jean, quả thực là lạnh cóng. “Khó khăn lắm em mới ra được, giờ còn muốn vào đó chịu chết à?” Ánh mắt Khúc Nhạc mơ hồ chứa vẻ tức giận. “À, em còn tưởng anh quen bọn họ...” Triệu Hàm Như ngượng ngùng đáp, cảm thấy mình sắp không giữ nổi nước mũi thò lò ra rồi. Khúc Nhạc lườm cô một cái rồi cởi áo khoác ra ném cho cô: “Mặc vào! Anh mà quen bọn họ sao? Em cho rằng anh là người thế nào? Bố già ư?” Anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi trong áo khoác, hơn nữa nơi này không có lấy một cửa hàng nào hết, hai người có muốn mua quần áo cũng tìm được chỗ để mua: “Nếu anh bị ốm do chịu lạnh quá, nhất định phải tìm em tính sổ!” Triệu Hàm Như vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống: “Nếu không thì… trả áo cho anh đó...” “Anh khuyên em nên quý trọng chút phong độ đàn ông còn sót lại của anh.” Anh lạnh lùng lườm cô một cái, ánh mắt còn lạnh hơn cả gió rét thấu xương. Triệu Hàm Như rùng mình, cảm thấy chiếc áo choàng dài này của anh cũng không chống chọi nổi cái lạnh đột ngột này. Mãi mới bắt được một chiếc xe ở ven đường, hai người đều không chờ thêm chút nào mà lập tức ngồi vào trong xe. Hơi ấm trong xe phả vào người, nhưng bầu không khí vẫn lạnh như băng. Tài xế tắc xi tò mò liếc nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này. Nam thì xụ mặt ra, cứ như cả thế giới đều nợ tiền anh ta vậy. Còn nữ thì ngượng ngùng muốn giải thích, nhưng không dám nói lời nào. Khúc Nhạc đưa Triệu Hàm Như về đến dưới lầu. Cô lúng túng trả áo khoác cho anh: “Anh có muốn đi lên uống chén trà nóng không?” Anh nhận áo khoác, không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối, chỉ tức giận theo cô vào nhà: “Tốt nhất em nên giải thích rõ ràng cho anh, chuyện này là thế nào!” Cô co người lại. Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận. Biết vậy cô đã không mời anh đi lên, không bằng đợi ngày mai anh hết giận mới nói. “Sao? Hối hận rồi hả?” Anh lạnh lùng hỏi cô, ánh mắt kia đúng là lạnh cóng người. “Đâu có… đâu có...” Triệu Hàm Như vội vàng nịnh hót đi theo sau anh, suốt dọc đường đều cười lấy lòng: “Thật ra em bị oan mà, nói cái gì đám bạn cùng lứa, kết quả là ngoại trừ Từ Bình Vĩ và Cynthia ra thì chẳng có một ai là bạn học của bọn em hết. Em còn không biết nơi đó là nơi quái quỷ gì nữa...” Ngẫm lại chuyện hôm nay, Triệu Hàm Như cũng cảm thấy vô cùng uất ức. Vô duyên vô cớ bị Cynthia cho vào tròng, cô bèn kể lại tất cả chuyện hôm nay cho anh nghe nghe: “Cô ấy ở tầng đối diện, anh cảm thấy là tòa nhà nào?” Cô đứng trước cửa sổ nhìn ánh đèn của những tòa nhà đối diện, nghĩ đến Cynthia cuồng nhìn lén kia, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh không tiếp lời cô, chỉ nâng cốc hồng trà xinh xắn lên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Ngốc! Em biết tối nay em đã đến nơi nào không?” “Chắc hẳn là chỗ phi pháp.” Nếu là quán bar bình thường thì sẽ chẳng có ai dám tùy tiện lấy rượu cho trẻ vị thành niên uống. Thật ra cô vẫn không thể nào hiểu nổi mấy nơi như vậy. Từ nhỏ, cô đã được bố mẹ bảo bọc, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa kịp tiếp xúc quá nhiều với những mặt tối của xã hội. “Đó là nơi mấy cậu ấm cô chiêu, nhà giàu mới nổi, và cả mấy người đã đi làm đến ăn chơi nhảy múa. Bọn họ có thể làm tất cả những chuyện bị cấm ở đó mà không bị người khác biết. Người có thể kinh doanh như vậy, nói phía sau không có thế lực lớn nào chống lưng, em cảm thấy khả năng đó không? Nói cách khác, nếu hôm nay em không thể thuận lợi ra khỏi đó thì ngày mai có bị người ta chơi đến chết cũng không ai biết... Hôm nay may mà anh đang ăn cơm ở gần đó, coi như em vẫn còn thông minh, tiết lộ vị trí qua điện thoại. Nếu như anh đến muộn thêm một chút nữa thôi, hoặc là không tìm thấy em, rất có thể em sẽ...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...