Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Khúc Nhạc để đũa xuống, từ chối cho ý kiến: “Phân tích khá lắm. Vậy em cảm thấy tương lai của TUS thế nào?”

Triệu Hàm Như nghiêng đầu cắn đũa: “Em nghĩ đã. Em cảm thấy đầu tư cũng giống nuôi lợn vậy, khổ cực nuôi nửa năm một năm rồi bán lấy tiền là tốt nhất. Ai có tính nhẫn nại thì có thể chờ trên ba năm năm, nhưng nếu để đợi mười mấy hai mươi năm thì e là em không còn nhẫn nại được nữa.”

Khúc Nhạc bật cười, “Có lý, nói tiếp đi.”

Nhưng Triệu Hàm Như lại tỏ ra vô tội, giơ tay lên: “Hết rồi. Trong vòng năm năm, nhất định TUS sẽ bị bán cho người khác, bằng không bọn họ sẽ rút êm thế nào được? Từ lúc TUS lên sàn đến giờ vẫn luôn không được coi trọng, cổ phiếu càng ngày càng giảm điểm, còn chưa bao giờ lên lại được điểm của lúc bắt đầu lên sàn. CNnên em thật sự rất bội phục anh, dường như từ đầu đến cuối, anh đều không coi trọng TUS, rất nhiều người sáng lập không làm được điều này. Nếu nói người đầu tư cũng là người nuôi lợn, vậy thì những người sáng lập này chính là đang nuôi trẻ con. Đứa trẻ mình cực khổ lắm mới nuôi được nó lớn, người bình thường đều không thể dứt khoát từ bỏ như vậy, kiểu gì cũng phải tìm biện pháp cứu vãn chút ít, dù sao cũng là tâm huyết của mình.”

“Sao anh lại có cảm giác em đang châm chọc anh tuyệt tình nhỉ?” Khúc Nhạc dùng khăn giấy lau miệng, lại đeo kính lên.

“Anh hiểu lầm rồi, em đang khen anh lý trí đó.” Triệu Hàm Như cười híp mắt.

Trong đầu Khúc Nhạc chợt nảy ra ý nghĩ, dáng vẻ vô tội của cô giống hệt một con hồ ly ranh mãnh. Anh nở nụ cười nhẹ nhàng: “Thật ra anh không được lý trí như vậy đâu, cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thất bại bị đá ra khỏi TUS mà thôi.”

Triệu Hàm Như hơi ngẩn người, thật ra mới đầu cô đã từng cân nhắc khả năng này, chỉ là trực giác cô không muốn tin rằng nhìn anh bình thản như vậy mà cũng từng trải qua bi kịch như thế.


Người sáng lập bị đá khỏi công ty ngay lúc phồn thịnh nhất, đây là chuyện thường thấy, nhưng nó vẫn khiến cô nhớ tới những hồi ức không vui.

“Sao anh lại cảm thấy em còn khó chấp nhập sự thật này hơn cả anh nhỉ?” Nhìn dáng vẻ mất mát đau thương của cô, chẳng hiểu sao anh lại lại thấy không thoải mái lắm.

Triệu Hàm Như rũ mắt: “Chỉ là em cảm thấy không công bằng thôi. Công ty do anh khổ cực sáng lập, tại sao có thể nói đá là đá ngay được?”

Khúc Nhạc bật cười: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy? Muốn lăn lộn ở đây thì em phải sớm quen với mấy chuyện kiểu này đi, nói không chừng lại có ngày em chính là người đá đít người khác ra khỏi công ty do họ sáng lập đó. Trong cạnh tranh, chỉ có kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, lần này anh thất bại không có nghĩa là cả đời thất bại.”

Triệu Hàm Như hiểu rõ anh nói rất có lý, nhưng lúc đó tại sao ba mẹ lại không nhận ra? Nếu bọn họ không tranh giành thì có phải sẽ không xảy ra bi kịch không?

Không, tại sao không tranh? Đó là tâm huyết cả đời của ba mẹ, sao có thể so nó với trò chơi thuở trẻ của Khúc Nhạc? Đối với bọn họ mà nói, công ty chính là một “đứa con” khác. Không có cha mẹ nào lại dễ dàng buông tha con của mình, cũng như bọn họ sẽ không đời nào từ bỏ cô vậy. Chỉ là không ai ngờ được đối phương lại dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy để đối phó bọn họ...

Kẻ ác phải xuống địa ngục!

Triệu Hàm Như gật đầu, giọng rất khẽ: “Anh nói đúng, em nên sớm quen với điều đó! Anh cũng coi như còn may, gặp được đối thủ tạm coi là nhân nghĩa, chỉ đá anh ra khỏi công ty mà thôi.”

“Cũng coi như là còn may? Bị bạn bè mình tin tưởng nhất phản bội, anh không thấy mình may mắn gì cả.” Khúc Nhạc khép hờ mắt, một năm qua chẳng hề dễ dàng với anh. Tuổi trẻ đắc chí hăng hái, cuối cùng lại bị người ta đâm sau lưng. Lúc đó anh cũng từng suy sụp, mặc dù bây giờ nhớ tới đã không còn khó chịu nữa nhưng gặp phải chuyện như vậy vẫn ảnh hưởng sâu sắc tới tính cách của anh. Ít ra thì bây giờ, anh đã không còn dám hoàn toàn tin tưởng một ai nữa.

Triệu Hàm Như đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nói gì. Mỗi lần nhớ tới cái chết đột ngột của mẹ, cô đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trên đời sao lại có loại người ác độc như vậy!

Khúc Nhạc thấy cô cúi đầu, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng vẫn thấy người cô đang run rẩy, anh chau mày: “Em có ổn không?”

“Không sao ạ, chỉ là bất bình thay anh mà thôi.” Cô thu lại tất cả cảm xúc, ngẩng đầu lên cười nói.

Khúc Nhạc lắc đầu, “Thật là đa sầu đa cảm! TUS phát triển được như ngày hôm nay đã khác xa với lý tưởng của anh rồi. Nên anh vẫn có thể từ bỏ nó lúc cần. Bằng không, nếu anh đặt quá nhiều tâm sức vào nó thì năm ngoái cũng chẳng lấy được học vị tiến sĩ.”

Anh nói nhẹ như không, trong lời nói có sự tiếc nuối thoáng qua, nhưng lại thoải mái nhiều hơn. Đời người chính là như vậy, có mất thì mới có được. Đau thì đau thật đấy, nhưng phải kịp thời tỉnh lại mới thì mới không phụ chính mình. Anh luôn rõ thứ bản thân thực sự muốn là gì.


“Xem ra nhất định là anh đã có mục tiêu mới, không ngại chia sẻ một chút chứ?”

“Em đoán đi.”

“Lại hỏi lại em.” Triệu Hàm Như bất đắc dĩ đỡ trán thở dài.

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là dạo một vòng trên thị trường tư bản, cảm thấy rất thú vị, muốn chơi hai thứ ở đó.”

“Chơi cái gì? Cổ phiếu hay là hợp đồng tương lai*?”

* Hợp đồng tương lai là một hợp đồng chuẩn hóa giữa hai bên nhằm trao đổi một tài sản cụ thể có chất lượng và khối lượng chuẩn hóa với giá thỏa thuận hôm nay nhưng lại giao hàng vào một thời điểm cụ thể trong tương lai.

“Em có hứng thú à? Muốn tham gia không?”

“Người học tài chính ai chẳng hứng thú với mấy thứ này? Nhưng em chưa có kinh nghiệm thực tế, anh chơi bao lâu rồi?”

“Ừm… khoảng gần một năm.”


“À, thì ra cũng là lính mới.” Triệu Hàm Như lơ đễnh đáp. Nơi này có ai không chơi cổ phiếu chứ? Ai mà không chơi hợp đồng tương lai chứ? Ngay cả ông chủ tiệm cơm lúc không kinh doanh cũng còn vùi đầu sau quầy đầu tư cổ phiếu qua mạng nữa là.

“Xem thường anh sao?” Khúc Nhạc nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại đượm ý cười.

“Nào dám, ngài đây là tiến sĩ toán học, so kiểu gì cũng vẫn hơn tay mơ như em. Em có tư cách gì xem thường ngài chứ? Anh bỏ nghề cũ của mình để đến nơi con buôn trục lợi ngập mùi tiền này, thật đúng là hạ mình rồi.”

“Người sống trên đời, hối hả vội vàng, không đến vì danh thì đến vì lợi, cũng không chỉ có nơi này mới ngập mùi tiền. Khúc Nhạc khẽ nhấp một ngụm trà xanh được ông chủ béo tặng miễn phí, mùi vị dở đến mức khiến anh phải nhíu mày: “Trên thế giới này đâu còn nơi nào sạch sẽ chứ? Chi bằng dấn thân vào nơi hôi thối nhất. Ít ra sự dối trá ở đây rất chân thật.”

“Dối trá rất chân thật? Nói hay lắm!” Ánh mắt Triệu Hàm Như như ghim lại, thật lòng tán thưởng, anh lại nói lời từ đáy lòng cô rồi.

Tống Cẩn không hiểu tại sao cô lại đột nhiên muốn chuyển qua trường tài chính, bởi vì bà không biết trong lòng cô, thế giới này đã trở nên bẩn thỉu. Cô đã hưởng tất cả hạnh phúc từ trước năm 16 tuổi rồi. Trừ cha mẹ là thật lòng ra, tất cả những người khác chỉ đều giả tạo, khẩu phật tâm xà. Ấy thế mà cô lại cứ như con ngốc, bị những người đó trêu đùa, xoay như chong chóng.

Bây giờ cô không phân biệt nổi ai thật lòng, ai giả dối nữa.

Triệu Hàm Như dứt khoát lựa chọn nơi dối trá bẩn thỉu nhất trong miệng người đời. Nếu có thể sống sót ở nơi mưu kế trùng trùng thế này, thì khi trở lại thành phố C, cô mới có hy vọng báo thù được những người đã hại cả gia đình cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui