Triệu Tuyết Như ngơ ngác nhìn Khúc Nhạc. Cô ả rất thích cướp đồ của Triệu Hàm Như, lúc trước đến cả tên rác rưởi như Trương Gia kia mà cô ả vẫn muốn cướp để làm nhục cô, huống chi là Khúc Nhạc cao lớn anh tuấn này. Ánh mắt cô ta cứ như muốn dính lên người Khúc Nhạc, không kéo xuống được vậy.
Triệu Hàm Như nhếch môi cười mỉa. Vừa rồi cô đã1để ý lúc Triệu Tuyết Như và Lưu Đại Cường thì thầm to nhỏ, chắc là đang có ý đồ xấu gì. Vừa đến trước mặt cô, bản tính của Triệu Tuyết Như lại lộ ra rồi. Cô ả vẫn không muốn cô sống tốt.
Chuyện Trương Gia lần trước thì thôi, giờ cô ả còn dám thèm khát Khúc Nhạc ngay trước mắt cô? Coi cô là đồ trang trí sao?
“Chị Tuyết Như, đã lâu không8gặp.” Triệu Hàm Như tiến lên trước một bước, không để ý ánh mắt quái lạ của Khúc Nhạc, giấu tay anh ra sau, cười khanh khách.
Tiếng gọi dứt khoát vang lên, thức tỉnh Triệu Tuyết Như. Thấy nụ cười của Triệu Hàm Như vẫn ngây thơ ngọt ngào như thế, Triệu Tuyết Như cảm thấy mình vẫn còn thông minh chán. Cô ả rõ ràng vẫn ngớ ngẩn vô hại, cha cô ả còn mất2công nói tâm cơ Triệu Hàm Như đã trở nên thâm trầm, bây giờ xem ra cũng chỉ bình thường thôi, có lẽ ông già mình rảnh quá, nên nghĩ linh tinh.
“Đúng vậy, chị em ta rất lâu đã không gặp rồi.” Triệu Tuyết Như ra dáng người chị như năm xưa, niềm nở nói chuyện, tựa như chuyện mấy năm trước chưa từng xảy ra, “Em về nước từ bao giờ thế? Chuyện quan trọng4như thế sao không nói với nhà chị một tiếng?”
Triệu Hàm Như cười cười, nhìn Lưu Đại Cường đang đứng cạnh Triệu Tuyết Như, “Đây là anh rể sao? Chị kết hôn lúc nào sao không nói với em? Em còn chưa chuẩn bị quà tân hôn nữa.”
Lưu Đại Cường và Triệu Tuyết Như đều hơi xấu hổ. Lưu Đại Cường đã có gia đình, Triệu Tuyết Như và ông ta chỉ như giọt sương buổi sớm thôi. Nếu bắt Triệu Tuyết Như cả đời ở cạnh lão lợn xấu xí này cô ả cũng không chịu được.
“Đây là giám đốc Lưu của công ty điện ảnh Hạnh Phúc, là bạn của chị.” Triệu Tuyết Như da mặt trước giờ vẫn dày, chỉ lúng túng một giây, sau đó thoải mái giới thiệu, tránh nặng tìm nhẹ với câu hỏi của Triệu Hàm Như.
“Không phải vợ chồng? Cũng không phải người yêu? Trong nước bây giờ cởi mở như vậy sao?” Triệu Hàm Như vờ vịt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén kiêu căng hệt Khúc Nhạc, “Vừa rồi chị còn có mấy hành động đó với giám đốc Lưu, đừng tưởng mọi người không nhìn thấy. Dù sao thì bây giờ chị cũng là nhân vật của công chúng, mọi lời nói hành động đều phải thận trọng chứ. Chị công khai làm mấy chuyện trái thuần phong mỹ tục này, không chỉ làm mất mặt chị mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Triệu đấy!”
Giọng cô không lớn, nhưng đầy kích động, càng lúc càng uy nghiêm sắc bén, lập tức thu hút một đám người đứng xem, đương nhiên cũng có không ít hãng truyền thông chưa ra về. Triệu Tuyết Như tranh cãi với người khác ở nơi công cộng, tin này còn thu hút hơn tin cô ta và Lưu Đại Cường có quan hệ không trong sáng. Khúc Nhạc nghiêng người chặn những ánh đèn flash chiếu đến Triệu Hàm Như.
“Cô!” Triệu Tuyết Như không ngờ cô lại trở mặt, bị sự lương thiện trên mặt cô lừa gạt nên chưa kịp hoàn hồn, nghẹn không nói lên lời.
Rõ ràng cô ả đã xem thường Triệu Hàm Như rồi, không ngờ kẻ giây trước tỏ ra vô hại giây sau đã quay ra răn dạy cô ả trước mặt người khác, còn đứng trên quan điểm đạo đức. Chiêu này sao siêu hơn mấy chiêu thức giả vờ ngây thơ vô tội trước đây của cô ả nhiều. Bao nhiêu năm nay Triệu Tuyết Như vẫn đố kỵ với Triệu Hàm Như, nên cũng luôn muốn biến mình thành một người ngây thơ. Nhưng kết quả họa hổ lại thành chó, chính kẻ như ngây thơ kia lại vừa đâm vào tử huyệt của cô ả.
Mấy năm gần đây, cô ả đã nghĩ thoáng ra. Dù sao cô ả cũng chỉ có mấy chiêu trò, so với việc làm cho tất cả mọi người thích mình, chi bằng khiến họ nhỡ kỹ mình. Vì thế cô ả làm việc cũng ngày càng to gan, công khai dan díu Lưu Đại Cường. Cô ả làm được thì cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, hoàn toàn không sợ người khác mắng chửi. Người ta càng mắng thì cô ả càng cố gắng làm điệu làm bộ.
Nhưng Triệu Hàm Như thì khác, cô là kẻ địch cả đời này của cô ả. Nghĩ đến chuyện bị cô lên giọng trước mặt người khác, cô ả liền mất bình tĩnh, như muốn điên lên.
“Cô đang giáo huấn tôi sao?” Triệu Hàm Như ưỡn ngực, tức giận không kém. Bị một con bé thơ ngây hạ nhục, tất nhiên không thể nhường, “Cô thực sự coi mình là Thánh Mẫu sao? Kẻ làm bại hoạt thanh danh của nhà họ Triệu là cô mới đúng.”
Triệu Tuyết Như nhìn Khúc Nhạc vẫn luôn che chở cho Triệu Hàm Như, trong mắt có sự đố kỵ. Dựa vào cái gì ả chỉ có thể qua lại với loại trai hư như Lưu Đại Cường, còn Triệu Hàm Như lại có thể bám vào người đàn ông đẹp trai như vậy, có khí chất như vậy?
“Này anh đẹp trai, anh đừng để cô ta lừa. Cô ta nhìn có vẻ ngây thơ thôi, thực ra mới mười lăm tuổi đã bắt đầu theo đuổi đàn ông, mặt dày mày dạn bám dính lấy người ta đấy.” Triệu Tuyết Như lại khinh miệt liếc Triệu Hàm Như: “Biết rõ người ta không thích cô mà vẫn mặt dày theo đuổi, cô có biết bố mẹ cô chết như thế nào không?”
Triệu Tuyết Như muốn làm hỏng thanh danh của Triệu Hàm Như, nên câu này nói vừa nhanh vừa to, chỉ ước gì càng nhiều người nghe được càng tốt.
Triệu Hàm Như cũng không thèm để ý cô ả bêu xấu mình ở trước mặt Khúc Nhạc như thế nào, nhưng khi cô ả nhắc tới bố mẹ, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, vẻ u tối trong mắt càng ngày càng đậm: “Chết như thế nào? Chẳng lẽ không phải bị anh ruột của bố tôi hại chết hay sao?”
Lúc này Triệu Tuyết Như mới hoàn hồn, nhớ ra cô ả đang ở nơi công cộng. Mặc dù muốn làm nhục Triệu Hàm Như nhưng có mấy lời là cô ả bị lỡ miệng.
“Cô nói năng phải có chứng cứ!” Triệu Tuyết Như chột dạ trả lời, kiểu ngụy biện giấu đầu hở đuôi này làm bỗng dưng giảm bớt khí thế của cô ả.
Triệu Hàm Như vốn có thể thừa thắng xông lên, nhưng trước giờ cô không hề muốn xâu xé lẫn nhau với Triệu Tuyết Như ở trước mặt mọi người. Triệu Tuyết Như không cần mặt mũi, nhưng cô không muốn tự hạ thấp thân phận.
“Triệu Tuyết Như, tôi khuyên chị nên tự lo cho bản thân đi, làm người đừng có quá bừa bãi, vì muốn trèo cao mà không cần mặt mũi, mất hết thể diện.” Triệu Hàm Như khinh thường lườm Triệu Tuyết Như và Lưu Đại Cường, rồi xoay người bỏ đi, ý tứ thì không cần nói cũng biết.
Lưu Đại Cường lúc này mới bất giác nhận ra người đàn ông cạnh Triệu Hàm Như là ai, ánh mắt lập tức lướt qua chút kinh ngạc. Không ngờ lại là cậu hai nhà họ Khúc có bối cảnh thâm sâu, người vừa mới tiếp nhận Tập Đoàn Hồng Hải!
Lưu Đại Cường cũng không quen Khúc Nhạc, nhưng lúc xưa khi Khúc Phong còn chưa thất thế, ông ta thường lấy lòng Khúc Phong, nên đã đưa cho Khúc Phong không ít nữ minh tinh. Khi đó Khúc Phong vẫn chưa nắm giữ toàn bộ Tập Đoàn Hồng Hải, ông ta đã phải cẩn thận từng li từng tí mà lấy lòng, huống chi bây giờ vị này còn là cậu hai, người đã thành công lên nắm quyền.
Lưu Đại Cường không khỏi lau vệt mồ hôi lạnh. Đây chính là nhân vật hắn phải nịnh lên trời xanh đó, suýt chút là rơi vào cái hố của Triệu Tuyết Như rồi.
May mà vừa rồi mặc dù Lưu Đại Cường tuy có tức giận nhưng vẫn kiêng dè nơi này là chốn công cộng, có không ít truyền thông ở đây, nên không nổi trận lôi đình, bằng không chỉ sợ đã đắc tội lớn với ông lớn vừa mới lên rồi.
Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như vừa khuất bóng, Kha Kiệt và Qua Như đã lập tức tìm cớ rời đi. Những người làm giải trí khác đương nhiên cũng dồn dập đi theo. Tình huống bây giờ vẫn chưa rõ, bọn họ sẽ không khư khư mà ôm chân nịnh nọt Lưu Đại Cường.
“Lưu đổng!” Triệu Tuyết Như không rõ nội tình, còn tưởng rằng mình chiếm thế thượng phong, ả hờn dỗi giậm chân: “Qua Như thật chẳng biết thời thế gì cả, chẳng nể mặt anh chút nào.”
Lưu Đại Cường liếc mắt nhìn Triệu Tuyết Như. Qua Như là cha đỡ đầu của giới điện ảnh, địa vị trong giới giải trí chưa hẳn đã thua ông ta, vốn không cần khúm núm giữ quan hệ với ông ta như những ngôi sao nhỏ kia. Triệu Tuyết Như biết rõ điểm này còn tác oai tác quái ở đây, rõ ràng là muốn châm ngòi bọn họ.
“Đừng nghĩ tự cho là mình thông minh, hết lần này đến lần khác thăm dò ranh giới cuối cùng của anh.” Lưu Đại Cường nâng lên cằm của Triệu Tuyết Như, khinh thường nhìn cô ả: “Anh biết nhà em có chút tiền, nhưng muốn lăn lộn trong nghề này thì không chỉ cần dựa vào tiền, dựa vào thân thể, mà còn phải dựa vào đầu óc. Em có mang theo não rời khỏi nhà không?”
“Anh... có ý gì?” Triệu Tuyết Như mất tự nhiên dời ánh mắt, cố gắng giãy giụa.
“Nếu không phải mấy lần ngủ với anh, em đều có biểu hiện rất tốt thì anh cũng lười chỉ bảo cho em.” Lưu Đại Cường hất ra cô ả ra: “Đừng tưởng rằng chỉ một mình em thông minh, người khác đều là đồ đần. Anh thấy em mới thật sự là ngu xuẩn đó.”
“Anh! Anh dám nói em như vậy sao?!” Triệu Tuyết Như hoảng loạn, hoàn toàn không nghe ra ý chỉ dạy của Lưu Đại Cường. Cô ta vừa mới bám lấy Lưu Đại Cường không lâu, mặc dù ông ta đã chơi nhiều phụ nữ, nhưng với Triệu Tuyết Như thì vẫn đang trong thời kỳ cảm thấy mới mẻ, chiều chuộng với cô ta có thừa. Có cầu ắt có cung, đây là lần đầu tiên ông ta nói nặng lời với cô ta như vậy.
Lưu Đại Cường nham hiểm nói: “Chỉ với việc hôm nay em gây ra, anh không đánh em đã là tốt lắm rồi. Em dám xui khiến anh ra tay với em họ của em, chuẩn bị lấy anh ra làm vũ khí hả?”
“Là chính anh muốn đó chứ, không phải là em muốn tốt cho anh...” Triệu Tuyết Như thực sự hoảng loạn, cô ta không hiểu tại sao thái độ của Lưu Đại Cường lại quay ngắt một trăm tám mươi độ như vậy.
“Cút!” Lưu Đại Cường không chút nể tình đẩy cô ta xuống đất: “Em cứ đợi bị phong sát đi!”
Đối với người phụ nữ suýt chút nữa hại mình phạm phải sai lầm lớn, Lưu Đại Cường không hề có chút thương tiếc nào.
Bọn họ dùng dằng đã sớm gây chú ý với đám phóng viên giải trí chực chờ. Bọn họ tới họp báo ra mắt vốn là làm theo thông lệ, không ngờ sẽ chụp được nhiều tin tức kịch tính đến vậy. Đầu tiên là Khúc Nhạc mang theo bạn gái thần bí đến, Triệu Tuyết Như bám Lưu Đại Cường. Sau đó bạn gái Khúc Nhạc và Triệu Tuyết Như lại xảy ra tranh chấp, tiếp nữa là Lưu Đại Cường đẩy Triệu Tuyết Như ra ngay tại trận...
Vở kịch này đúng là đặc sắc không để đâu hết!
Triệu Tuyết Như vào nghề đã nhiều năm như vậy, đã sớm học được cách không để ý đến các bài báo mà đám phóng viên ác ý đưa tin. Cô ả hoàn toàn không thèm để ánh đèn flash nháy liên tục vào mắt, chỉ chú ý thái độ kỳ lạ của Lưu Đại Cường.
Đầu óc của Triệu Tuyết Như suy nghĩ thật nhanh. Thái độ của Lưu Đại Cường bắt đầu chuyển biến từ lúc người đàn ông kia xuất hiện. Cô ả vội vã bước nhanh đuổi theo Lưu Đại Cường, nhỏ giọng thì thầm: “Lưu đổng, anh có thể hay nể mặt quan hệ của chúng ta mà nói cho em, rốt cuộc người đàn ông bên cạnh em họ của em là ai vậy?”
Lần này đúng là rất thức thời!
“Em cũng không tính là ngu hết thuốc chữa đâu!” Lưu Đại Cường cười lạnh một tiếng, dừng bước nhìn cô ả một cái: “Tổng giám đốc Tập Đoàn Hồng Hải, Khúc Nhạc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...