“Boss, người của Ngân hàng Đông Sơn lại tới công ty.” Thư ký bất đắc dĩ nói. Ngân hàng Đông Sơn là công ty con trực thuộc tập đoàn Hồng Hải, một trong những cổ đông lớn của chứng khoán Hồng Hải. Từ khi Khúc Nhạc hủy bỏ hôn ước với Tiêu Khả Nhi, bọn họ bắt đầu ầm ĩ không ngừng.
Khuôn mặt Khúc Nhạc lập tức sa sầm. Ngân hàng Đông Sơn là một ngân hàng tư1nhân vừa mới phát triển được một hai năm. Tổng giám đốc Tiêu Thiên của ngân hàng Đông Sơn xuất thân từ tập đoàn Hồng Hải, năm xưa là phụ tá đắc lực và bạn thân của Khúc Tòng Giản.
Trước đây, tập đoàn Hồng Hải muốn mở ngân hàng tư nhân, chuyện này do Lý Tịnh làm chủ, trải qua bàn bạc, quyết định bỏ ý tưởng thành lập ngân hàng Hồng Hải, để cho Tiêu Thiên ra8riêng, lấy một mức giá vừa phải đổi sở hữu chéo*. Mấy năm nay, tập đoàn Hồng Hải xem Ngân hàng Đông Sơn như công ty con, đầu tư chi phí, nhân lực vật lực, khiến nó dần dần phát triển.
* Sở hữu chéo: Sở hữu chéo là việc đồng thời hai hoặc nhiều doanh nghiệp có sở hữu phần vốn góp, cổ phần của nhau.
Vì vậy, Lý Tịnh luôn xem Ngân hàng Đông Sơn là hậu thuẫn2của mình. Nhà họ Tiêu và Lý Tịnh qua lại thân thiết, bọn họ đã sớm có ý định làm thông gia, để quan hệ giữa hai nhà nâng cao thêm một bước, ngay cả Khúc Tòng Giản cũng ngầm đồng ý chuyện này. Có điều, bọn họ chưa từng nghĩ tới cảm giác của Khúc Nhạc.
Dù là Tiêu Thiên, hay là Lý Tịnh thì đều không ngờ thái độ của Khúc Nhạc lại kiên quyết như vậy,4thậm chí còn lấy chuyện bỏ mặc Hồng Hải ra uy hiếp, buộc hai nhà hủy hôn ước.
Lý Tịnh thì tạm ổn, bởi vì Khúc Nhạc là con trai ruột của bà ta, không muốn cưới Tiêu Khả Nhi cũng không sao, trên đời này không phải chỉ có Tiêu Khả Nhi là phụ nữ. Hơn nữa, quan hệ giữa bà ta và nhà họ Tiêu không phải hoàn toàn dựa vào một Tiêu Khả Nhi để kéo dài.
Nhưng Tiêu Thiên lại nổi giận, tập đoàn Hồng Hải muốn đùa giỡn nhà họ Tiêu sao? Ngân hàng Đông Sơn ngày càng phát triển, khiến cho lòng tự ái của ông ta ngày càng lớn. Ông ta cảm thấy mình là một nhân vật lớn, Khúc Nhạc chỉ là một thằng nhóc không hiểu chuyện, cái gì cũng phải dựa vào những nhân viên lâu năm như ông ta. Huống chi, tập đoàn Hồng Hải đang xuống dốc, thêm một thời gian nữa, Ngân hàng Đông Sơn nhất định có thể đuổi kịp và vượt qua tập đoàn Hồng Hải.
Mang tâm lý này, Tiêu Thiên không chỉ không tôn trọng khi Khúc Nhạc kiên quyết từ hôn, mà còn cậy già lên mặt, giơ tay múa chân, kích động cấp dưới trước đây của ông ta ở tập đoàn Hồng Hải tỏ thái độ không hợp tác với anh.
Trong mắt Khúc Nhạc, thái độ bới móc của Tiêu Thiên là muốn đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa. Anh không thể không thừa nhận, tập đoàn Hồng Hải của bây giờ chẳng khác nào một con tàu rò rỉ, ngân hàng Đông Sơn đang có xu hướng vươn lên.
Khúc Nhạc xuất thân thế gia, dù anh sống một mình ở nước ngoài, không dựa vào gia tộc, nhưng mạng giao thiệp và dòng máu kiêu ngạo của con em thế gia đã thấm sâu vào anh từ lúc mới được sinh ra, nên anh chưa từng phải cầu xin ai điều gì. Anh ghét nhất là ỷ thế hiếp người, mượn cơ hội chèn ép. Tiêu Thiên càng chèn ép anh, anh càng không cúi đầu.
Anh lười cãi cọ với Tiêu Thiên, nên gọi điện thoại cho Lý Tịnh: “Bà gọi Tiêu Thiên về đi.”
“Khúc Nhạc, chú ý thái độ của con.” Lý Tịnh nhịn Khúc Nhạc rất lâu rồi, đứa con trai này không hề tôn trọng bà ta. Trong thời gian này, anh thu lại hết quyền lực, đề phòng mẹ ruột như phòng cướp, không tiết lộ một chút tin tức nào cho bà ta.
Anh mới lên chức, còn chưa ngồi vững, bà ta nói tình cảm, nói lý lẽ, chỉ có mẹ con bọn họ hợp tác mới có thể hoàn toàn nắm giữ tập đoàn Hồng Hải. Anh làm ngơ với lời khuyên của bà ta, chỉ biết giao những chuyện đắc tội với người cho bà ta xử lý. Anh xem bà ta là cái gì? Thùng rác sao?
Bà ta bắt đầu hối hận vì đã giữ Khúc Nhạc lại, giúp anh làm sáng tỏ hôn ước với nhà họ Tiêu. Bây giờ quyền lực trong tay của bà ta còn thấp hơn thời còn Khúc Phong, đúng là xua hổ rước sói.
“Phiền phức của bà, bà tự mình giải quyết đi.” Thái độ của Khúc Nhạc rất tệ, ở những chuyện khác, anh có thể cho mẹ mình sự tôn trọng cơ bản, nhưng với chuyện của nhà họ Tiêu, anh không thể chịu đựng được. Cứ nghĩ đến hôn ước với Tiêu Khả Nhi, anh lại nổi giận. Nếu không có những tin tức này thì Triệu Hàm Như sẽ không nản lòng vứt bỏ anh, bọn họ cũng sẽ đi đến tình trạng này.
Tiêu Thiên và Lý Tịnh xem anh là đứa ngốc, gài bẫy anh đã nhiều năm, anh đều nhịn hết, nhưng bây giờ thật sự không thể nhịn được nữa.
“Phiền phức của mẹ? Mẹ trêu chọc gì ông ta? Mẹ nói cho con biết, ba con cũng đồng ý hôn ước của con và Tiêu Khả Nhi.” Lý Tịnh nói lớn tiếng.
“Để ông ấy cưới Tiêu Khả Nhi là được rồi.” Khúc Nhạc chế giễu, cả cái nhà này đều là kẻ đầu cơ trục lợi, chỉ quan tâm đến lợi ích.
“Khúc Nhạc, con đừng quá đáng! Con tự mình đi giải quyết chuyện của nhà họ Tiêu đi, đừng có lấy chuyện bỏ mặc Hồng Hải ra uy hiếp mẹ, mẹ không bị con uy hiếp nữa đâu!” Lý Tịnh tức giận nói.
“Ngay cả chút chuyện nhỏ này mà bà cũng không giải quyết được, thì phó tổng Lý, tôi rất tiếc khi phải thông báo với bà, bà bị đuổi việc.” Khúc Nhạc nói một cách lạnh lùng.
“Con đừng có nằm mơ! Khúc Nhạc! Con cho rằng con là ai? Ban giám đốc bổ nhiệm chức vụ cho mẹ, con không có tư cách đuổi việc mẹ. Hơn nữa, mẹ là cổ đông của tập đoàn, con đừng có mơ đuổi mẹ ra khỏi tập đoàn.” Lý Tịnh hét lên.
“Trên lý thuyết thì không được, trừ khi bà chủ động từ chức.”
“Tại sao mẹ phải từ chức? Mẹ nói cho con biết, mẹ có chết cũng sẽ không từ chức, con đừng uy hiếp mẹ!”
“Bởi vì bà có liên quan đến giao dịch, tiết lộ bí mật của công ty.”
“Con thật sự uy hiếp mẹ?” Giọng Lý Tịnh khàn khàn run rẩy, bà ta đã rước một con ác quỷ về.
“Không đâu, tôi chỉ nói cho bà biết trước thôi. Bà tưởng không ai biết những chuyện bà và Tiêu Thiên làm sao? Tập đoàn Hồng Hải là kẻ săn mồi tài chính trong nước, chính phủ sở hữu 30% cổ phần, chuyện đó đã mài mòn tài sản quốc gia. Bà thật sự cho rằng cấp trên sẽ không tham gia điều tra sao? Anh trai bị cuốn vào rồi, bà còn nhởn nhơ được bao lâu?”
“Đây là thái độ nói chuyện với mẹ ruột của con sao?” Lý Tịnh cảm thấy hoang mang, nhưng lại cố gắng bày ra vẻ người lớn. Bà ta không thể yếu thế trước mặt Khúc Nhạc được, nhất định còn có cách xoay chuyển.
Bà ta là mẹ ruột của anh, nếu bà ta cũng bị cuốn vào, thì làm sao anh có thể làm người ta tin phục, làm sao cấp trên có thể chống đỡ cho anh ngồi vị trí đó?
“Nếu lời nói của tôi làm bà không thoải mái thì tôi rất xin lỗi. Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm như thế? Dù tôi không nói những lời này, thì cũng sẽ có người khác nói với bà, bà chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...