Khúc Nhạc không nói gì. Thật ra, anh cũng không biết nên nói gì cho phải, vì từ nhỏ anh đã xa nhà, tình cảm giữa anh và cha mẹ rất1nhạt nhòa. Nhưng nếu như nhất định phải phân định rạch ròi độ thân thiết, anh vẫn thân cận với bố hơn là người mẹ thích nịnh nọt, mặc dù chính8ông đã dốc hết sức khăng khăng đẩy anh ra xa.
Để phòng ngừa Lý Tịnh coi anh như công cụ tranh quyền đoạt lợi, cũng vì phòng ngừa anh còn nhỏ,2bất lực trước những tổn thương do Khúc Phong tạo ra, nên ông mới đẩy anh ra xa. Hoàn toàn ngăn cách anh ở bên ngoài trận chiến đẫm máu này4là cách tốt nhất Khúc Tòng Giản có thể nghĩ ra được, cũng là chuyện duy nhất ông có thể làm được với tư cách người cha thương con.
Trong trí nhớ thời thơ ấu của anh, gần như tất cả hồi ức ấm áp liên quan tới cha mẹ đều là Khúc Tòng Giản mang lại cho anh. Thời gian đầu anh mới tới xứ người, cũng là Khúc Tòng Giản dăm ba ngày lại bay đến nước Mỹ để thăm anh, trấn an anh, mới dần khiến anh thích ứng với cuộc sống ở đó.
Bố rất yêu thương và quan tâm anh, vượt xa người mẹ trong mắt chỉ có quyền lực, nên lúc mới nghe thấy bố xảy ra chuyện, anh mới có thể kinh hoảng thất thố như vậy.
“Vâng.” Qua hồi lâu, anh mới bình thản lên tiếng. Cuộc sống độc lập từ nhỏ khiến anh không biết nên biểu đạt sự quan tâm của mình như thế nào: “Hôm nay bố có thấy khỏe hơn chút nào không ạ?”
Khúc Tòng Giản khẽ gật đầu: “Khỏe hơn nhiều rồi, làm con phải lo lắng rồi. Con là đứa trẻ ngoan.”
Khúc Nhạc đương nhiên sẽ không cho rằng ông đặc biệt gọi mình tới chỉ để hàn huyên, bèn hỏi: “Bố, bố tìm con có chuyện gì không?”
Khúc Tòng Giản vốn còn muốn rào trước đón sau, bị anh hỏi như vậy thì hơi xấu hổ. Ông im lặng mấy giây rồi mới từ từ mở miệng: “Chuyện của anh con...”
Khúc Nhạc đẩy kính mắt: “Chuyện của anh con làm sao ạ? Bố đang ám chỉ chuyện anh ta bị cơ quan công an điều tra sao? Anh ta dính líu đến giao dịch nội gián, một khi tội danh được xác thực, thanh danh của Tài chính Hồng Hải chúng ta cũng sẽ chịu tổn hại rất lớn.”
Khúc Tòng Giản tỏ ra xấu hổ, không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Ý của bố là để con nghĩ cách không cho tội danh của anh ta được thành lập sao?”
Biểu cảm của Khúc Nhạc quá bình tĩnh, nên Khúc Tòng Giản không thể nào từ vẻ mặt đọc được suy nghĩ của anh, càng thêm thấp thỏm không yên.
“Con nói đúng, nếu là nó ngồi tù thật thì cũng chẳng tốt gì với Tài chính Hồng Hải, huống hồ chúng ta còn là người một nhà.” Khúc Tòng Giản nhìn anh gần như cầu xin.
“Vâng.” Khúc Nhạc đáp.
Khúc Tòng Giản rối rắm, không biết rốt cuộc con trai ông có đồng ý hay không.
“Tài chính Hồng Hải thật sự xảy ra vấn đề, cả tập đoàn trở thành một mớ bòng bong. Ba để mặc cho hai người họ nội đấu, khiến công ty tích lũy một lượng lớn nợ xấu không thể trả. Ba có biết là tập đoàn đang trên bờ vực phá sản không?” Khúc Nhạc ngước mắt lên nhìn thẳng vào Khúc Tòng Giản.
Khuôn mặt Khúc Tòng Giản đầy vẻ xấu hổ, cũng bởi vì ông vô ý phát hiện ra chuyện này, nên mới tức giận trúng gió. Bắt đầu từ khi đó, ông đã quyết tâm không giao tập đoàn cho Khúc Phong và Lý Tịnh.
Vì tranh đấu mà mặc kệ lợi ích của tập đoàn, thì có thể hy vọng hai người họ trở thành người lãnh đạo hợp cách sao?
Nếu không phải sau khi tỉnh lại, ông nằm trên giường bệnh rơi nước mắt nhờ cậy bạn cũ chống đỡ cho Khúc Nhạc, thì anh cũng khó có thể nắm giữ thế cục trong một thời gian ngắn như vậy.
Khúc Tòng Giản áy náy nhìn Khúc Nhạc. Người ngoài thấy Tài chính Hồng Hải khổng lồ, trên thực tế nó chỉ là một cái thùng rỗng. Khúc Nhạc phải cẩn thận sửa chữa tòa nhà chọc trời vốn bị đục rỗng, chỉ cần sơ sẩy một chút là nó có thể sụp đổ. Đến lúc đó, người mang tiếng xấu chính là Khúc Nhạc vô tội.
Khúc Tòng Giản mấp máy môi, gần như là cầu xin nói: “Con trai, là ba có lỗi với con, bây giờ ba chỉ tin được mỗi con thôi.”
“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về chuyện mình đã làm, đây là thái độ và nguyên tắc làm người của con. Con sẽ không vu oan hãm hại, bỏ đá xuống giếng, chỉ cần anh trai thật sự không làm, thì anh ta sẽ không sao cả.” Khúc Nhạc nói.
Thấy thái độ kiên quyết của anh, Khúc Tòng Giản thất vọng nhắm hai mắt lại, “Nếu người bị tố cáo là mẹ con thì sao?”
“Dù là mẹ con hay là anh trai thì đều là người thân của con. Công là công, tư là tư, hai chuyện không thể nhập làm một.”
Khúc Tòng Giản im lặng thật lâu, thở dài một hơi, “Nếu ngay từ đầu ba quyết đoán như con, thì mọi chuyện sẽ không đi đến tình trạng này.”
Ra khỏi bệnh viện, thư ký cảm thấy vẻ đau buồn trên người Khúc Nhạc càng đậm hơn một chút.
Tuy từ “đau buồn” không thích hợp để miêu tả Khúc Nhạc, nhưng cậu ta không thể tìm ra được từ khác chuẩn hơn để hình dung cảm giác này.
“Mấy giờ bay?” Khúc Nhạc đột nhiên quay đầu hỏi.
Thư ký lập tức hồi hồn lại, “Một tiếng sau, bây giờ chúng ta phải tới sân bay.”
“Vậy đi thôi.”
Thư ký vội đuổi theo, trong lòng cũng hơi tò mò. Tài chính Hồng Hải có rất nhiều chuyện cần giải quyết, dù Khúc Nhạc là một người cuồng công việc, anh làm việc cả ngày lẫn đêm suốt mấy tháng, thì tập đoàn vẫn còn là một mớ bòng bong. Cậu ta cho rằng Khúc Nhạc chỉ biết đến công việc mà thôi, ai ngờ lúc này anh lại muốn đến thành phố C, nơi không có một đối tác nào của Tài chính Hồng Hải.
Ra khỏi sân bay thành phố C, thư ký cảm thấy thái độ của Khúc Nhạc trở nên dịu dàng hơn hẳn. Dọc đường đi, Khúc Nhạc không nói gì nhiều, chỉ khi xe chạy ngang một căn biệt thự bỏ hoang ở trung tâm thành phố, rồi mới nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ nói: “Lái chậm một chút.”
Tài xế tới đón bọn họ rất nhiệt tình, thấy anh có hứng thú với căn biệt thự thì lập tức giới thiệu: “Biệt thự này của gia đình giàu nhất ở thành phố C chúng tôi, rất bề thế. Tiếc là mấy năm trước nhà bọn họ đã xảy ra chuyện, cửa nát nhà tan. Biệt thự này trở thành ngôi nhà ma, nghe nói cứ buổi tối đi ngang nơi này sẽ nghe tiếng khóc trong nhà vọng ra…”
Thư ký tập trung nhìn. Biệt thự rất bề thế, cũng rất âm u, đã lâu không có người dọn dẹp nên cây cối mọc um tùm. Dù là ban ngày thì cậu ta cũng không nhịn được mà rùng mình.
Thấy Khúc Nhạc thở dài, thư ký tò mò nhìn anh vài lần.
Khúc Nhạc nhìn biệt thự lại nhớ đến cô gái kiên cường của anh. Cô vẫn luôn mong được về đây. Giờ phút này, dường như anh có nhìn xuyên qua thời gian, thấy được cô bé vô tư của năm xưa. Nếu có thể, anh muốn cô mãi mãi ngây thơ như vậy, nhưng cuối cùng thì anh vẫn để cho cô phải đau lòng…
Thư ký nhìn Khúc Nhạc mà sợ nổi da gà, một người đàn ông luôn lạnh nhạt xa cách nhìn một căn nhà có ma, lúc cười, lúc nhíu mày, lúc thở dài…
Không phải là bị thứ gì đó bám lên người chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...