Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

(Giải thích tựa chương: Gia Cát Lượng dùng đóm lửa nhỏ quấy nhiễu nghìn chiến thuyền…)

Xích Bích  • Trận thứ nhất • Đánh úp • Một người giữ ải

Trong bóng đêm, đội tàu của Tào doanh giống như bóng ma, tắt hết đèn đóm, ngày càng áp sát.

“Chuẩn bị chiến đấu–!”

“Tào doanh đánh lén!”

Trong nháy mắt, mọi người bắt đầu hành động, đám Cam Ninh nhanh chóng quăng vò rượu, vội hét lên: “Đ. con bà nhà nó! Sao tới bất ngờ vậy!”

Thuyền lớn thả neo, theo tình hình này, một thuyền hai ngàn người, tất cả mười chiếc, tổng cộng gần hai vạn người!

Kỳ Lân hỏi: “Cam Hưng Bá đâu! Thái Sử Từ đâu?! Toi rồi, quá sơ suất!”

Một mũi tên vượt qua bóng tối bay tới, ghim vào cây gỗ.

“Giết –” Thuyền lớn thả thuyền nhỏ, cướp đường lên bờ!

Lã Bố giận dữ quát: “Truyền bộ binh chi viện bãi bồi!”

“Thùng – thùng – thùng –” trống báo vang lên tiếng đầu tiên, Tôn Sách nhảy lên sườn núi nhận dùi trống, đánh vang ba tiếng mạnh mẽ!

Mười lăm vạn liên quân bừng tỉnh!

Tôn Sách rống lớn, âm vang ngàn dặm, Chu Du chợt ngẩng đầu.

Trong chuồng, Kinh Phàm nháy mắt ngẩng đầu, giãy khỏi dây chương, phóng về phía sườn núi!

Tào binh tràn bờ như thủy triều, Lữ Mông từ trong quân doanh điểm đủ binh mã hoảng hốt giết ra, Tôn Sách ném dùi trống, nghiêng người lao xuống sườn núi, hét: “Tử Minh! Giao quân cho ta, ta đi chi viện! Người quay về thuyền!”

Lữ Mông suýt chút rớt ngựa, sợ hãi lui về phía sau, run rẩy nói: “Chủ công…”

Tôn Sách quát: “Binh sĩ Giang Đông, theo ta ra trận!”

Tuy Lữ Mông không tin chuyện ma quỷ hiện hình, nhưng Tôn Sách chính là hồn thiêng của Giang Đông, trống trận trên sườn núi lại vang lên, lần này mới là lệnh xuất chiến của phe ta.

Tôn Sách không đáp, dẫn hơn ngàn kỵ binh giết xuống sườn núi, quát: “Phụng Tiên! Ta chi viện ngươi!”

Lã Bố ngang nhiên xé áo ngoài, vứt qua một bên, để mình trần, hét lớn: “Lã Phụng Tiên ở đây! Ai dám lên bờ!”

Thuyền tập kích bắn tên như mưa bay, Lã Bố trở tay hai thanh trường kiếm từ sắt chưa luyện vung lên,  quét tên bay tứ phía, đột ngột quát lớn một tiếng, dồn sức vào cánh tay, chém cả người cả giáp tên Tào binh dẫn đầu thành hai nửa!

“Giết–!”

Triệu Vân dẫn hai ngàn người xông về phía bờ sông, giết cho quân Tào đang tấn công lên sườn núi đại bại!

Xích Thố hí một tiếng phi tới, Lã Bố xoay người nhảy lên, đặt ngón tay lên môi, huýt sáo!

“Liên quân ba doanh! Nghe ta hiệu lệnh!” Lã Bố dũng mãnh quát lớn, lưng vai để trần, cơ bắp cuồn cuộn nhuốm đầy máu tươi và mồ hôi trộn lẫn, sáng lên dưới ánh đuốc.

Tôn Sách, Triệu Vân, Lã Bố tập trung lại một chỗ, lát sau, Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử chở Mã Siêu gian nan vọt tới, binh sĩ tập kết gần sáu ngàn, Lã Bố nói: “Tử Long phòng thủ Tây Nam! Mạnh Khởi về thủ tháp trúc! Bá Phù theo ta!”

Lã Bố thét vang, giữa đêm khuya nhu tiếng sói gào, thúc ngựa phi nhanh, binh doanh đều bừng tỉnh.

Hai bờ sông tiếng la hét vang trời, binh sĩ giơ cao chiến mâu, lao ra khỏi binh doanh, bắt đầu giao phong trận đầu với Tào binh đang cướp bãi bồi đánh lên sườn núi.

Triệu Vân dẫn hai ngàn người hướng lên sườn núi, chặn đánh quân tiên phong, giết đến nỗi xác chết trôi khắp mé sông.

Cam Ninh rốt cuộc cũng triệu tập đủ người, khởi động chiến thuyền.

Trên sườn núi, quân phòng thủ rút lên cao, chiến thuyền trung tâm bắn phát pháo đầu tiên, ánh lửa chiếu ngời màn đêm hắc ám, bay thẳng hướng chiến thuyền Tào binh.

Trên sườn núi, vô số binh lính kích động hô lớn.

“Đó là..” Chu Du gần như không thể tin thứ mình đang thấy.

Trần Cung nói: “Kỳ Lân chế đạn pháo bay, bên trong chứa dầu mỏ, diêm tiêu và bột than, châm lửa rồi dùng máy ném đá ném…”


Tiếng thét của Kỳ Lân văng vẳng trong bóng đêm.

“Nghe lệnh – Bắn!”

Một mũi tên lệnh rít gào bay qua đêm đen, hơn trăm chiến thuyền tập hợp, ngàn vạn quả đạn pháo dày đặc oanh tạc, trời đêm đỏ lửa!

Mỗi một quả đạn pháo rơi xuống, đều nổ tung.

Mười chiếc thuyền chiến của Tào doanh đồng thời bị đánh chìm, biến thành cầu lửa, chìm vào lòng sông.

Lính tiên phong cướp bãi bồi đánh lên sườn núi lúc này không còn chi viện, Gia Cát Lượng nói: “Khi nghe tiếng trống trên sườn núi, đến lượt các ngươi giết xuống.”

Tiếng trống thúc trận vang lên, ngay sau đó cộng hưởng vang lên khắp nơi.

Lã Bố, Triệu Vân mỗi người dẫn một cánh quân, lao xuống triền núi, hình thành thế gọng kìm, Mã Siêu trên cao bắn một mũi lệnh về phía trời đêm, tiếng sáo cao vút.

Kỳ Lân nhận được tin tức của kỵ binh tiên phong, quyết đoán phát lệnh: “Đổi hướng hỏa lực, bắn lên mảnh đất trống trên bờ!”

Trong bóng tối, thuyền lớn quay đầu, mạn thuyền hướng lên bờ, bắt đầu bắn phá!

Hai cánh Lữ Triệu xua Tào binh về mé sông, trăm quả đạn pháo lao về phía bờ, nơi nơi đều là Tào binh tháo chạy khỏi biển lửa, những người bị lửa cháy chạy thẳng xuống sông.

Nhưng dầu hỏa nổi trên mặt nước, lửa cháy mãi không tắt, bất cứ người nào bị dầu bám trên người đều bị thiêu cháy, không có ngoại lệ.

Trần Cung thổn thức nói: “Đáng tiếc, mười chiếc thuyền kia nếu lấy được có thể để dùng…”

Chu Du lắc đầu: “Không nên, đây chẳng qua là trận thăm dò, Quách Gia cốt muốn điều tra thực lực quân ta, dù cho đánh chìm tất cả các thuyền, cũng không thể để ai sống sót quay về.”

Một chiếc thuyền nhỏ khua chèo vào trong vùng tối, trên thuyền chở sáu người, Quách Gia mặt mũi tái nhợt, đứng ở đầu thuyền, Điển Vi cầm kích đứng bên cạnh bảo vệ, trốn về Trường Giang.

“Trận này khó đánh, khó đánh.” Quách Gia hít sâu một hơi, dùng quạt lông che ngực, lẩm bẩm.

Sáng sớm, xác chết la liệt bờ sông Xích Bích, dầu hỏa nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lửa cháy liên tục thêm nửa canh giờ, trong hơi gió nghe mùi cháy khét hôi thối.

Ba quân dọn chiến trường trên bờ sông, Kỳ Lân, Chu Du, Gia Cát Lượng đi dọc theo bờ sông. Phía sau, quân Giang Đông kích động trò chuyện với nhau:

“Nghe nói anh linh chủ công hiện ra trên chiến trường!”

“Thật đó! Chính mắt ta nhìn thấy! Chủ công còn dẫn chúng ta đi giết địch!”

“Trận này chắc chắn đại thắng! Chúng ta có anh linh chủ công phù hộ!”

Kỳ Lân nhíu mày: “Lá gan Quách Gia cũng lớn lắm, dám dẫn quân đánh lén.”

Chu Du làm như không nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, nghiêm mặt nói: “Phe ta cũng nên hành động đi, tháp trúc đã dựng xong, không bằng quyết định tối nay luôn?”

Gia Cát Lượng có vẻ ưu sầu: “Tối nay có sương mù, không nên xuất binh.”

Kỳ Lân nói: “Có sương càng tốt, nhưng không đủ tên, phải dùng ít lại.”

Khổng Minh cầm quạt lông, che nửa bên mặt, cười đầy bí ẩn: “Sao không nói sớm? Ta có kế hoạch.”

Trận thứ hai • Phản công • Đêm dọ thám địch doanh

Thăm dò lần thứ nhất:

Sương mù dày đặc phủ kín mặt sông, thuyền lớn Tây Lương như hư như ảo lẻn vào, thả neo trong sương.

Trên thuyền soái Tào doanh, áo khoác ngoài của Quách Gia đã thấm ướt.

Tuân Du đi lên boong, ngửi hơi nước, chắp tay nói với Quách Gia: “Sương xuống dày quá, quân sư vào nghỉ ngơi đi thôi.”

Quách Gia dặn dò: “Không được lơ là, đề phòng nghiêm ngặt.”

Tuân Du gật đầu, thay thế Quách Gia, ngồi trên boong, nhìn chằm chằm vào sương mù.

Một chỗ cao ở Xích Bích, trên đỉnh núi, một tên lính liên lạc chạy như bay đến kéo ba tiếng chuông, dừng một chốc, lại thêm ba tiếng.

Trên đỉnh tháp đặt một chậu than cực lớn, sáng rực như mặt trời, người coi lửa đến đẩy cửa sổ ra, ánh sáng bắn ra ngoài, lại đẩy cửa lần nữa, cứ thế lặp lại sáu lần.


“Thấy được, tốt quá.” Kỳ Lân vui vẻ nói.

Trên đỉnh thuyền soái, binh sĩ canh giữ đèn kéo chốt, ken két mấy tiếng, truyền tín hiệu đèn đến toàn quân đang chờ lệnh, thuyền lớn đồng loạt quay đầu, tản ra khắp mặt sông.

Chu Du ngồi xa xa trên một chiếc thuyền khác, phía sau có Lã Bố và Lăng Thống, chốc lát sau, đội thuyền tập kích ra khỏi vùng có sương mù, đàn cổ Thất Huyền trong tay Chu Du trỗi lên, vang dội như khái sơn phá thạch!

“Có đánh lén–!” Tào doanh kinh hoảng la hét, Tào Tháo chạy ra, đầu tóc rối bù, Tuân Du quát: “Truyền lệnh! Toàn quân lui lại! Chuẩn bị nỏ tầm xa!”

Thuyền của Chu Du lẩn vào trong sương chuyển hướng sang nơi khác.

Quách Gia lệnh: “Toàn quân nghênh chiến!”

Tuân Du: “Không được! Quân địch chỉ muốn thăm dò chiến lực của ta! Càng phải lui giữ!”

Quách Gia gắt: “Phái thuyền nghênh chiến! Nghe ta mới đúng! Đối phương có sương mù che chắn, chi bằng tới gần rồi quyết định thắng bại!”

Tiếng đàn của Chu Du từ trong sương mù truyền ra không ngừng, âm vang xơ xác tiêu điều, mang theo hơi thở của chiến trận!

Quách Gia chỉ quạt lông: “Đằng kia! Cung nỏ tập trung bắn vào đó!”

Tuân Du nói: “Không thể nào! Khẳng định là kế dụ địch!”

Tào Tháo nghiêm giọng: “Thật chính là giả, giả chính là thật, nghe Phụng Hiếu, đuổi theo, bắn tên!”

Cờ lệnh phất ba cái, bởi vì đêm đen hiếm hoi, mấy chiếc thuyền lần lượt truyền đi, Chu Du đã lệnh các chiến thuyền tản ra tiến hành bao vây, tiếng đàn như bình bạc vỡ ta, sắt đá nghiến mài, chui vào trong sương mùa.

Mã Siêu nói: “Ngươi thấy Quách Gia trúng kế không?”

Kỳ Lân thấp thỏm trong lòng, dù sao cũng là lần đầu giao phong: “Không biết nữa, không phải ý kiến của ta, Gia Cát Lượng hiến kế.”

“Nghe lệnh – Bắn!”

Bờ bên kia, vạn mũi tên đồng loạt bay tới, chiến thuyền của Chu Du nhẹ nhàng chuyển hướng, xoay mạn thuyền về phía tên bắn, bên mép thuyền dựng hơn trăm người rơm, mưa tên ghim vào rào rạt.

“Bắn–!”

Tào doanh phát ra hiệu lênh lần thứ hai.

Bàn tay Chu Du đánh đàn, đột ngột nhấn mạnh một cái, tiếng đàn im bặt. Thuyền lớn lại chầm chậm đổi hướng.

Kỳ Lân: “Quách Gia trúng kế! Đến lượt chúng ta!”

Thái Sử Từ ước lượng trường cung, nói: “Nhẹ quá.”

Kỳ Lân: “Ngươi chỉ cần quấy nhiễu chúng là được, lên đi.”

Vượn trắng tám tay Thái Sử Từ, tài bắn cung liên hoàn độc nhất thiên hạ, Giang Đông đệ nhất kỵ xạ.

Kỳ Lân hít một hơi thật sâu, Thái Sử Từ lại nói: “Không sợ chủ công gặp nguy à?”

Thái Sử Từ khép năm đầu ngón tay, kẹp chặt bốn cây hỏa tiễn, vung mạnh khỏi chậu lửa.

Hỏa tiễn rực cháy hừng hực, Kỳ Lân nói: “Để chủ công ở lại chiến thuyền dụ địch bảo vệ Công Cẩn chính là để phòng chuyện bất ngờ.”

Thái Sử Từ như có điều đăm chiêu, lát sau, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đôi mắt sáng quắt như có ánh sáng lưu chuyển, mà trời đầy sương trắng.

Trong đại bản doanh, Gia Cát Lượng đưa ra một trang giấy, lính liên lạc xông lên chỗ cao, trên sườn núi Xích Bích, đèn báo ba tối hai sáng.

“Chúng ta đến gần.” Kỳ Lân vô cùng khẩn trương.

Thái Sử Từ ngang tàng thả dây cung, bốn hỏa tiễn mang theo tia lửa đỏ xé toạc sương mù dày đặc bay thẳng ra ngoài.

Hết bốn mũi tên này đến bốn mũi tên khác, liên tiễn lao vun vút. Tào doanh bắt đầu kích trống. Quách Gia nhìn xa về phía bờ bên kia, một ánh lửa như ngôi sao, lúc sáng lúc tối, khi tỏ khi mờ.

Quách Gia nói: “Ngươi ghi lại sáng tối của cái đèn kia, nhanh lên!”


Tuân Du nói: “Đuổi kịp đối phương!”

Quách Gia trầm giọng: “Để Nhạc Tiến tướng quân thu buồm, đổi hướng.”

Tuân Du: “Không thể, sẽ bị…”

Quách Gia quát: “Thu buồm!”

Thái Sử Từ bắn hơn chục mũi tên bay sát qua thuyền địch, đợt tên thứ hai theo ngay phía sau, mang theo ngọn lửa cháy rực xuyên qua buồm chính trên tàu Nhạc Tiến.

Trên buồm trắng hiện lên những đốm nhỏ, giống như bị bầy sâu vô hình gặm cắn, những lỗ nhỏ lan ra, chúng đi tới đâu kéo theo khô héo tàn lụi đến đó, ngọn lửa bùng cháy, chu vi một dặm ánh lửa sáng rực!

Lửa lớn chiếu rọi màn sương, thoáng thoáng nhìn thấy trên thuyền địch có hai người đang ngồi.

Chiến thuyền của liên quân Đông Ngô chầm chậm quay đầu, Chu Du đứng ở mũi thuyền, năm ngón tay lướt trên dây dàn, ngẩng đầu.

Nhìn thoáng qua.

Nhạc Tiến thoái lui nửa bước, quát: “Là Chu Công Cẩn! Thu buồm thả chèo! Đuổi theo cho ta!”

Một cánh buồm trắng cháy bừng bừng rơi xuống mặt sông, bốn phía lại tối tăm mù mịt, Nhạc Tiến còn chưa nhận được lệnh của thuyền soái, ngang hông đã lù lù xuất hiện một chiến thuyền, đâm mạnh vào thuyền Nhạc Tiến!

“Giết–!” Mã Siêu dẫn quân xông lên thuyền Tào binh!

Thuyền lớn buông ván cầu, Nhạc Tiến quát: “Chuẩn bị ứng chiến!”

Xa xa, ánh đèn lại lóe lên, thuyền Chu Du ngang nhiên quay đầu, đâm mạnh!

Hai chiến thuyền ở hai góc độ khác nhau, lại vô cùng ăn nhịp, phối hợp đâm mạnh vào bụng thuyền Nhạc Tiến! Một tiếng vang lớn nổ ra, gỗ bắn tung tóe, thuyền của Nhạc Tiến vỡ!

Đại thuyền từ từ chìm xuống, Lã Bố gầm lên một tiếng: “Lã Phụng Tiên đến đây – không trảm kẻ vô danh! Mau xưng tên họ!”

Tiếng gần giận dữ đánh tan chút chiến ý cuối cùng của Tào binh, vô số người hoảng sợ lui về phái sau, nhảy cầu trốn chạy.

“Bắt Nhạc Tiến! Đừng để hắn thoát!” Kỳ Lân nói.

Thuyền chìm, trong sương mù đông đảo đào binh nhảy xuống nước tìm đường chạy trốn, Lã Bố nghĩ một chút, cởi giày.

Kỳ Lân giục: “Phụng Tiên! Bắt Nhạc Tiến!”

Lã Bố không ngoảnh đầu, đáp: “Nghe!”

Lã Bố cởi giày, cởi áo, nhảy xuống nước.

Kỳ Lân phát điên: “Ngươi không được đi! Ta…”

Lã Bố nhảy tỏm vào trong nước bắt đầu bơi chó, bơi đi xa dần, Kỳ Lân suýt ngất, Thái Sử Từ nói: “Bên kia có thuyền tới phải không?”

Kỳ Lân đáp: “Là Cam Ninh phải không? Không, là địch tiếp viện, quay về! Phụng Tiên! Đừng đuổi theo! Viện quân Tào Tháo!”

Lã Bố: “Ờ–”

Lã Bố bơi chó trở về, ướt đẫm leo lên thuyền, thuyền đối diện quay đầu, tiếng đàn Chu Du lại truyền đến.

Kỳ Lân phân phó: “Quay về, rút!”

Số thuyền đi thăm dò, thắng lớn trở về, phá một chiến thuyền của Tào Tháo, giết địch hơn hai ngàn, Nhạc Tiến nhảy sông chạy thoát.

Thăm dò lần thứ hai:

Đêm hôm sau, thiên không trong vắt không sương, sao đầy trời, thủy quân Đông Ngô lại tới.

Hai mươi bốn chiến thuyền qua sông. Trên sườn núi Xích Bích đèn sáng xa trăm dặm, đèn tối liên tục ba lần, Quách Gia nói: “Địch bày Hổ trận, muốn vượt qua thuyền ta.”

Tào Tháo nói: “Thuyền soái lui về sau, dụ địch xâm nhập. Ngươi triệu tập Nhạc Tiến tướng quân, Điển Vi tướng quân tiến sát hai bên sườn, chặn đường.”

Quách Gia khen: “Đúng thế! Nhanh truyền lệnh!” Bên bờ Ô Lâm, trên đỉnh núi đá, đèn nháy bảy lần.

Đèn trên cột buồm thuyền Tào quân cũng liên tục chớp nháy, truyền tín hiệu đi.

“Quả nhiên, bị học lóm.” Kỳ Lân cười nói.

Gia Cát Lượng bình thản: “Ứng chiến ban đêm, trừ tiếng trống thì chỉ có đèn, tiếng trống sẽ bị quấy nhiễu, tuy học theo Hàm Đan sẽ thành trò cười cho thiên hạ, nhưng lúc khai chiến, tánh mạng của tướng sĩ đều quý, da mặt phải dày.”

Kỳ Lân cười gật đầu, nói: “Không biết Công Cẩn bên kia thế nào rồi.”

Gia Cát Lượng phe phẩy quạt lông: “Chỉ cần tối nay thu được hai vạn mũi tên…”

Kỳ Lân: “Ta thấy hơi khó.”


Gia Cát Lượng: “Không khó, không khó.”

Trên thuyền dựng đầy người rơm mặc binh phục Đông Ngô, trên mặt còn đeo tấm ván lấy hạt mận làm hai con mắt.

Trong sương, Gia Cát Lượng dùng thuyền cỏ mượn tên, rõ ràng là mượn đến nghiện, còn muốn mượn nữa.

Nửa khắc sau, chiến thuyền đến gần trận của Tào Quân, Gia Cát Lượng cầm quạt lông, cười hết sức lưu manh gian trá.

Đối diện bay đến vô số mũi tên lửa, Gia Cát Lượng hết cười nổi.

Kỳ Lân cười to, tất cả chiến thuyền vội quay đầu, rút lui.

Thăm dò lần ba:

Chu Du, Gia Cát Lượng cùng ra tay cho lần thăm dò cuối cùng.

Quách Gia đã có kế hoạch phòng thủ, lần này không hề bảo thủ phòng ngự, dốc toàn bộ lực lượng thủy chiến!

Trên vách đá Ô Lâm, tháp canh mọc như rừng, đèn chỉ nhấp nháy liên tục, trong bóng tối tầm nhìn thấp, xa xa, ánh đèn lấp loáng trông như bầu trời đầy sao.

Gần trăm thuyền chiến tầm trung vây kín!

“Chậc chậc chậc—” Kỳ Lân chế nhạo: “Đến lượt ngươi.”

Khổng Minh nói: “Ta có cách.”

Chu Du nhìn khoảng cách, hạ giọng: “Có thể đến bờ bên kia không?”

Khổng Minh dứt khoát hạ lệnh: “Thả đèn!”

Trên hai mươi chiến thuyền liên quân, đám binh sĩ mở ra xấp giấy mỏng như cánh ve, đốt đèn gắn trên thanh trúc, buông tay, đèn Khổng Minh chầm chậm hiện ra, bay lên trời.

Hơn ngàn người đồng loạt thả đèn Khổng Minh, thoáng chốc chiếu sáng hơn dặm mặt sông.

Quách Gia nhíu này: “Chúng lại bày trò gì thế?”

Tào doanh thấy đèn đuốc bay bay, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quách Gia quyết định rất nhanh, hạ lệnh: “Bắn hết đám đèn bay đó xuống!”

Gia Cát Lượng ngửa đầu, ánh đèn đang chầm chậm bay càng lúc càng xa lên bầu trời chiếu sáng đôi mắt, giống như ngàn vạn ngôi sao xoay vần vạn năm.

“Gió Đông.”

Gia Cát Lượng vừa dứt lời, từ Xích Bích, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Chu Du tán thưởng: “Trời cũng giúp ta! Thuyền soái mở đèn!”

Ngọn đèn trên đỉnh cột buồm liên tục lóe sáng, chiến thuyền Đông Ngô, Lương Châu đồng loạt quay đầu, bất ngờ phát động tập kích!

Quách Gia cười lạnh: “Điều tướng quân Nhạc Tiến đánh bọc hậu, đánh tan thế trận…”

Đột nhiên Quách Gia Nhận ra một điều: “Không hay! Nhanh chuẩn bị trống lớn!”

Hơn một ngàn đèn Khổng Minh được gió Đông thổi về phía vách núi Ô Lâm, bay đầy trời, xen lẫn với tháp đèn của Tào doanh, các tướng lĩnh trên chiến thuyền mờ mịt, không nhận ra được đâu mới là đèn hiệu.

Tranh cái chớp mắt này đây!

Chu Du truyền lệnh, hai mươi chiến thuyền xếp thành bốn đội, biến trận gọng kìm, hỗ trợ trước sau cho nhau.

Bốn đội thuyền thay nhau chi viện, vọt vào trong đội thuyền Tào doanh, bắt đầu ném trái pháo, bắn tên như mưa!

“Bắn tên lửa!” Quách Gia buộc phải hạ lệnh.

Tào Hồng đoạt dùi trống, đứng trên thuyền soái giống lên, ‘thùng thùng thùng’ ba tiếng, đánh vào lòng người.

Phe đối địch cũng giống lên ba hồi trống, Tào Hồng hoảng hốt, phảng phất như bị đánh thẳng vào cổ họng.

Tôn Sách giơ cao dùi trống, nhắm hai mắt, nghiêng tai, dùi trong tay Tào Hồng vừa chạm mặt trống, Tôn Sách lập tức đánh mạnh một hồi.

Trống lệnh hoàn toàn hỗn loạn, thoáng chốc, trận tuyến Tào quân rối bời!

Trống trận dưới tay Tôn Sách vang lên một trận, sĩ khí phấn chấn, lửa bay đầy trời, vại dầu bay tứ phía, tiếng hô giết rung trời, chiến thuyền song phương rốt cuộc giao phong chính diện.

Rốt cuộc, Quách Gia đành buông xuôi, phân phó: “Rút chiến thuyền về, bày thuẫn trận. Không ham chiến.”

Tào binh vang lên ba tiếng chuông, Chu Du dẫn đội thuyền lui về, nước sông trở lại dịu dàng, che giấu thi thể binh lính hai phe vào bóng tối.

Cuộc thăm dò kết thúc, Tào quân tổn hại mười một chiến thuyền, tử thương gần tám ngàn người.

Liên quân Đông Ngô tổn hại hai chiến thuyền, tử thương ngàn người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui