(Giải thích tự chương: Ôn Hầu tìm lại câu chuyện xưa phủ bụi)
Thái sư phụ thân ái:
‘Tính trước mọi việc rồi mới hành động’, con học được rồi.
Con đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu ra, một khắc khi chúng con đến Lũng Tây, mưu thần của Tào Tháo đã bắt đầu sắp đặt ván cờ này.
Cái này cũng chưa là gì, điều khiến con thán phục là sự kiên nhẫn của Tuân Úc, hắn im hơi lặng tiếng gần nửa năm, không phá rối bất kỳ hành động nào của con, cho đến khi con và Lã Bố đến Vũ Uy, chuẩn bị thuyết phục Mã Siêu, thời điểm mọi người bắt đầu lơi lỏng, bọn họ mới thả tin tức của Mã Đằng ra, lại phái người liên thủ với Vương Doãn, bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Vũ Uy chỉ là mồi nhử.
Con chinh chiến Vũ Uy, Hàn Toại tấn công Lũng Tây, đều ở trong dự liệu của Tuân Úc, Quách Gia, ngay cả việc con và Trần Cung quay đầu Nam hạ, đánh tới Kim Thành, việc bọn họ hy sinh Hàn Toại chỉ là thời gian – thời gian để cho Tào quân vào Hàm Cốc quan, bắt Phụng Tiên và Điêu Thiền.
Vì thế, thậm chí Quách Gia đích thân dẫn quân Bắc thượng, may mắn mọi sự đều có thiên ý, nếu không, vất vả lâu như vậy, qua một đêm hoàn toàn sụp đổ.
Dù cho Lã Bố chết trận hay quy hàng hay bị Tào Tháo giam lỏng, bốn vạn quân Tịnh Châu sẽ rơi vào tình trạng rắn mất đầu, không ai có thể dẫn dắt bọn họ, ngay cả con cũng không thể.
Trương Liêu kể, Lã Bố muốn con tiếp nhận, báo thù cho hắn, tên lỗ mãng này rất hiểu ý tưởng của cấp dưới, trừ bỏ lấy báo thù làm mục tiêu chiến đấu duy nhất, thì không còn cách nào khác.
Cảm ơn trời đất, Phụng Tiên không sao, nếu không, kiếm củi ba năm đốt một giờ, hiện giờ con phải xem lại chiến lược tình báo.
Lần hỗn chiến này, Thái Văn Cơ, Giả Hủ, Trương Liêu, Trần Cung,… chỉ cần thiếu một người, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Thương thế của Lã Bố không nặng lắm, nhưng gần như kiệt sức, trên đường về ngủ li bì, Cam Ninh về Lũng Tây đầu tiên, lúc nhìn Thái Văn Cơ đứng trên tường thành, con mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Người không thấy tình cảnh lúc đó đâu, thật sự rất phấn khích.
Lúc con và Văn Viễn về đến Lũng Tây, đã là ngày thứ ba sau khi cứu được Lã Bố, tình hình chiến đấu đang vào giai đoạn gay cấn, Hàn Toại tính lui quân, nhưng bị Cam Ninh chặn đường.
Giả Hủ mở cổng thành, trong thành, ngoài thành hai mặt giáp công, đánh cho quân Hàn Toại sợ tè cả ra quần, chạy trốn về phía Nam, muốn lui quân về Kim Thành.
Giả Hủ không hổ danh là ‘độc mưu sĩ’, trong khi đang thủ thành, hắn còn sai người đến Kim Thành, đưa tin cho Trần Cung.
Trần Cung canh chính xác thời gian, phái Cao Thuận đi mai phục ở hai bền sườn dốc đoạn thung lũng mà Hàn Toại bắt buộc phải chạy qua, tạo một trận tuyết lỡ, triệt để hủy diệt tàn binh Hàn Toại.
Nghe nói Hàn Toại trốn khỏi Hàm Cốc quan, chạy về Trung Nguyên.
Thật sự là đồng đội như thần, cần phải có bao nhiêu hiểu ý, tin tưởng nhau dù cách xa ngàn dặm, còn đoán trúng sách lược tác chiến của đối phương, mới phối hợp với nhau chính xác như vậy?
Mạnh ai nấy hành động, chiến đấu độc lập, lại có thể phối hợp một cách xảo diệu như vậy, xử đẹp hai thế lực Kim Thành, Vũ Uy trong một lần. Có thể làm cộng sự với bọn họ, cùng lên kế hoạch là một nghệ thuật, một loại hưởng thụ!”
Bây giờ bọn con có ba toà thành, lương thảo cũng đủ rồi, chuẩn bị mừng năm mới, Trương Liêu nói Phụng Thiên uống phải một loại thuốc tên là Vong Ưu Tán, từ từ hắn sẽ quên hết chuyện trong quá khứ, nói rất sinh động, nghe cũng đáng sợ lắm.
Thái sư phụ toàn năng thân ái, lúc ngài hồi âm cho con, xin hãy tiện tay làm rồi quăng xuống cho con mấy viên thuốc giải nhé, hoặc một bình be bé máu của Hạo Nhiên sư thúc cũng được ạ.
Chuyện trong thư trước coi như không tính, ngay lúc Ôn Hầu để Điêu Thiền rời đi kia, coi như hết rồi.
Con sẽ tiếp tục cố gắng, xin mọi người hãy chúc phúc cho xon.
Vĩnh viễn yêu mọi người: Tiểu Hắc.
Trời băng đất tuyết, tháng Chạp trời Đông giá rét, ngoài sân tuyết phủ trắng xóa mênh mông, trong phòng hơi nóng nghi ngút, Kỳ Lân đang ngăm mình trong một cái bồn gỗ to, Trần Cung từ Kim Thành trở về, đang xem sổ sách, thỉnh thoảng trò chuyện với Kỳ Lân.
“Thêm nước ấm.” Kỳ Lân trong phòng nói vọng ra.
Trần Cung hỏi: “Nghe nói trong phủ có yêu quái?”
Kỳ Lân lơ đãng đáp: “Có à? Sao ta không nghe gì cả, ngươi đang ám chỉ Điêu Thiền đấy hả, người ta đã đi rồi, đừng có nói xấu sau lưng nàng chứ.”
Trần Cung dở khóc dở cười: “Sao các ngươi không đón Điêu Thiền về?”
Kỳ Lân: “Tào Tháo sai người trông chừng kia kìa, ta vừa đi cứu Phụng tiên, bên đây đã có người mang nàng đi, để nàng đi đi, tái giá hay không cũng được, ngày nào đó muốn về Lũng Tây thì về.”
Bọn hạ nhân khiêng nước ấm đổ vào thùng, Kỳ Lân nhíu mi nói: “Ta nghĩ mãi không ra, Vương Doãn đã bảy tám mươi tuổi, còn làm khổ bản thân chi vậy?”
Trần Cung lên tiếng: “Người càng già, càng khó rời bỏ quyền, tiền…”
Kỳ Lân mỉm cười: “Ai nói, Giả Hủ không cần mấy thứ đó đâu, hắn chỉ muốn bảo vệ bản thân và cả nhà được an ổn là đủ. Ta nghĩ lại cứ thấy mình ngốc thật, coi vậy mà ngay cả (nhà) mình cũng không chăm sóc chu đáo, về sau còn phải học hỏi hắn.”
Trần Cung ngẩng đầu lên, nói: “Lúc trước, nếu không có ngươi cản trở, thì vị cực nhân thần và nghi so Tam tư kia vốn là của Tư đồ đại nhân, xét cho cùng, là ngươi để lại mầm móng tai họa, nhổ cỏ không tận gốc, nên mới xảy ra cơ sự, trách ai?”
Kỳ Lân đáp: “Ngươi nói cũng đúng.”
Trần Cung xua xua tay: “Liên hoàn kế bị phá, con gái lại không được Lã Bố thương yêu, ngươi bảo hắn làm sao nuốt được cục tức này?”
Kỳ Lân gật gật đầu, im lặng không nói.
Trần Cung xem xong sổ sách, đứng dậy thở ra, chậm rãi nói: “Hồng nhan họa thủy, có lẽ đã bị Tào Mạnh Đức mang về, đưa vào hậu cung rồi.”
Kỳ Lân thản nhiên đáp: “Tào Tháo đối với người khác thì tâm địa độc ác, nhưng với vợ con thì rất tốt, nếu theo hắn cũng không sợ thua thiệt gì…”
Trần Cung mỉa mai: “Chỉ e Vương Doãn chưa hết hy vọng đâu, lại muốn nhờ vào con gái vùng dậy một lần nữa ấy chứ… Mà thôi, có nói cũng như không. Chủ công dậy chưa?”
Kỳ Lân trả lời: “Hắn vốn đã ngốc rồi, còn bị hạ độc, giờ lại càng ngốc hơn. Chờ vài ngày nữa, thuốc giải đến rồi nói sau, mọi người về đủ hết chưa?”
Kỳ Lân tắm xong, đứng lên mặc quần áo, cúi đầu thắt đai lưng, Trần Cung ở phòng ngoài cười nói: “Các tướng quân đều đã về đủ, chỉ còn chờ chủ công khỏe lại, lúc đầu còn nôn nóng muốn qua ngay, ta bảo ngươi nói không sao cả, rồi cho bọn họ hồi phủ nghỉ ngơi.”
Kỳ Lân gật đầu: “Ngươi cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, qua vài ngày mọi người tụ tập lại uống vài chén, mọi chuyện của năm nay coi như hoàn tất.”
Trần Cung cáo từ rời khỏi Hầu Phủ, về chuẩn bị phòng thủ cùng binh lực cho Kim Thành và Vũ Uy, còn chuẩn bị lương thảo giúp Lũng Tây qua mùa Đông.
Trong thành vừa trải qua đại chiến, khắp phủ nơi nơi đổ nát, tóc Kỳ Lân còn ướt nhẹp như con nhím, bước dọc theo hành lang, chỗ nào cũng thấy binh sĩ đang dọn dẹp, xây, sửa.
“Chủ công đã dậy chưa?” Kỳ Lân hỏi, nhận sổ ghi chéo từ tay đội trưởng thân binh mới nhậm chức.
“Mới dậy không lâu.” Đội trưởng đáp: “Đây là danh sách hạ nhân mới tuyển trong phủ, do quân sư căn dặn.”
Kỳ Lân gật đầu, chỉ nhìn lướt qua, giao lại cho hắn, nói: “Buổi chiều cho vào làm, đưa người của Điêu Thiền đi kiểm tra, rồi cho về nhà cả đi, nếu ai có nhà ở Trung Nguyên không muốn về, thì đi tìm huynh đệ trong quân, thấy vừa ý thì gả… Lã Phụng Tiên?”
Lã Bố trong phòng lên tiếng trả lời.
Kỳ Lân đẩy cửa vào, màn lụa đã được đổi mới, trong phòng cũng quét tước sạch sẽ, Lã Bố ngơ ngác ngồi bên giường, không biết nghĩ gì.
Kỳ Lân đến gần hỏi: “Tỉnh chưa? Thấy trong người thế nào?”
Trông Lã Bố có hơi mơ hồ, lắc đầu, ánh mắt có vẻ mông lung.
Lã Bố không mặc áo, chỉ mặc mỗi cái quần cộc, trên đùi, ngực, vai đều có vết thương, quấn băng trắng, Kỳ Lân lấy thuốc, tháo băng vải xuống, giúp hắn đổi thuốc mới.
“Kỳ Lân.” Đột nhiên, Lã Bố gọi.
Kỳ Lân mỉm cười: “Giỏi, còn nhớ ta là ai, không uổng công vất vả vì ngươi, còn choáng đầu không?”
Lã Bố nghĩ nghĩ, nói: “Có hơi choáng, ngươi là Kỳ Lân.”
Kỳ Lân không để ý ‘ừ’, Lã Bố lại nói: “Không phải Hầu gia đang uống rượu à?”
Kỳ Lân nói: “Ngươi bị Điêu Thiền hạ độc…” Sẵn kể lại việc của Trương Liêu rồi sang chuyện xuất chinh Vũ Uy đến Điêu Thiền chạy trốn trong đêm, giải thích mọi chuyện cặn kẽ cho Lã Bố nghe qua.
Lã Bố nghe xong đầu óc càng mơ hồ, miễn cưỡng gật đầu.
Kỳ Lân thay thuốc xong, lại xoa xoa đầu Lã Bố: “Mệt thì nghỉ thêm chút nữa đi, đừng suy nghĩ nhiều, vài ngày nữa có thuốc cho ngươi uống, uống xong sẽ không như vậy nữa.”
Lã Bố vậy mà ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống giường, nhìn trần nhà xuất thần.
“Ngươi tên Kỳ Lân…” Lã Bố lẩm nhẩm trong miệng: “Ta nhớ rõ.”
Kỳ Lân ghẹo: “Ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi mà không nhớ ta, ta bỏ đi luôn.”
Lã Bố không đáp lại, chỉ im lặng, Kỳ Lân nhìn hắn một hồi, cảm thấy rất buồn cười, Lã Bố giống như trở thành một người khác, hai mắt cứ chăm chú nhìn giá gỗ trên cao, vẻ mặt có vẻ chín chắn, đáng tin.
“Ngươi nghĩ gì thế?” Kỳ Lân hiếu kỳ hỏi.
Lã Bố đáp: “Nhớ mẹ ta.”
Kỳ Lân nhìn theo ánh mắt hắn, thấy trên giá có một cái rương, liền đứng dậy lấy nó xuống.
Rương không có khóa, Lã Bố xếp bằng ngồi dậy trên giường, nhận rương trên tay Kỳ Lân: “Lại đây.”
Lã Bố mở ra, bên trong là một mảnh giấy rách tung tóe, Kỳ Lân hiếu kỳ hỏi: “Là cái này à, mang từ Trường An đến Lũng Tây luôn, là gì thế?”
Lã Bố cẩn thận mở máy que trúc, lấy mảnh giấy ra, đặt sang một bên, giải thích: “Đây là con diều, hồi xưa ta với mẹ ta cùng làm.”
Kỳ Lân hiểu ra, đây là di vật.
“Cha mẹ ngươi đâu?” Lã Bố hỏi.
Kỳ Lân trả lời: “Từ lúc còn nhỏ, chưa biết gì, mẹ ta đã qua đời rồi.”
Lã Bố quan tâm gật gật đầu.
Đáy hòm còn vài món đồ chơi của trẻ nhỏ, một con rồng nhỏ may bằng vải, Lã Bố lại hỏi: “Ta cầm tinh con rồng, ngươi cầm tin con gì?”
Kỳ Lân quả thật không biết mình cầm tinh con gì, thiên can địa chi còn không có, tuổi tác bao nhiêu cũng không biết luôn, đành nói: “Không biết nữa, đây là cái gì?”
Một cái túi đeo cổ thêu rồng, Kỳ Lân mở ra, thấy bên trong có một tờ giấy đã ngã vàng, Lã Bố giải thích: “Năm ta bảy tuổi, mẹ có đi xin xăm cho ta, nói ta sống không quá hai mươi tám tuổi.”
Kỳ Lân: “…”
Kỳ Lân mở tờ giấy ra xem, quả nhiên là số mạng của Lã Bố, hắn xem qua rồi vò nhẹ, ném tờ giấy vào chậu than, cười nói: “Còn một tháng nữa ngươi hai mươi chín, có thể thấy những việc đoán thiên mệnh này không đáng tin.”
Lã Bố nghiêm túc nhìn Kỳ Lân, xăm đã bị đốt, trong chậu than hóa thành tro tàn.
“Chính ngươi đã cứu ta, đúng không, ta biết mà.” Lã Bố nhỏ giọng nói.
Lã Bố chồm người đến gần, giọng nói trầm lắng mà mơ hồ: “Rốt cuộc, ngươi từ đâu đến?”
Mũi hai người gần như chạm nhẹ vào nhau, một giây đó, Kỳ Lân chỉ muốn kéo Lã Bố đến gần hôn lên.
“Ta không… hiện giờ không muốn nói.” Kỳ Lân nói nhỏ.
“Kỳ Lân!” Tiếng của Cao Thuận.
“Om sòm cái gì?” Kỳ Lân ra khỏi phòng.
Cao Thuận có vẻ bất mãn: “Mã Mạnh Khởi có ý gì?”
Kỳ Lân nghi hoặc hỏi: “Là sao?”
Cao Thuận: “Cái gì mà các tướng quân bình thường cũng nên chú ý chi phí ăn mặc?! Ta theo chủ công hơn mười năm rồi, chi tiêu còn cần hắn quan tâm sao!”
Kỳ Lân than: “Hắn lại tặng quà cho các ngươi à? Thôi mà, coi như hắn có lòng đi… Mấy người các ngươi đều là giá áo trời sinh, mặc cái gì cũng đẹp mắt cả, so đo làm gì? Đi… về đi! Đừng ở đây! Ngươi… mấy chuyện lông gà vỏ tói này cũng tố cáo với ta nữa?”
Mã Siêu mới tới Lũng Tây, tặng lễ khắp nơi, nhưng không để ý đến cảm giác của người khác, hầu như các tướng lãnh đều tỏ vẻ kháng nghị, lý do: Mã Siêu khinh người!
“Con bà nó chứ, ai cần đồ của hắn!” Cam Ninh nói.
Rốt cục Kỳ Lân hết chịu nổi: “Không cần? Đem đến Hầu phủ đi, giao nộp hết qua đó!”
Nửa ngày sau, bọn Cam Ninh tay sách nách mang đem đồ qua, Mã Siêu muốn tặng quà để tạo quan hệ, quà tặng toàn là thứ tốt, lăng la tơ lụa, châu báu sáng ngời, Kỳ Lân nhìn qua một vòng, thuận miệng nói: “Thưởng cho các ngươi.”
Chúng tướng từ chối cả buổi trời không được, đành đem mọi thứ lãnh về, Kỳ Lân vội làm xong mọi việc, ra khỏi phủ, Trương Liêu cau mày hỏi: “Độc của chủ công thế nào?”
Kỳ Lân: “Ngươi thấy thế nào?”
Trương Liêu: “Sao ta thấy cũng giống như trước đây à.”
KỲ Lân: “Ta cũng… Thôi, dù sao độc hay không độc cũng không khác nhau lắm…”
Trương Liêu lại nói: “Nghe nói tên mới tới kia cứ gọi thẳng chủ công là ‘Phụng Tiên’? Còn đi khắp nơi rêu rao, bảo hắn với chủ công xung huynh gọi đệ các thứ?!”
Kỳ Lân lại tiếp tục đau đầu: “Hai người các ngươi bình thường không phải gia hảo rất tốt sao? Nháy mắt đã gọi người ta là ‘tên mới tới’ rồi.”
Trương Liêu nổi giận đùng đùng: “Thằng nhóc đó rất kiêu ngạo, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn thì làm như hay lắm ấy…”
Lã Bố trong phòng nói vọng ra: “Nói chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Kỳ Lân ra hiệu bảo Trương Liêu mau cút, lười biếng vặn người, đi vào xem sổ sách.
Lã Bố hỏi: “Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ’(1), nghĩa là gì?”
Kỳ Lân ngẩng đầu, thấy Lã Bố đang xem ‘Trang Tử’, giải thích: “Suốt ngày dính lấy nhau, hôn môi hôn má, không bằng ai về nhà nấy, mạnh ai nấy về với mẹ.”
Lã Bố cười lên, mấy ngày nay thương thế đã khá hơn, Điêu Thiền không ở đây, trong phủ không thấy bóng dáng nữ nhân, Kỳ Lân chuyển sổ sách vào phòng khách xem. Lã Bố ra ngoài hoạt động một chút, cũng tìm quyển sách, ngồi ở sảnh chăm chú đọc.
Kỳ Lân phê duyệt giấy tờ, Lã Bố đọc sách, ngẫu nhiên sẽ đặt câu hỏi, Kỳ Lân sẽ tùy theo cách hiểu của mình mà giải thích cho Lã Bố, cuối cùng Lã Bố lại hỏi: “Ngươi và Trương Liêu nói chuyện gì?”
Kỳ Lân đáp: “Cũng không có việc gì, hòa giải quan hệ cho các tướng quân dưới trướng ngươi thôi.”
Lã Bố có chút đăm chiêu: “Ồ, gọi đến cả đi, ta hòa giải cho.”
Kỳ Lân dở khóc dở cười: “Ngươi thì thôi đi, trừ việc làm cho mâu thuẫn gây gắt hơn, ngươi còn làm được gì đâu?”
Lã Bố nghiêm túc nói: “Ta muốn làm một chủ công xứng đáng, không thể mọi chuyện đều dựa vào ngươi.”
Kỳ Lân thầm nghĩ, Điêu Thiền cũng không đến nỗi vô dụng, ít nhất lần hạ độc này rất tốt, Lã Bố đổi tính rồi.
Lã Bố: “Cần làm những gì? Ngoài học hành, dẫn binh đi đánh trận, để bọn họ tin tưởng ta còn cần gì nữa?”
Kỳ Lân lật qua một tờ danh sách, hờ hững nói: “Ta không biết làm sao để họ tin tưởng ngươi, nhưng mà ta nghe nói… Không ít chủ công thích ngủ chung với nhóm mưu thần võ tướng.”
Lã Bố: “…”
Kỳ Lân tự nhiên như không lật thêm một tờ, cười nói: “Không phải Lưu Bị làm như vậy à? Thường xuyên ngủ cùng giường với đám người Triệu Tử Long, Quan Vũ, Trương Phi, cho nên…”
Lã Bố nhìn Kỳ Lân, cái đuôi vươn lên cao cao lắc lắc.
Kỳ Lân ngẩng đầu, Lã Bố lập tức cất đuôi, làm bộ mặt than: “Ta sợ ban đêm tướng ngủ không đẹp, đạp họ xuống giường.”
Kỳ Lân nói: “Vậy trải chăn nệm nằm dưới đất, ngủ cùng phòng cũng được rồi.”
Lã Bố nói: “Được, vậy đêm nay ngươi…”
Kỳ Lân cười xấu xa: “Đang nghĩ phương thuốc cho ngươi, quân Tịnh Châu nhiều người như vậy, ngươi cứ từ từ ngủ với từng người đi, gần đây ta nhiều việc, xếp cuối.”
Lã Bố: “…”
Kỳ Lân lật thêm mấy trang, đột nhiên hai tờ giấy rơi ra.
“A!” Kỳ Lân mừng rỡ, rốt cục có hồi âm rồi.
Tờ giấy thứ nhất:
Đệ đệ Tiểu Hắc của ta:
Thái sư phụ phát hiện việc sư phụ với Hạo Nhiên đem thư tố khổ của ngươi đi giấu, bây giờ hắn đang xử lý hai người họ, sư phụ bị đày đi chạy bốn mươi vòng quanh Kim Ngao đảo, Hạo Nhiên bị ném xuống trần gian, cuốc bộ mười sáu vạn bậc thang lên trời.
Hôm qua tổng vệ sinh xong, Thái sư phụ đã thu hồi ‘Máy bắn tinh thần lực tìm người chịu nguyền rủa thay vượt thời không’(2), quyết định chỉnh sửa thăng cấp cho nó, một khi cải tạo thành công, máy nguyền rủa sẽ tiến hành công kích không khác gì hủy diệt đối với tất cả mọi sinh vật không thuộc phe mình.
Sư huynh không thấy mấy người kia, nên đành chấp bút viết hồi âm cho ngươi.
Cô cho rằng, sinh mạng con người là hữu hạn trong khi sinh mạng Thần thú là vô hạn, nếu ngươi muốn cùng người này bên nhau lâu dài, khó khăn rất lớn.
Nhận được thư của ngươi, chúng ta nghĩ ra hai cách giải quyết.
Theo ý kiến của Hạo Nhiên, đại khái là ngươi muốn yêu thì yêu đi, đợi thành công trở về, ngàn năm sau lại đến thế gian, tìm kiếm chuyển thế của hắn. Mỗi lần tìm được chuyển kiếp của Lã Phụng Tiên, lợi dụng tiếng đàn Phục Hy rung động tiềm thức của hắn, để hắn nhớ lại chuyện kiếp trước, cứ tìm kiếm truy đuổi như vậy đời đời kiếp kiếp.
Cô nghĩ, cách này hơi rườm rà, còn một cách khác là…
Hết thư rồi.
Kỳ Lân: “?”
Kỳ Lân mở lá thư tiếp theo.
Đồ tôn Tiểu Hắc thân ái:
Chuyện của con, Thái sư phụ đã biết cả rồi, cứ để Lã Bố chờ đi.
Mấy phong thư trước không có hồi âm, không phải là trên đường truyền tống bị thất lạc, mà là bạn nhỏ Văn Trọng không làm gương tốt, còn cấu kết với Hạo Nhiên, Tử Tân, ba tên thèm đòn, dám ngang nhiên giấu nhật ký của con đi, nói dối con không có gửi thư về, còn bảo ‘chỉ toàn chuyện tốt, không có chuyện xấu’, mấy tên xạo sự, mượn cớ lấp liếm, xét thấy tình tiết nghiêm trọng, thiên lý bất dung, đã bị Thái sư phụ công khai phê bình trên toàn đảo, cũng tùy tình hình xét xử.
Kết quả xét xử như sau:
Hiên Viên Tử Tân cùng với Hạo Nhiên là tòng phạm, đi mười sáu vạn bậc thang trời, Văn Trọng thì chạy quanh Kim Ngao đảo bốn mươi vòng, thuận tiện giúp hắn giảm mỡ bụng, sau khi trở về, ba tên thèm đòn đó còn phải chịu phạt đứng ba ngày ở ngoài cổng.
Trong đó Hiên Viên Tử Tân tự nguyện chịu phạt thay phần của Hạo Nhiên, nên hắn phải đi thang trời hai lần, phạt đứng sáu ngày.
Mấy ngày nữa, ‘Đồ gia dụng đường hầm thời không đa dạng đa góc độ địa điểm xác định truyền tống trận’ của Thái sư phụ sắp hoàn thiện rồi, chúng ta đang chuẩn bị làm một bộ hình cụ Tiểu Hắc gồm có nẹp, đặt gạch dưới gót chân(3), cù lét và móng sắt cào chuyện dụng, sắp tới sẽ báo thù cho con.
Kỳ Lân lệ rơi ướt mặt: “Mọi người đừng có ác như vậy chứ!”
Lã Bố không biết Kỳ lân đang xem cái gì, càng không biết bản thân sắp rơi vào khổ hình kẹp ngón tay, ghế hùm(3), cù lét bàn chân với nách và nghe tiếng vuốt sắt cào…
Lã Bố nghi ngờ hỏi: “Cười gì thế?”
“Không… Đâu có.” Kỳ Lân che thư lại, tiếp tục đọc.
Theo như Thái sư phụ biết, trước mắt, cách duy nhất có thể làm mất hoàn toàn trí nhớ chỉ có canh Mạnh Bà, còn về Vong Ưu Tán gì đó, trên thế giới này không có đâu.
Còn nữa, ‘quên cả thiên hạ chỉ nhớ mỗi nàng’ ba xạo con đừng thèm để ý, nếu Lã Bố có bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào thì đều là giả hết, hiện tượng này gọi là ‘Cảm thấy thiếu an toàn trong tình yêu, gây nên tâm lý muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại’.
Chúc con mọi thứ thuận lợi, con càng ngày càng trưởng thành rồi đấy Tiểu Hắc.
Thái sư phụ của con.
Kỳ Lân giờ mới ngộ ra, nguyên lai Tả Từ bán thuốc giả, nào là Thể Hồ Hương rồi Vong Ưu Tán, bán đổ bán tháo, dụ được Điêu Thiền cam tâm tình nguyện đem đi hạ độc.
——————————-
Chú thích:Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau. Giải thích thêm. Cái máy kia là cái Hình nhân thế mạng đóGhế hùm: Một công cụ tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, đầu gối bị trói chặt với ghế, rồi lót gạch dưới gót chân, lót càng nhiều thì càng đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...