Đào Ấu Tâm vội vàng muốn nhặt điện thoại lên nhưng Hứa Gia Thời đã cúi xuống trước.
Điện thoại đổi chủ. Hứa Gia Thời vô cảm nhìn chằm chằm người trong video.
Biết việc lén lút chơi điện thoại của mình bị lộ, Đào Ấu Tâm cố gắng chống chế: "Em nói cái này là tự động phát trên điện thoại di động, anh có tin không?"
Hứa Gia Thời lạnh mặt cười "Ha ha" với cô rồi nhét điện thoại vào túi.
Chiều hôm đó, Đào Ấu Tâm bị thầy Hứa giám sát làm bài tập suốt bốn tiếng đồng hồ.
Khi Khúc Thất Thất hỏi tại sao cô không trả lời tin nhắn, Đào Ấu Tâm chỉ có thể buồn bã trả lời rằng: "Điện thoại đã bị tịch thu rồi."
Khúc Thất Thất mở to mắt: "Bị tịch thu? Ai tịch thu?"
Đào Ấu Tâm mím môi và chỉ về phía Hứa Gia Thời.
Khúc Thất Thất nói "À": "Tại sao cậu ấy lại lấy điện thoại di động của cậu?"
Đào Ấu Tâm than thở: "Lúc mua điện thoại di động, mình và mẹ đã lập thỏa thuận. Sang năm nhất định mình phải thi vào trường trung học phổ thông thí điểm, anh Gia Thời sẽ là người giám sát."
Nói một cách đơn giản, Hứa Gia Thời với tư cách là một học sinh đứng đầu, có quyền tịch thu điện thoại di động - công cụ giải trí cản trở việc học của cô.
Khúc Thất Thất động viên: "Vậy cậu phải lấy về."
"Mình không dám, bị bắt gặp đang nghịch điện thoại." Đào Ấu Tâm cúi đầu cắn đầu mèo trên nắp bút: "Anh Gia Thời nói nếu kỳ thi tháng này mình có tiến bộ thì sẽ trả lại cho mình."
Khúc Thất Thất thua bởi sự thiếu ý chí của cô: "Cậu đúng là nhát cáy."
Đào Ấu Tâm bướng bỉnh ngẩng đầu: "Mình nói có lý đó chứ?"
Khúc Thất Thất hả hê vỗ vai cô: "Được rồi, từ nay về sau cậu sẽ cắt đứt internet giống như Oánh Oánh."
Tưởng Oánh Oánh cũng không có điện thoại di động, nghe nói gia đình cô ấy quản lý rất khắt khe, không cho phép tiếp xúc với điện thoại di động và máy tính.
Đào Ấu Tâm thề thốt rằng tạm thời mình không có ham muốn lướt internet, nhưng ngày hôm sau lại nhìn thấy cô nắm lấy tay Tưởng Oánh Oánh: "Oánh Oánh, dạy mình đi."
Tưởng Oánh Oánh không biết lý do nên vô cùng khó hiểu: "Dạy cậu cái gì?"
Đào Ấu Tâm buồn bã nói: "Dạy mình cách trải qua những ngày không có điện thoại di động."
Tưởng Oánh Oánh dừng bút, ngẩng đầu lên hỏi: "Điện thoại của cậu bị sao vậy?"
"Nó bị tịch thu rồi." Cô kể lại một cách sống động những gì cô đã nói với Khúc Thất Thất cho Tưởng Oánh Oánh nghe.
Tưởng Oánh Oánh an ủi cô rằng không sử dụng điện thoại di động cũng không cản trở cuộc sống, nhưng từ khi còn nhỏ Đào Ấu Tâm đã lấy được thông tin bên ngoài từ các sản phẩm điện tử thì làm sao quen được? Mỗi ngày cô đều dựa vào Khúc Thất Thất để có được tin tức phổ biến trên internet.
Gần đây có một nhóm nhạc nam mới thu hút sự chú ý của các cô gái, ngày nào Khúc Thất Thất cũng truyền bá cho những người xung quanh. Nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của cô ấy, Đào Ấu Tâm và các bạn khác đã thành công sập bẫy.
Khúc Thất Thất càng điên cuồng hơn, cô ấy thà không ăn vặt hay mua tiểu thuyết để dành tiền sưu tầm good(*): "Mình đã gia nhập năm nhóm bán good, bảng đèn và thẻ ảnh đều rất đẹp, các cậu có muốn không?"
(*) Những món đồ được sản xuất và phát hành bởi công ty chủ quản hoặc các thành viên trong nhóm nhạc/người nổi tiếng như quần áo, album, sách ảnh, đồng hồ thời trang, vòng tay, khẩu trang, và các phụ kiện khác.
Đào Ấu Tâm quay người liếc nhìn một cái, sau đó lập tức gật đầu: "Muốn muốn muốn. Mình đưa tiền cho cậu, giúp mình đăng ký nhé."
Cô thích những món đồ trang trí điện thoại sặc sỡ nổi bật.
Đào Ấu Tâm không quên bạn cùng bàn: "Oánh Oánh, cậu có muốn không?"
Tưởng Oánh Oánh nhìn thấy giá hiển thị trên màn hình thì quay đi, giả vờ không quan tâm, xua tay nói: "Mình không cần, thời gian chờ giao hàng lâu quá."
"Ồ, cậu lười đợi thế. Mình có ảnh nè!" Khúc Thất Thất vừa mở album ảnh vừa giải thích với họ: "Gần đây mình quen một chị gái trong nhóm. Chị ấy tự mình đặt họa sĩ vẽ tranh và ủy quyền cho mình dùng làm good mà không lấy lời. Mình đang định đặt làm."
Đào Ấu Tâm lập tức giơ tay khi nhìn thấy hình vẽ chibi đáng yêu: "Mình cũng muốn cái này!"
Bọn họ nhìn sang Tưởng Oánh Oánh, cô ấy nắm chặt ngón tay, do dự một lúc rồi nói: "Mình không thích ảnh phong cách này, thôi không mua đâu."
Tưởng Oánh Oánh không mua, bọn họ cũng không thể ép buộc.
Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm kêu gọi thêm được một vài người bạn có cùng sở thích. Một nhóm bạn tập hợp lại để cùng thảo luận xem nên đặt làm món đồ gì.
Tưởng Oánh Oánh ngồi trên ghế cầm một cuốn sách, thỉnh thoảng ngước lên nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp.
Vài ngày sau, hàng được giao đến, Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm mỗi người xách một túi đựng good to, phân phát cho các bạn học đã mua chung. Họ có cùng một chủ đề chung, tiếng cười vang lên không ngừng.
Khi còn đi học con gái thường thích lập nhóm, nếu không tham gia sẽ dễ bị cô lập.
Chuông vào lớp vang lên, Đào Ấu Tâm quay về chỗ ngồi thì bất ngờ bị Tưởng Oánh Oánh kéo lấy tay áo: "Mình cũng muốn mua một good."
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên mở miệng: "Hả? Cậu không nói sớm, họ yêu cầu số lượng đặt hàng tối thiểu nên không thể chỉ đặt một đơn lẻ được."
Tưởng Oánh Oánh cười gượng gạo: "Vậy thì thôi."
Cô giáo cầm giáo án bước vào lớp, hai người không nói gì nữa.
Một lúc sau, một chiếc móc khóa và một huy hiệu kim loại được nhét vào tay Tưởng Oánh Oánh. Cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại, bắt gặp một nụ cười rạng rỡ và một giọng nói chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: "Cho cậu cái này "
-
Niềm hạnh phúc khi ngắm các sản phẩm của thần tượng đã bù đắp cho sự tiếc nuối vì không thể lướt mạng của Đào Ấu Tâm, tuy nhiên, niềm hạnh phúc này đột ngột chấm dứt sau khi tan học vào buổi chiều.
Trong khi Đào Ấu Tâm vẫn đang mò mẫm trong ngăn kéo, Hứa Gia Thời đã xách chiếc cặp sách nặng trĩu của cô lên với vẻ mặt nghiêm túc: "Gần đây số tiền em tiêu vượt mức nghiêm trọng.”
"Không thể lên mạng, chỉ có thể tiêu tiền tìm niềm vui khác." Cô có gì nói đó.
"Tìm niềm vui? Mua những thứ vớ vẩn này?" Hứa Gia Thời cũng nghe nói về cơn sốt theo đuổi ngôi sao trong lớp mình.
"Gì mà những thứ vớ vẩn này chứ? Đây là good của thần tượng! Good đó anh hiểu không?" Đào Ấu Tâm nghiêm túc nhấn mạnh.
Hứa Gia Thời liếc nhìn cô, nhét cặp sách vào trong ngực cô: "Không hiểu, anh chỉ biết nếu kỳ thi tháng này em không tiến bộ thì cũng đừng nghĩ đến việc lấy lại điện thoại."
"Hả?" Con thỏ bị giẫm đuôi, lập tức đầu hàng con sói to lớn xấu xa: "Anh Gia Thời, anh đừng tàn nhẫn với em như vậy."
Hứa Gia Thời giả vờ như không thấy hành động làm nũng của Đào Ấu Tâm.
May mắn thay, dưới sự giám sát của Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm đã thành công vươn lên vượt mười bậc. Điều đầu tiên Đào Ấu Tâm làm khi nhận được kết quả là tự tin đập phiếu xếp hạng xuống trước mặt cậu giống như một con thiên nga nhỏ đầy kiêu hãnh.
Khi điện thoại di động xuất hiện trước mắt cô, thái độ kiêu hãnh của thiên nga lập tức biến mất, cô mỉm cười mở điện thoại ra nhìn một lúc lâu, sau đó ngơ ngác hỏi: "Ớ, tại sao không thể kết nối internet?"
Hứa Gia Thời chẳng chớp mắt lấy một cái, chỉ nói: "Nợ tiền cước."
Đào Ấu Tâm tỉnh ngộ.
"Anh Gia Thời, giúp em nạp một trăm trước nhé."
"Không."
"Tại sao?"
"Anh sợ em không có tiền để trả."
"Em có tiền…" Cô nói rồi móc chiếc ví của mình ra, phát hiện trong đó chẳng còn bao nhiêu.
Cô chột dạ nắm lấy quai ví nhét từng chút một vào lại bên trong, cắn môi nhìn thiếu niên phía trên đầu mình, chớp mắt gợi ý.
Đối phương đã sớm dự đoán được, quay mặt đi với vẻ mặt vô cảm: "Tháng nào em cũng tiêu hết tiền tiêu vặt để mua đồ ăn vặt, mua truyện tranh, đi chơi. Tháng này mua một đống good, em nghĩ em vẫn còn tiền tiết kiệm à?"
Đào Ấu Tâm có một khoản tiền tiêu vặt cố định hàng tháng để ăn uống, vui chơi thoải mái và không bao giờ tiết kiệm tiền.
Hai người lớn lên cùng nhau, Hứa Gia Thời hiểu rõ tính tình và thói quen của Đào Ấu Tâm nhất.
"Vậy…" Cô suy nghĩ, đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Cho em nợ, tháng sau lấy được tiền tiêu vặt sẽ trả lại cho anh."
Đào Ấu Tâm vui vẻ xoè tay, nghĩ rằng với tình bạn của họ, chắc chắn Hứa Gia Thời sẽ đồng ý.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô chỉ nghe thấy hai từ lạnh lùng:
"Không được."
Đào Ấu Tâm ngớ người.
Hàng tuần số tiền mua đồ ăn vặt cô ăn ké của anh ít cũng phải vài trăm tệ, nhưng giờ lại không muốn cho cô mượn một trăm nộp tiền điện thoại?
"Tại sao?"
"Anh không thích cho người khác vay tiền."
"Em không phải là người khác."
"Ồ?"
Cô chống tay lên hông, tức giận nói: "Em là bạn thân nhất nhất của anh, đồng thời là em gái của anh. Thế mà anh thực sự không muốn nạp tiền điện thoại giúp em, anh đúng là keo kiệt."
"Em nói cái gì?" Cậu nhìn sang bằng ánh mắt sắc bén.
"..." Đào Ấu Tâm vội vàng che miệng lại.
Trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm, cô lại nở nụ cười, chạy đến bên Hứa Gia Thời, ôm chặt cánh tay cậu ra vẻ xum xoe: "Anh Gia Thời, anh không tàn nhẫn như vậy đâu đúng không?"
Thủ đoạn này có tác dụng như mong đợi, Hứa Gia Thời đổi ý: "Vay tiền cũng được, nhưng phải có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Cuối tuần đọc sách với anh, mười tệ một ngày."
Đào Ấu Tâm chưa bao giờ phải chịu "nhiều khó khăn" vì tiền kể từ khi sinh ra.
Ngày hôm sau, cô ôm Khúc Thất Thất trong lớp và tâm sự: "Các cậu có biết anh ấy tàn nhẫn đến mức nào không? Anh ấy muốn mình đọc sách cùng chỉ với mười tệ một ngày!"
Tưởng Oánh Oánh ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Đọc sách cùng, mỗi ngày cho cậu mười tệ?"
"Ừ." Đào Ấu Tâm ủ rủ gật đầu, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm: "Cậu cũng cảm thấy quá đáng phải không?"
"Ừm..." Tưởng Oánh Oánh không trả lời mà lặng lẽ liếc nhìn Hứa Gia Thời, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Khúc Thất Thất trừng mắt nhìn cô: "Chỉ để trả tiền điện thoại thôi, sao cậu không hỏi cha mẹ đi?"
Đào Ấu Tâm lập tức ưỡn thẳng lưng, lớn tiếng nói: "Mình có khí tiết của mình chứ."
Khúc Thất Thất lặp đi lặp lại: "Trước mặt cha mẹ cậu có khí tiết, nhưng lại bị Hứa Gia Thời khống chế."
"Cậu không hiểu đâu, nếu mình chỉ vì vài chục tệ mà để cha mẹ lo, họ sẽ biết mình đã dùng hết tiền tiêu vặt của mình, đến lúc đó họ sẽ điều tra… và hậu quả sẽ như thế nào thật không dám tưởng tượng." Ít nhất Hứa Gia Thời sẽ không lấy good thần tượng của cô, còn lén lút mua thẻ game cho cô. Đây là những bí mật nhỏ không thể nói cho cha mẹ cô biết.
Dường như Khúc Thất Thất đã hiểu, cố ý trêu chọc cô: "Vậy cậu không sợ cậu ấy tố cáo à?"
Đào Ấu Tâm tự hào nói: "Anh Gia Thời sẽ không làm vậy đâu. Anh ấy đối xử với mình tốt lắm.”
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía bóng lưng của Hứa Gia Thời. Dường như đối phương cũng cảm nhận được, đột nhiên quay người lại bắt gặp ánh mắt của cô.
Vì phải trả nợ nên những ngày cuối tuần của hai tuần tiếp theo cô buộc phải theo Hứa Gia Thời đến thư viện.
Người hiếu động còn chưa ngoan ngoãn được hai ngày, nhất là khi có một người bạn cùng chí hướng thường xuyên rủ cô đi chơi cùng.
"Thứ bảy tuần này Tạ Nhiên tham gia trận chung kết, rất thú vị, cậu có muốn đến xem không?"
"Không được, cuối tuần mình phải đến thư viện với anh Gia Thời."
"Ôi, nhưng mình không thích ra ngoài một mình, cậu cứ đi cùng mình xem một chút đi mà, một ngày không trả nợ cũng được."
"Cậu quên là khi cậu muốn ra ngoài chơi thì dù lết cái thân ốm mình cũng đi cùng cậu à?"
Những lời này khiến Đào Ấu Tâm dao động.
Mặc dù "lết cái thân ốm" là câu nói cố tình cường điệu của Khúc Thất Thất nhưng hai người đã chơi với nhau từ nhỏ tới lớn và biết đối phương có tính "không thể ra ngoài chơi một mình”. Khi cô muốn đi chơi, Khúc Thất Thất chưa bao giờ từ chối. Vậy nên khi Khúc Thất Thất có việc cô cũng không tiện từ chối: "Được rồi."
Buổi chiều, Đào Ấu Tâm thừa dịp đang trên đường đến phòng tập múa thương lượng với Hứa Gia Thời: "Anh Gia Thời, Thất Thất có việc muốn em đi cùng nên thứ bảy em không đến thư viện được không?"
Hứa Gia Thời nhướn mày lên.
Đào Ấu Tâm giơ tay hứa hẹn: "Nhưng anh đừng lo, chắc chắn em sẽ làm được những gì đã hứa. Em chỉ hoãn thời gian đến thư viện với anh lại một ngày thôi."
Hứa Gia Thời nghiêng người liếc cô một cái, cũng không làm khó cô: "Được."
Khúc Thất Thất là bạn gái thân thiết nhất của Đào Ấu Tâm nên cậu cũng khá yên tâm.
"Yeah." Đào Ấu Tâm nhảy dựng lên tại chỗ, không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, lập tức dùng điện thoại di động trả lời Khúc Thất Thất.
Cô luôn như vậy, sẽ cười vui vẻ, hài lòng với những chuyện nhỏ nhặt.
Trận chung kết sẽ diễn ra vào chiều thứ bảy. Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất gặp nhau tại địa điểm đã hẹn, Tạ Nhiên cầm hai cốc trà sữa đi tới, nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn hai người đẹp đã tham gia trận chung kết cùng tôi."
Hai người cười tươi vì câu khen ngợi của cậu ấy, Khúc Thất Thất thừa cơ tranh giành quyền lợi: "Nếu cậu đoạt giải thì phải đãi bọn tôi một bữa nhé?"
Tạ Nhiên hất tóc: "Vậy bây giờ hai người có thể gọi món rồi đó."
Đào Ấu Tâm kinh ngạc: "Tự tin như vậy à?"
Ngày thường cô ở cùng Hứa Gia Thời, cho dù Hứa Gia Thời tham gia cuộc thi nào cũng sẽ đoạt cúp nhưng trước chưa có kết quả cậu sẽ chỉ bình tĩnh nói "Cố gắng hết sức".
Dáng vẻ ngơ ngác của cô trong mắt người khác rất đáng yêu, Tạ Nhiên cười lớn: "Đành vậy thôi, vì đãi hai người ăn, tôi nhất định phải thắng."
Cậu ấy ngay lập tức chỉ ra nguồn động lực của mình cho hai cô gái, mọi người đều vui mừng khi nghe điều đó.
Ba người nói chuyện cười đùa đến trước sân khấu mới tách nhau ra.
Tạ Nhiên đi vào hậu trường khu chuẩn bị thi đấu, Đào Ấu Tâm nắm tay Khúc Thất Thất đi dạo gần đó. Cô nhìn thấy rất nhiều phụ huynh dẫn con đến rồi chợt nghĩ: "Ơ mà, Tạ Nhiên đã vào chung kết rồi, người nhà cậu ấy không tới cổ vũ à?"
"Sau khi vào cấp hai, thành tích của cậu ấy tụt xuống một chút, gia đình không cho học street dance nữa." Khúc Thất Thất bất lực lắc đầu: "Cậu ấy đã lén lút luyện tập đó."
"Ồ." Thì ra là vậy, nó hơi giống việc cô bí mật giấu thẻ game.
Người đến người đi trên sân thi đấu, bầu không khí dần trở nên sôi động.
So ra thì thư viện yên tĩnh có vẻ rất vắng vẻ.
Nhà họ Hứa có một bộ sưu tập sách rất lớn, nhưng Hứa Gia Thời càng thích thư viện hơn, cậu thường xuyên tìm kiếm những kiến thức mà mình chưa từng hiểu ở đây.
Đi ngang qua khu văn học thanh thiếu niên, Hứa Gia Thời đột nhiên dừng lại.
Hai tuần trước mỗi khi Đào Ấu Tâm đến thư viện với cậu, cô thích chọn đọc những quyển sách có bìa sặc sỡ này.
Vài giây sau, một thiếu niên cầm lấy một cuốn tiểu thuyết thuộc khu ngôn tình mà các cô gái thích, ngẫu nhiên mở ra một trang, nội dung bên trong khiến cậu cau mày, vẻ mặt trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Vừa định buông tay, cậu đột nhiên nghe thấy tên mình.
"Hứa Gia Thời."
Cậu quay đầu lại và nhìn thấy bạn nữ cùng lớp.
Cậu nhận ra đây chính là bạn cùng bàn của Đào Ấu Tâm… Tưởng Oánh Oánh.
"Thật trùng hợp, lại gặp cậu ở đây." Tưởng Oánh Oánh giơ tay lên chào cậu.
Hứa Gia Thời khẽ gật đầu, sau đó đặt sách xuống chuẩn bị rời đi.
Tưởng Oánh Oánh mím môi, cô ấy nhanh chóng tìm cớ: "Không phải Tâm Tâm nói cuối tuần sẽ đọc sách cùng cậu sao? Cậu ấy..."
Tưởng Oánh Oánh nhìn xung quanh như đang tìm kiếm. Đột nhiên cô ấy dừng lại, ký ức hiện lên trong đầu: "À, mình chợt nhớ ra các cậu ấy đi xem cuộc thi street dance của Tạ Nhiên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...